Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 115

Chết tiệt!

Đằng Phi thầm rủa trong lòng: "Con khỉ chết tiệt này, ta không trêu chọc ngươi, tại sao người lại không chịu buông tha ta như vậy?"

Đột nhiên, ánh mắt Đằng Phi lướt qua vách đá phía sau Hoàng Kim Hầu Tử, lông mày khẽ nhíu, trái tim cũng đập liên hồi.

Một gốc cây toàn thân sáng lấp lánh, tựa như bạch ngọc tạo thành, lay động trước gió, đang mọc trên vách đá dựng đứng kia, đây chính là một cây Bằng Liên!

Đằng Phi trong lòng mừng rỡ, dù chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng Đằng Phi cũng biết, đây tuyệt đối là một gốc Bằng Liên ngàn năm!

Bằng Liên trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết hạt, nghìn năm hoa tàn, nhưng một đóa Bằng Liên có thể nở rộ đến ba nghìn năm.

Mà gốc Bằng Liên Đằng Phi gặp được này đang nở rộ, tuyệt đối đã sống trên ngàn năm!

Quả nhiên là tìm được không mất chút công sức nào, Đằng Phi rốt cuộc hiểu được vì sao con Hoàng Kim Hầu Tử này lại chủ động công kích mình, thì ra đây là thú thủ hộ của đóa Bằng Liên ngàn năm này.

Hoàng Kim Hầu Tử dường như cũng cảm nhận được kẻ xâm nhập này đã phát hiện ra bảo vật mà mình đang canh giữ, nó lập tức gào lên phẫn nộ.

Đồng thời, nó còn dùng móng vuốt vô cùng cứng rắn, bẻ ra từng tảng đá nhỏ, ném về phía Đằng Phi.

Đằng Phi vận hành Già Lâu La Tâm Kinh, tránh trái tránh phải, tuy rằng chật vật, nhưng những tảng đá của đối phương cũng không cách nào bắn trúng hắn được.

Lúc này, Bạo Long đã từ bên kia leo lên, thấy Đằng Phi đang bị công kích, lập tức gầm lên giận dữ:

- Con khỉ thối kia, ông đây đến đây!

Nói xong, hắn rút từ sau lưng ra một cây lao, một tay bám lấy mỏm đá, cánh tay kia vận lực, cầm thanh lao trong tay ném về phía Hoàng Kim Hầu Tử.

Cây lao bay giữa không trung, phát ra một tiếng xé gió chói tai, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Hoàng Kim Hầu Tử, Hoàng Kim Hầu Tử phát ra một tiếng kêu bén nhọn chói tai, nhảy vọt lên cao.

Phốc!

Mũi lao cắm vào vách đá cứng rắn, bắn ra từng tia lửa.

Hoàng Kim Hầu Tử thét chói tai, nắm một viên đá, ném về phía Bạo Long, hơn nữa nó đã hoàn toàn nổi giận, tốc độ ném đá nhanh đến mức mắt thường khó có thể thấy rõ, trong lúc nhất thời, từng viên đá lớn bằng nắm tay lao xuống như mưa, bắn về phía Bạo Long.

Bạo Long chỉ né tránh được vài viên, sau đó không thể né tránh thêm nữa, hắn dứt khoát buông tay, tung người nhảy xuống dưới.

- Bạo Long! Đằng Phi gầm lên giận dữ, muốn tới cứu, nhưng căn bản là không kịp, đôi mắt trợn lớn như muốn nứt ra.

Cũng may Bạo Long đã sớm chuẩn bị, khi đi lên thì đã cắm vài cây lao trên vách đá. Khi rơi xuống, hắn vận hành đấu khí toàn thân tới mức cực hạn, đấu khí trong Đấu Tuyền cấp tốc vận chuyển.

Điều này ít nhiều cũng là do Bạo Long đi cùng Đằng Phi, trên đường đi tới Cổ Thần Thánh Sơn thì đã liều mạng luyện tập khinh thân thuật, nên mới hữu kinh vô hiểm mà nắm được một cây lao bên dưới.

Một tay nắm lao, thân thể quay hai vòng, sau đó mượn đà bật lên cao lần nữa.

Lúc này thì Lăng Thiên Vũ cùng Phúc bá cũng đã đi lên, Bạo Long mặc dù đang rất vội vàng, nhưng cũng kịp hét lớn về phía Lăng Thiên Vũ:

- Lăng công tử, người mau xuống đi, bên trên có một con Hoàng Kim Hầu Tử, nơi đó có Bằng Liên!

Ánh mắt của Bạo Long cũng vô cùng sắc bén, không cần Đằng Phi nói, hắn cũng đã thấy gốc Bằng Liên mọc trên vách đá dựng đứng kia.

Lăng Thiên Vũ vô cùng kinh hãi, lập tức kịp phản ứng, liền không chút do dự, thân thể trượt xuống vách núi. Với thực lực của hắn, lên chống lại con ma thú cấp cao như Hoàng Kim Hầu Tử này thì căn bản chỉ gây thêm phiền toái. Nếu nơi đó thật sự có Bằng Liên, vậy thì việc hắn cần làm nhất chính là đi xuống dưới, báo cho Tùng bá đi lên!

Hai mắt Phúc bá hơi nheo lại, nhìn về phía Đằng Phi đang đối chọi với Hoàng Kim Hầu Tử, hít sâu một hơi. Thân ảnh ông dựng thẳng, áp sát vào vách đá, đột nhiên linh hoạt như cá gặp nước, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía gốc Bằng Liên kia!

