Cục Điều Tra Tâm Linh - Chapter 6: Hình Xăm Linh Thánh Thú
Ánh sáng từ tế đàn bùng lên như một cột lửa vút thẳng lên đỉnh hang. Những ký hiệu cổ khắc trên mặt đá bắt đầu phát sáng, rồi nứt vỡ từng mảnh như thuỷ tinh bị nung quá độ. Cả gian đại điện rung chuyển, bụi đá đổ ào ào như sấm, trong khi thân thể Trần Mạnh lơ lửng giữa tầng xoáy sáng — mắt trắng dã, mạch đập yếu dần.
Lý Hòa không kịp suy nghĩ. Anh rút một thanh gỗ đào nhỏ giấu trong tay áo, rạch mạnh vào lòng bàn tay, máu phun ra như suối đỏ. Anh vẽ một vòng huyết chú trên không trung, miệng gào lên:
– Tứ phương hộ mệnh! Cửu Thiên trấn tà! Hồi hồn nhập thể!
Bùa chú trong người anh bốc cháy rực rỡ, từng mảnh một bay vòng quanh ánh sáng nơi tế đàn, tạo thành kết giới cuối cùng — một vòng xoáy máu đỏ đối kháng với cột sáng trắng đang hút hồn Trần Mạnh. Ánh sáng dao động, rồi... nổ tung.
Một áp lực vô hình hất văng cả hai ra xa. Lý Hòa đập lưng vào vách đá, miệng phun máu. Trần Mạnh rơi xuống, đập mạnh vào nền đá nhưng vẫn còn thở — mạch sống yếu ớt như ngọn nến trước gió.
Nhưng chưa kịp thở phào, một tiếng gầm thấu óc vang lên. Linh Thánh Thú, giờ đây không còn vẻ linh thiêng, mà là một con ác thú thuần oán linh. Vảy đen trên người nó biến thành xám bạc, mắt chuyển thành hai hố sâu đỏ rực, thân thể phồng to, như thể hấp thụ sức mạnh từ chính sự gián đoạn của nghi lễ tế đàn.
– Nó… tiến hoá rồi… – Lý Hòa rít lên, tay bấu chặt kiếm gỗ đào. – Chết tiệt, nếu không trấn áp bây giờ, nó sẽ phá phong ấn hoàn toàn, và mọi thứ… kết thúc.
Ác thú gầm lên, nhảy vọt lên không trung rồi giáng xuống như thiên thạch. Cả đại điện rung chuyển lần nữa, mặt đất nứt toác, năng lượng đen cuộn trào.
Cuộc chiến cuối cùng trong lòng núi đã bắt đầu.
Tia sáng từ tế đàn vẫn không ngừng hút lấy Trần Mạnh, cơ thể anh co giật liên hồi, mắt mở to như bị kéo về một thế giới khác. Lý Hòa quăng bùa chú liên tục, toàn thân run rẩy, khí lực tiêu hao gần cạn. Anh rít qua kẽ răng:
– Đừng để mất hồn phách... Trần Mạnh! Mày còn nợ nhân gian này một lời giải thích!
Nhưng rồi, như một nhát chém vô hình, ánh sáng chợt vỡ tung. Trận pháp trên mặt đất nổ tung thành từng mảnh, văng ra tứ phía. Cơ thể Trần Mạnh bị hất ngược lên không trung rồi rơi phịch xuống. Không gian chợt tĩnh lặng, linh khí tan biến, để lại một khoảng tối âm u bao trùm.
Ngay khi Lý Hòa định bước tới, một cơn lốc xoáy hắc ám bất ngờ bùng phát từ lòng tế đàn. Linh Thánh Thú lại xuất hiện, nhưng lần này toàn thân nó toát ra luồng sát khí dữ dội, như vừa được cường hóa bởi linh hồn Trần Mạnh thoáng yếu đi.
