(Đã dịch) Bất Tử Thần Hoàng - Chương 180
Vừa nghe thấy âm thanh đó, Lưu Định lập tức run cầm cập, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hỏng rồi, tai họa đến rồi!"
– Chuyện gì vậy? – Phương Liệt nhíu mày hỏi.
– Thưa ông chủ, có lẽ ngài chưa biết, người vừa đến chính là tiểu nhi tử ngang ngược của Tử Nhiêm Thượng Nhân ở vùng này, tên là Vương Phong Tuyết. Nhưng người dân nơi đây đều gọi hắn là Tiểu Bá Vương. Tên này không có việc gì là lại đi khắp nơi tống tiền. Lần này chắc chắn hắn lại túng quẫn tiền bạc, nên mới đến gây sự với tôi. Mỗi lần hắn xuất hiện, nếu không có mười vạn, tám vạn thì tuyệt đối sẽ không buông tha đâu ạ! – Lưu Định vội vàng giải thích.
– Hắc hắc. – Phương Liệt cười lạnh nói. – Ta còn chưa tính sổ với hắn, vậy mà hắn đã tự tìm đến trước. Đúng là một kẻ ngu ngốc không biết chữ "chết" viết thế nào!
– A! – Lưu Định lúc đó càng thêm hoảng sợ, vội vàng nói. – Thiếu gia à, ngài ngàn vạn lần đừng động đến hắn! Ở đây không phải Mặc Môn, cho dù thân phận của ngài có cao quý đến đâu, bọn rắn độc này cũng sẽ không thèm quan tâm đâu.
– Ha hả. – Phương Liệt mỉm cười nói. – Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta đã có tính toán.
Dứt lời, Phương Liệt liền cười hì hì đi về phía trước.
Lưu Định cũng vẻ mặt sầu não theo sau, trong lòng lo lắng không yên, thầm nghĩ: "Chết rồi, tên không biết trời cao đất rộng này, lẽ nào hắn thật sự đắc tội Tiểu Bá Vương sao? Đây chính là chuyện lớn chứ đâu phải đùa! Hắn ta tự tìm cái chết thì thôi đi, đừng có liên lụy đến tôi theo."
Phương Liệt sải bước, rất nhanh đã đi vào trong cửa hàng. Hắn thấy ở đó có ba người, đều là tu vi Kim Trì. Kẻ cầm đầu là một thanh niên sắc mặt kiêu căng, hắn mặc đạo bào tam giai, trên người đeo đầy những món đồ lặt vặt đắt giá, cộng thêm vẻ ngạo mạn, nhìn thế nào cũng giống như một đại thiếu gia.
Phía sau hắn là hai tu sĩ trung niên mặc hắc y, vẻ mặt cười nịnh, mang bộ dạng chó săn.
Thanh niên trẻ kia thấy Phương Liệt xuất hiện, nhất thời mắt sáng rực lên, trực tiếp cười nói: – Ai u, không ngờ ở đây còn có một kẻ kỳ lạ. Để ta xem, đôi cánh vàng của ngươi là làm sao mà có vậy?
Dứt lời, hắn liền vươn tay muốn tóm lấy đôi Kim Sí sau lưng Phương Liệt.
Nhưng mà, Phương Liệt là kẻ dễ trêu chọc như vậy sao? Đương nhiên là không! Ở đây tác oai tác phúc đã lâu, tên khốn đáng thương này đã sắp quên mất mình là ai rồi.
Chẳng nói thêm lời vô ích nào, Phương Liệt giơ tay tát cho h��n một bạt tai cực mạnh.
Mọi người chợt nghe thấy một tiếng "bốp" giòn tan, Tiểu Bá Vương liền bay ngược trở lại.
Hai kẻ kia lập tức kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn. Vừa cúi đầu nhìn, nửa khuôn mặt của Tiểu Bá Vương đáng thương đã sưng vù, biến dạng.
Lưu Định đứng sau lưng Phương Liệt, vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn lập tức tái mét, thậm chí muốn khóc òa lên.
