Chapter 16: - Sống để không làm chinh mình
Nhà kho Aurélie, London, đêm khuya, không khí đầy sương mù và những bóng đèn mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào không gian tĩnh lặng. Chloe và Alexis đứng đối diện nhau, ánh mắt họ đan xen giữa nghi ngờ và quyết tâm, không khí nặng nề như sắp có một điều gì đó lớn lao sắp xảy ra.
Chloe nhìn cuốn sổ trên tay mình, biết rằng đây là chìa khóa để giải quyết tất cả. Nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng thắc mắc về những gì Alexis đã giấu kín – về Elise, về sự thật đằng sau sự biến mất của cô ấy và về Vespera, tổ chức quyền lực đã cướp đi mọi thứ mà Elise đã dày công xây dựng.
“Chúng ta lại về đây,” Chloe nói, giọng có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự tò mò. “Aurélie… cô ấy là chìa khóa, đúng không? Cô ấy chính là người biết sự thật, là người đã thấy và hiểu những gì Elise đã làm. Nhưng tại sao lại là Aurélie, Alexis?”
Alexis không đáp ngay lập tức. Anh chỉ nhìn vào cuốn sổ, dường như đang đấu tranh với những ký ức cũ. Một phần trong anh không muốn nhắc lại câu chuyện này, nhưng điều này là cần thiết nếu anh thực sự muốn cứu rỗi bản thân, và cả Elise.
“Aurélie là nơi bắt đầu,” Alexis nói, giọng trầm. “Nó hiểu Elise hơn ai hết. Nhưng ít người biết rằng Elise đã bị Vespera ép buộc. Cô ấy không chỉ là một nhà thiết kế, cô ấy là người sáng tạo ra những mẫu thiết kế với ý tưởng về sự thay đổi, về một thế giới nơi mọi người đều có thể tiếp cận thời trang. Elise muốn tạo ra thứ gì đó cho tất cả, không chỉ dành riêng cho một nhóm người đặc biệt, như những bộ sưu tập của các thương hiệu cao cấp.”
Chloe lắng nghe, cảm nhận từng từ anh nói ra. Cô không hiểu hết, nhưng có thể cảm thấy rằng mọi thứ liên quan đến Elise đều phức tạp hơn những gì cô biết. “Vậy Vespera đã làm gì với cô ấy?” Chloe hỏi, giọng cô có chút gấp gáp, không chỉ vì lo lắng cho Elise mà còn vì một phần nào đó trong cô bắt đầu cảm thấy sự bất an đang dần lan tỏa.
“Vespera muốn độc quyền hóa tất cả,” Alexis đáp, giọng đột ngột trở nên cứng rắn. “Không chỉ là thiết kế. Họ muốn chiếm đoạt mọi thứ – từ những sáng tạo của Elise đến tất cả những gì cô ấy từng tạo ra. Nhưng họ không biết rằng Elise không chỉ có những thiết kế. Cô ấy còn có một lý tưởng, một điều gì đó xa hơn. Vải sinh học… đó là một phần trong những gì cô ấy muốn thay đổi. Nhưng chúng ta không thể nói về điều đó ngay lúc này.”
Chloe không hiểu hoàn toàn, nhưng cô cảm nhận được sự giằng co trong ánh mắt Alexis. Có vẻ như Elise đã giấu nhiều thứ, và Vespera không chỉ muốn chinh phục những thiết kế mà còn những lý tưởng ẩn sau đó. Mọi thứ đang bắt đầu trở nên phức tạp hơn những gì cô nghĩ.
“Nhưng Vespera không hiểu được điều đó,” Chloe nói, giọng khẽ. “Họ không nhìn thấy giá trị đằng sau công thức đó. Họ chỉ thấy lợi nhuận.”
Alexis không nói gì, chỉ thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực trong lời nói của Chloe. Anh cũng đã từng đấu tranh vì Elise, nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Mọi thứ đã quá muộn.
