Bị hiểu nhầm là kẻ bạo chúa trong Dark Fantasy - Chapter 14: Tổ đội tồi tệ nhất xuất hiện
Không có dù chỉ một âm thanh vang lên trong sân tập.
Tất cả mọi người đều đã dự đoán được kết quả này.
Không một ai nghĩ rằng Aiden Starfive sẽ thua.
Đó không phải là một quyết định logic kiểu như cậu ta mạnh hay là cậu ta sẽ thắng vì những hành động gần đây, mà đơn giản chỉ là bởi cậu ta không giống như một người sẽ thua.
Với nguồn năng lượng đáng sợ như kia bao quanh cơ thể mình, ít nhất là với những người ở đây thì việc cậu ta thua là một điều không thể nào tưởng tượng được.
Vậy nên khi Ayla Seed đã dồn ép cậu ta trong khoảnh khắc, mọi người đều đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì Aiden Starfive không phải là người trông như sẽ bị dồn ép.
Và khi đòn tấn công của cậu ta khiến cho Ayla Seed bay lên không trung rồi đâm sầm xuống đất, mọi người cũng đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì đó là một đòn tấn công dốc hết sức, sở hữu uy lực không có chút cân nhắc nào cho đối phương.
Aiden Starfive nhìn Ayla Seed.
“...”
Sau khi im lặng một hồi, cậu ta mở miệng.
“Ta không có ý định ở cùng với kẻ yếu.”
Aiden Starfive nói vậy rồi quay người rời đi.
Bất cứ chỗ nào bước chân của cậu ta hướng đến, mọi người sẽ vội vàng nhường đường và rồi dòng người tách ra như con sóng bị chẻ đôi.
Cứ như vậy, Aiden Starfive biến mất vào trong lớp học, bỏ lại Ayla Seed đang ngã trên mặt đất.
“...Phù.”
Ayla Seed đứng dậy trong khi giữ chặt lấy bên sườn và nhìn về hướng cậu ta đã biến mất.
“...Gư…”
Ayla chau mày vì đau đớn trong khi mân mê mạn sườn của mình.
Đánh mạnh thật đấy.
Có vẻ là sẽ đau một thời gian đây.
Cô loạng choạng bước về trước.
Không một ai đến đỡ hay giúp cô.
Điều đó cũng không thật sự khiến Ayla buồn hay làm cho tâm trạng của cô xấu đi.
Sau cùng thì đã luôn như vậy mà.
“...”
Ayla Seed dõi theo tấm lưng của người đàn ông đang khuất dần trong khi nheo một bên mắt vì đau.
Người đàn ông đang đi về trước kia cũng vậy.
Không có một ai chúc mừng cho chiến thắng của cậu ta.
Dù là người chiến thắng hay kẻ thua cuộc, cả hai đều chỉ là những kẻ cô độc không có một ai để đồng cảm ở bên.
“Khư…”
Ayla loạng choạng bước đi trong khi giữ chặt lấy bên sườn của mình.
Không phải về phía cánh cửa phòng học mà người chiến thắng đang hướng đến, mà là về khu bệnh xá mà kẻ thua cuộc phải đi về.
Không có ý định ở cùng với kẻ yếu sao?
Vậy thì tôi sẽ chứng minh với cậu.
Rằng tôi thì khác.
Với suy nghĩ đó, Ayla nhếch một bên khóe miệng lên.
Vì đã quay lưng lại, cô đã không thể nhìn thấy.
Rằng ứng cử viên Thánh nữ tóc nâu đã do dự rồi đi theo người đàn ông, và cô công chúa tóc vàng đã vô cảm quan sát tất cả trước khi lặng lẽ quay gót bước đi trên con đường của riêng mình.
***
“...Cậu, cậu, cậu không sao chứ?”
Khi bất chợt quay đầu lại trước giọng nói vang đến từ phía sau, tôi nhìn thấy Lidia đang nhìn tôi dẫu cho cả cơ thể run bần bật.
“...”
“À, tớ, tớ xin lỗi.”
Lidia lại cúi đầu sâu xuống ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi nhìn đỉnh đầu của cô ta rồi cất lời.
“Không sao.”
“May, may quá rồi…”
Cô ta lẩm bẩm bằng giọng run rẩy.
“Tớ đã thật sự rất bất ngờ khi cậu nhận lấy đòn tấn công đấy.”
“...”
Cái người này không sợ tôi à?
Tôi nghe Lidia nói trong khi nghĩ như vậy.
“May quá đi…tớ đã lo lỡ như có chuyện gì thì cậu sẽ thua.”
Vốn dĩ tôi đã định thua nếu không phải vì cái cảnh báo đó đột nhiên hiện lên rồi.
“...”
Tiện đây.