---
Giữa dòng hỗn loạn, hình ảnh quá khứ dần hiện về trong tâm trí Trần Mạnh — như một giấc mộng xa xăm…
Hơn bảy trăm năm trước, tại vùng đất Nam Bộ chưa khai phá, có một bộ tộc cổ xưa thờ phụng sinh vật được gọi là Hộ Linh Giả — một linh thú mang hình dạng rắn-hổ, có khả năng bảo vệ vùng đất khỏi tà khí và xâm lược siêu nhiên. Người đứng đầu bộ tộc khi ấy chính là tổ tiên đời thứ mười ba của Trần Mạnh — Trần Dực Thiên, một pháp sư thiên phú, người duy nhất có thể giao cảm với Linh Thánh Thú.
Trong một cuộc chiến giữa các giáo phái huyền thuật phương Bắc và vùng Nam Bộ, Trần Dực Thiên đã cùng Linh Thánh Thú thiết lập một trận pháp liên kết huyết mạch, khiến linh thú không thể rời khỏi khu vực Trà Vinh. Nhưng để đảm bảo an toàn cho hậu thế, ông đã phong ấn Linh Thánh Thú trong lòng đất và dùng chính dòng máu mình làm chìa khóa.
Phong ấn ấy qua nhiều đời đã yếu dần, cho đến khi Trần Mạnh – hậu duệ mang giọt máu thức tỉnh – vô tình kích hoạt lại sợi dây huyết mạch...
---
Lý Hòa loạng choạng đứng dậy, mặt tái xanh. Anh vừa thi triển quá nhiều pháp thuật cổ, cơ thể gần như cạn kiệt nguyên dương. Nhưng Linh Thánh Thú đã không cho anh nghỉ. Nó lao tới, tốc độ như tia chớp, móng vuốt vung lên như muốn xé toạc cả linh hồn anh.
ẦM!
Một vách đá bên đại điện sụp xuống, bụi mù mịt. Lý Hòa bị hất ngược, máu phun ra từ miệng. Trận chiến đã hoàn toàn nghiêng về linh thú.
– Không thể... chết ở đây được – anh lẩm bẩm, ánh mắt vẫn kiên định.
Anh rút ra lá bùa cuối cùng — Phong Ấn Hỏa Ngục, loại bùa cấm kỵ chỉ dùng khi đã chuẩn bị hy sinh. Lý Hòa cắn răng, định niệm chú kích hoạt…
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, từ Trần Mạnh phát ra một ánh sáng lạ. Một vầng hào quang đỏ sậm, đậm như máu, bao lấy thân anh. Không khí rùng mình. Linh Thánh Thú khựng lại, đôi mắt đỏ rực bỗng co giật, cơ thể nó run lên từng hồi.
Một sợi dây linh hồn – mảnh nhưng rực sáng – từ ngực Trần Mạnh bay ra, như móc nối với linh thú. Tiếng gầm gừ pha lẫn đau đớn vang vọng khắp đại điện. Rồi, trong một khoảnh khắc đầy kịch tính, thân thể khổng lồ của Linh Thánh Thú tan rã thành từng làn khí đỏ, cuộn xoáy dữ dội rồi bị hút vào lồng ngực Trần Mạnh.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, nền tế đàn nứt vỡ, một trận cuồng phong bùng lên, quét sạch mọi bụi bẩn, bóng tối và oán khí trong điện.
Trên ngực trái Trần Mạnh, nơi trái tim anh đập loạn, hiện lên một hình xăm mới: hình đầu rắn-hổ uốn lượn, đôi mắt đỏ rực như hai viên hồng ngọc.
Lý Hòa lảo đảo bước tới, ánh mắt đầy nghi hoặc và xúc động:
– Mày... hòa làm một với Linh Thánh Thú rồi sao?
Trần Mạnh mở mắt. Ánh mắt ấy không còn u mê, mà sáng rực như có lửa cháy trong.
Giọng anh khàn khàn nhưng vững vàng:
– Không phải tao... mà là chúng tao.