“Phải chơi theo luật của họ,” Alexis nói, giọng đều đều, nhưng lại mang theo một chút cay đắng. “Thời trang không bao giờ là về sự thật hay lý tưởng, Chloe. Nó là về thị trường, về những gì người ta muốn thấy. Và Vespera đã làm chủ mọi thứ. Họ có quyền kiểm soát không chỉ sản phẩm, mà còn cả câu chuyện đằng sau nó. Tôi đã từng cố gắng thay đổi, nhưng rồi… tôi nhận ra mình phải chấp nhận cái luật ấy, để tồn tại.”
Chloe lặng lẽ nghe anh, cảm nhận nỗi đau trong câu nói của Alexis. Cô không thể không nhớ lại những lần đầu tiên cô gặp anh – anh thật cổ điển, điển trai theo kiểu bí ẩn, quyến rũ. Nhưng rồi cô cũng nhận ra rằng có một quá khứ phức tạp và tổn thương ở bên trong người đàn ông này. Anh không chỉ là kẻ bị mang danh đạo thiết kế Elise, mà anh còn là một người sống với những quyết định sai lầm, những lựa chọn không thể quay lại.
Chloe nhớ lại khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Alexis lần đầu tiên, trong bộ trang phục cổ điển ấy, với phong thái chững chạc nhưng lại đầy sức hút. Cô vẫn nhớ như in ánh mắt anh, đôi mắt đó vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, như chứa đựng cả một quá khứ không thể nói hết bằng lời.
Alexis quay lại nhìn cô, đôi mắt anh đột ngột trở nên sắc bén, dường như có chút gì đó thăm dò trong đó. “Chloe,” anh nói, giọng trầm ấm, “Tôi tò mò về em. Em không giống những người khác. Không giống Elise, không giống Vespera. Em nhìn thấy những điều mà người khác không nhìn ra. Em thực sự tin vào những gì Elise đã làm?”
Chloe nhìn anh, có chút bất ngờ trước câu hỏi này. “Tôi không chỉ tin vào Elise,” cô nói, giọng chắc chắn hơn trước.
“Tôi tin vào lý tưởng của cô ấy. Và tôi tin vào những gì cô ấy để lại cho chúng ta – không chỉ là vải sinh học, mà là một thông điệp về thời trang cho tất cả mọi người. Thời trang không phải chỉ dành cho những người có tiền, mà là cho tất cả. Elise đã tạo ra thứ gì đó để giúp mọi người, không phân biệt tầng lớp.”
Alexis im lặng, đôi mắt anh trở nên mơ màng. Anh nhìn Chloe một lúc, rồi quay lại với cuốn sổ và hồ sơ của Elise. “Tôi đã đánh mất quá nhiều thứ, Chloe. Những gì tôi làm với Elise, với Vespera, đã làm hỏng nhiều giấc mơ. Nhưng tôi không thể để những gì cô ấy đã xây dựng bị chôn vùi. Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ làm theo cách của Elise.”
Chloe cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô nhìn Alexis, người đàn ông đầy tổn thương nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô hiểu rằng anh không chỉ đấu tranh vì Elise mà còn vì những lý tưởng mà cô ấy đã dày công xây dựng.
“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ,” Chloe nói, giọng nhẹ nhàng, “nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại. Elise muốn cái vải này đến tay những người cần nó, không phải để kiếm lợi, mà để giúp đỡ. Và tôi sẽ làm mọi cách để điều đó thành hiện thực.”
Alexis nhìn cô, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi có một sự đồng cảm dâng lên trong đôi mắt ấy. “Vậy thì, cùng làm đi, Chloe. Chúng ta sẽ lật đổ Vespera, và làm cho Elise được minh oan.”
Câu nói ấy không chỉ là một lời hứa, mà là cam kết từ hai con người bị lạc lối, quyết tâm làm lại mọi thứ vì một lý tưởng mà họ chưa từng bỏ cuộc.
