Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Cái Thế Thần Y - Chương 583 : Chương 582: Đại Long sơn, nơi chẳng lành

Trời sinh Thánh Nhân?

Diệp Thu có chút ngạc nhiên, hỏi: “Lão già, ngươi làm sao biết được Thủy Sinh là trời sinh Thánh Nhân?”

Trường Mi chân nhân nói: “Ta tính ra được.”

Diệp Thu trợn mắt.

Lại là đoán mệnh!

Ngươi đã đoán trúng bao giờ đâu?

Sao không tìm việc gì đó đứng đắn mà làm?

Lão gàn!

Diệp Thu mắng thầm một câu trong lòng, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, bảo đảm hắn không có việc gì.”

“Có câu nói này của ngươi ta liền yên tâm.”

Thoáng cái, trời đã rạng.

Ba người tại quán nhỏ ven đường ăn sáng xong liền bắt đầu lên đường, thẳng tiến Thập Vạn Đại Sơn.

Trường Mi chân nhân cũng không biết kiếm đâu ra một tấm bản đồ, sau đó lại tìm một chiếc xe van.

Người lái xe là một gã trung niên bản địa, làn da ngăm đen, khi cười lộ ra một hàm răng vàng ố.

“Mấy vị, các ngươi không phải người địa phương à?”

Lái xe là người hay nói chuyện, vừa lái xe, vừa hàn huyên cùng Diệp Thu và mọi người.

“Chúng tôi đến từ Long Hổ Sơn.” Diệp Thu nói.

“Long Hổ Sơn à, tôi biết, nơi đó toàn là đạo sĩ thôi à, nghe nói đạo sĩ Long Hổ Sơn có thể khu quỷ trừ ma, có thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

“Các ngươi đây là muốn đi đâu a?”

“Thập Vạn Đại Sơn.”

“Đó chính là Thập Vạn Đại Sơn.” Lái xe chỉ một ngón tay.

Diệp Thu theo hướng ngón tay của người lái xe ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi xa núi non trùng điệp, từng đỉnh sừng sững giữa mây mù, liên miên bất tận.

“Các ngươi đi Thập Vạn Đại Sơn làm gì?” Lái xe rất hiếu kì, lại hỏi.

“Chúng tôi đi hái thuốc.” Trường Mi chân nhân mở miệng nói: “Ta mắc bệnh nặng, cần một loại thảo dược cứu mạng, nghe nói loại thảo dược này mọc trong Thập Vạn Đại Sơn. Mà này, tiểu huynh đệ, ngươi biết Đại Long Sơn đi đường nào không?”

Két!

Lái xe đột ngột đạp phanh, quay đầu nhìn Trường Mi chân nhân, “Đạo trưởng, các ngươi muốn đi Đại Long Sơn?”

“Ừm.” Trường Mi chân nhân nhẹ gật đầu.

“Đạo trưởng, ta khuyên các người vẫn là đừng đi Đại Long Sơn, đó là một nơi chẳng lành.”

Trường Mi chân nhân cùng Diệp Thu đánh mắt nhìn nhau, cười hỏi: “Vì sao lại nói Đại Long Sơn là nơi chẳng lành? Xin người hãy kể rõ mọi chuyện.”

“Cái này…”

Lái xe bỗng nhiên lộ vẻ do dự.

Diệp Thu móc ví ra, cầm ra mấy tờ tiền mặt, nhét vào tay người lái xe, nói: “Lão ca, vị trưởng bối này của tôi cần gấp thảo dược cứu mạng, xin huynh hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện về Đại Long Sơn.”

Lái xe nhận lấy tiền.

“Tôi là người dân bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, khi còn bé nghe người già trong thôn kể, sâu trong Thập Vạn Đại Sơn chôn rất nhiều bảo tàng. Khoảng vào thời Dân Quốc, có một đợt mất mùa, chết không ít thôn dân, cùng đường, mấy làng phụ cận tổ chức một đội thám hiểm, vào núi đi đào bảo tàng.”

“Đội thám hiểm này gồm toàn thanh niên trai tráng, hơn hai mươi người, ai nấy đều khỏe mạnh, cường tráng, trong đó còn có mấy người biết võ công.”

“Các ngươi đoán cuối cùng thế nào?”

Lái xe cố ý thừa nước đục thả câu.

“Chẳng lẽ bọn hắn gặp chuyện không may sao?” Diệp Thu hỏi.

Lái xe gật gật đầu, trầm giọng nói: “Thập Vạn Đại Sơn có hàng vạn ngọn núi, nghe nói Đại Long Sơn nằm sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Đội thám hiểm vừa tiến vào núi, còn chưa tìm thấy Đại Long Sơn, liền xảy ra chuyện.”

“Hơn hai mươi người, chỉ có một người còn sống trở ra.”

“Người duy nhất sống sót trở về trở nên điên loạn, khùng khùng, mỗi ngày nói sảng. Hắn nói trong núi có yêu quái ăn thịt người, còn có quái thú, những người khác trong đội thám hiểm đều đã chết.”

