Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 20

Đằng Phi tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã đọc qua vô số sách vở, mang đầy kinh luân, chỉ mấy lời nói liền khuếch đại sự tình, vươn tới tận triều đình. Ngay cả những người không mấy hiểu rõ Đằng Phi cũng kinh ngạc thốt lên: Phong thái thong dong, lại đầy đảm lược, ngôn từ sắc bén. Đây thật sự là phế vật trong truyền thuyết sao?

– Nói rất hay! Nhị gia Đằng Vân Lĩnh cũng lớn tiếng quát: – Chất nhi của ta nói không sai, Vương gia các ngươi định tạo phản hay sao?

Đại gia Đằng Vân Tráng lông mày nhíu chặt thành hình chữ "Xuyên", nhìn về phía Đằng Phi đầy vẻ chán ghét. Lão gia tử Đằng Văn Hiên nhìn đứa cháu cưng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, nhưng trong lòng lại không chút buông lỏng. Nếu có kẻ nào đụng đến cháu ngoan của hắn, hắn tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó.

Vương Thiên Ưng nhìn thiếu niên đang chậm rãi nói trước mặt mình, trên mặt hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá Đằng Phi từ trên xuống dưới mấy lượt. Biểu hiện của Đằng Phi quả thật có chút khiến hắn bất ngờ, có điều hôm nay bọn chúng đến đây chủ yếu là để gây sự, mục đích cũng chính là sản nghiệp khổng lồ của Đằng gia, cho nên bọn chúng không thể vì vài câu nói của Đằng Phi mà lùi bước. Nếu không, danh tiếng Vương gia chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao. Vì vậy, hắn không để ý lời nói của Đằng Vân Lĩnh, mà trực tiếp nhìn về phía Đằng Phi.

– Vũ khí quân đội thì sao? Hắc hắc, trong gia tộc này không có lấy một món vũ khí quân đội nào sao? Không tin ngươi cứ hỏi gia gia ngươi, bên trong Đằng gia các ngươi có vũ khí quân đội hay không? Vương Thiên Ưng cười lạnh nói tiếp: – Hơn nữa tiểu tử ngươi cũng có chút gan dạ, ta đây cũng muốn nói thêm một câu. Cho dù có người muốn tố cáo Vương gia ta cũng chẳng hề hấn gì, ngươi biết tại sao không?

Không đợi Đằng Phi lên tiếng, Vương Thiên Ưng ngạo nghễ nói: – Con gái Vương gia ta đã vào cung làm phi, được Thâm Phụ hoàng đế sủng ái. Ngươi cảm thấy chuyện nhỏ nhặt như thế này có thể lật đổ Vương gia ta sao?

Hít! Lời Vương Thiên Ưng vừa thốt ra khiến không ít người phải hít vào một hơi khí lạnh, rất nhiều người của Đằng gia đều tỏ vẻ kinh nghi bất định nhìn về phía Vương Thiên Ưng. Con gái Vương gia trở thành phi tử của Hoàng đế Chân Vũ vương triều? Chuyện này có thật không? Nếu là thật, vậy thì ở Thanh Nguyên Châu này còn có ai dám trêu chọc Vương gia bọn hắn sao? Cho dù là tri phủ Thanh Nguyên Châu cũng phải nhìn sắc mặt gia chủ Vương gia mà hành sự, chứ đừng nói là Đằng gia vốn lấy kinh doanh làm chủ, sao có thể là đối thủ của bọn họ?

Tục ngữ nói, thế lớn ép người, sự thật vốn là như thế. Từ xưa đến nay, dân không đấu được với quan, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ cần một tri phủ Thanh Nguyên Châu cũng đủ để khiến Đằng gia khó mà tiến nửa bước, chứ đừng nói đến phi tử được Hoàng đế sủng ái… Đây chính là Hoàng phi a! Chân Vũ Hoàng triều vô cùng rộng lớn, mặc dù Hoàng đế có rất nhiều phi tử, cũng không biết vị nữ nhi Vương gia này có thể được sủng ái bao lâu, nhưng dù thế nào thì Vương gia bây giờ cũng có thể xem là Hoàng thân quốc thích!

Như vậy quả thực rất khó đắc tội! Những người vốn ủng hộ Đằng Phi, muốn cùng Đằng gia đối địch với Vương gia, giờ đây đều cảm thấy sợ hãi. Mặc dù vẫn chưa lùi bước, nhưng nỗi lo lắng quả thực không hề nhỏ.

Đằng lão gia tử mở to mắt nói: – Năm ngoái tuyển chọn tú nữ, những tú nữ này phải được huấn luyện ròng rã ba năm mới có thể chính thức nhập cung làm phi. Năm ngoái con gái Vương gia ngươi được chọn trúng, mà năm nay liền trở thành phi tử được Hoàng đế sủng ái, thật nực cười làm sao! Còn nữa, thân là người trong giang hồ, lại dám đem quan phủ ra hù dọa người khác, Vương Thiên Ưng ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

Vương Thiên Ưng ha ha cười một tiếng, nói: – Đằng lão gia tử, ta chẳng qua là muốn nói cho các ngươi biết vũ khí quân đội này rốt cuộc từ đâu mà có, ta cũng không hề nghĩ đến việc đem quan phủ ra hù dọa các ngươi. Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng đáng sao? Trên bầu trời xa xăm bỗng vang lên một tiếng giòn tan, một đóa pháo hoa xanh biếc được phóng lên, sáng chói trong màn đêm.

