(Đã dịch) Dân Quốc Chi Văn Hào Quật Khởi - Chương 395 : ( mạt chược · phố phường )
Vào thời kỳ Dân quốc, phong trào chơi mạt chược ngày càng thịnh hành, quả thực có thể coi là quốc túy.
Đến những năm 20, 30, bất kể là trong nhà riêng, trà lầu, quán cơm, sòng bạc hay kỹ viện... đâu đâu cũng thấy mạt chược. Số người say mê thú vui này nhiều vô kể.
Cũng như việc bắt tay kinh doanh nha phiến, Đỗ Nguyệt Sanh, Hoàng Kim Vinh cùng Trương Khiếu Lâm còn liên thủ mở sòng bạc. Riêng các kỹ viện kiêm sòng bạc ở Thượng Hải đã có ít nhất 1500 cơ sở. Mạt chược trở thành công cụ cờ bạc chính yếu, biến Thượng Hải thành trung tâm cờ bạc mạt chược lớn nhất toàn cầu vào thời điểm đó.
Thiên Tân, sau Thượng Hải, là thành phố công nghiệp và trung tâm tài chính lớn thứ hai Trung Quốc, đồng thời cũng là trung tâm ma túy và cờ bạc lớn thứ hai, xếp sau Thượng Hải.
Thế nhưng, hoạt động cờ bạc ở hai nơi này lại hoàn toàn khác biệt.
Các sòng bạc ở Thượng Hải chủ yếu do bang hội và các tập đoàn tài chính kiểm soát, còn ở Thiên Tân, chúng lại do giới lưu manh cấu kết với người nước ngoài điều hành. Khách hàng chủ yếu là các chính khách đã về hưu, quan chức, quân phiệt, thương nhân và giới trung lưu.
Đồng chí Ni cổ kéo, sau khi từ Liên Xô về nước, đã hai lần kiến nghị Tưởng Giới Thạch ra lệnh cấm mạt chược, nhưng không nhận được sự ủng hộ. Có một lần, đồng chí Ni cổ kéo đích thân dẫn đội cảnh vệ đột kích một sòng bạc, kết quả điều tra rõ bốn phu nhân quan chức cấp cao chính là người đứng ra tổ chức, trong đó có một người là vợ của thư ký riêng dưới quyền ông ta.
Theo ghi chép của báo chí thời Dân quốc, trong thời gian thống trị đại lục, Tưởng Giới Thạch từng đích thân xuất tiền xây dựng nhà máy mạt chược ở Thượng Hải và Phúc Châu, biến mạt chược thành một trong những mặt hàng xuất khẩu chủ yếu, bán sang Nhật Bản, Mỹ, châu Âu và các thị trường quan trọng khác. Trong số du học sinh được chính phủ Nam Kinh công phái, có một nửa số người đã biến việc dạy chơi mạt chược thành nghề phụ kiếm sống, với mức thu phí 10 đô la Mỹ trở lên mỗi giờ, cũng xem như vừa học vừa làm.
Phố Hà Phi Đường tuy hiện đại và thời thượng, với các phòng khiêu vũ, quán cà phê, rạp chiếu bóng mọc san sát, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều yếu tố Trung Hoa, như phòng trà và quán trà.
Hà A Anh xách theo túi xách tay, như thường lệ đi tới phòng trà gần nơi mình thuê trọ. Đã có hai người khách quen đang chờ để chơi mạt chược.
– Chà, chị A Anh, hôm nay chị đến sớm vậy! – Bà Trương cười chào hỏi. Bà là vợ bé của một tiểu thương.
– Hai đứa con gái đều không ở nhà, tôi ăn cơm trưa xong cũng chẳng có việc gì làm. – Hà A Anh từ túi xách lấy ra mấy tờ báo, rồi trải thẳng lên chiếu bài.
Bà Lưu ngồi bên cạnh bĩu môi nói: – Chị A Anh cũng xem báo ư? Chị trước đây làm người hầu, chủ nhà chẳng lẽ còn dạy chữ sao?
Hà A Anh mỉm cười đầy kiêu hãnh, lật đến một trang báo, để lộ bức ảnh Chu Hách Huyên đang khiêu vũ cùng Nguyễn Linh Ngọc. Nàng gõ tay lên bàn nói: – Tôi đương nhiên không biết chữ, nên mới phải nhờ các chị xem hộ. Trên tờ báo này hình như có bài viết về con gái tôi.
– Con gái chị lại đóng phim gì nữa? – Bà Lưu nhặt tờ báo lên, ra vẻ tốt bụng khuyên nhủ: – Chị A Anh à, không phải tôi nói chị đâu. Nghe danh minh tinh điện ảnh thì hay đấy, chứ thực ra cũng chỉ là lũ con hát hạ đẳng, đến khi tuổi già sắc tàn thì khốn khổ lắm. Phải tranh thủ lúc đang nổi tiếng mà bám víu lấy một kẻ giàu có, để sau này còn có đường lui.