Lúc này Hoàng Kim Hầu Tử đã lùi lại bên cạnh gốc Bằng Liên, nhếch miệng về phía Đằng Phi, phát ra một tiếng kêu chói tai.

Một luồng sóng âm cường đại đột nhiên bắn về phía Đằng Phi. Trong không khí liên tiếp phát ra tiếng âm bạo, các tảng đá lớn nứt ra, rơi xuống dưới. Gần như trong nháy mắt mà đối phương phát ra âm bạo, Đằng Phi đã trực tiếp bịt chặt hai tai, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị chấn động tới mức gần nh�� mất đi ý thức.

Bạo Long vừa mới lao lên, bị luồng lực lượng này trực tiếp đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống phía dưới. Nếu rơi xuống, Bạo Long chắc chắn sẽ phải chết!

Bên kia, Tùng bá vừa nhận được tin, đang áp sát vách đá mà lao lên phía trên, lập tức bay ra ngoài, gầm lên một tiếng giận dữ, kịp thời tiếp được Bạo Long đang rơi xuống kia. Chợt nghe rắc một tiếng, cánh tay của Tùng bá đã bị luồng lực lượng đánh gãy!

Tuy nhiên, ông cũng đã đánh tan được luồng lực khổng lồ này, cả hai chật vật ngã xuống đất. Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi vội vàng chạy tới, cứu chữa cho hai người.

Đồng thời mọi người đều khẩn trương nhìn lên trên vách đá dựng đứng cực cao kia, không biết Phúc bá và Đằng Phi có thành công hay không.

Bạo Long đã hôn mê, thương thế của Tùng bá cũng không nhẹ, dù muốn lên hỗ trợ cũng không thể được. Hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hai người Đằng Phi và Phúc bá có thể thành công mà thôi.

Tùng bá lau vệt máu trên khóe miệng, vẻ mặt chua xót nói: - Hoàng Kim Hầu Tử, đây chính là ma thú bậc chín. Cho dù ta và lão Phúc cùng ở trạng thái đỉnh phong, thì cũng không nhất định có thể đánh thắng được nó, càng không nói tới vách đá dựng đứng này là địa bàn của nó. Đại công tử, lúc này chỉ có thể để cho người cùng tiểu thư xuống núi, lập tức truyền tin cho Đại Soái, để cho hắn phái Lăng Thọ và Lăng Trúc tiến đến mà thôi!

Lăng Thiên Vũ khẽ cắn môi, lắc lắc đầu, nói:

- Không được, ta không thể làm như vậy. Phụ thân cho người và Phúc bá giúp chúng ta tìm kiếm Dược Vương, đã là do bệ hạ đặc biệt ân chuẩn. Nếu gọi cả Thọ bá và Trúc bá tới, thì tiền tuyến sẽ trống không. Nếu thật sự để cho địch nhân nắm được cơ hội này mà tấn công, thì chúng ta sẽ có thể trở thành tội nhân!

Tùng bá thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, mà hướng ánh mắt lên trên vách đá kia.

Cổ Thần Thánh Sơn khí thế mênh mông, vách đá dựng đứng trên ngọn núi cao nhất giống như bị một đao chém xuống. Trên chỗ cao nhất là một mảnh trắng sáng, tuyết trắng tích tụ quanh năm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong suốt như ngọc, tinh khiết vô ngần.

Bên dưới từng đám mây xẹt qua, bóng người trên vách đá bé nhỏ như con kiến, thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho trái tim của Tùng bá và Lăng gia huynh muội đều nhảy lên tận cổ họng.

Tốc độ của Phúc bá cực nhanh, lao tới bên cạnh Đằng Phi, phát ra hộ thể cương khí. Hòn đá cứng rắn va vào, lập tức vỡ tan tành.

- Đằng Phi, ta sẽ giao chiến với nó, ngươi đi hái Bằng Liên. Sau khi thu được, không cần lo cho ta, trực tiếp rời đi!

Thời khắc mấu chốt, trên người Phúc bá toát lên phong thái của một vị tướng lĩnh. Hắn rút từ sau lưng ra một thanh trường đao vô cùng sắc bén, khí thế toàn thân tăng lên tới đỉnh điểm, trường đao chỉ thẳng Hoàng Kim Hầu Tử, khinh miệt nói:

- Súc sinh, ngươi có dám đấu một trận với lão phu không?

Giọng điệu cùng động tác của Phúc bá tràn ngập vẻ khiêu khích, Hoàng Kim Hầu Tử gầm lên giận dữ, thân hình hóa thành một tia chớp màu vàng lao về phía Phúc bá.

Uy áp của ma thú bậc chín mênh mông ập tới.

Thân thể Phúc bá dán vào vách đá, khẽ xê dịch, trường đao trong tay chém ra, mang theo tiếng xé gió, giao chiến với Hoàng Kim Hầu Tử.

Đằng Phi thì nhân cơ hội này lao lên phía trước, định tiếp cận gốc Bằng Liên quý hiếm ấy.

- Khọc... khẹc... khẹc...

Một con Hoàng Kim Hầu Tử khác không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đứng cạnh Bằng Liên, nhe răng trợn mắt, uy hiếp Đằng Phi.

- Mẹ nó! Đằng Phi lập tức trợn tròn mắt.

Từng con chữ trong bản dịch này đều được chắt lọc tinh túy, dành riêng cho độc giả tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free