Đàn chị độc miệng của tôi chỉ có thể ngọt ngào ở phía bên kia bức tường - Chapter 2: .2: Yukina senpai chơi game dở tệ à
Đây là một chương nhỏ trong:
Chương I - Yukina senpai không thể thành thật
----------------
Hôm nay tôi về tới nhà, đã thấy Yukina-senpai ngồi gặm bánh gạo với xem TV rồi. Nom cứ như một bà nội trợ đã làm xong hết việc rồi ấy nhể. Hoàn toàn tự nhiên như ở nhà hen.
“Chào chị nhé, Yukina-senpai.”
“Ừ, mừng về nhà. Mà thôi nhóc khỏi về nhà cả đời luôn cũng được, Keita-kun ạ.”
“Chị thôi cái kiểu tỉnh bơ chào xong chêm thêm mấy câu làm tổn thương tinh thần đi được không ạ?”
Trái tim yếu đuối của em sẽ vỡ vụn mất không chừng.
“Ara. Keita-kun, tay nhóc đang cầm cái gì thế?”
Yukina senpai chỉ tay vào chiếc túi nilon đen mà tôi đang cầm.
“À, đúng rồi, suýt thì quên! Chị xem cái này đi!”
Tôi lấy từ trong túi ra đĩa game vừa mua lúc trên đường về nhà khi nãy rồi đưa cho Yukina-senpai xem. Có lý do gì để tôi bất ngờ mua đĩa game không, đương nhiên là có rồi. Đó chính là kế hoạch để tôi có thể thân thiết hơn với Yukina-senpai, bằng cách so trình với chị ấy. Trước đó tôi đã được nghe tiếng cười của chị ấy qua vách tường rồi, nhưng được chứng kiến nụ cười đó thì có mơ cũng chưa thấy.
Mục đích của tôi là để Yukina-senpai chìm đắm vào game, thế là tôi sẽ có thể bắt trọn khoảnh khắc khi chị ấy cười.
Yukina-senpai nhìn vào chiếc đĩa game với một cảm giác mơ hồ gì đó.
“Cái gì đây. Game đua xe?”
“Chuẩn. Nếu được thì chị chơi với em không?”
“Khỏi đi. Nhóc kiểu gì cũng đòi thêm mấy cái luật trừng phạt bậy bạ gì đấy vào chứ gì?”
“Quả nhiên là suy nghĩ của loài lợn mà. Đi chết đi.”
Yukina-senpai nói thêm, xen lẫn tiếng thở dài.
Cái chị này học mấy thứ này ở đâu mà toàn tình tiết truyện seg thế.
Vậy, giờ có cách nào để thu hút Yukina-senpai không nhỉ. Cách dễ dàng nhất chắc chỉ có chọc vào cái lòng tự trọng cao thấu trời của chị ấy thôi nhờ… Thử cái xem nào.
“Ể~ Chơi cùng em đi mà.”
“Lằng nhằng quá. Không chơi.”
“Hừm… Chị sợ à?”
Mới thử khiêu khích một tí mà lông mày chị Yukina đã dựng ngược rồi.
“...... Nói cái gì đấy?”
“Yukina senpai không phải chơi game gà thì còn gì nữa? Chị sợ thua thảm hại trước em chứ gì?”
“... Nhóc cũng tự tin phết nhể. Được thôi. Để chị thể hiện cho nhóc xem.”
Ô ngon đét! Được chơi game với Yukina senpai rồi!
“Keita-kun này. Thế hình phạt như nào đây?”
“Cứ đơn giản thôi chị, người thua sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng. Chơi không?”
“Được. Nhưng nhóc phải chấp chị đấy, chị chả mấy khi sờ vào game đâu.”
“Được chị. Vậy thì chị chỉ cần về nhất một lần thôi là tính chị thắng luôn. Còn em phải về nhất mười lần mới tính là thắng nhé.”
“Cũng được. Đừng có hối hận giữa chừng đấy nhé.”
Tôi bật nguồn máy chơi game rồi nhét đĩa vào, ngồi xuống bên cạnh Yukina senpai rồi cầm tay cầm điều khiển.
Tôi bật game lên, bỏ qua mọi thứ rồi chọn luôn chế độ đấu đối kháng, màn hình chuyển qua phần chọn xe.
“Keita-kun, thế bây giờ chọn xe kiểu gì?”
“Chị dùng phím chữ thập[note84854] để di chuyển con chạy để chọn xe nhé”
“Nút chữ thập……?”