Rõ ràng đã dặn dò không nên trêu chọc người này, vậy mà Phương Liệt lại ra tay tát mạnh như thế. Ai lại chơi như vậy chứ? Hắn không sợ chết sao?
Lúc này, Lưu Định vẻ mặt đau khổ, một đôi mắt bắt đầu quét ngang dọc xung quanh, rõ ràng là đang tìm cơ hội để chuồn mất.
Lúc này, Tiểu Bá Vương đau đến quát to một tiếng, há miệng phun ra một búng máu, bên trong còn lẫn vài chiếc răng cửa lớn.
– Khốn kiếp, ngươi, ngươi là ai? Lại dám đánh ta? – Tiểu Bá Vương tức giận mắng to. – Ngươi có biết lão tử là ai không?
– Ngươi là cái thứ gì, đáng để ta phải biết sao? – Phương Liệt cười lạnh nói. – Mặc kệ ngươi là ai, ta vẫn cứ tát không sai một cái nào.
– Đồ chết tiệt khốn nạn! – Tiểu Bá Vương trực tiếp nổi cơn tam bành. Hắn tức giận đứng bật dậy, định động thủ với Phương Liệt.
Nhưng lại bị hai kẻ phía sau hắn giữ chặt.
– Thiếu gia, trước tiên phải hỏi cho rõ. Một kẻ có tu vi Khí Hải mà dám làm càn ở Vạn Tinh Hải thì không có kẻ nào hiền lành cả. Không chừng chúng ta không chọc nổi hắn đâu.
– Đúng vậy, đúng vậy. Tên tiểu tử này thật ngông cuồng, nghe khẩu khí kia, tựa hồ ai cũng không để vào mắt. Nếu không có chút hậu trường, chỗ dựa nào, ai dám tìm đường chết như thế chứ? – Hai kẻ chó săn thì thầm bàn tán.
– Hừm hừm... – Tiểu Bá Vương nghe vậy, cũng không dám vọng động nữa. Hắn thở hổn hển mấy hơi thật sâu, sau đó liền hỏi: – Ngươi, rốt cuộc là ai?
– Mặc Môn Phương Liệt! – Phương Liệt ngạo nghễ nói. – Bây giờ nghe thấy tên của bổn đại gia, ngươi có giật mình lắm không?
– Mặc Môn? Phương Liệt? – Tiểu Bá Vương đầu tiên là sửng sốt, lập tức giận dữ nói. – Ta chấn động cái quỷ ấy! Mặc Môn ở xa cuối chân trời, lão tử diệt ngươi thì có gì phiền phức chứ? Tên tiểu tử ngươi ngông cuồng cái gì chứ?
Tiểu Bá Vương hiện tại hầu như đã phát điên lên. Hắn vốn cho rằng Phương Liệt là đệ tử đích truyền của một trong mấy thế lực lớn quanh đây, rất có thế lực ở vùng này. Nhưng không ngờ căn bản không phải chuyện như vậy. Mặc Môn tuy rằng danh tiếng lẫy lừng, đáng tiếc "trời cao Hoàng Đế xa", ở đây căn bản chẳng có tác dụng gì cả.
Tiểu Bá Vương thực sự không nghĩ ra, vì sao một kẻ rõ ràng không có hậu trường ở vùng này, lại dám ra tay với mình. Chẳng lẽ hắn không biết sẽ chết sao? Hay là mình vận khí không tốt, lại vô tình gặp phải một kẻ điên?
– Ha ha ha ha! – Phương Liệt lúc này quả thực ngửa mặt lên trời cười phá lên, nói. – Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là hai loại người không giống nhau. Ta Phương Liệt, không dựa vào gia thế, không dựa vào tông môn, tất cả đều dựa vào chính mình. Mà ngươi, nếu không có cha ngươi Tử Nhiêm Thượng Nhân, ngươi tính là cái thá gì?
