(Đã dịch) Chương 8
- Hai mươi ngày?
Lông mày Đằng Văn Hiên nhăn lại thành hình chữ Xuyên (川) mờ mờ, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không trách móc hay phản đối cháu mình.
- Ta còn chưa hỏi con, mấy ngày hôm trước con thường tới hiệu thuốc lấy Đằng Thị Sinh Cơ Tán làm gì? Có phải thiếu tiền không? Lần này con đi Thanh Nguyên Thư Viện sợ vài năm sau mới có thể về được, gia gia sẽ cho con tiền sinh hoạt đầy đủ nhưng Đằng Thị Sinh Cơ Tế là bí mật trọng yếu nhất của Đằng gia chúng ta, con không được phép làm tổn hại lợi ích gia tộc, biết không?
Đằng Phi ngoan ngoãn gật đầu.
- Gia gia yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm gia tộc hổ thẹn, càng không làm phụ thân hổ thẹn!
Đằng Phi sớm biết chuyện này không thể gạt gia gia nhưng cũng không muốn giấu giếm, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhiều nhất thì mấy người anh chị em họ hàng bên ngoài khi biết sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Bất quá, bọn họ có thoải mái hay không, thì liên quan gì đến hắn?
Đằng Văn Hiên khẽ gật đầu, trên gương mặt nghiêm túc hiện lên vẻ yêu thương.
- Được rồi, ra ngoài đi dạo giải sầu cũng không tệ, dù sao từ giờ tới khi khai giảng còn nhiều thời gian. Những năm nay chỉ sợ ngay cả Thanh Bình Phủ ngươi cũng chưa đi dạo qua, ra ngoài tiếp xúc với các mặt của xã hội đến lúc đó đi tới thành lớn Thanh Nguyên Châu cũng sẽ không rụt rè. Đi đi, đi tới phòng thu chi lĩnh một trăm lượng vàng. Con cháu Đằng gia đi ra ngoài, không nên phô trương, nhưng cũng không thể để người khác chê cười.
Thanh Bình Phủ là một trong mười ba phủ của Thanh Nguyên Châu, còn Đằng Gia Trấn thì thuộc quyền quản lý của Thanh Bình Phủ.
Đằng Phi trong lòng nhẹ nhõm, thầm nhủ: "Cũng tốt, gia gia cho là ta muốn ra ngoài để tiếp xúc với các mặt của xã hội, đỡ phải giải thích nhiều."
Nghĩ đến đó, Đằng Phi đứng dậy thi lễ.
- Cám ơn gia gia, nếu không có gì tôn nhi xin cáo lui.
Đằng Văn Hiên phất tay áo, Đằng Phi xoay người đi ra ngoài, trong lòng lúc này cực kỳ kích động: "Từ nay! Từ nay về sau, cái tên phế vật Đằng Phi sẽ không còn tồn tại nữa!"
- Đúng rồi…
Đằng Văn Hiên cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đằng Phi:
- Gần đây Thanh Bình Phủ có chút không yên bình, lúc này ngươi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, để ta phái vài Võ sư đi theo bảo vệ ngươi cho tốt.
- Không yên bình? Làm sao mà không yên bình? Thanh Nguyên Châu không phải biên giới, Thanh Bình Phủ càng cũng không phải, chẳng lẽ có tên mã tặc nào chán sống, dám đến nơi này cướp đoạt?
Đằng Phi buột miệng hỏi, sau đó lại nói:
- Con là một thiếu niên, nếu không đi gây sự rắc rối thì ai để ý đến con. Nếu chỉ vì một mình con mà phái Võ sư trong gia tộc đi theo, chắc người khác sẽ dị nghị. Tôn nhi không muốn thêm phiền phức cho gia gia.