Đằng Văn Hiên ho nhẹ một tiếng, hít một hơi khí lạnh, nói: – Vương Thiên Ưng, nếu ngươi muốn dùng những kẻ này để tắm máu Đằng gia thì ngươi đã sai lầm rồi. Đằng gia ta không phải ai cũng có thể đụng vào! Vừa dứt lời, từ đằng xa lại truyền đến từng trận bước chân dồn dập. Đại quản gia Đằng Văn Khoa dẫn theo một đám khoảng hai ba trăm người, thần sắc lạnh như băng, xuất hiện trong màn đêm. Trên thân mỗi người đều mang theo trường cung, động tác dứt khoát, nhanh chóng như một, không hề phát ra một chút tiếng động ồn ã nào, vừa nhìn đã biết đây chính là đội tinh anh được huấn luyện kỹ càng.

Đám người này dưới sự điều khiển của Đằng Văn Khoa, động tác như nước chảy mây trôi, hướng vào trong đại điện Đằng gia, giương cung lắp tên, bao vây trăm tên hắc y nhân này lại. Một luồng sát khí sâm nghiêm chợt bùng phát. Trăm tên hắc y nhân bên kia cũng đồng loạt căng thẳng, rối rít giương thủ nỏ ngắm vào những cung tiễn thủ này. Một bầu không khí đầy căng thẳng bao trùm, một cuộc huyết chiến vô cùng kịch liệt sắp bùng nổ!

– Thì ra các ngươi đã có chuẩn bị trước? Vương Thiên Ưng khẽ cười một tiếng, trong lòng hắn cũng thầm cắn răng căm hận. Xem ra hôm nay mục đích tắm máu Đằng gia của hắn e rằng khó mà thành rồi.

Nhìn Đằng Phi đang lặng lẽ đứng trước mặt mình, Vương Thiên Ưng bỗng nhiên cười lạnh nói: – Tiểu tử, xem như vận khí của ngươi tốt. Có điều chuyện này đến đây vẫn chưa kết thúc đâu, đừng tưởng thế này là xong! Nói xong hắn nhìn Đằng Phi thật sâu một cái, sau đó quát lớn: – Lui! Hơn một trăm hắc y nhân nhanh chóng thối lui ra bên ngoài, không để lại dấu vết nào. Các cung tiễn thủ của Đằng gia cũng đồng loạt rút lui.

Một cuộc huyết chiến tưởng chừng sắp bùng nổ liền cứ thế mà chấm dứt, khiến mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vương Thiên Ưng đi tới bên cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói: – Đằng Phi, thực lực của ta cao hơn ngươi quá nhiều, ta cũng không muốn ức hiếp ngươi. Chuyện của tiểu bối, sẽ do tiểu bối giải quyết, sẽ có thế hệ trẻ của Vương gia tìm ngươi tính sổ. Đến lúc đó, nếu ngươi trốn tránh, làm rùa rụt đầu, thì ta cũng không tiếc cái giá này mà tắm máu Đằng gia ngươi!

Nói xong, Vương Thiên Ưng liền nghênh ngang rời đi. Việc báo thù cho ngũ công tử cũng chỉ là tiện tay nói ra, quan trọng là hắn muốn thực hiện mưu kế của gia chủ Vương gia, một mình tiêu diệt Đằng gia, độc chiếm sản nghiệp Đằng gia. Lại không nghĩ đến Đằng gia đã có chuẩn bị, hơn nữa cỗ lực lượng này cũng không hề nhỏ. Kết cục lưỡng bại câu thương hiển nhiên sẽ khiến kẻ khác ngồi không hưởng lợi. Cho nên Vương Thiên Ưng liền nhanh chóng rời đi, không chút do dự.

Trong lòng Đằng Phi cũng hít vào một ngụm khí lạnh. Dù thế nào, nếu Đằng gia bị liên lụy, trong lòng hắn sẽ rất áy náy. Về phần những người trẻ tuổi Vương gia đến khiêu chiến, Đằng Phi cũng không thèm để ý. Võ nghệ của hắn cũng đã đạt sơ thành, hiển nhiên cũng cần phải tôi luyện một phen. Nếu không thực chiến, thì vĩnh viễn đừng mơ trở thành một cường giả chân chính.

Cường giả chân chính chính là ở trong chiến đấu thiên chuy bách luyện mà thành. Cho nên Đằng Phi cũng không sợ chiến đấu. Lão gia tử Đằng Văn Hiên cho người thu dọn hai thi thể trước cổng, sau đó nhìn vào mọi người trong sân, ánh mắt dừng trên mặt Đằng Vân Tráng. Đằng Vân Tráng khẽ cúi đầu, ánh mắt dời sang chỗ khác, không dám đối mặt với phụ thân.

