(Đã dịch) Cẩm Y Dạ Hành (Dịch) - Chương 70: Dạ hành nhân - Kế Hoạch A - Canh Viên Ngoại
Quyển 1 - Sát Thanh Châu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Banlonghoi. com
Đang giữa hè, mặt trời như lò lửa thiêu đốt đất Sơn Đông phủ Thanh Châu. Mấy ngày trước vừa đổ một trận mưa lớn, những vũng nước đọng trong khu vực trũng của trấn Vân Hà, dưới cái nắng gay gắt, cũng nhanh chóng bốc hơi. Mặt đất sau mưa còn ẩm ướt, lầy lội, giờ bị nắng gắt hun đúc, nứt nẻ thành từng mảng lớn bằng bàn tay. Những đứa trẻ chân trần chạy đi chạy lại, gom về cho nhà dùng.
Thời tiết quá nóng, ngoại trừ những đứa trẻ này hào hứng bừng bừng, những người khác đều lười biếng đến nỗi không buồn động đậy. Trừ khi có việc cần, nếu không, ai nấy đều tìm bóng râm trước nhà mà tránh nóng. Trên đường không có mấy người qua lại. Ngay cả những rặng liễu sum suê thường ngày, dưới tiết trời oi ả này cũng rũ rượi, cành lá không chút sinh khí mà buông thõng, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả trong bụi cây, ru người vào cơn buồn ngủ.
Đến hoàng hôn, cảm giác nóng bức mới dần dịu bớt. Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà như một làn sương hồng, nhuộm đỏ cả một vùng. Vịnh Chiếu Nguyệt thuộc trấn Vân Hà, lại mang một vẻ thanh mát đặc biệt giữa vùng đất này, bởi vì nơi đây có nhánh sông Di Hà hình thành một vịnh nước, diện tích chừng năm sáu mẫu. Hoa sen mọc dày đặc khắp vịnh, bao phủ cả mặt nước trong màu xanh biếc của lá sen. Xa xa, một chiếc thuyền lá nhỏ đang lướt đi, rẽ đôi những lá sen. Ti��ng tiêu tựa khúc nhạc thần tiên, vươn mình lan tỏa khắp không gian từ trong biển lá.
Thế nhưng người trong thôn cũng không dám đến nơi này để hóng mát, bởi vì đây là tài sản riêng của Dương gia Thanh Châu.
Lão nông Mộ Quy lưng còng, tay cầm sợi dây thừng, chậm rãi bước đi từ bờ ruộng phía xa. Đầu dây thừng kia buộc vào một con trâu già gầy trơ xương. Trên lưng trâu, một đứa trẻ đang ngửa đầu nhìn trời, hí hửng nghịch chiếc nón của ông nội. Xa hơn nữa, mặt trời đỏ thẫm như bánh xe đang khuất dần nửa mình ở cuối chân trời.
Cảnh tượng ấy đẹp như thơ như họa.
Nghe tiếng tiêu, lão hán ngước mắt nhìn về phía vịnh. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chiếc thuyền nhỏ hoàn toàn ẩn trong hoa sen, chỉ thấp thoáng bóng dáng một công tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng tinh, đầu đội bình định tứ phương cân, đang ngồi ở mũi thuyền thổi tiêu. Bên cạnh chàng là một tiểu mỹ nhân cầm ô che nắng, trong bộ áo xuân thanh nhã, với vòng eo nhỏ nhắn. Chỉ tiếc nàng mặt hướng về vị công tử kia, chẳng thể nhìn rõ dung nhan, chỉ thấy mái tóc đen búi gọn gàng, cành trâm cài lệch khẽ rung rinh. Cảnh tượng ấy vừa đẹp mắt, vừa toát lên vẻ phong lưu khó tả, khiến lòng người không khỏi mơ màng.
