Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 19

RẦM! Một tiếng nổ lớn vang dội, cánh cổng lớn Đằng gia bị đá văng. Hai tên gác cổng vừa định ngăn cản đã bị một trảo của Vương Thiên Ưng đánh vỡ hộp sọ, ngã gục xuống!

– Lão thất phu nhà Đằng gia, cút ra đây chịu chết!

Giọng Vương Thiên Ưng lạnh lẽo vang vọng, truyền khắp mọi ngóc ngách Đằng gia.

Vút! Một bóng người từ trong Đằng gia phóng lên, mũi chân lướt trên mái nhà rồi từ từ hạ xuống. Lão gia tử Đằng Văn Hiên sau nhiều năm vắng bóng lại một lần nữa xuất hiện đầy khí thế. Trên tay lão bao phủ một tầng khí tức đỏ tươi, trông vô cùng đáng sợ trong bóng đêm.

– Phích Lịch Hỏa Diễm Chưởng? Hừ!

Vương Thiên Ưng khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ thẳng vào Đằng Văn Hiên, hỏi:

– Lão thất phu, ngươi chính là gia chủ Đằng gia?

– Tên cuồng đồ vô lễ! Ngươi là ai mà dám xông vào Đằng gia ta, giết người của Đằng gia ta, trong mắt ngươi còn vương pháp không vậy?

Ngay sau đó, Nhị gia Đằng gia, Đằng Vân Lĩnh, chỉ thẳng vào Vương Thiên Ưng lớn tiếng quát mắng.

Cùng lúc đó, các vị trưởng lão Đằng gia và Đại gia Đằng Vân Tráng dẫn theo một nhóm người từ từ tiến đến, cau mày nói:

– Kẻ nào dám đến Đằng gia ta gây sự?

Đám người Đằng gia từ bốn phương tám hướng kéo tới, bao vây lấy Vương Thiên Ưng cùng các võ giả của Vương gia.

Vương Thiên Ưng không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn đám người Đằng gia, ngạo nghễ chậm rãi nói:

– Tại hạ Vương Thiên Ưng, Nhị gia Vương gia Thanh Bình Phủ! Hôm nay tên tiểu súc sinh của Đằng gia dám đả thương Ngũ công tử Vương gia ta, ta đến đây đòi một lẽ công bằng! Nếu thức thời, mau giao hung thủ ra đây, ta sẽ tha cho cả nhà các ngươi một mạng. Nếu không, sau hôm nay, Trấn Đằng gia sẽ phải đổi tên!

– Lớn mật! – Càn rỡ! – Ngươi là thứ gì mà dám đứng đây hồ ngôn loạn ngữ! – Vương gia Thanh Bình Phủ giỏi lắm sao? Đằng gia ta cũng không sợ các ngươi đâu!

Thái độ ngạo mạn của Vương Thiên Ưng khiến tất cả tộc nhân Đằng gia đều phẫn nộ, lớn tiếng mắng nhiếc. Chuyện xảy ra hôm nay, người của Đằng gia cơ bản đều đã biết. Mặc dù họ không rõ vì sao Đằng Phi lại trở nên lợi hại như vậy, nhưng phần lớn đều cảm thấy vui mừng vì điều đó. Người đời thường nói hổ phụ sinh hổ tử, con trai của Tam gia sao có thể là phế vật được chứ?

Sắc mặt Đại gia Đằng Vân Tráng vô cùng âm trầm. Hắn không ngờ rằng lão Tam chết đã hơn mười năm nhưng trong gia tộc vẫn còn uy danh như vậy. Các tộc nhân bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc, cũng chính là bảo vệ Đằng Phi – đứa con trai của Tam gia!

Đằng Văn Hiên ho khẽ một tiếng, những lời mắng chửi ồn ào dần lắng xuống. Họ cùng nhìn về phía lão gia tử đang bước tới, chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Danh tiếng Vương Thiên Ưng đa số mọi người đều đã từng nghe qua, thực lực hắn mạnh hơn lão gia tử, nhưng thì đã sao? Một người làm sao có thể địch lại nhiều người? Hắn dám đến Đằng gia gây sự, làm sao có thể để hắn đạt được ý nguyện? Nếu không, sau này Đằng gia làm sao còn mặt mũi nhìn ai nữa?

– Vương Thiên Ưng, ngươi xông vào Đằng gia ta, giết người của Đằng gia ta, chẳng phải là muốn cắt đứt đường sống của chúng ta sao?