Đằng Văn Hiên khẽ gật đầu tỏ vẻ vui mừng, ngẫm lại cũng đúng, Đằng Phi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, chưa kể cửa hàng Đằng gia, đệ tử Đằng gia rải khắp Bình phủ, cũng không phải ai cũng dám ức hiếp. Đến lúc quan trọng chỉ cần báo ra thân phận thì cho dù là những đại gia tộc khác cũng không làm khó dễ một đứa trẻ.
Nghĩ đến đó, Đằng Văn Hiên có chút cảm khái nói.
- Ta cũng là vừa mới nghe nói, đêm hôm qua toàn bộ bảy tám đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ, trong vòng một đêm toàn bộ bị mất trộm, chuyện này gây chấn động lớn. Ha ha, nghe nói tất cả đều tổn thất vô cùng nặng nề, những đại gia tộc này đều cùng phái ra Đấu Khí Võ giả cường đại lùng bắt tên đạo tặc này.
Trong lời nói của Đằng Văn Hiên, mang thêm một chút vị hả hê, bởi lẽ những đại gia tộc kia luận về thực lực thì không khác Đằng gia là bao, thậm chí có hai nhà so với Đằng gia mạnh hơn không ít. Ngày thường, thường xuyên vì một ít vấn đề lợi ích mà phát sinh xung đột, không nghĩ tới, thậm chí có người có thể trong vòng một đêm trộm hết của bảy tám nhà, quả thực quá cường đại.
Vẻ mặt của Đằng Văn Hiên lúc này thật khó tả, tâm tình của hắn đến giờ vẫn còn rất khoái trá, liền nói tiếp.
- Ta đang hoài nghi không biết có phải Thủ Hộ Đại Nhân Thanh Nguyên Châu ra tay hay không. Tội lỗi, tội lỗi, Thủ Hộ Giả đại nhân phẩm hạnh cao thượng, nhất định sẽ không làm loại chuyện này! Ha ha, ngươi đi đi, tóm lại phải cẩn thận một chút, những gia tộc bị mất trộm kia lúc này nhất định tâm tình rất tệ, cho nên nếu gặp thì nên tránh.
Tâm tình lão gia tử Đằng Văn Hiên lâu rồi không vui sướng đến vậy, không có tin tức nào làm lòng người khoan khoái, vui sướng hơn việc đối thủ của mình gặp nạn, cho nên hắn nhìn thấy Đằng Phi, thậm chí cũng không hỏi nhiều mà lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Đằng Phi.
Đằng Phi nghe tiếng cười vui sướng của gia gia giống như một lão hồ ly nhưng chân lảo đảo suýt nữa ngã, đưa lưng về phía gia gia, khóe miệng khẽ giật.
- Thanh Bình Phủ? Bảy tám đại gia tộc bị trộm? Tổn thất vô cùng nghiêm trọng?
Trong đầu hắn, thoáng hiện lên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt đẹp của Lục Tử Lăng cùng với đống dược liệu giá trị liên thành.
Chính buổi sáng hôm đó, lúc hắn đi đến, nàng cũng không phải vừa vặn từ bên ngoài trở về đó sao?
- Không lẽ là vị sư tỷ xinh đẹp của hắn làm đó sao?
Việc… việc này thật khó tin!
Đằng Phi cảm giác da đầu hắn khẽ run lên, lưng chợt lạnh. Gia gia tuy không nói rõ là gia tộc nào, nhưng những nhà được xưng đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ, tùy tiện một nhà cũng chẳng kém Đằng gia là bao! Nếu những gia tộc kia liên hợp lại, ba cái Đằng gia cũng chẳng chịu nổi lửa giận của bọn họ!
Đằng Phi nếu đem suy đoán của mình nói cho gia gia nghe, chắc hẳn sau khi nghe xong, ông ấy nhất định sẽ không cười nổi. Nhưng do dự một lát rồi thôi, nếu như bây giờ nói ra chẳng biết chừng sẽ gây ra chuyện gì. Dù sao hiện giờ cũng không ai biết rõ chuyện này, sư tỷ cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi này, đến lúc đó hắn không nói ra, ai biết chuyện này có quan hệ gì với Đằng gia?