Nhìn qua bộ dáng này, lão hán đã biết đây là chủ nhân Dương gia mang theo gia quyến từ phủ Thanh Châu đến vùng nông thôn nghỉ hè. Lão hán là nông phu chân chính, thấy trên thuyền có nữ quyến, nhìn nữa e không khỏi thất lễ. Loại nhà giàu này, thôn phu hương dã như mình tốt nhất đừng nên dây dưa. Lão hán vội vã cúi thấp đầu, bước chân nhanh hơn về phía trước. Cách đó không xa, trên không trấn, từng làn khói bếp đã bắt đầu bay lên.
Tiếng tiêu tựa khúc nhạc thần tiên đã ngừng, tiếng ca yểu điệu, uyển chuyển lại vang lên. Vầng thái dương đỏ rực nơi chân trời cũng theo tiếng tiêu, tiếng ca mà dần khuất dạng.
Quả thực, hôm nay là ngày chủ nhân Dương gia về nghỉ hè và du ngoạn vùng nông thôn. Chủ nhân Dương gia họ Dương, tên Húc, tự Văn Hiên, năm nay vừa tròn hai mươi.
Dương gia vốn chỉ là một phú hộ bậc trung ở Thanh Châu. Bốn năm trước, lão chủ nhân Dương gia là Dương Bính Khôn qua đời vì bạo bệnh, để lại toàn bộ gia sản cho đứa con trai duy nhất, Dương Húc, khi ấy mới mười sáu tuổi. Người bên ngoài đều cho rằng Dương gia từ nay về sau sẽ suy tàn. Năm đầu tiếp quản gia nghiệp, Dương Húc quả thực không thể hiện được tài cán gì, đừng nói là phát triển, chỉ giữ vững được cơ nghiệp cũ thôi e cũng đã khó.
Thế nhưng ai ngờ, từ năm thứ hai trở đi, Dương Húc như được thần linh phù trợ, bất kể là kinh doanh, trồng trọt, nuôi ngựa hay khai thác mỏ... làm gì cũng sinh lợi. Gia sản nhanh chóng phát triển thêm cửa hàng, nhà xưởng, ruộng đồng, mã trường... tài phú tăng lên vùn vụt như tuyết lở, nay đã lọt vào hàng ngũ thập đại hào môn của Thanh Châu.
Ba năm qua, Dương Văn Hiên, Dương công tử, lại tham gia phủ học, một lần thi liền đỗ chư sinh “Tú Tài”. Có công danh trong mình, lại sở hữu gia nghiệp đồ sộ như vậy, Dương Húc công tử lập tức trở thành thanh niên độc thân được săn đón nhất phủ Thanh Châu. Không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn, muốn gả con gái cho vị Dương công tử này. Bà mối tới tấp thăm hỏi, cánh cửa Dương gia như muốn sập đến nơi. Mạc đạo quân hành tảo, canh hữu tảo hành nhân (Đừng nói chàng đi sớm, đã sớm có người khác đến rồi). Đáng tiếc, Tiếu quản sự Dương phủ đã nói với các bà mối: “Thật xin lỗi, thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã được lão gia tác thành một mối hôn sự với phủ Ứng Thiên bên kia. Sớm muộn gì thiếu gia cũng sẽ hồi hương thành thân. Vả lại, phú bất dịch thê, quý bất dịch giao (giàu không bỏ vợ, sang không đổi bạn), chuyện hôn sự của thiếu gia nhà ta đã định, không thể thay đổi được nữa. Các vị có lòng tốt, lão Tiếu xin thay mặt thiếu gia tạ ơn, thật xin lỗi, thật xin lỗi...”
Chuyện là thế, nên dĩ nhiên chẳng ai còn nhắc đến nữa. Nhưng điều lạ lùng là, vị thiếu gia Dương gia này nay đã ngoài hai mươi, công thành danh toại, tuổi tác cũng đã đến lúc thành gia lập thất. Năm nay ba năm giữ đạo hiếu cũng đã mãn, không còn bất kỳ chướng ngại nào, thế nhưng vẫn không thấy hắn thu xếp hồi hương đón dâu, thậm chí về thân nhân bên phủ Ứng Thiên thì chàng ta cũng giấu kín như bưng. Ngoài việc quản lý công việc làm ăn trong nhà, ba năm qua, Dương công tử vẫn lang thang kết giao bằng hữu khắp nơi, du hí phong trần, cưỡi ngựa nhanh, uống rượu mạnh, lui tới những thanh lâu xa hoa nhất, tìm kiếm những cô gái xinh đẹp nhất, một năm qua tầm hoa vấn liễu đến mức tiếng tăm cũng bị hoen ố.