“Nút này nè chị. Đây là phím chữ thập này. Xong nếu chọn được xe rồi thì chị ấn nút A để khóa lại…i”
Trong lúc mải mê hướng dẫn cách sử dụng tay cầm thì tôi mới nhận ra một điều vô cùng nghiêm trọng. Tôi với chị Yukina bây giờ đang ở sát tới mức có thể chạm vai luôn rồi. Dừng khoảng chừng là hai giây. Con gái lúc nào cũng thơm như thế này sao?
Trong lúc tôi còn đang trong cơn mê, Yukina-senpai đã ném cho tôi một tia nhìn đầy lạnh lùng.
“Chớp thời cơ gớm nhỉ. Lợi dụng cơ hội để sát lại gần chị… Đúng cái đồ biến thái dâm dê.”
“Xin, xin lỗi chị mà!”
Tôi vội vàng nhích ra xa, Yukina-senpai lúc này cũng đã hướng tầm mắt về lại phía màn hình. May thế. Có vẻ là tôi sẽ không bị chị ấy “truyền năng lượng cao”[note84855] rồi.
Tôi chọn xe màu đen còn Yukina-senpai thì lấy xe màu đỏ.
“Chị muốn đạp ga thì ấn nút A, phanh thì nút B, còn điều khiển xe thì dùng phím chữ thập nhé. Xe của Yukina-senpai là xe số tự động nên không phải gài số gì đâu.”
“Thao tác trông đơn giản nhỉ. Fufu, chị sẽ bỏ xa nhóc cho mà coi.”
Đếm ngược bắt đầu. 3, 2, 1, và xuất phát!.
Ngay lúc bắt đầu, chiếc xe đỏ của Yukina-senpai đã vượt lên dẫn trước. Ở những khúc đường thẳng thì xe của Yukina-senpai sẽ có ưu thế nhiều hơn. Vì thế nên tôi phải chớp thời cơ dẫn trước ở những khúc cua. Vừa đuổi theo xe của Yukina-senpai ở phía trước, tôi đã tới đoạn cua đầu tiên.
“Cho chị xin cái giải nhé.”
Yukina senpai vừa nói vừa nghiêng cả người theo hướng xe rẽ. Đây rồi, dấu hiệu thường thấy của người mới chơi game!
Được thấy hành động đáng yêu đó quả thật xứng đáng mà, nhưng đây là một trận đấu nghiêm túc nên tôi nào có thể nương tay được.
“Hưm hưm hưm, em nào cho chị thắng dễ dàng thế được!”
Tôi đuổi theo xe của Yukina-senpai… Ủa?
Chiếc xe của Yukina-senpai đột nhiên biến mất dạng.
“Aa, trời ạ! Tại sao lại không rẽ được nữa thế này!”
Yukina-senpai nói với vẻ chán nản.
Nhìn kỹ màn hình thì thấy xe chị Yukina đã đâm vào gờ chắn bên ngoài và giảm tốc độ rồi. Hẳn là do chị không giảm tốc khi vào khúc cua nên mới văng xa như vậy.
“Thế nhá, em đi trước đây~”
Tôi làm quả drift nghệ của nghệ và vượt qua chị ấy.
“A… Hứm, Cái vừa rồi là chị chấp đấy. Bây giờ mới là chơi thật này.”
Bị miss mà Yukina senpai vẫn mạnh miệng gớm nhỉ. Ơ mà, người được chấp ở đây là chị mới đúng chứ… Sau đó thì Yukina senpai vẫn không cua hoàn hảo được, đâm liên tục luôn.
Kết quả thì quá rõ ràng rồi, người thắng ở vòng đua đầu tiên là tôi.
“...Keita-kun. Thêm ván nữa đi.”
“À, Yukina-senpai. Cái kỹ thuật đạp hết ga ở khúc cua đấy người mới chơi không có…”
“Bớt xấc láo lên mặt dạy đời đi. Chị đấm đấy nhé.”
“Nhưng cách vào cua như thế nó…”
“Hiểu rồi thì nhanh nhẹn lên! Cái đồ lợn trắng xấu xí bẩn thỉu này!”
“V, Vâng ạ ụt ịt! Em bắt đầu lại ngay đây ịt ịt!”
Giật mình trước thái độ đầy đe dọa của Yukina senpai, tôi vừa giả tiếng lợn vừa bắt đầu trận đua tiếp theo.
