(Đã dịch) Bắt Đầu Phản Bội Trấn Phủ Ti, Ta Đao Vấn Giang Hồ - Chương 422: Cố nhân?
Lời nói của Trần Chi Ngang khiến lòng Thẩm Dực dấy lên sóng gợn. Tấn Vương là kẻ hắn nhất định phải giết. Vốn dĩ hắn định giải quyết xong việc trong tay, chờ đến khi trở lại Thiên Tâm, sẽ đích thân đến Tấn Vương phủ kết thúc đời hắn.
Trần Chi Ngang nếu là phụ tá của Tấn Vương, ắt hẳn phải biết mối ân oán giữa hắn và Tấn Vương.
Mà hắn lại chọn đúng lúc này để vạch trần bí mật, rốt cuộc vì sao, chẳng lẽ là muốn tìm chết hay sao?
Thẩm Dực xưa nay không thích những kẻ thích chơi trò úp mở.
Trong đầu hắn nhanh chóng suy tính, sát cơ đã bắt đầu ẩn hiện.
Mặc dù đây là địa bàn của Tang Hải học cung, mặc dù sư phụ Trần Chi Ngang chính là Đại Tông Sư thứ chín trong Địa Bảng.
Nhưng nếu Trần Chi Ngang thực sự có mưu đồ gì đó, Thẩm Dực vẫn đủ tự tin rằng sau khi giết hắn, vẫn có thể toàn thân thoát khỏi tay Lý Thanh Cừ.
A Nguyệt đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nhưng cảm nhận được sát ý từ Thẩm Dực, ngay lập tức, quanh thân nàng đã có tử mang lưu chuyển mà không cần nói thêm lời nào, chỉ đợi cùng Thẩm Dực tiến lên, bắt giữ tên thư sinh trắng trẻo này rồi tính sau.
Mà Trần Chi Ngang thì toàn thân giật mình, dứt khoát giơ hai tay lên, xòe bàn tay ra, ý muốn chứng tỏ mình trong sạch, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ:
“Giang hồ đồn đại Thẩm Dực mang thân Tu La khát máu, một lời không hợp là động thủ giết người. Lúc trước tại phòng tiếp khách, ta thấy Thẩm huynh tính tình ôn hòa, còn tưởng rằng lời đồn sai sự thật. Bây giờ xem ra, đúng là không có lửa làm sao có khói, có căn cứ cả.”
Thẩm Dực bình tĩnh nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi báo việc này cho ta là có ý gì? Sự kiên nhẫn của ta có hạn, đừng có vòng vo.”
Trần Chi Ngang vẫn giữ nguyên tư thế, khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười: “Thẩm huynh hiểu lầm ta rồi.”
“Ta đã lựa chọn thẳng thắn, chính là không muốn âm thầm mưu đồ.”
“Huống chi, ngươi là bằng hữu của Thanh Phong và Vô Tâm, ta chỉ là muốn kết một mối thiện duyên, ít nhất cũng không nên xem nhau là địch nhân.”
Trần Chi Ngang thấy trong mắt Thẩm Dực vẫn lấp lánh vẻ ngờ vực, đành bất đắc dĩ nói: “Vậy ta sẽ nói thẳng thắn hơn một chút.”
“Những ngày sau này, nếu ngươi có đại khai sát giới tại Tấn Vương phủ, mong rằng nể tình nghĩa thẳng thắn tại đây lúc này, ngàn vạn lần hãy tha cho ta một mạng.”
Thẩm Dực trong lòng có chút ngạc nhiên.
Giờ phút này, đôi mắt Trần Chi Ngang trong xanh, khí cơ bình ổn, cũng có thể coi là chân tình thực lòng.
Chỉ là, Trần Chi Ngang thật sự chỉ vì cầu hắn tha cho mình một mạng?
Tại Thẩm Dực xem ra, cái này hoặc nhiều hoặc ít có chút hoang đường.
Bất quá, nhưng nể mặt Thanh Phong và Vô Tâm, Thẩm Dực ít nhất cũng không có đủ lý do để lập tức giết Trần Chi Ngang.
Sát cơ của hắn thu liễm: “Vì sao lựa chọn Tấn Vương?”