Dương Văn Hiên mặc dù bên ngoài phong lưu phóng khoáng, song chàng chưa từng d��n nữ nhân nào về nhà. Nay chàng dẫn theo nữ tử đến nơi nghỉ hè của mình, đây là lần đầu tiên, đủ thấy cô gái này khiến chàng rất vừa ý.
Chiếc thuyền nhỏ dừng lại cách bờ chừng một trượng. Trên bờ, một cây liễu già với thân cành nghiêng hẳn về phía mặt hồ, vạn vàn cành liễu rủ mềm mại xuống tận mặt thuyền. Gió đêm khẽ thổi, cành liễu xào xạc. Dương Đại thiếu gia chân trần, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, tay cầm cần câu, vẻ mặt thảnh thơi tự tại. Còn tiểu mỹ nhân thì đang đốt lò trong khoang thuyền để chuẩn bị bữa tối.
Gỏi sen thái lát mỏng thơm thoang thoảng được hái từ ngay dưới vịnh, tôm nhỏ cũng bắt từ con sông cạnh hàng liễu. Còn gà, dê non béo mập và rượu ủ lâu năm đều là sản vật từ trang trại nhà. Tất cả được bày biện trên chiếc mâm gỗ tang châm màu đen bóng như mã não, khiến ai nhìn cũng phải thèm nhỏ dãi. Ngay cả chiếc mâm tang châm này cũng được làm từ thân cây tang châm mọc ven hồ. Xét kỹ thì, giờ chỉ còn thiếu một con cá do công tử tự tay câu lên để nhắm rượu thì mới thật sự thập toàn thập mỹ. Toàn bộ là đồ nhà mình làm ra, quả là một bữa tiệc thôn quê thú vị vô cùng.
Khi ánh sao bắt đầu lập lòe, một ngày ồn ào cũng đã khép lại, mặt hồ dần chìm vào tĩnh lặng. Dương Đại thiếu gia cùng tiểu mỹ nhân nâng ly cạn chén, vẻ mặt tự đắc vui vẻ. Thỉnh thoảng, tiểu mỹ nhân lại vươn cánh tay ngọc, cười khanh khách quàng lên cổ chàng, cùng chàng nồng nàn dâng hương môi làm chén rượu tình.
Chỉ tiếc đây là tài sản riêng của Dương gia, người ngoài không dám qua lại nơi đây. Gia phó, sai vặt cũng sớm thức thời tránh đi nơi khác. May mắn thay, kẻ được chứng kiến cảnh này chỉ có mấy con cóc trừng mắt lớn, nằm trên lá sen phổng cái bụng căng tròn.
Khi vầng trăng nhô lên xa xa trên bầu trời, trong thuyền nhỏ, chén rượu giao hoan, tiếng cười nói đều đã biến mất, thay vào đó là những tiếng thở dài ngọt ngào mơ hồ vọng lại.
Dương Húc cởi bỏ áo bào rộng, để ngực trần nằm ngửa. Tay trái chàng vẫn cầm cần câu buông xuống mặt hồ, tay phải giữ một bầu rượu. Chàng ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhấp một ngụm rượu ngon tự n��u, tự thưởng thức thú vui.
“Hương thần xuy triệt mai hoa khúc, ngã nguyện thân vi bích ngọc tiêu.. , aa... aa...”
Khuôn mặt non nớt, mềm mại của tiểu mỹ nhân đang vùi mình giữa hai chân chàng. Mái tóc mây cùng nhan sắc ấy lay động lên xuống, miệng lưỡi đang phun ra nuốt vào, khiến chàng hồn tiêu phách lạc. Chiếc thuyền nhỏ, dưới sức chịu đựng ấy, cũng chìm nổi bập bềnh, tạo nên những rung động đầy ẩn ý.