……Sau bao nhiêu lần, kết quả vẫn như ban đầu.
“Ngon! Hẹ hẹ hẹ, em thắng rồiii!”
“Chưa thắng đâu! Lại lần nữa nữa!”
“Lại thắng nữa rồi nhe.
”
“Nhanh sang ván tiếp theo đi! Ván sau chắc chắn chị sẽ thắng!”
“Này chị, em lại thắng nữa rồi…”
“Keita-kun gian lận là không được đâu.”
Em nào làm thế đâu chứ. Tại Yukina-senpai vào cua thực sự quá tệ đi mà. Mọi thứ vẫn tiếp diễn một cách êm đẹp.
Tỷ số hiện tại là 9 thắng và 0 lần bại. Người thua ở chặng tiếp theo sẽ ăn phạt.
“Chị này…”
“Ồn ào quá, im đi…”
“Nhưng mà…”
“Nhóc hãy nhớ kỹ những điều này. Đôi khi phụ nữ có những trận chiến không thể nào thua.”
Em không nghĩ cái “lúc” đó là bây giờ đâu chị à… Mà thôi kệ đi. Thắng lẹ cho xong đi nào.
Chặng đua cuối cùng bắt đầu, tôi đuổi theo ngay sau chiếc xe đang bứt tốc của Yukina-senpai. Vẫn là chiến thuật như bao lần đua lúc trước.
“Lần này thì chị đây có bí sách[note84856] rồi”
Yukina-senpai di chuyển về phía sau lưng tôi.
“Hể? Bí sách?”
Trong lúc còn đang bối rối. Tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể từ hai bên hông. Liếc mắt xuống thì thấy Yukina senpai đã kẹp hai chân vào hai bên rồi.
“Yu-Yukina-senpai? Chị định làm cái gì thế?”
“Làm cái này này.”
Yukina senpai khéo léo sử dụng ngón chân cù léc hai bên hông tôi.
“Á há há! Đừng, dừng, dừng lại–!”
“Ái chà chà. Mắt mà không nhìn trước là tai nạn đấy nhé.”
“Tại Yu-Yukina senpai chọc lét em đấy chứ, hahaha, hyahaha”
Chọc chọc.
Cọ cọ.
Những ngón chân bên trong lớp tất dài cứ như xúc tu ngọ nguậy liên tục không ngừng vậy. Chưa hết, Yukina-senpai ngồi sau tôi nên cứ mỗi khi chị ấy thở là hơi lại phả vào tai tôi, nhột quá.
“Ahahaha! Đừng, đừng mà! Không tập trung được–”
“Sắp tới khúc cua rồi đó em, cứ thế này là bay ra ngoài đấy nha.”
“Phụt- hahaha! Không, không muốn ra đâu! Làm sao có thể ra được chứ”
“Chấp nhận ra đi. Cái đồ con lợn thấp kém này! Kêu ụt ịt rồi chấp nhận số phận là được rồi.”
“Ụt ịt! Ra, ra rồuuu!, ra mất rồiiiii!”[note84857]
Brừmm!
Bình!
Tôi đã cố phanh lại, nhưng thời gian quá gấp. Xe tôi đâm mạnh vào rào chắn.
“A—! Yukina-senpai chơi xấu kìa!”
“Nhớ cho kỹ, sẽ có những trận chiến mà phụ nữ không thể thua.”
“Câu đấy lúc nãy em nghe rồi!”
Sao chị ấy thích cái câu đó thế chứ nhở. Đã nói là không phải thời điểm này rồi cơ mà. Tôi vội vàng quay trở lại đường đua, nhưng giờ bị bỏ xa quá rồi, không lật kèo được. Bị tiểu xảo của Yukina-senpai làm rối trí, tôi nhận về trận thua một cách chóng vánh.
“Fufufu, vậy chiến thắng là của chị rồi nhỉ. Keita-kun đã sẵn sàng nhận hình phạt chưa?”
À, đúng rồi nhỉ. Người thua sẽ phải chịu phạt. Người ra hình phạt lại là Yukina-senpai máu lạnh tàn bạo mới đau chứ. Chắc hình phạt sẽ tàn khốc lắm đây mà.
Trong lúc hồi hộp chờ đợi, Yukina-senpai tuyên phạt.
“Từ ngày hôm nay, Keita-kun sẽ trở thành người hầu của chị. Nghĩa là từ giờ phải nghe theo bất cứ lời nói nào của chị. Hiểu chưa?”