Giọng Đằng Văn Hiên vang lên, nghe có vẻ bình tĩnh nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, lão gia tử thật sự đã nổi giận rồi!

– Vậy thì sao? Lão thất phu, đừng có cậy già mà lên mặt. Lập tức giao người ra đây! Nếu không, hôm nay ta sẽ diệt sạch Đằng gia các ngươi!

Giọng Vương Thiên Ưng lạnh lùng vô cùng, vẻ mặt cũng tràn đầy kiêu ngạo.

– Càn rỡ!

Đằng Văn Hiên quát lớn: – Đệ tử Vương gia các ngươi là người, chẳng lẽ đệ tử Đằng gia ta lại không phải người sao? Tranh đấu giữa hai tiểu bối, hơn nữa đệ tử Vương gia các ngươi xuất thủ trước, thắng thì vênh váo tự đắc, thua lại lôi trưởng bối ra mặt, các ngươi không sợ người khác chê cười sao! Vương Thiên Ưng, lão phu khuyên ngươi đừng nên lầm đường lạc lối. Đệ tử Vương gia các ngươi bị trọng thương, hai người canh cổng chúng ta cũng bị ngươi giết chết, Đằng gia chúng ta đã chịu thiệt thòi rồi. Chuyện này các ngươi nên lùi một bước, đừng ép người quá đáng, nếu không hôm nay ngươi cũng đừng hòng bình yên rời khỏi nơi này!

– Ha ha ha ha, thật là buồn cười. Chó giữ nhà của các ngươi mà cũng đòi so sánh với con cháu Vương gia ta sao? Còn nữa, lão già ngươi muốn ngọc đá cùng tan ư? Sao ngươi không hỏi tộc nhân của mình một chút, xem họ có đồng ý không?

Giọng Vương Thiên Ưng lạnh nhạt vang lên, hắn khinh thường liếc nhìn Đằng Văn Hiên một cái.

Ánh mắt Đằng Văn Hiên khẽ liếc nhìn các trưởng lão trong gia tộc, trong đó có vài người chột dạ tránh ánh mắt của hắn. Đằng Văn Hiên quay sang Đằng Vân Tráng đột nhiên hỏi:

– Vân Tráng, chuyện này con thấy sao?

Đằng Vân Tráng trầm tư một chút, liếc nhìn Vương Thiên Ưng, rồi ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói:

– Phụ thân, án có đầu, nợ có chủ, tiểu bối va chạm với nhau là chuyện thường tình, nhưng tổn thương gây ra có vẻ hơi quá đáng. Nghe nói Ngũ công tử Vương gia gần như bị phế hoàn toàn. Việc này đổi lại là Đằng gia ta cũng không thể nhẫn nhịn được. Cho nên, con đề nghị nên giao kẻ đã đả thương Vương Ngũ công tử ra. Đại nghiệp của Đằng gia ta không thể vì một hai con sâu mà bị liên lụy.

– Đúng vậy, thương thế của Vương Ngũ công tử thật sự rất nặng, hai cổ tay bị bẻ gãy. Vương gia tu luyện Kim Điêu Trảo, nếu xương cổ tay bị gãy thì khác gì bị phế đi một nửa chứ!

– Không sai, công bằng mà nói, con nghĩ Đằng gia chúng ta nên có trách nhiệm. Haizz! Tam gia mất sớm, chúng ta quả là quản giáo không nghiêm mà!

– Gia chủ, ta cũng đề nghị nên giao hung thủ đả thương người ra. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Đằng Phi không những phế đi hai tay của Vương Ngũ công tử, mà còn phế đi đấu tuyền của hắn, nhưng rõ ràng không có thù hận sinh tử gì, hắn ra tay thật sự quá tàn nhẫn!

Mấy người đi theo Đằng Vân Tráng đều lên tiếng chỉ trích Đằng Phi, đồng loạt yêu cầu giao hắn ra.

– Thối lắm!

Nhị gia Đằng Vân Lĩnh chỉ vào mấy người phía sau Đằng Vân Tráng mắng: – Các ngươi bị mù hay sao? Không thấy con ta là Đằng Lôi thiếu chút nữa là bị tên tiểu tử Vương gia kia giết rồi? Giao con của lão Tam gia ra ư? Mẹ kiếp, nói nhảm gì thế! Ai dám giao nó ra, thì bước qua xác Đằng lão nhị ta đây trước!