– Ngươi làm ta rất thất vọng! Giọng Đằng Văn Hiên đầy vẻ bình tĩnh, nhưng chất chứa một phần yêu thương, thản nhiên nói: – Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ trở thành một kẻ an nhàn.

Lúc này Đằng Vân Tráng mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn, đầy vẻ căm hận, nói: – Tại sao? Chẳng lẽ là vì tên tiểu phế vật kia sao? Đằng Sơn đứng sau Đằng Vân Tráng cũng dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Đằng Phi. Nếu không phải vì tên tiểu phế vật này, Đằng gia bây giờ đã rơi vào tay hai cha con hắn. Không ngờ âm mưu lại bị bọn họ vạch trần, ngay cả quyền lực trong tay phụ thân cũng đều bị lão gia tử thu hồi, điều này khiến Đằng Sơn càng thêm thống hận Đằng Phi.

Mấy năm nay Đằng Vân Tráng quản lý Đằng gia, mặc dù cũng bồi dưỡng nhiều tâm phúc cho bản thân, nhưng những tâm phúc này cũng không thể dùng được. Chỉ cần lão gia tử còn tại thế một ngày, Đằng gia này vẫn do lão định đoạt. Như ngày hôm nay, Đằng Vân Tráng đã điều hết những người bảo vệ thương đội gia tộc, đội ngũ phòng vệ gia tộc trở về, lại không ngờ rằng, chỉ trong thời gian ngắn, lão gia tử lại có thể điều động một đội ngũ hai ba trăm cung tiễn thủ, hơn nữa toàn là tinh anh! Gia tộc này còn có bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết? Trong lòng Đằng Vân Tráng ngập tràn oán giận và không cam tâm.

– Ngươi xem lại mình đi, đừng kéo người khác vào cuộc. Đại ca, phụ thân đã cho huynh đủ thể diện rồi, nếu không, chỉ bằng hành động của huynh hôm nay, dù có trục xuất huynh khỏi gia môn cũng không quá đáng! Huynh thật sự muốn vạch mặt cho người ta xem, đem tất cả mọi chuyện phơi bày ra hết sao? Nhị gia Đằng Vân Lĩnh đầy tiếc nuối nhìn đại ca m��nh, trong lòng thầm nhủ: "Cần gì phải làm thế này chứ? Lão Tam đã mất nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không tranh đoạt sản nghiệp Đằng gia, phụ thân cũng đang dần già yếu, chẳng lẽ vài năm ngắn ngủi nữa mà huynh cũng không chờ được sao? Hay là huynh thấy Đằng Phi không còn là phế vật như trước, lo lắng khó giữ được vị trí của mình? Nhưng Đằng Phi đã trở nên cường đại, thì hắn cũng là cháu của huynh, nó cũng chỉ là một đứa bé. Huynh làm như vậy thật đáng giá hay không???"

– Ngươi câm miệng! Đằng Vân Tráng lạnh lùng quát một tiếng về phía nhị đệ, sau đó hắn nhìn về phía lão gia tử, cười thảm một tiếng: – Ta biết, ta biết sẽ như vậy. Ta đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, chẳng qua lại không nghĩ nó đến nhanh như vậy. Dù ta làm gì, dù ta cố gắng đến mức nào, thì trong mắt phụ thân, ta cũng không thể nào bằng được Lão Tam. Ha ha, nhi tử của Lão Tam hôm nay vừa lộ ra một chút thực lực, người liền phế bỏ ta. Cũng được thôi, ta chính là nhi tử của người, người nói thế nào thì ta làm thế đó! Bất quá, Đằng Vân Tráng ta cũng không phải là kẻ không có cốt khí. Làm một "kẻ an nhàn" sao? Ta không cần!

Đằng Vân Tráng vừa dứt lời, liền quay đầu về phía đám người Đằng gia, lớn tiếng nói: – Đằng Vân Tráng ta hôm nay ở đây thề rằng: Ta cùng phụ thân Đằng Văn Hiên đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, muốn tự lập môn hộ riêng. Ai muốn đi theo ta, ta hoan nghênh; ai không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Trước đây mọi người là một tộc, nhưng sau hôm nay, liền ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau!

Lời Đằng Vân Tráng vừa dứt, thân hình lão gia tử Đằng Văn Hiên khẽ run rẩy, trên mặt hiện lên vẻ khó tin. Hắn biết dã tâm của con trai mình, nhưng ngàn vạn lần lão cũng không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế. Lão vô cùng đau lòng, tức giận đến mức suýt ngất đi. Đằng Văn Khoa vội vàng đỡ lấy Đằng Văn Hiên, nhẹ giọng nói: – Gia chủ đừng nên kích động như thế, không đáng để như vậy đâu!

Mọi nội dung chuyển ngữ này đều thuộc quyền sở hữu riêng của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free