________________________________________________________________________________
Chuyến bay đến Lisbon kéo dài hơn dự tính, một phần vì thời tiết, một phần vì Chloe cảm thấy mọi khoảnh khắc đều như bị kéo giãn. Cô không ngủ được. Không phải vì sợ Vespera, mà vì cô không chắc điều gì đang đợi mình ở phía trước – Elise, cuốn sổ, hay một sự thật còn sâu hơn nữa.
Máy bay hạ độ cao, ánh đèn thành phố lấp lánh bên dưới như rải kim tuyến trên tấm lụa đen. Chloe ngả đầu vào cửa sổ, nhìn Lisbon hiện ra mờ nhòe dưới kính. Bên cạnh, Alexis vẫn im lặng, ngón tay đan vào nhau, ánh mắt không nhìn cô mà cũng không nhìn đâu cả. Chỉ là... có mặt, một cách yên lặng đến lạ.
"Lisbon thật khác London." – Cô lên tiếng, không hướng về phía anh, như nói với chính mình.
"London làm người ta gồng. Lisbon... làm người ta nhớ." – Anh đáp, nhẹ tênh, như thở ra một suy nghĩ cũ.
Cô quay sang, lần đầu tiên kể từ khi ngồi xuống, nhìn anh thật lâu. "Anh luôn có vẻ như đã sống nhiều hơn một lần. Nhưng vẫn cứ như đang lạc giữa điều gì đó."
Alexis khẽ nhếch môi. "Có thể tôi đang sống hộ hai người."
Chloe im lặng. Cô không hỏi "ai là người thứ hai" – vì cô biết. Elise. Cái tên như một bóng mờ đứng giữa họ, không nói ra, nhưng luôn hiện diện.
"Anh có bao giờ nghĩ, nếu hôm đó anh không nhặt chiếc ví của tôi, mọi thứ đã khác?" – Cô hỏi, mắt vẫn hướng ra ngoài trời đêm.
"Không." – Anh đáp. "Vì tôi nghĩ, Elise để lại chiếc ví không phải để tôi tìm – mà để em cầm. Và nếu tôi không nhặt, có lẽ em vẫn tìm được tôi. Chỉ là... chậm hơn."
Cô khẽ mỉm cười, lưng vẫn tựa vào ghế. "Anh tin vào số phận à?"
"Không." Anh nhìn cô, giọng trầm. "Tôi tin vào ánh mắt của một người khi họ nhìn mình lần đầu – và không quay đi."
Không khí giữa họ chùng xuống, nhưng không căng. Là một sự yên tĩnh chạm tới – như đêm trước khi cơn mưa đến. Chloe không biết nên tin bao nhiêu phần, nhưng cô nhận ra, đã lâu rồi, cô không thấy mình muốn ở lại trong một khoảnh khắc như lúc này.
"Lần cuối cùng tôi cảm thấy không cần phải kiểm soát điều gì... là năm tôi mười tám." – Cô nói, giọng đều, gần như lạc vào hồi tưởng. "Tôi bỏ một buổi học để đi bộ dưới mưa cả buổi chiều. Ướt hết, lạnh, nhưng nhẹ đầu lạ thường. Tôi không hối hận."
"Giờ thì sao?" – Alexis hỏi, dịu dàng.
"Giờ tôi ghét những gì mình không lường trước." – Cô thở dài. "Và anh... là tất cả những gì tôi không thể tính toán được."
Alexis im lặng một lúc. Rồi, bằng một giọng không cười, anh nói:
"Còn em – là điều duy nhất tôi không dám phá vỡ. Vì nếu tôi làm vậy, sẽ không có ai còn tin tôi là người tốt."
Chloe quay mặt đi, nhưng đôi mắt cô khẽ dao động. Cô không nói gì nữa. Chuyến bay bắt đầu chuẩn bị hạ cánh.
Cô không biết mình đang bước vào điều gì. Nhưng có một điều lạ lùng vừa xảy ra – tim cô không còn đập vì lo sợ, mà vì điều gì đó gần như... mong đợi.