Trần Chi Ngang lúc này mới thả tay xuống, nhẹ nhàng phủi nhẹ ống tay áo: “Thẩm huynh cho rằng vị Vương gia nào là lựa chọn tốt hơn sao? Hay là, giống như ngươi, hộ tống Khuynh Thành công chúa?”
Thẩm Dực lắc đầu: “Bằng hữu hỗ trợ mà thôi.”
“Ta không có xếp hàng.”
Trần Chi Ngang chìa tay ra, ra hiệu hai người tiếp tục đi tới: “Có đôi khi thế nhân chỉ tin tưởng những gì họ nhìn thấy. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ chính là tâm nguyện của người đọc sách chúng ta.”
“Đã sinh ra trong thời đại đại tranh này, Chi Ngang liền không muốn chỉ lo cho thân mình, tự nhiên phải dấn thân vào dòng chảy cuồn cuộn này một lần.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi vào cổng lớn học cung, một chiếc xe ngựa lộng lẫy và rộng rãi đã chờ sẵn ở cửa ra vào.
Tề Vương phủ gã sai vặt khom mình hành lễ, mời Thẩm Dực cùng A Nguyệt lên xe.
“Thẩm huynh, A Nguyệt cô nương, Chi Ngang xin đợi hai vị trở về.”
Trần Chi Ngang đứng trên bậc thềm, chắp tay từ biệt Thẩm Dực và A Nguyệt.
Thẩm Dực nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của Trần Chi Ngang dường như thật sự có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn cũng không đáp lời, cùng A Nguyệt ngồi lên xe ngựa.
Xà phu khẽ lắc cương ngựa, bánh xe cuồn cuộn, lăn trên nền đá xanh phát ra tiếng ù ù. Thẩm Dực nhìn ra ngoài qua tấm màn sau xe, thấy bóng dáng mờ ảo đang dần rời xa.
“A Nguyệt, ngươi có cảm nhận thế nào về Trần Chi Ngang?”
A Nguyệt với tâm hồn thuần khiết như trẻ thơ, đối với thiện ác trong lòng người, đôi khi còn có một trực giác nhạy cảm, trực tiếp hơn nhiều so với việc suy nghĩ sâu xa, tính toán kỹ lưỡng.
A Nguyệt nghĩ nghĩ: “Cùng A Nguyệt không giống.”
“Làm sao không giống thế?”
“Hắn đầu óc luôn quay cuồng, hình như không hề biết mệt.”
Thẩm Dực trầm mặc một lát, rồi bật cười ha hả.
….….
Tề Vương phủ cũng nằm ở thành Tang Hải, hơn nữa khoảng cách đến học cung cũng không xa. Chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa liền dừng lại.
Thẩm Dực cùng A Nguyệt xuống xe.
Quản gia Tề Vương phủ đã chờ sẵn ở cửa ra vào, dẫn hai người đến một viện lạc rộng lớn.
Thẩm Dực còn chưa đi vào.
Liền thấy một thân ảnh bước nhanh từ trong viện đi tới. Hắn vận một bộ áo bào gấm vóc trắng thuần, sạch nhã, không có chút hoa văn trang sức nào.
Có lẽ là tới quá mau, mão cài tóc cũng chưa chỉnh tề.
Người chưa đến gần, một tràng tiếng cười trong trẻo đã truyền vào tai Thẩm Dực: “Ha ha ha, có bằng hữu từ phương xa tới, thật đáng mừng biết bao!”
Thẩm Dực nhìn chăm chú.
Người tới là một nam tử trung niên có dáng vẻ tuấn nhã, râu đẹp bồng bềnh, được tỉa tót không một sợi lộn xộn.
Hắn đưa tay thoáng chỉnh lại mão cài tóc, sau đó lại hướng về Thẩm Dực chắp tay thi lễ trước, cất cao giọng nói: “Bổn vương Hạ Lâm Phong.”
“Gặp qua Thẩm công tử cùng A Nguyệt cô nương.”
“Sớm nghe nói Thẩm công tử một đường vượt mọi chông gai, cầm kiếm hành hiệp, lập nhiều công tích, bổn vương đã ngưỡng mộ từ lâu, hận không thể được nâng chén ngôn hoan.”
“Hôm nay Thẩm công tử giá lâm Tang Hải, bổn vương tự nhiên phải kết giao một phen, tận tình tỏ tấm lòng hiếu khách của chủ nhà.”
Thẩm Dực híp mắt.
Tấn Vương cuồng nịnh, Tương Vương khí phách, Tần Vương lãnh khốc.
Vị Tề Vương này lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt, quá đỗi nhiệt tình, ngay cả thị vệ thân cận cũng không có, tỏ ra tín nhiệm tuyệt đối đối với hắn, kẻ bị coi là sát nhân ma đầu, không hề đề phòng, khiến hắn thoáng cảm thấy không thích ứng.
Bất quá Thẩm Dực vẫn lập tức nở nụ cười, vội vàng đáp lễ: “Tề Vương điện hạ thân phận tôn quý, tại hạ chỉ là một kẻ mãng phu, có thể may mắn cùng điện hạ quen biết được một lần, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
A Nguyệt đứng ở một bên, lúc nhìn Tề Vương, lúc lại nhìn Thẩm Dực, nhìn hai người họ qua lại tâng bốc nhau mấy lượt.
Lúc này cả ba mới được nghênh tiến vào đại sảnh trong viện lạc.
Chỉ là vừa bước chân vào sảnh khách, chân Thẩm Dực vừa nhấc lên liền khựng lại giữa không trung, chậm chạp chưa đặt xuống.
Hắn nhìn thấy một người quen thuộc, nhưng lại là người mà hắn không hề muốn gặp.
Một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt ngước mắt nhìn đón. Đôi mắt nàng tựa như đại dương mênh mông vô tận, bao dung vạn tượng, ẩn chứa vẻ thương xót.
Lại không phải ai khác, mà chính là Diệp Nhất Tâm của Tĩnh Tâm Trai.
“Thẩm công tử, đã lâu không gặp.”
“Từ biệt ở Bạch Đế Thành, phong thái công tử càng hơn lúc trước.”
Thẩm Dực vốn định quay người rời đi, nhưng Tề Vương đã tiến đến phía sau hắn, kéo tay Thẩm Dực, nhiệt tình giới thiệu:
“Ta nghe Diệp tiên tử nói rằng nàng và ngươi từng quen biết khi tranh võ ở Bạch Đế Thành, ta nghĩ là tha hương gặp lại cố nhân, nên đặc biệt mời nàng đến tham dự hội nghị này.”
Thẩm Dực nhếch miệng.
Bước chân cuối cùng vẫn là rơi xuống.
Hắn đưa tay ôm quyền, nói với giọng không lạnh không nhạt: “Diệp tiên tử, đã lâu không gặp.” A Nguyệt cũng học theo dáng vẻ của Thẩm Dực, ôm quyền.
Diệp Nhất Tâm cười nói: “A Nguyệt cô nương cũng tại.”
A Nguyệt chỉ chỉ chính mình: “À, ta biết cô ấy sao?”
Thẩm Dực nói bổ sung: “Không nhớ cũng tốt, không có gì đặc biệt cần phải nhận biết.”
“Úc....”
Những lời này là nói thầm nho nhỏ, nhưng những người có mặt ở đây ai nấy đều là cao thủ, đều nghe rõ mồn một.
Tề Vương kinh ngạc: “Thẩm công tử....”
“Ngươi cùng Diệp tiên tử ở giữa....”
Diệp Nhất Tâm khẽ hé miệng, cụp mắt, ôn nhu giải thích: “Điện hạ, Nhất Tâm và Thẩm công tử trước đó có một ít hiểu lầm một mực chưa thể giải quyết, cho nên....”
Tề Vương sững sờ, hắn cười nói: “Tục ngữ nói, oan gia nên giải không nên kết. Chúng ta ở đây cùng ngồi đàm đạo, giải tỏa lòng mình, há chẳng phải cũng là một điều thú vị sao?”
Thẩm Dực âm thầm lắc đầu.
Hắn cảm thấy Tề Vương này chẳng lẽ đã bị Diệp Nhất Tâm dùng lời lẽ xảo quyệt thuyết phục rồi sao? Hắn và Diệp Nhất Tâm vốn không cùng một đường, cũng đã định trước không thể làm bằng hữu.
Bỗng nhiên, một tiếng vang tựa như hồng chung đại lữ đột nhiên từ ngoài viện vang lên: “Thẩm Dực ở đâu!”
Mỗi con chữ trong đoạn truyện này đều thuộc về truyen.free, mong độc giả thấu hiểu.