“Mấy làng lại tổ chức một nhóm người vào núi, nhóm người này không phải để tìm kiếm bảo tàng, mà là để tìm xác của những thành viên đội thám hiểm kia.”

“Lần này, vào khoảng mười người, cuối cùng cũng không một ai trở ra.”

“Từ đó về sau, các thôn dân liền không dám vào núi nữa.”

Lái xe tiếp tục nói: “Mãi đến thời kỳ kháng chiến, một đám tiểu quỷ tử không biết từ đâu nghe nói trong núi có bảo tàng, sau đó mang theo một đoàn binh lực đi tới trong thôn.”

“Bọn hắn theo lời thôn dân biết được trong núi có nguy hiểm, nhưng tiểu quỷ tử hoàn toàn không bận tâm.”

“Bởi vì bọn hắn trang bị tinh nhuệ, mang các loại vũ khí, còn có xe tăng cùng đại pháo.”

“Bọn hắn vài trăm người ùa vào núi, cuối cùng, chỉ có hai người còn sống trở ra.”

“Trong hai người sống sót, có một người sau khi chạy ra khỏi núi, thân thể bỗng dưng bốc cháy, bị thiêu thành tro tàn. Cảnh tượng này khi đó đã được rất nhiều thôn dân tận mắt chứng kiến.”

“Một người khác toàn thân mọc đầy những nhọt độc to bằng đồng tiền, thấy người là cắn, còn hút máu người, về sau bị các thôn dân đánh chết.”

“Trước khi chết, tên lính Nhật này liên tục lẩm bẩm một câu mà không ai hiểu được. Mãi đến mấy năm sau, khi đất nước giải phóng, các cán bộ đến thôn làm công tác đăng ký nhân khẩu. Trong lúc trò chuyện chuyện cũ, trưởng thôn mới kể lại câu nói đó của tên lính Nhật cho họ nghe. Trong số cán bộ có một người thạo ngoại ngữ, cô ấy nói rằng câu mà tên lính Nhật lẩm bẩm, dịch ra có nghĩa là ‘Đại Long Sơn là nơi chẳng lành, bên trong có ma quỷ’.”

“Còn việc bên trong có ma quỷ hay không thì không ai biết, dù sao chết nhiều người như vậy, khẳng định là nơi chẳng lành.”

“Từ đó về sau, Thập Vạn Đại Sơn liền không còn ai dám bén mảng tới nữa.”

Lái xe lần nữa khuyên nhủ: “Đạo trưởng, các ngươi vẫn là không nên đi vào, trong đó thật sự rất nguy hiểm.”

“Dù gặp nguy hiểm cũng không còn cách nào khác, ta mắc bệnh nặng, nếu tìm không thấy thảo dược, thì chỉ có nước chết.” Trường Mi chân nhân cười nói: “Hơn nữa, ta đến từ Long Hổ Sơn, không sợ yêu ma quỷ quái nào.”

“Ai!”

Lái xe thấy Trường Mi chân nhân không nghe lời khuyên, thở dài thườn thượt một cái, tiếp tục lái xe.

Khoảng nửa giờ sau.

Lái xe dừng xe lại.

“Đạo trưởng, đi theo con đường núi phía trước, là có thể tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, chỉ là nhiều năm không ai đi, các ngươi khi đi phải chú ý an toàn.” Lái xe hảo tâm nhắc nhở.

“Đa tạ.”

Trường Mi chân nhân cảm ơn một tiếng, lại cho lái xe mấy tờ tiền giấy đỏ, sau đó ba người họ mới theo con đường núi tiến vào.

“Sư bá, bác tài xế kia nói có thật không ạ?” Thủy Sinh hỏi.

Trường Mi chân nhân nói: “Thật hay không thật thì cũng không quan trọng, quan trọng là chuyến này chúng ta phải tìm được Thiên Sư Kiếm.”

“Lão già, trên tấm bản đồ của ông, có đánh dấu vị trí Đại Long Sơn không?” Diệp Thu hỏi.

Hắn nghĩ, nếu có đánh dấu vị trí, thì cứ theo bản đồ mà đi, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Trường Mi chân nhân lắc đầu: “Tấm bản đồ trong tay ta không chi tiết, chỉ có lộ trình ven biên giới Thập Vạn Đại Sơn, Đại Long Sơn ở đâu thì không được đánh dấu.”

Diệp Thu nhíu mày: “Vậy thì Đại Long Sơn e rằng khó tìm.”

“Không sao, ta sẽ tìm được nó, tin tưởng ta.”

So với Trường Mi chân nhân đầy tự tin, thì Diệp Thu lại không hề lạc quan, hắn lo lắng chưa tìm được Đại Long Sơn, Trường Mi chân nhân đã bỏ mạng.

Trên đường núi mọc đầy cỏ dại, mà lại càng đi càng hẹp, cuối cùng chỉ còn rộng nửa mét.

Trường Mi chân nhân mệt đến thở hồng hộc, phải nhờ Thủy Sinh dìu đi.

Đã đi hai giờ.

Ba người cuối cùng cũng dừng chân, lúc này, trước mặt bọn hắn hiện ra một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Bản quyền tài liệu này thuộc về truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free