Tiểu mỹ nhân tên Thính Hương này quả thực không tệ. Nàng sở hữu nhan sắc như hoa như ngọc, một tay làm ra món ngon mỹ vị khiến người ta không ngớt lời khen, bản lĩnh hầu hạ người càng cao siêu. Nếu không phải thế, mấy ngày trước khi đi phủ Thái Châu, Dương công tử đã chẳng chi ra hai trăm xâu tiền để mua nàng về. Ngay cả với bản lĩnh phong lưu tầm hoa của Dương công tử, chàng cũng không thể chịu nổi công phu miệng lưỡi của nàng. Hai chân chàng dần duỗi thẳng, ngón chân cong lên, hơi thở cũng gấp gáp hẳn.
Một con cá cắn câu. Trong bóng đêm mông lung, tuy không nhìn thấy phao chìm xuống nước, nhưng dây câu đã căng thẳng, lực kéo bất ngờ truyền đến tay chàng, có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng lúc này, Dương Húc đã đạt đến cảnh giới cực lạc, nào đâu còn để ý đến cá cắn câu. Chàng khẽ rên hừ hừ, bất ngờ đánh rơi bầu rượu, rượu ồ ồ chảy tràn trên boong thuyền. Tay chàng đã siết chặt lấy tóc Thính Hương, ấn mạnh đầu nàng xuống. Chiếc trâm cài trên tóc nàng rơi tõm xuống nước, mái tóc đen thoát khỏi trói buộc, xõa tung bay. Bỗng "bùm" một tiếng, sóng nước rẽ đôi, từ mặt nước bên cạnh thuyền đột nhiên một bóng người lao vút lên. Kẻ nọ tóm lấy mép thuyền, mang theo thân hình ướt sũng nước nhanh chóng vọt lên mũi thuyền, vững vàng ngồi trên mép thuyền, thoạt nhìn như một con ếch. Chiếc thuyền nhỏ vì thêm người mà hơi chìm xuống phía hắn, nhưng hai chân hắn bám chặt mép thuyền, không hề nhúc nhích.
Thính Hương thân mình nghiêng ngả, kêu lên "Ái da!" một tiếng. Đúng lúc ấy, kẻ nọ vung tay phải, một luồng hàn quang lóe lên trong tay, tựa ánh trăng nơi chân trời. Một tia sáng lạnh màu xanh nhạt "phập" một tiếng, xuyên thẳng vào ngực Dương Húc.
“Hự!” Dương H��c khẽ kêu một tiếng đau đớn, nhưng chưa kịp thốt thành lời thì kẻ nọ đã rút tay ra. Hắn bật hai chân, tức thì bắn ngược trở lại vào trong nước, tốc độ nhanh như điện. Từ lúc lên thuyền đến khi nhảy xuống nước, tất cả động tác diễn ra liên hoàn, nhanh như chớp giật, từ đầu đến cuối đều không cho người ta thấy rõ dung mạo hắn.
Bóng người đã biến mất, chỉ còn lại mặt nước kịch liệt chấn động, làm tan nát ánh trăng soi trên vịnh.
Trong mắt Dương Húc vẫn còn vẻ hoảng sợ cùng khó tin, nhưng ánh sáng dần dần tắt lịm. Cánh tay vốn đang siết chặt cần câu cũng vô lực rũ xuống mép thuyền, năm ngón tay buông lỏng. Con cá vừa cắn câu, thoát khỏi cần, tức thì vẫy đuôi bỏ chạy mất tăm.
Thính Hương cô nương tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đờ đẫn. Nàng run rẩy vươn tay, sờ lên đôi môi ướt át của mình. Một mùi vị ngai ngái chậm rãi thấm vào miệng nàng – đó là máu tươi vừa rồi bắn tung tóe lên mặt nàng. Thân thể Thính Hương run lên bần bật, một tiếng thét thê lương, hoảng sợ bật ra khỏi đôi môi: “A!... A!... Cứu mạng!...”