Yukina-senpai nhìn tôi rồi cười một cách đầy mê hoặc, rồi chị đứng dậy.
“Lần sau chị lại tới. Thế nhé.”
Yukina-senpai nhanh chóng rời khỏi phòng.
“... Vừa rồi là hình phạt à?”
Tôi nghiêng đầu hỏi.
Ấy đừng hiểu nhầm, chỉ là nó có khác gì mấy so với hoàn cảnh bây giờ đâu?
“Mà mình cũng được chị ấy chăm sóc suốt mà, có là yêu cầu vô lý hơn một chút thì mình cũng nghe theo thôi.”
Ối, tý chết. Sắp tới “giờ” nữa rồi.
Tôi di chuyển về phía góc phòng, và áp tai lên bức tường.
『Lại nữa rồi… Lại lỡ làm thế nữa rồi aaaaaa!』
Phát ra từ phòng bên cạnh, tôi nghe thấy những lời sám hối của Yukina-senpai.
『Mình lỡ gian lận mất rồi! Aa, trời ơi! Keita-kun sẽ nghĩ mình là loại phụ nữ hèn hạ gian xảo mất thôi!』
Ấy, em nào nghĩ thế đâu. Nói gì thì nói chứ vui mà, Yukina-senpai.
『Nhưng mò nhưng mò, tại Keita-kun cả đấy chứ. Người ta đã mới chơi rồi mà còn không chịu nương tay. Dạy người ta nhẹ nhàng hơn một chút cũng được mà… Mà, mà lúc thường em cũng dịu dàng lắm đấy! Lúc nào cũng chịu nghe theo mấy lời ích kỷ của chị. Nhưng, thật ra chị rất sợ nếu một ngày nào đó em sẽ cảm thấy chán ghét chị đấy. Thế nên chị mới lỡ miệng nói ra hình phạt kỳ lạ đó, tại chị chỉ muốn giữ Keita-kun lại thôi… Chắc em thấy khó xử lắm nhỉ.』
Yukina-senpai nói với giọng ỉu xìu.
……Tôi hét lên mấy câu thôi có được không?
YUKINA SENPAI ĐÁNG YÊU QUÁ ANH EM ỚIIII!
Cái gì mà “Tại Keita-kun cả đấy chứ” cơ! Không cần nhìn tôi cũng biết luôn! Kiểu gì chị Yukina cũng đang phồng má lên mà nói cho xem! Chị là thứ tạo vật dễ thương nào của tạo hóa vậy, hay chị chính là hiện thân của sự đáng yêu vậy trời!
Cơ mà chị nói như thế là sao? Vậy hóa ra đó mới là mục đích thật sự của hình phạt này sao! Không đời nào em sẽ chán hay ghét chị đâu! Mà cũng chẳng cần phải là người hầu hay gì hết cả, em chắc chắn sẽ làm theo bất cứ điều gì mà Yukina-senpai nhờ vả mà! Em muốn Yukina-senpai vẫn sẽ mãi là Yukina-senpai mà thôi!
Tiếng lòng của chị Yukina… Hãy cứ mãi dành cho em nghe thôi nhé!
……Nếu mà hét như thế thì Yukina senpai sẽ nghe thấy mất, thế nên tôi chỉ có thể giãy đành đạch tại chỗ mà thôi.
『Phải chăm sóc Keita-kun thật nhiều để khiến cho em ấy thích mình mới được, cố lên nào mình ơi!』
Trước tấm lòng của Yukina-senpai, trái tim tôi như bị thắt chặt lại một nhịp.
Đây chính là lý do mà tôi không thể nào ghét Yukina-senpai được.
“Yukina-senpai. Em cũng sẽ cố gắng đáp trả lại tình cảm của chị bằng mọi giá!”
Tôi khẳng định với chị tiền bối luôn giấu đi những cảm xúc thật của mình ở phía bên bức tường.
Đương nhiên, để người ấy mà nghe được thì khó xử lắm, nói bé thôi nhé.
-------------------
Trans: EmlaMob
Edit: Vĩnh
Phím chữ thập là cái phím di chuyển hình dấu cộng, D-pad ấy
đấm nhau cũng là một dạng truyền năng lượng rồi, đấm mạnh là truyền lượng năng lượng lớn đúng không:)
kế sách nhưng bí mật
Có thể hiểu đoạn này theo hai nghĩa... Vì chính raw nó... Là vậy