– Không sai, ta không đồng ý giao Đằng Phi ra!

– Ta cũng không đồng ý!

– Bị người ta đánh đến cửa còn muốn mang con cháu nhà mình giao ra, trong đầu các ngươi toàn là cứt chó sao?

– Có gì đáng nói nữa! Muốn đánh thì đánh đi! Đằng gia chúng ta dù có chết sạch cũng sẽ không khuất phục!

Đằng Phi đứng trong đám người này, nhìn thấy rất nhiều tộc nhân từng giễu cợt mình trước đây, nhưng giờ phút này, tất cả đều đứng ra lên tiếng bảo vệ mình. Lòng Đằng Phi vốn đã nguội lạnh, nhưng giờ phút này cũng chợt rung động.

Đây mới là một gia tộc!

Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không để gia tộc này bị liên lụy!

Đằng Phi âm thầm thề trong lòng.

Sắc mặt đám người Đằng Vân Tráng tái mét, bọn họ không thể nào hiểu nổi. Cho dù dư uy của lão Tam vẫn còn đó, nhưng cũng không thể lớn đến mức này ư? Cái tên tiểu súc sinh đó từ khi nào lại được hoan nghênh đến vậy?

– Chậc... chậc. Xem kìa, Đằng gia các ngươi lại nội chiến rồi. Hắc hắc hắc, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt! Lão thất phu Đằng gia, lời con trưởng của ngươi, ngươi đã nghe rõ chưa?

Vương Thiên Ưng cười nhạo liếc nhìn Đằng Văn Hiên, rồi bỗng nhiên vươn tay vỗ một cái. Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên.

Cửa viện lại một lần nữa bị phá vỡ. Khoảng trăm tên hắc y nhân xông vào, đứng dàn hàng phía sau Vương Thiên Ưng.

– Lão thất phu, ta không muốn nói nhảm nữa. Ta hỏi các ngươi lần cuối, rốt cuộc các ngươi có giao người hay không!

Keng két! Từ phía sau trăm tên hắc y nhân, hàng loạt nỏ cứng được giương lên, nhắm thẳng vào người Đằng gia. Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Nỏ cứng! – Trang bị của quân đội!

Sao lại nằm trong tay Vương gia? Bọn họ muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?

Lão gia tử Đằng Văn Hiên lạnh lùng nhìn về phía Đằng Vân Tráng, sắc đỏ trên tay lão càng trở nên nồng đậm hơn. Không khí trên sân chợt trở nên khẩn trương, tâm trí mọi người đều thấp thỏm không yên. Một cuộc chiến... hết sức căng thẳng!

Đúng lúc này, Đằng Phi chậm rãi từ trong đám người đi ra. Hắn làm như không thấy những người đang liều mạng bảo vệ mình, cũng như không nhìn thấy nét mặt giận dữ của lão gia tử Đằng Văn Hiên, mà bình tĩnh nhìn Vương Thiên Ưng, nhàn nhạt nói:

– Ai làm người đó chịu. Kẻ đã đả thương Ngũ công tử Vương gia chính là Đằng Phi ta. Chuyện này không liên quan chút nào đến Đằng gia.

Đằng Phi vừa nói, khóe miệng hắn cũng hiện lên ý khinh thường: – Hơn nữa cũng có rất nhiều người làm chứng, Vương Ngũ công tử đả thương huynh đệ của ta trước, ta mới ra tay sau. Lẽ đời dù thế nào cũng không thoát khỏi một chữ 'lý'. Chẳng lẽ chỉ có người Vương gia các ngươi được phép hành hung đả thương người khác, còn người khác phải ngửa cổ chờ chết sao?

Đằng Phi liếc nhìn Đằng Vân Tráng, cười lạnh nói: – Hắn bị đánh trọng thương cũng bởi vì hắn học nghệ chưa tinh, cũng bởi vì uy phong của các ngươi quá lớn. Con cháu bị đánh, trưởng bối liền xông ra trả thù, lại còn lôi nỏ cứng – trang bị chỉ có trong quân đội – ra dùng. Chẳng lẽ các ngươi không sợ việc này truyền ra ngoài sẽ khiến những người cấp trên kia hoài nghi sao? Hay là Vương gia các ngươi đã cường đại đến mức không còn coi Chân Vũ Hoàng Triều ra gì, muốn tự lập môn hộ rồi?

Chỉ tại truyen.free, độc giả mới có thể tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc của thế giới tu tiên này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free