(Đã dịch) Đại Đường Hảo Tướng Công - Chương 239
"Ngươi muốn biết?"
Lý Thế Dân vẻ mặt kỳ quái, không rõ là đang tức giận hay muốn giãi bày.
Tần Thiên thấy hắn đột nhiên do dự, nhưng chỉ một lát sau, máu tò mò vẫn chiếm thế thượng phong.
Hắn gật đầu một cái, rồi cẩn thận quan sát Lý Thế Dân, sợ hắn lại nổi giận bất chợt.
Nhưng không, Lý Thế Dân chẳng qua chỉ khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi muốn biết, vậy bổn vương sẽ kể cho ngươi nghe, thật ra thì à..."
Lý Thế Dân vừa mở miệng, Tần Thiên lập tức nói: "Vương gia, chúng ta về phòng khách nói chuyện đi, ở đó ấm áp hơn, lại có cả nước trà."
"Thằng nhóc ngươi muốn nghe kể chuyện vậy à?" Lý Thế Dân liếc mắt, nói: "Nói ở đây cũng được, vài câu thôi mà. Thật ra thì à, trước kia hai anh em chúng ta quan hệ là tốt nhất. Có thể sau đó La Thành thích nàng, muốn cưới nàng, phụ hoàng lại vì muốn lôi kéo La Nghệ nên cũng đồng ý. Bất quá ông ấy cũng biết Cửu muội nóng nảy, cho nên mới để ta mở lời. Ta nhớ lúc đó, cũng vào mùa đông, Cửu muội tức giận chạy ra thành, à..."
Lý Thế Dân vừa nói vừa thở dài khẽ, lắc đầu một cái rồi xoay người định đi. Nhưng vừa quay lưng, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, diêm quẹt làm được nhiều, lại cho vương phủ đưa thêm một ít đi."
Lý Thế Dân rời đi, Tần Thiên bỗng nhiên hiểu ra nỗi khổ của Cửu công chúa.
Dù La Thành đã chết, cuộc hôn nhân chính trị năm xưa vẫn cứ là một vết thương lòng, khiến nàng nhiều năm như v��y vẫn không thể nguôi ngoai.
Mà qua lời Lý Thế Dân, hắn chẳng qua chỉ là bị Lý Uyên lợi dụng.
Bất quá trong này thật giả thế nào, Tần Thiên làm sao biết được?
Một hồi gió rét thổi tới, hương mai thoang thoảng.
Tần Thiên xoay người định đi, thì thấy Lô Hoa Nương cùng người làm từ bên ngoài bước vào. Những người đó đẩy những chiếc xe ba gác, phía trên chất mười mấy khối thịt heo đã cắt sẵn.
Thấy cảnh này, Tần Thiên rất đỗi kỳ quái.
"Phu nhân, sao lại kéo nhiều thịt heo như vậy về?"
Lô Hoa Nương mặt lộ vẻ sầu khổ, nói: "Ngày đông, rất nhiều người nhà cũng tự mổ heo ăn, thịt heo ở Tứ Hải Cư chúng ta lại đột nhiên ế ẩm. Thiếp sợ số thịt heo này bị hỏng, cho nên mới muốn kéo về để người trong phủ ăn."
Rất nhiều người dân cả năm nhịn ăn thịt, nhưng gần đến Tết, dù điều kiện gia đình có thế nào, cũng muốn mua một ít thịt để dành ăn Tết.
Tứ Hải Cư trước đó đã mổ rất nhiều heo, nên giờ thịt bán không được cũng là chuyện thường tình.
Bất quá nhiều thịt như vậy, người làm trong phủ sợ cũng không ăn hết, vả lại trước đó trong phủ cũng đã mổ mấy con heo rồi.
Tần Thiên nhìn những khối thịt heo, nâng cằm suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Phu nhân, có cách giải quyết. Ta sẽ xử lý số thịt này một chút, cho dù để mấy tháng cũng chẳng sao."
Nghe được phải để thịt mấy tháng, Lô Hoa Nương không nhịn được có cảm giác buồn nôn.
"Tướng công chàng đừng ghẹo thiếp nữa có được không? Thịt này mà để được mấy tháng thì dòi cũng sinh sôi mấy đời rồi."
Nghe lời ấy thấy ghét quá, Đường Dung bĩu môi: "Yên tâm đi, đến lúc đó muội sẽ chỉ muốn ăn mãi không thôi."
Lô Hoa Nương lắc đầu một cái, nàng mới không tin.
Bất quá Tần Thiên cũng không giải thích nhiều, mà dặn dò người làm: "Làm sạch lông đám thịt heo này thật nhanh, để dự bị."
Người làm lĩnh mệnh xong, không dám chần chờ, vội vàng dọn dẹp. Trong lúc dọn dẹp, Tần Thiên bên này thì bắt đầu chuẩn bị một ít gia vị, như Túy Mỹ Nhân, muối, cùng với một ít nước tương, kẹo và một số thứ khác.
Thịt heo dọn dẹp xong, những thứ này cũng đã chuẩn bị xong hết.
Lô Hoa Nương ban đầu cũng không có hứng thú, nhưng thấy Tần Thiên làm thật, nàng cùng Đường Dung và Tiểu Điệp cũng chạy tới xem.