Đằng Phi nghĩ một lát, cảm thấy đúng là như vậy. Hắn đối với vị sư tỷ xinh đẹp của mình vô cùng tin tưởng, Ma thú bát giai cao cấp nàng cũng có thể giết.
Đằng Phi thật khó mà tưởng tượng, trên đời này có người nào có thể giữ chân nàng lại, ít nhất Võ giả của những gia tộc ở Thanh Bình Phủ thì chắc chắn không được!
Nghĩ xong, Đằng Phi liền rời đi. Suy nghĩ thêm một chút, vì không muốn gia gia nghi ngờ nên chạy tới phòng thu chi. Lúc vào cửa vừa hay trông thấy bóng lưng một nữ tử dáng người yểu điệu, Đằng Phi khẽ giật mình, lập tức cung kính nói:
- Đằng Vũ tỷ!
Nữ tử quay đầu lại, dung nhan thanh tú xinh đẹp, trông thấy Đằng Phi, khẽ gật đầu.
- Đằng Phi à, nghe nói ngươi muốn đi Thanh Nguyên Thư Viện. Vậy phải học hành cho tốt, cố gắng sau này làm quan lớn.
- Vâng, đa tạ lời dạy bảo của tỷ tỷ.
Đằng Phi đối với Đằng Vũ, vị tỷ tỷ hơn hắn hai tuổi vẫn vô cùng tôn kính.
Ba năm trước đây, lúc Đằng Phi bị một đệ tử Vương gia ở Thanh Bình Phủ ức hiếp, thì Đằng Vũ ra tay, đánh cho tên đệ tử Vương gia một trận ra trò, lại hung hăng giáo huấn Thác Bạt Mẫn Hồng có quan hệ thân thiết với Vương gia. Chuyện này, Đằng Phi vẫn còn nhớ, vị thiên chi kiêu nữ của Đằng gia là một người ngoài lạnh trong nóng.
Đằng Vũ mười lăm tuổi, hiện là Đấu Sư tam giai cửu cấp, tùy thời có thể tiến giai lên Đại Đấu Sư. Trong toàn bộ người cùng thế hệ ở Đằng gia, hoàn toàn xứng đáng là cao thủ số một, cho dù là toàn bộ Thanh Nguyên Châu cũng không có mấy Đấu Khí Võ giả có thiên phú hơn nàng.
- Ta đi trước, nhớ kỹ, cố gắng học hành cho tốt!
Đằng Vũ lúc nói, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, xoay người đi ra ngoài.
Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng: "Đằng Vũ tỷ, xin tỷ cứ yên tâm, chờ ngày ta trở nên cường đại, ta nhất định sẽ bảo vệ người, nhất định!"
- Vũ tiểu thư đi thong thả! Lần sau Vũ tiểu thư lại ghé qua nhé.
Vị tiên sinh phòng thu chi tươi cười tiễn vị thiên chi kiêu nữ của Đằng gia ra cửa, sau đó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Đằng Phi lấy một cái, trở lại trước bàn ngồi, cúi đầu dùng bàn tính, giống như không có phát hiện Đằng Phi.
Khác với người khác, đều là đệ tử Đằng gia, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt.
Trước thái độ của vị tiên sinh phòng thu chi, Đằng Phi cảm thấy phẫn nộ. Nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ cảm thấy khuất nhục và vô lực, nhưng hôm nay, cuộc đời hắn sắp thay đổi triệt để. Đối với loại thái độ này, Đằng Phi chỉ lầm bầm một câu: "Mắt chó không biết nhìn người!"
Đi tới trước mặt vị tiên sinh phòng thu chi, Đằng Phi cung kính nói.
- Chào tiên sinh, gia chủ nói ta tới đây lĩnh một trăm lượng vàng.
Vị tiên sinh phòng thu chi ngẩng đầu lên, ánh kinh ngạc hiện lên trong mắt, có chút thiếu kiên nhẫn nói.
- Một trăm lượng? Lại là vàng ư? Có nhầm lẫn gì không! Có văn thư chỉ thị của gia chủ không?”
Trong lòng Đằng Phi khẽ giật mình, thầm nhủ hỏng bét rồi. Vừa rồi gia gia hưng phấn cười nhạo việc bảy tám đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ bị trộm, mà chính mình cũng quên không dặn gia gia viết một văn thư chỉ thị. ��ằng Phi cũng không phải là người không hiểu lẽ phải, cho dù là một người thuộc chi thứ trong gia tộc, vị tiên sinh mắt chó không biết nhìn người này cũng có bối phận là thúc thúc của mình, Đằng Phi cũng không muốn đôi co với hắn, lập tức nói.
- Quên mất, để ta trở về lấy vậy.
Lúc này, ngoài cửa có một người vội vàng bước vào suýt nữa đụng phải Đằng Phi đang đi ra ngoài. Người tới cũng chẳng thèm liếc Đằng Phi, trực tiếp tới trước mặt vị tiên sinh phòng thu chi nói.
- Đại thúc, lĩnh một trăm lượng bạc.
Vị tiên sinh phòng thu chi cười tủm tỉm đáp.
- Hóa ra là Đằng Sơn thiếu gia, một trăm lượng bạc liệu có đủ dùng chăng? Ta cho ngươi lĩnh hai trăm lượng bạc.
- Ha ha, vậy đa tạ đại thúc!
Đằng Sơn cười nói, sau đó mới nhìn sang Đằng Phi, nhíu mày hỏi.
- Đằng Phi, ngươi ở đây làm gì?
- Hắn? Ha ha, hắn nói gia chủ cho hắn đến lĩnh một trăm lượng vàng, nhưng lại không có văn thư chỉ thị của gia chủ. Haiz, cái thời này, thật sự lòng người chẳng còn ai chân thành! Nghe nói mấy hôm trước đó, có người liên tục đến hiệu thuốc lấy Đằng Thị Sinh Cơ Tán, cũng không biết dùng vào việc gì. Hôm nay lại chạy tới đây giả danh lừa bịp, . . . ta cũng đâu phải đại quản sự của hiệu thuốc đâu!
Vị tiên sinh phòng thu chi không nể nang, trực tiếp châm chọc, khiêu khích Đằng Phi.
- Ồ, còn có chuyện này ư?
Đằng Sơn cười lạnh liếc qua Đằng Phi, rồi nói.
- Chỉ là một tên phế vật mà thôi, đầu óc cũng không đần độn. Giờ đã biết tích trữ của cải cho bản thân rồi, chậc chậc… Sản nghiệp Đằng gia tuy lớn, không tiếc mấy khoản tiền nhỏ, nhưng cũng không phải hạng người nào cũng có thể tùy ý tiêu xài.
Vị tiên sinh phòng thu chi khẽ cười đáp.
- Đằng Sơn thiếu gia nói rất đúng, chuyện này ta sẽ đích thân báo cáo lên gia chủ! Đằng gia không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi! Lại càng không nuôi dưỡng phế vật! Đằng gia a… tương lai còn phải trông cậy vào tài năng của Đằng Sơn thiếu gia và Đằng Vũ tiểu thư, hai trụ cột mà chống đỡ!
- Ha ha, nào dám, ta không dám so với Vũ muội muội. Ta mới là nhị giai bát cấp, Vũ muội muội mới là thiên tài, đã là tam giai cửu cấp, tùy thời có thể tiến vào tứ cấp!
Đằng Sơn miệng nói không dám, nhưng trên mặt lại chẳng có chút khiêm tốn nào.
Đằng Phi lãnh đạm nhìn sắc mặt hai người này, hít sâu một hơi không nói thêm lời nào, xoay người bước ra cửa, bước đi thẳng về phía xa. Tất cả nội dung bản dịch này đều thuộc quyền sở hữu của truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.