Tôi nhớ lại cửa sổ trạng thái đã hiện ra khi nãy.
Nó nói là nếu thua thì Đặc tính xấu của tôi sẽ bộc phát.
Không, vậy nghĩa là lần nào tôi cũng phải thắng à?
Việc đó có lý không vậy?
Ngay cả bây giờ, mắt cá chân của tôi cũng đang kêu răng rắc đây.
Và không chỉ có mỗi mắt cá chân.
Từ cổ tay cho đến cánh tay, cả cơ thể của tôi đều tê tái.
Có lẽ không phải là vì tôi đã sử dụng Kiếm thuật bị nguyền rủa mà thay vào đó là vì cơ thể của tôi không quen với việc vận động nên mới bị như này.
Tôi thật sự cần phải rèn luyện thể lực cơ bản thôi.
Dù sao đi nữa.
Đặc tính xấu sẽ bộc phát nếu thua.
“...”
Tất nhiên, tôi không biết là liệu mình có thể kháng cự bằng chỉ số sức mạnh tinh thần hay không, nhưng hiện tại thì tin nhắn cảnh báo đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi một cách rùng rợn.
Một khi đã ở trong , việc chiến đấu là không thể tránh khỏi.
Rời khỏi Học viện để đi làm nhiệm vụ hay lao đi giành lại lục địa cũng là con đường không thể tránh khỏi.
Và tôi phải chiến thắng mọi lần trong khi làm vậy sao?
“...”
Hãy thử kiểm tra các điều kiện nào.
Như lúc nãy thì có chấp nhận thua là điều kiện rồi này, nhưng nếu là bỏ chạy thì có khi vẫn ổn…
Khi tôi đang sắp xếp suy nghĩ của mình như vậy, một ai đó đi vào lớp.
Tiết học đã kết thúc rồi mà nhỉ.
“Tất cả chú ý đây. Ta có một việc cần thông báo.”
Là giáo sư Albert.
Ông ấy giật mình trong khoảnh khắc ngay khi vừa chạm mắt với tôi nhưng rồi liền hắng giọng một cái và cất lời.
“Như các em đã biết, bài kiểm tra năng lực đầu tiên sẽ là trong mười ngày…không, sẽ diễn ra.”
À, có cái gọi là bài kiểm tra năng lực nhỉ.
Bài kiểm tra năng lực.
Nó giống như kiểu vừa là sự kiện thưởng vừa là sự kiện độ hảo cảm mà ta sẽ lập tổ đội với nhân vật chính để ghi thành tích vậy.
Tất nhiên, cũng có nhiều trường hợp mà mối quan hệ giữa các thành viên tổ đội rạn nứt khiến người chơi phải chửi thề, nhưng dù sao thì sự kiện vẫn là sự kiện.
Trong , nhân vật chính sẽ lập tổ đội rồi nộp lên.
“Các em sẽ phải tìm thành viên đội trong vòng mười ngày.”
Giáo sư Albert tiếp tục giải thích trong khi nhìn xung quanh.
“Các thành viên đội không nhất thiết phải là những học sinh đang ở trong lớp này, và mỗi đội sẽ có tổng cộng bốn thành viên.”
Các học sinh ồn ào nhìn nhau.
“Trong trường hợp hi hữu không lập được đội, các học sinh ngẫu nhiên sẽ phải lập đội với nhau và sẽ bị trừ điểm.”
Ánh mắt của ông ấy hướng về phía tôi và Lidia một lúc, rồi khi mắt chúng tôi chạm nhau, ông ấy liền ngay lập tức quay đi.
Khi tôi định mở miệng nói rằng lần này cũng sẽ làm một mình,
“Chỉ có vậy thôi.”
Albert đã nói xong trước.
“...”
Và trước khi tôi có thể nói gì, Albert đã vội vã đi ra khỏi lớp.
“...”
Nhờ vậy mà tôi chỉ kịp mở miệng chứ chưa thể nói gì.
Chuyện gì đang xảy ra nhanh vậy này?
Ngay khi ông ấy vừa rời đi, các học sinh liền túm tụm lại thành các nhóm và bắt đầu nói chuyện.
“Tôi, cậu, và cái người đằng kia…”
“Này, tớ có ý tưởng này hay lắm…”
Tất cả mọi người đều nhiệt tình thật đấy nhỉ.
“...”
Trong khi nhìn những học sinh đang vui vẻ tận hưởng tuổi thanh xuân của mình với khuôn mặt hài lòng, tôi chợt nhớ ra một điều.
Đây không phải thời gian cho việc này.
Như giáo sư Albert đã nói, nếu không lập đội thì ta sẽ được cho vào đội ngẫu nhiên.
Và điều gì sẽ xảy ra khi một đội ngẫu nhiên được lập nên đây?