Trần Mạnh khụy gối xuống, đôi mắt đỏ rực dần nhắm lại, hơi thở trở nên nặng nề. Hình xăm trên ngực anh vẫn nhấp nháy ánh sáng đỏ như mạch máu sống. Nhưng rồi, ánh sáng ấy chậm rãi lụi tắt. Anh ngã gục vào lòng Lý Hòa.
– Cậu ấy... bất tỉnh rồi – Lý Hòa thì thầm, mắt vẫn còn vương nỗi hoang mang.
ẦM!
Một tiếng động như trời long đất lở vang lên. Từ giữa tế đàn, một vết nứt khổng lồ lan rộng như mạng nhện, rồi cả nền đá sụp xuống, từng tảng đá lớn rơi xuống lòng đất không đáy. Ngôi chánh điện rúng chuyển, những cột trụ bắt đầu nghiêng ngả, tượng Phật gãy vỡ, bụi bay mù mịt.
– Phải rời khỏi đây, ngay lập tức! – Lý Hòa hét lên, cõng Trần Mạnh lên lưng.
Đức, mình đầy thương tích, đôi mắt ngập nước nhìn xác Nam vẫn nằm bất động bên một góc điện. Anh siết chặt tay, rồi bước tới, cắn răng kéo lê thi thể đồng đội trên mặt đất lổn nhổn đá vỡ, máu trộn lẫn với đất bụi.
Dưới ánh trăng khuya mờ nhạt, ba bóng người – một cõng, một kéo, một bất tỉnh – rời khỏi chánh điện Chùa Hang trong khi cả ngọn núi phía sau rung chuyển như sắp sụp đổ.
Hai ngày sau.
Chùa Hang bị cơ quan điều tra phong tỏa hoàn toàn. Bên ngoài giăng đầy rào chắn, lính đặc nhiệm canh gác nghiêm ngặt. Những báo cáo đầu tiên được gửi về trung tâm tỉnh cho thấy nền móng chùa đã sụp hơn ba mét, lộ ra một hệ thống địa đạo chưa từng được ghi nhận trong bất kỳ hồ sơ khảo cổ nào.
Đức được đưa đi cấp cứu, may mắn giữ lại mạng sống, nhưng tinh thần suy sụp nặng nề. Thi thể Nam được đưa về đơn vị trong im lặng, tổ chức tang lễ kín đáo với đầy đủ nghi thức.
Riêng Trần Mạnh vẫn trong trạng thái hôn mê sâu.
Trong căn phòng bệnh viện vắng lặng, chỉ có Lý Hòa ngồi bên giường. Anh cầm trong tay một mảnh bùa cháy dở và chiếc bút lông cổ. Trên bàn là một bản đồ cổ bị rách, ký hiệu ghi bằng chữ Hán cổ mờ nhạt.
– Mình tưởng manh mối là từ bức tượng gỗ đặt tại tế đàn… – Lý Hòa trầm giọng – Nhưng không ngờ nó chỉ là cái bóng giả. Manh mối thật... lại nằm ở nơi khác.
Anh quay lại nhìn Trần Mạnh đang nằm bất động, rồi thở dài:
– Dù đi sai hướng… nhưng có vẻ chính sự lệch lạc này lại chạm đến bản thể sâu kín trong cậu... thứ đã ngủ yên suốt hàng trăm năm.
Lý Hòa lấy ra từ trong túi áo một vật nhỏ: con búp bê sứ vỡ đôi, được tìm thấy cạnh bàn thờ phụ trong chánh điện — mảnh duy nhất không bị trận pháp cuốn đi.
Đôi mắt búp bê trống rỗng, nhưng phần gáy có khắc một ký hiệu lạ – giống hệt hình xăm đang nằm trên ngực Trần Mạnh.
– Mi là ai? – anh thì thầm – Và vì sao lại liên quan đến tất cả chuyện này?
Không có lời đáp.
Chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ bệnh viện, cuốn theo một nhánh phong linh gãy đổ, phát ra tiếng leng keng như tiếng cười ma quái giữa đêm vắng.
QUYỂN 1 – KẾT