Khi bọn họ thấy Tần Thiên chuẩn bị một chậu lớn muối thì ai nấy đều xót ruột không thôi.
"Tướng công, nhà chúng ta thật có tiền, nhưng muối này đâu có rẻ. Chàng... chàng sao có thể phá của như thế chứ?" Đường Dung đau lòng quở trách một lần.
Muối Đại Đường chế biến phức tạp, cho nên chi phí cao, giá cả đắt đỏ. Ngay cả những nhà giàu sang như bọn họ, cũng không dám ngày ngày ăn muối tinh, phần lớn đều dùng muối hột.
Tần Thiên dùng số muối này, đủ cho một đại gia đình ăn cả năm. Đường Dung không đau lòng mới là lạ.
Tần Thiên nhưng không thèm để ý, chẳng qua chỉ là một ít muối mà thôi, có gì mà đáng tiếc. Chẳng qua chờ sau này hắn nghĩ cách cải thiện công nghệ làm muối là được.
"Ta đang làm thức ăn ngon cho các người đấy, chẳng lẽ các người không muốn ăn?"
Đường Dung muốn mở miệng, nhưng do dự một lát rồi vẫn ngậm miệng. Nàng tin tưởng tay nghề nấu nướng của tướng công mình, món này làm ra chắc chắn sẽ rất ngon, nàng thật là có chút mong đợi.
Tiểu Điệp thì càng là như vậy.
"Đại ca cứ tùy tiện dùng, không đủ thì con đi mua cho đại ca."
Đường Dung bĩu môi, gõ nhẹ vào đầu nàng: "Cũng phá của y như đại ca ngươi vậy."
Tiểu Điệp rất ủy khuất: "Người ta chỉ muốn ăn món ngon đại ca làm thôi mà."
Mọi người đang trò chuyện thì thịt đã được mang lên. Tần Thiên đem những miếng thịt này cắt thành từng miếng từng miếng, sau đó dùng chùy đâm những lỗ nhỏ trên miếng thịt, để tiện ướp.
Làm xong xuôi như vậy, hắn liền đem những nguyên liệu đã chuẩn bị trước trộn đều vào nhau, sau đó dùng những nguyên liệu này không ngừng xoa đều lên thịt, giống như đang xoa bóp vậy.
Thịt quá nhiều, một mình hắn chắc chắn không làm xuể, nên đã bảo những người khác cùng xúm vào giúp, chỉ cần làm theo hướng dẫn của hắn là được. Lô Hoa Nương và Tiểu Điệp bọn họ cũng cảm thấy thích thú, cũng đều liền vội vàng bắt tay vào làm theo.
Bất quá Tiểu Điệp thiếu kiên nhẫn, chưa làm xong một miếng nào đã không muốn làm nữa.
Những miếng thịt này sau khi làm xong, còn phải tiếp tục ướp và phơi khô. Mà lúc này, Tần Thiên thì bắt đầu làm lò xông khói.
Tần Thiên phải làm là thịt muối, thịt muối có nhiều cách làm, có loại không cần lò xông khói, nhưng lại cần phơi khô vào các mùa khác nhau, như vậy tốn khá nhiều thời gian. Còn nếu xông khói thì sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Lò xông khói chế tạo khá đơn giản, Tần Thiên cuối cùng cũng làm xong trước khi trời tối. Mà chiếc lò xông khói này, không chỉ có thể dùng để xông khói thịt muối, ngay cả một ít vịt quay, dê nướng nguyên con... cũng chẳng thành vấn đề gì.
Làm xong sau đó, Tần Thiên nhìn lò xông khói, đột nhiên cảm thấy mình làm hơi trễ rồi. Nếu không đã sớm được ăn vịt quay và dê nướng nguyên con rồi. Chỉ nghĩ đến mùi vị của hai món đó thôi là hắn đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
Càng nghĩ càng muốn ăn.
Cuối cùng, hắn đành chịu.
"Giết dê!"
Tần Thiên phân phó một tiếng, mọi người đều ngớ người ra. Đang làm thịt heo, sao Tần Thiên lại đột nhiên muốn giết dê?
Nh��ng là phân phó của Tần Thiên, những hạ nhân kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi lấy một con dê béo để mổ.
Sau khi con dê được mổ xong, Tần Thiên liền bỏ vào lò xông khói bắt đầu hun khói. Mà mỗi khi hun được một lúc, lại phải lấy ra xoa thêm muối và mật ong.
Rất nhanh, mùi của thịt dê liền tràn ngập ra.
Bất quá lúc này, thời gian đã trễ lắm rồi.
"Các người về nghỉ ngơi đi, mai sáng sớm rồi ăn." Tần Thiên nói với Đường Dung và những người khác. Bất quá Tiểu Điệp lại bám chặt lấy đùi Tần Thiên không chịu rời.
"Không đâu, không đâu, thơm lắm, không được ăn tối nay thì con không ngủ được đâu."
Đường Dung và Lô Hoa Nương cũng nhìn nhau, sau đó quyết định lưu lại.
Thức ăn ngon cám dỗ thật quá lớn. Tần Thiên thấy vậy, rất đỗi bất đắc dĩ, liền bảo người trong đình viện đốt một đống lửa, vừa để ấm áp hơn, lại vừa có không khí hơn.
Đoạn văn này được biên tập với tất cả tâm huyết và thuộc quyền sở hữu của truyen.free.