Ta sẽ có được những tổ hợp ác mộng như là 4 sát thương chính, 4 đỡ đòn hoặc là 4 hồi phục.
Điều đó có nghĩa là không phần thưởng, tâm trạng tồi tệ và phải chơi lại…
Dù sao đi nữa, hãy thử tìm ai đó để lập đội nào.
Trước tiên thì là những người tôi biết.
Benjamin. Đã chết.
Lidia. Không được.
Đứa này mà phát điên thì tôi sẽ chết.
Laura. Không được.
Đứa này mà phát điên thì tôi cũng sẽ chết.
Ayla.
Tôi vừa mới đập nát sườn của cô ta xong và nếu cô ta phát điên thì tôi cũng sẽ chết.
“...”
Chuyện lớn rồi đây.
Tôi nhắm mắt chìm vào suy nghĩ.
Chẳng có ai để dẫn theo cả.
Giá như có thể dẫn theo Gert thì đã tốt rồi.
Không phải, vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần lập đội là được chứ gì.
Tôi quay đầu nhìn quanh như chim ưng để tìm tổ đội đáng để vào.
Trước tiên là bộ ba đang nói chuyện vui vẻ đằng kia.
Sao tôi không thử đến đó bảo họ thêm mình vào đội nhỉ?
Thật lòng thì tôi cũng ở mức ổn mà.
Tôi đứng dậy và tiến về phía bọn họ, nhưng ngay khi tôi vừa đến gần, tiếng thì thầm liền ngừng lại.
“...Chẳng lẽ, bọn tớ đã ồn quá à?”
“Xin lỗi…bọn tớ đi đây…”
Và trước khi tôi có thể nói gì, ba người họ đã đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Tôi chỉ muốn bảo cùng lập đội thôi mà.
Tôi thử đi đến chỗ những đội khác.
“Xin lỗi ạ, bọn tớ sẽ đi ngay!”
“Đi thôi, nhanh lên…”
Và những người khác cũng chạy đi y hệt.
Không lâu sau, chỉ còn lại tôi và Lidia Straw ở trong lớp.
“...”
Tôi đã phần nào đoán trước được việc này, nhưng ai mà ngờ được là nó sẽ buồn như vậy chứ.
Hết cách thật rồi.
Tôi nhìn về phía Lidia.
“Ưm…”
Lidia định nói gì đó nhưng rồi lại hạ mắt xuống sàn.
Có nên dẫn cái đứa này theo không đây?
Lidia không phải là một nhân vật tệ, cô ta chỉ không thể hồi máu thôi.
Nếu từ đầu là một nhân vật tệ thì cô ta đã không bị gọi là Con khốn điên rồ khi Đặc tính xấu bộc phát rồi.
Cô ta sở hữu sức mạnh xứng đáng để được gọi là Con khốn điên rồ.
Nhưng mà…
“...”
Dòng chữ trong game hiện lên trong đầu tôi.
Quả nhiên là vẫn không nên dẫn theo.
Tôi bước ra khỏi cửa và chìm vào suy nghĩ.
Nếu đã như này rồi thì tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài lập đội ngẫu nhiên.
Cũng chẳng làm gì được.
Thật lòng thì trừ khi tổ đội tệ quá thôi chứ tôi nghĩ là mình có thể một mình gánh đội đấy chứ.
Được rồi.
Làm vậy đi.
Nếu suy nghĩ mãi cũng chẳng có kết quả gì thì chỉ có thể nhắm mắt cắm đầu vào làm liều thôi mà.
Cuộc sống là như vậy.
Chỉ cần né mấy quả bom ra là được rồi còn gì, không phải à?
Tôi nghĩ vậy trong khi đi ra xa khỏi phòng học.
Đúng thế.
Việc của ngày mai thì cứ để lại cho tôi của ngày mai đi.
***
Mười ngày sau.
Đáng tiếc thay, trong suốt mười ngày vừa qua không có bất cứ ai đi theo bảo tôi hãy lập đội với họ cả.
Tôi đã thể hiện năng lực đến mức này rồi mà vẫn không có ai bắt chuyện sao.
Tất cả mọi người thật sự đúng là không có mắt nhìn người mà.
“...”
“...”
“...”
“...”
Tôi nhìn ba người đang đứng trước mặt mình.
“Vì, vì là ngẫu nhiên…nên…”
Lidia Straw liên tục vuốt tóc sang một bên.
“...”
Laura Crown đang nhìn đi chỗ khác trong khi khoanh tay mà không nói bất cứ thứ gì.
“Lâu rồi không gặp nhỉ? À, sườn của tôi cũng ổn cả rồi!”
Và thậm chí cả Ayla Seed đang hào hứng vẫy tay nhìn tôi.
“...”
Đúng rồi đấy.
Xong tôi rồi.