– Ngươi, ngươi, ngươi! – Tiểu Bá Vương tức giận đến mức khí huyết dâng trào mà nói. – Tên tiểu tử ngươi biết rõ cha ta là ai mà còn dám đánh ta?
– Không sai, ta đánh đấy! – Phương Liệt cười lạnh nói.
– Chết tiệt! – Tiểu Bá Vương trực tiếp vung tay lên, mắng to. – Còn không xông lên cho ta, ta muốn hắn chết!
– Vâng! – Hai kẻ chó săn lúc này cũng nổi giận. Một kẻ không có hậu trường lại dám kiêu ngạo trước mặt bọn họ, đây chẳng phải là vả mặt bọn họ sao?
Lần này vô luận thế nào cũng phải bắt được hắn, mới có thể ăn nói với chủ tử.
Nghĩ vậy, bọn họ không hẹn mà cùng xông tới, trên tay thậm chí cũng không có pháp bảo, chỉ dùng lực thôi động chưởng ấn khổng lồ.
Trong mắt bọn họ, hai đại cao thủ Kim Trì hậu kỳ, đối phó một tu sĩ cảnh giới Khí Hải thì còn cần dùng pháp bảo làm gì chứ? Tuyệt đối là dễ như trở bàn tay!
Thế nhưng đáng tiếc, lần này bọn họ đã mắc phải sai lầm lớn. Phương Liệt đúng là một kẻ độc ác có thủ đoạn.
Hắn vừa nhìn hai người kia, lập tức sinh lòng chán ghét, thậm chí nổi sát khí. Hiển nhiên bọn họ đều nghiệp chướng đầy người, mấy năm nay làm không ít chuyện xấu.
Dưới tình huống như vậy, Phương Liệt một chút cũng sẽ không khách khí. Xích Phong Kiếm trong nháy mắt vung ra, lóe lên giữa không trung, liền chém đầu hai tu sĩ Kim Trì.
Hai người bọn họ đâu ngờ Phương Liệt lại có pháp bảo tứ giai trong tay chứ? Ngay cả phản ứng cũng chưa kịp, hai cái đầu đã bay lên, máu tươi từ cổ phun ra như suối, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lưu Định trợn tròn mắt, Tiểu Bá Vương cũng trợn tròn mắt. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, kẻ tưởng như hòa nhã trước mắt này, lại là một kẻ giết người không chớp mắt.
– Chết tiệt, ngươi, ngươi dám giết người của ta sao? – Tiểu Bá Vương giận dữ nói.
– Ha hả, loại cặn bã như vậy, giết thì giết thôi, có gì to tát đâu? – Phương Liệt cười híp mắt nói.
– Nếu ngươi có gan thì đừng đi, chờ ta trở lại sẽ thu thập ngươi! – Tiểu Bá Vương rít lên, liền muốn quay đầu bỏ đi.
Hai tùy tùng của hắn tuy rằng có chút mạnh hơn, nhưng cũng có hạn độ về thực lực. Nếu tùy tùng đánh không lại, hắn cũng khẳng định không phải là đối thủ. Nếu đã đánh không lại, vậy dĩ nhiên là phải về tìm viện trợ, dù sao gia đình hắn còn có ba người ca ca, đều lợi hại hơn hắn rất nhiều.
Đúng là, Tiểu Bá Vương vừa mới bay ra khỏi cửa hàng, đã bị Phương Liệt xuất quỷ nhập thần chặn đường.
– Tiểu tử, nếu đã đến, thì đừng hòng đi nữa! – Phương Liệt cười nói. – Hai tên thủ hạ của ngươi, còn đang chờ ngươi xuống âm phủ gặp mặt đấy?
– Cái gì? – Tiểu Bá Vương giận dữ nói. – Ngươi thậm chí ngay cả ta cũng dám giết sao?
– Ha hả, thật là kỳ lạ. – Phương Liệt buồn cười nói. – Ngươi nếu muốn giết ta, vậy ta vì sao không thể giết ngươi chứ? Nếu đã giết hai tên rồi, ta còn ngại gì mà không giết thêm một mình ngươi nữa chứ?
