Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cục Điều Tra Tâm Linh - Chapter 3: Chạm Mặt Quỷ Hồn

Trần Mạnh cùng Lý Hòa rời khỏi quán cà phê Bến Tre vào chiều muộn, lòng vẫn còn vấn vương những điều vừa nghe được. Lời kể về vụ án năm 1972 cùng thân thế gia tộc Lý Hòa như từng lớp sương mù dần hé lộ những bóng ma ẩn nấp phía sau tấm màn hiện thực. Cái tên "chùa Bồng Lai" hiện lên như một vết mực đen trong hồ sơ vụ án, khiến lòng anh nặng trĩu.

Tối hôm đó, trời Trà Vinh đổ mưa rả rích. Trần Mạnh trở lại trụ sở Công an huyện để xử lý một số hồ sơ tồn đọng. Những cơn mưa mùa Hạ tưởng chừng chỉ làm mát không khí, nhưng hôm nay, nó lại mang theo cảm giác ẩm lạnh khác lạ, như thể có thứ gì đó đang rình rập.

Phòng điều tra lúc này chỉ còn vài cán bộ trực. Dãy hành lang dài vắng vẻ, ánh đèn tuýp lập lòe như chực tắt, tiếng giọt nước nhỏ tí tách từ mái ngói cũ rơi đều lên nền gạch men. Trần Mạnh bước vào phòng vật chứng — nơi lưu trữ con búp bê sứ thu được từ hiện trường vụ án.

Con búp bê vẫn nằm trong hộp kính đặt trên bàn giữa phòng, nhưng anh lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không khí ngột ngạt, nồng mùi ẩm mốc, lẫn chút ngai ngái như… mùi máu cũ.

Vừa đặt túi hồ sơ xuống, anh bỗng nghe một âm thanh khe khẽ — như tiếng móng tay cào lên mặt kính. Trần Mạnh đứng sững lại. Trong căn phòng chỉ có mình anh, và con búp bê. Tim anh đập mạnh. Anh bước đến, nhìn kỹ hơn. Trên mặt kính không có dấu vết nào. Con búp bê vẫn thế, với đôi mắt thủy tinh tròn xoe nhìn chằm chằm, đôi môi mím chặt như đang giấu một bí mật.

Trần Mạnh thở dài, định quay lưng đi thì đèn trong phòng bỗng phụt tắt. Một tiếng “tách” lạnh buốt vang lên. Trong bóng tối, một làn khói đen đặc, mỏng như lụa, bắt đầu rỉ ra từ khe hộp kính. Nó trườn ra, uyển chuyển như sinh vật sống, dần lan khắp không gian. Trần Mạnh bật đèn pin, nhưng ánh sáng chỉ rọi được vài bước trước mặt, phần còn lại như bị bóng tối nuốt chửng.

Làn khói đen bò dọc theo sàn nhà, rồi bất ngờ vọt lên, chui qua khe cửa. Trần Mạnh lao theo, cảm giác có gì đó bất thường, rất không đúng. Anh đi theo khói dọc hành lang, nhưng khi đến khúc rẽ thì nó đột nhiên tan biến.

Phòng trực ban vẫn sáng đèn. Anh rón rén bước vào, nghĩ có thể do ống dẫn khí rò rỉ, nhưng lý trí lại gạt đi giả thuyết đó. Có điều gì đó… không phải từ thế giới này.

Chợt, một cơn gió lạnh lướt qua gáy khiến anh nổi da gà. Đèn phòng vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ đèn pin của anh chập chờn. Rồi anh nghe tiếng cười — khe khẽ, trẻ con, ngân dài như vọng từ giếng sâu. Trần Mạnh quay phắt lại. Không ai.

Anh bắt đầu thấy những bóng mờ trong gương trên tường — một người phụ nữ tóc dài, áo trắng, ôm con búp bê trong tay. Cô ta nhìn anh, rồi mỉm cười. Mắt cô không có tròng — chỉ là hai hốc tối om, chảy máu đen sẫm.

Đèn pin rơi khỏi tay Trần Mạnh. Cả căn phòng chìm trong hỗn loạn ảo giác. Những tiếng thì thầm vang lên từ mọi góc phòng: “Trả lại... trả lại nó cho tao...”, “Con của tao đâu?”, “Máu... máu của tao...”

Bỗng từ trần nhà, những bàn tay thon dài thò xuống, túm lấy vai anh. Trần Mạnh vùng vẫy, nhưng như thể bị kẹt giữa hai chiều không gian. Một luồng khí lạnh xuyên qua cơ thể anh, khiến mắt anh lóa lên. Cảnh vật quanh anh biến đổi — bức tường nứt nẻ, sàn nhà nhuốm máu, trên bàn là những mảnh xác thịt người nằm vung vãi. Anh thấy chính mình đang đứng giữa hiện trường vụ thảm án, nhưng không phải là ban ngày, mà là... một đêm mưa năm 1972.

Tiếng mõ tụng kinh vang lên từ xa, một giọng thầy pháp lẩm nhẩm: “Nguyệt âm trùng sát... oan hồn kết tụ... tiễn kẻ nghịch thiên…”

Bỗng hồn ma người đàn bà từ trong gương bước ra, lướt trên mặt đất. Tay bà ta thò đến cổ anh, siết chặt. Trần Mạnh thở dốc, vùng vẫy, cố hét lên nhưng không thành tiếng. Trong khoảnh khắc ngạt thở, ánh mắt anh bắt gặp con búp bê — giờ đang đứng cạnh cánh cửa phòng, không rõ từ bao giờ. Nó không còn trong hộp kính. Đôi mắt nó chuyển động, chậm rãi nhìn thẳng vào anh.

Một luồng sáng trắng lóe lên, rồi tất cả tối sầm.

...

Trần Mạnh tỉnh lại trên sàn nhà phòng điều tra, người ướt đẫm mồ hôi. Đèn đã sáng trở lại, nhưng con búp bê… đã biến mất khỏi hộp kính.

Anh lặng người. Bàn tay vẫn còn vết bầm tím nơi bị bóp cổ. Không thể là mơ.

Lập tức, anh lảo đảo đứng dậy, với lấy điện thoại bàn gọi thẳng đến số riêng của Giám đốc Công an huyện — cũng là trưởng ban điều tra vụ án. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, giọng khàn đặc vì bị đánh thức giữa đêm vang lên:

– Trần Mạnh đấy à? Gì giờ này?

– Báo cáo anh… Tôi vừa gặp chuyện lạ ở phòng vật chứng. Con búp bê… nó biến mất, và tôi bị tấn công. Tôi nghĩ vụ án này có liên quan đến tâm linh, đến vụ án năm 1972. Xin anh cho phép tôi điều tra theo hướng…

– Cậu tỉnh táo lại đi! – Giọng Giám đốc gắt gỏng. – Tôi không muốn nghe bất kỳ giả thuyết mê tín nào. Cậu là điều tra viên, không phải thầy bói. Hãy tập trung truy tìm hung thủ bằng nghiệp vụ, bằng bằng chứng.

– Nhưng thưa anh…

– Tôi không muốn nghe thêm nữa. Sáng mai có báo cáo vụ việc mất vật chứng, tôi muốn bản tường trình rõ ràng, hợp lý. Còn không, cậu tự biết đường mà làm kiểm điểm.

Tút…

Tiếng gác máy lạnh tanh. Trần Mạnh đứng im một lúc lâu, lòng trĩu nặng. Lý trí trong anh muốn tuân lệnh, nhưng trái tim và bản năng nghề nghiệp lại mách bảo: có gì đó rất sai đang diễn ra.

Sáng hôm sau, Trần Mạnh cùng hai tổ viên là Nam và Đức, xuất phát sớm. Họ ghé qua nhà Lý Hòa đón anh. Lý Hòa, tay cầm ba lô lỉnh kỉnh đầy bùa chú, trông có phần khác biệt giữa ba người cảnh sát mặc đồng phục.

– Tôi đã chuẩn bị vài thứ cần thiết. Đến chùa là phải có phòng bị. Cậu chắc chắn vẫn muốn đi chứ? – Lý Hòa hỏi, mắt nheo lại nhìn Trần Mạnh.

– Chắc. Dù là ma quỷ hay người, tôi cũng phải làm rõ.

Đoàn xe bốn người rời trung tâm huyện, tiến về vùng giáp ranh nơi có ngôi chùa Bồng Lai bị bỏ hoang từ thời Pháp thuộc. Đường đi gập ghềnh, rừng tràm hai bên dày đặc, không khí mỗi lúc một âm u hơn.

– Nơi này từng có vụ trấn yểm, ông nội tôi kể lại – Lý Hòa cất tiếng. – Chùa này được xây trên huyệt đạo âm, từng là nơi hành lễ trừ tà, nhưng sau bị xâm phạm, biến thành ổ tụ linh hồn lạc.

– Nói dễ nghe hơn được không? – Nam rùng mình.

– Có nghĩa là... nếu nơi này từng bị mở phong ấn, thì hồn ma sẽ thoát ra ngoài và ký sinh vào vật chứa. Như… con búp bê đó.

Trần Mạnh siết chặt tay lái. Họ không biết rằng, thứ đó… đang đi trước họ một bước.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free