Nghe tiếng kêu kinh hãi, từng con ếch nhanh nhẹn từ trên lá sen thi nhau nhảy xuống nước, tiếng "oành oạch" nổi lên khắp nơi.
Trên bờ cách đó không xa có một căn nhà, trên cửa sổ vẫn còn một ngọn đèn thắp sáng. Nghe tiếng kêu sợ hãi của Thính Hương, ngọn đèn nhanh chóng dịch chuyển, sau đó cánh cửa "kẹt" một tiếng. Có người giơ cao đèn lồng, bước nhanh ra, đứng trên bờ lớn tiếng hỏi: “Công tử, công tử? Thính Hương cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Công... công tử... bị giết rồi...”
Thính Hương răng va vào nhau lập cập, thật vất vả mới nói được một câu, nhưng lời lẽ lại rời rạc, chẳng rõ ràng gì cả.
Người trên bờ kia nghe vậy cả kinh, vội vàng vứt đèn, tung người nhảy lên. Khoảng cách hơn một trượng, hắn "vù" một tiếng bay vút lên thuyền, chuẩn xác đáp xuống, khiến chiếc thuyền nhỏ kịch liệt lay động một hồi. Thính Hương vội bám lấy mép thuyền, ngay cả việc thét lên cũng quên mất.
Người nhảy lên thuyền mặc áo xanh, đội mũ quả dưa, chính là thị vệ thân cận của Dương Húc, Trương Thập Tam. H���n nhanh chóng cúi người, mượn ánh trăng sao khắp trời mà nhìn kỹ. Trong lòng hắn nhất thời lạnh toát. Chẳng phải lần đầu tiên hắn thấy người chết, chỉ một cái liếc mắt, hắn đã biết Dương Húc đã chết, tuyệt không còn khả năng sống lại. Sắc mặt hắn lập tức tái xanh.
“Đã chết? Dương Húc lại đã chết! Ba năm khổ tâm bồi dưỡng, đại kế vừa mới le lói hy vọng, hắn lại chết rồi sao?”
Trương Thập Tam hai tay run rẩy, tâm trí loạn như ma, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn uất, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài để trút bỏ ác khí trong lòng. Hắn đột nhiên chuyển hướng sang Thính Hương, sát khí đằng đằng hỏi:
“Hung thủ là ai, làm sao ám sát công tử? Nói mau!”
Thính Hương cô nương chỉ vào mặt nước, rung giọng nói:
“Không... không biết. Kẻ đó... kẻ đó thoắt cái từ trong nước nhảy ra... giết công tử, sau đó lại... lại nhảy vào trong nước biến mất. Ta... ta ngay cả hắn là nam hay nữ cũng chẳng nhìn rõ...”
Vừa nhắc đến kẻ nọ, một trận gió thổi đến làm lá sen xào xạc, tựa như có người đang khẽ lay động dưới đ��. Thính Hương cô nương vừa trông thấy, cứ ngỡ thích khách đã đi rồi lại quay lại, sợ tới mức lại một lần nữa hét rầm lên: “A!! Cứu mạng! Hắn... hắn lại đến, cứu mạng...”
“Câm miệng!”
Trương Thập Tam giận dữ, trở tay một chưởng, một cái tát giáng thẳng lên mặt nàng, khiến nửa bên mặt Thính Hương tê dại. Thính Hương là nữ nhân của Dương Húc, từ trước đến nay chưa từng nghĩ một gã người hầu lại dám đánh mình, không khỏi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, nhất thời đứng ngẩn người ở đó, ngay cả tiếng thét cũng ngừng bặt.
“Làm sao đây? Giờ phải làm sao cho ổn?”