– Ngươi có biết cha ta Tử Nhiêm Thượng Nhân lợi hại đến mức nào không? – Tiểu Bá Vương có chút sợ hãi nói. – Hắn chính là tu sĩ Tử Phủ đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là tới cảnh giới Nguyên Đan, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Ngươi bây giờ thả ta đi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
– Thiếu gia! – Lưu Định lúc này cũng vội vàng chen lời nói. – Nếu không, ngài cứ thả Vương thiếu gia? Nếu hắn đáp ứng không truy cứu, thì nói vậy sẽ không sao đâu ạ.
Hiển nhiên, lão già này muốn giảng hòa, thế nhưng đáng tiếc, hắn đã tìm nhầm đối tượng. Phương Liệt đúng là một kẻ sợ thiên hạ không đủ loạn, khó khăn lắm mới có kẻ ngu ngốc tự tìm đến cái chết, hắn làm sao có thể bỏ qua được chứ?
– Hừ hừ. – Chỉ thấy Phương Liệt cười lạnh nói. – Buông tha hắn? Ngươi thật cho rằng thứ khốn kiếp này sẽ giữ lời hứa sao? Ta dám cam đoan, chỉ cần hắn về đến nhà, nhất định sẽ lập tức triệu tập người đến giết ta.
– Không, không thể nào? – Lưu Định có chút không chắc chắn nhìn Tiểu Bá Vương. Hắn tuy rằng nhát gan, nhưng cũng không cổ hủ, được Phương Liệt nhắc nhở như vậy, cũng ít nhiều tỉnh ngộ ra.
Tiểu Bá Vương cũng vội vàng nói: – Không không, ta thề mà, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta chắc chắn sẽ không đến tìm ngươi gây sự nữa đâu. Thật đấy, ta thề! Lưu Định, ông mau khuyên hắn một chút đi mà!
– Cái này... Thiếu gia, ngài xem sao? – Lưu Định do dự nhìn Phương Liệt nói.
– Ha hả. – Phương Liệt chợt nhớ ra một chuyện thú vị, vì vậy liền thay đổi chủ ý, không lập tức đánh chết hắn, mà là nhanh chóng tránh ra, nói: – Đi đi, đã vậy thì tên tiểu tử ngươi cút ngay!
– Được! – Tiểu Bá Vương thở dài nhẹ nhõm, vội vàng khống chế phi kiếm bỏ trốn mất dạng. Thế nhưng trước khi đi, ánh mắt của hắn lại nhìn lướt qua Xích Phong Kiếm trên tay Phương Liệt, lộ ra ánh mắt tham lam.
Phi kiếm tứ giai thượng phẩm, hơn nữa lại được luyện chế bằng thủ pháp đặc biệt của Đông Côn Lôn, có thể nói là vô giá. Ngay cả hắn, một thiếu gia như vậy, cũng không thể có được đâu.
Sau khi Lưu Định tiễn Tiểu Bá Vương rời đi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hối hận. Hắn lập tức nói: – Ông chủ, nếu không chúng ta thu dọn đồ đạc rồi cao chạy xa bay đi thôi. Tôi luôn cảm thấy, tên tiểu tử này còn sẽ đến tìm chúng ta nữa đấy!
– Ha ha, xem ra ngươi cuối cùng cũng không ngu đến mức vô dụng. – Phương Liệt cười lạnh nói. – Cửa hàng này không thể giữ lại được rồi. Ngươi hãy thu thập đồ đạc, sau đó tạm thời rời đi, đến đảo nhỏ gần đây ẩn náu. Một tháng sau, trở lại đây tìm ta.
– A? Vậy còn ngài thì sao? – Lưu Định lo lắng hỏi vội.
– Ta á? – Phương Liệt cười hì hì nói. – Ta phải ở lại, và toàn gia Tử Nhiêm Thượng Nhân chơi đùa một trận cho ra trò.
Bản dịch độc quyền thuộc về truyen.free, mời quý vị tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo.