Cục Điều Tra Tâm Linh - Chapter 4: Bồng Lai Tự
Ánh nắng rọi qua tán lá tràm dày đặc, hắt từng vệt sáng nhạt lên con đường đất lầy lội dẫn vào khu vực biên giới — nơi được đánh dấu bằng ba chữ đơn sơ, mờ nhạt trên tấm bảng gỗ mục: "Chùa Bồng Lai."
Xe dừng lại trước một cổng đá rêu phủ xanh um, cao lớn nhưng đã mục nát một phần. Bên kia là lối mòn dẫn xuống triền dốc, hẹp và ẩm thấp, hai bên cỏ dại mọc cao gần tới ngực.
– Từ đây đi bộ vào. Xe không xuống nổi – Lý Hòa nói, vai đeo ba lô, tay lăm lăm một chiếc la bàn gỗ chạm rồng.
Trần Mạnh ra hiệu cho Nam và Đức kiểm tra vũ khí, rồi cả bốn người bắt đầu di chuyển.
Khi họ đến được khu chánh điện bỏ hoang thì trời đã ngả chiều. Ngôi chùa nằm lọt thỏm giữa lòng núi, chỉ còn lại những bức tường đá nứt nẻ, mái ngói đã sập gần hết, các pho tượng Phật vỡ đầu, đổ nghiêng dưới chân những tảng đá đen rêu.
Không khí tại đây đặc quánh mùi ẩm mục và... máu.
– Cảm giác như có thứ gì đó đang chờ chúng ta – Nam thì thầm, tay siết chặt khẩu K59.
Lý Hòa nhắm mắt, rút ra một đạo bùa vàng dán lên trán, tay lẩm nhẩm chú. Chiếc la bàn trong tay anh xoay loạn, kim chỉ liên tục đảo hướng.
– Địa khí loạn rồi. Đây không còn là đất người sống nữa – anh thở ra, sắc mặt trầm trọng.
Họ men theo hành lang chùa đổ nát, đi sâu vào phía sau. Một cánh cửa đá bị rêu che kín hiện ra sau bức tượng Phật ngã nghiêng. Trần Mạnh cùng Nam dùng xà beng đẩy ra. Bên dưới là một cầu thang đá nhỏ dẫn xuống lòng đất — một đường hầm cũ kỹ phủ đầy bụi mốc.
Lý Hòa lẩm nhẩm:
– Đây là mật thất, nơi các sư thầy xưa kia dùng để trấn yểm…
– Có gì đó không ổn – Đức nói, trán lấm tấm mồ hôi dù thời tiết mát lạnh. – Tôi… tôi nghe tiếng thì thầm.
Tiếng gió thổi qua khe đá vọng lại, nhưng trong đó có pha lẫn tiếng cười khe khẽ — rít rít, méo mó như vọng từ cổ họng bị siết chặt.
Khi họ bước xuống được mười bậc thang, đột nhiên đèn pin của Nam chớp tắt liên tục, rồi phụt tắt. Căn hầm chìm trong bóng tối.
– Bật đèn phụ! – Trần Mạnh ra lệnh.
Nhưng ngay lúc đó, Đức thét lên:
– Có... có người đứng ở cuối cầu thang! Mặc áo tang trắng... không có mặt!
Một bóng trắng lướt nhanh qua, kèm theo luồng gió lạnh buốt. Đức bị hất ngã, đầu đập vào tường, máu tuôn ra từ trán. Nam đưa súng lên bắn loạn, nhưng tiếng súng vang lên vô nghĩa giữa bóng tối đặc quánh.
Lý Hòa vội rút ra một tấm bùa đỏ, đốt lên, ngọn lửa tím bùng cháy như dầu, soi rọi cả một đoạn hành lang. Trong ánh sáng kỳ lạ ấy, hiện lên hàng chục bóng trắng trôi lơ lửng sát trần hầm, mắt họ là hốc đen, máu đen nhỏ giọt từ miệng.
– Lui lại! – Lý Hòa hét. – Đừng nhìn vào mắt chúng!
Nhưng đã quá muộn.
Trần Mạnh, trong một thoáng giật mình, chạm mắt với một bóng trắng đứng sát anh nhất. Cơ thể anh co giật, rồi đứng sững như tượng đá. Mắt anh dại đi, miệng mấp máy câu gì đó bằng thứ tiếng xa lạ. Bùa chú trên tay Lý Hòa cháy rụi, la bàn vỡ toang.
– Không ổn! Thằng Mạnh... bị nhập ! – Lý Hòa hét lên.
Ngay lúc đó, Trần Mạnh quay lại, đôi mắt đỏ rực, gương mặt biến dạng. Anh gầm lên một tiếng không giống tiếng người, rồi lao vào Nam và Đức.
Nam không kịp phản ứng, bị một cú đấm nặng như búa bổ hất văng vào vách đá, ngực lõm hẳn xuống.
Đức gào lên:
– Đội trưởng! Anh làm gì vậy?!
Nhưng tiếng gào chỉ gặp ánh mắt trống rỗng và nụ cười quỷ dị.
Trần Mạnh — hay đúng hơn là thứ đang chiếm lấy thân xác anh — nhào tới, một tay bóp cổ Đức, tay còn lại rút súng.
Lý Hòa lao tới, ném một đạo phù rực cháy vào lưng Trần Mạnh. Anh ta gào lên, thân thể co giật, rồi xoay người vung tay đấm thẳng vào Lý Hòa. Cú đánh mang theo lực không tưởng khiến Lý Hòa lùi liền ba bước, miệng ộc máu.
– Tao là linh thú trấn tà... bị phản bội... Tao sẽ khiến tất cả các ngươi phải trả giá! – giọng Trần Mạnh vang lên hai tầng âm thanh chồng lấp.
Lý Hòa nhăn mặt, rút từ túi áo một tấm kim bài bằng đồng đen, khắc hình bát quái, niệm lớn:
– Thiên địa vô cực, cửu cung bát quái, thiên linh linh, địa linh linh, trục tà xuất hiện!
Một luồng sáng từ kim bài bắn thẳng vào ngực Trần Mạnh, khiến thân thể anh lảo đảo. Nhưng linh thú không buông tha dễ dàng. Nó gào lên, luồng khí đen túa ra như vòi bạch tuộc, quấn lấy tay chân Lý Hòa.
Cảnh tượng trở thành một cuộc đối đầu giữa tà khí và pháp lực. Bùa bốc cháy rực trong tay Lý Hòa, mỗi câu chú phát ra như mũi tên xuyên thẳng vào linh hồn tà ác kia. Nhưng càng chiến đấu, anh càng nhận ra… thứ này không phải oan hồn bình thường. Nó từng là một thực thể được người xưa tế luyện, từng bị trấn yểm dưới nền chùa Hang, nay mượn xác mà tái thế.
Cuối cùng, bằng một phép phong ấn tạm thời – một đạo bùa vẽ bằng máu của chính mình, Lý Hòa đóng ấn vào giữa trán Trần Mạnh, khiến linh thú tạm thời rút lui.
Trần Mạnh ngã xuống bất tỉnh, toàn thân run rẩy.
Không gian trầm lặng.
Nam đã chết. Đức bị thương nặng. Chỉ còn lại Lý Hòa thở dốc giữa những tảng đá lạnh và những linh hồn chưa siêu thoát vẫn lượn lờ ở rìa ánh sáng.
Anh cúi xuống, thì thầm:
– Tụi bay… chưa xong với tao đâu...