Trương Thập Tam vặn vẹo hai bàn tay, còn chưa quyết định được chủ ý, đã thấy xa xa vài chùm đèn lồng lắc lư. Hóa ra là hạ nhân trong trang mơ hồ nghe được tiếng la hét ầm ĩ, cứ ngỡ trong trang viện nhà mình gặp trộm, liền đốt đèn lồng, mang theo bồ cào, xẻng cùng các loại nông cụ khác mò về phía này, trên đường đi còn lớn tiếng hô hoán. Trương Thập Tam nghiến răng, thầm nghĩ trong lòng: “Dương Văn Hiên vừa chết, mấy năm tâm huyết của chúng ta tất cả đều hóa thành hư ảo. Trách nhiệm này một mình ta không gánh vác nổi. Tốt nhất là ta tạm thời giấu tin này, rời khỏi đây trước, tìm đến bọn họ cùng bàn bạc đối sách đã.”
Chủ ý đã định, mắt thấy ngọn đèn càng ngày càng gần, Trương Thập Tam liền thấp giọng nói với Thính Hương: “Công tử gặp chuyện ly kỳ, trên thuyền chỉ có một mình ngươi. Nếu ngươi không nói rõ được nguyên do, mà chỉ nói thiếu gia bị người đánh, ai sẽ tin ngươi? Chuyện này nếu đưa lên quan phủ, ngươi đừng hòng thoát thân.”
Thính Hương khóc ròng nói: “Thập Tam Lang, chuyện này thật sự không liên quan đến ta! Lúc ấy ta còn đang... còn đang...”
Trương Thập Tam lạnh lùng nói: “Câm miệng! Công tử là nhân vật bậc nào, nhân mạng đại sự lớn bằng trời, cần có một câu trả lời thỏa đáng. Ai sẽ quan tâm đến một tiểu nữ tử như ngươi oan hay không oan? Dân tâm như sắt, quan pháp như lò. Một khi đã vào nha môn, cho dù ngươi trong sạch như nước, các lão gia cũng có cách để ngươi ngoan ngoãn nhận tội. Nếu không muốn vướng vào quan phủ, hãy nghe theo ta sắp xếp, để ta làm chủ, chớ tiết lộ lung tung.”
“Vâng vâng vâng, ta... ta nghe theo ngươi, đều nghe theo ngươi.” Thính Hương vốn là cô nương lớn lên trong thanh lâu, chỉ hiểu cách phục vụ người khác, chứ chưa từng thấy cảnh máu chảy đầm đìa như vậy. Nàng sợ đến mức hoang mang lo sợ, bị lời của Trương Thập Tam dọa cho hồn xiêu phách lạc, lập tức đáp ứng.
Đúng lúc này, mấy người hầu trong nông trang đuổi tới bên bờ, hướng về phía thuyền hô: “Công tử gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải trộm lẻn vào không?”
“Không có việc gì...”
Trương Thập Tam trấn tĩnh lại, bình thản lớn tiếng nói: “Công tử gia say rượu, suýt nữa ngã xuống nước, vì vậy Thính Hương cô nương mới kinh hãi la to.”
Những người hầu trên bờ đều biết tật xấu phong lưu háo rượu của công tử nhà mình. Trương Thập Tam lại là người thân cận của thiếu gia, lời hắn nói ra tất nhiên không ai không tin. Lập tức, tất cả đều cười vang, miệng năm miệng mười nói: “Công tử gia đã không sao, vậy chúng ta xin lui xuống.”
Ánh mắt Trương Thập Tam khẽ lóe lên, nói: “Chậm đã, ta vừa nhận được tin trong thành báo về, có chút việc làm ăn cấp bách cần công tử gia trở về xử lý. Công tử hôm nay say mèm, khó mà đứng dậy được. Các ngươi đến cũng vừa lúc, đi mau, mang xe ngựa của công tử đến mép nước, ta cùng Thính Hương cô nương muốn đưa công tử lập tức về thành.”
Sau thời gian một nén hương, cửa chính Dương phủ ở trấn Vân Hà mở rộng. Trương Thập Tam thúc ngựa phi nhanh ra, nhanh chóng hòa mình vào màn đêm mênh mông...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Mọi quyền lợi đối với bản dịch này đều do truyen.free nắm giữ, thể hiện qua từng câu chữ trau chuốt.