Chapter 12: - Elise 3 chiều
Chloe bước ra khỏi con hẻm, gió London lùa qua mái tóc, mang theo hơi lạnh cuối xuân và chút hương hoa tử đinh hương từ đâu đó. Cô không chạy, không vội vã, dù tim vẫn đập mạnh sau những gì Alexis vừa nói. Elise – người yêu cũ, thiên tài bị lãng quên, và chiếc ví – một mảnh ghép của quá khứ mà cô vô tình nắm giữ. Cô dừng lại dưới một cột đèn đường, ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt, làm cô cảm thấy như đang đứng giữa lằn ranh của hai thế giới: một bên là lý trí, một bên là trái tim đang bị Alexis kéo đi. Cô muốn tin anh, muốn tin rằng người đàn ông đứng trước cô ở sân bay, với nụ cười nghiêng lệch và mùi nước hoa gỗ, không phải kẻ thao túng. Nhưng Vivienne – ánh mắt sắc lạnh, giọng nói như dao – làm cô chùn bước. Nếu Alexis giấu cô, nếu cô chỉ là một quân cờ, thì sao?
Cô nhét ví lại, ngồi xuống băng ghế gần đó, để gió lùa qua tay áo. London đêm khuya yên tĩnh lạ lùng, chỉ có tiếng xe lướt qua xa xa và nhịp tim cô hòa vào không khí. Cô nhớ lại Hà Nội, cái tiệm đồ cũ ở Hàng Bông, nơi cô mua chiếc ví. Người bán hàng, một bà cụ tóc bạc, đã nhìn cô thật lâu, nói gì đó về "món đồ chọn chủ". Lúc đó, cô chỉ cười, nghĩ bà cụ nói chuyện vu vơ. Nhưng giờ, câu nói ấy quay lại, như một lời cảnh báo.
Cô lấy điện thoại, mở tin nhắn từ Linh. Cô bạn thân vẫn chưa trả lời, nhưng Chloe không vội. Cô cần thời gian, không phải để chạy theo Alexis hay trốn Vespera, mà để hiểu chính mình. Sau tất cả, cô – Chloe dở dang tại câu chuyện này vì ai?
Một tiếng bước chân nhẹ vang lên. Cô mở mắt, thấy Vivienne đứng cách đó vài mét, bộ vest trắng lấp lánh dưới ánh đèn. Không còn xe đen, không còn nhóm người mặc đồ đen – chỉ có cô ta, tay khoanh lại, ánh mắt không còn sắc lạnh, mà là một sự mệt mỏi kỳ lạ.
"Cô Everly, tôi không muốn làm cô sợ." Vivienne lên tiếng, giọng nhẹ nhưng đầy sức nặng. "Nhưng cô cần biết, chiếc ví không chỉ là bằng chứng.
Nó là một phần của Elise – một phần tôi không thể để mất."
Chloe đứng dậy, tim đập mạnh, nhưng giọng cô bình tĩnh. "Cô là gì của Elise, Vivienne? Và tại sao cô nhìn tôi như thể tôi đang cướp đi thứ gì đó của cô?"
Vivienne mỉm cười, nhưng nụ cười buồn bã. "Elise là em gái tôi. Và tôi không nghĩ cô cướp gì cả. Tôi chỉ sợ cô sẽ trở thành một Elise khác – một người bị Alexis kéo vào giấc mơ của anh ta, rồi tan biến."
Cô cứng người, không phải vì lời nói, mà vì ánh mắt Vivienne – như thể cô ta đang nhìn vào chính quá khứ của mình. Chloe siết mẩu giấy cô ta để lại, giọng lạnh: "Vespera là gì với chị, Vivienne? Sao chị biết họ săn chiếc ví? Chị là một phần của họ, đúng không?"
Vivienne mỉm cười, buồn bã. "Cô thông minh hơn tôi nghĩ, Chloe. Vespera là bóng tối sau Brioni, và tôi... chỉ là người cố bảo vệ Elise. Chiếc ví là bẫy cô ấy để lại, nhưng tôi không thể nói thêm." Vivienne quay bước, để lại một mẩu giấy nhỏ trên băng ghế. Chloe nhặt lên, đọc dòng chữ viết tay: "Hỏi Alexis về bức thư của Elise. Nếu anh ta nói thật, cô sẽ biết phải làm gì."
Cô nắm chặt mẩu giấy, cảm giác như gió vừa mang đi một phần lý trí của mình. Cô không biết Alexis đang ở đâu, không biết Vivienne là bạn hay thù, nhưng cô biết một điều: câu chuyện này không chỉ là về bê bối thời trang. Chloe rời Vivienne, tai còn ong ong lời cô ta: "Elise an toàn, nhưng đừng đào sâu." Cô bước nhanh, tay siết bản sao cuốn sổ – phác thảo váy ánh trăng của Elise. Vivienne muốn cô im lặng, nhưng Chloe không chắc. Cô ta giấu gì? Alexis cũng giấu gì?
Cô dừng ở băng ghế gỗ, sương đọng ướt. Chloe rút phong bì, nhét bản sao cuốn sổ vào, khẽ đặt xuống ghế. Một viên đá nhỏ giữ chặt. Không lời nhắn. Không chữ ký. Chỉ là một lựa chọn – để Vivienne tự quyết, hay để ai đó tìm ra. Cô quay đi, bước nhanh, như sợ bị gọi lại. Nhưng chỉ có tiếng chim và gió.