Bà Trương cũng nói: – Đúng vậy, phận gái chúng ta chẳng có tài cán gì khác, chỉ trông vào việc có gả đúng ngư���i hay không thôi.
Hà A Anh mỉm cười không biến sắc mặt nói: – Quả đúng là vậy, chị Trương gả thật tốt. Đúng rồi, nghe nói chính thất nhà họ Trương nhiễm bệnh sắp chết rồi, chị có cơ hội được lên làm chính thất rồi nhỉ?
– Ha ha. – Bà Trương cười gượng gạo hai tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Bà ta chỉ là một bà bé không danh phận, cho dù có chết thêm mấy bà chính thất nữa, cũng chẳng đến lượt bà ta được lên làm chính thất.
– Chà, mấy chị em đã đến sớm cả rồi à? – Bà Bạch bỗng nhiên đi tới, với bộ cánh lộng lẫy, trong số những người ngồi đó, bà là người ăn diện nhất.
Chồng bà Bạch không mang họ Bạch, mà họ Ananôli, một tiểu quý tộc Bạch Nga lưu vong ở Thượng Hải. Trên đường chạy nạn, ông đã thất lạc gia đình, sau đó cưới bà Bạch làm vợ, cuộc sống cũng không đến nỗi tệ, và mở một nhà hàng Bạch Nga trên phố Hà Phi Đường.
Sở dĩ mọi người gọi bà là bà Bạch, thực ra là với hàm ý trào phúng, ý là bà Bạch Nga mà.
Bà Trương xoa xoa quân mạt chược nói: – Đến, đến đây, bốc mấy quân trư���c đi!
Hà A Anh cười nói: – Không vội, giúp tôi đọc báo trước đã.
Bà Lưu hờ hững cầm tờ báo lên, đọc lầm bầm: – Hôm qua, thị trưởng Thượng Hải, tiên sinh Trương Quần, đã tổ chức vũ hội, mời các nhân viên quan trọng trong đảng...
Đọc mãi đọc mãi, bà Lưu bỗng trở nên kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: – Chị A Anh, con gái chị với tiên sinh Chu đã thành đôi rồi sao?
– Thành đôi gì chứ, chị đừng nói lung tung! – Hà A Anh cười nói với vẻ đắc ý vô cùng: – Con gái tôi là người cầu tiến, con bé ngày nào cũng đến công quán họ Chu để theo tiên sinh Chu học nói quốc ngữ chuẩn. Hai người họ chỉ là bạn tốt thôi. Tiên sinh Chu còn giúp A Nguyễn giới thiệu những người bạn khác, như Trương Học Lương, Trương đại soái, hay Dương Hổ, Dương trưởng phòng. Còn rất nhiều nhân vật lớn khác mà tôi còn chưa từng nghe tên nữa.
– Hít! – Ba người phụ nữ kia nghe xong đều hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Hà A Anh lập tức thay đổi.
Bà Trương nịnh nọt nói: – Tôi đã bảo A Nguyễn đâu phải người tầm thường! Cái gương mặt ��y, cái tư thái ấy, sao lại chẳng xứng với một đại học giả. Chị A Anh à, nửa đời sau chị cứ thế mà hưởng phúc đi! Tiên sinh Chu là một đại phú hào mỗi năm quyên góp hơn mười vạn đấy!
– Đâu chỉ là phú hào, – Bà Lưu nói, – Chị không thấy bình thường tiên sinh Chu đều giao du với những ai sao? Tôi nghe nói là, tiên sinh Chu còn cùng Tr��ơng đại soái bái làm huynh đệ kết nghĩa sống chết có nhau, chà chà, cả phương Bắc đều do Trương đại soái quản đấy!
Bà Bạch cười nói: – Nếu A Nguyễn cùng tiên sinh Chu thành chuyện tốt, e rằng chị A Anh sẽ chẳng còn để mắt đến chị em chúng tôi nữa, cũng chẳng thèm quay lại đây đánh ván mạt chược năm hào tiền lẻ đâu.
Bà Lưu phụ họa nói: – Đúng vậy đó, chị A Anh sau này đừng có quên chúng tôi nhé. Cái câu nói người ta hay bảo là gì nhỉ, cái gì phú quý...
– Là "cẩu phú quý, chớ quên nhau"! – Bà Bạch có kiến thức quốc văn cũng không tệ lắm.
– Đúng đúng đúng, "cẩu phú quý, chớ quên nhau." – Bà Lưu nói.
Hà A Anh lập tức không vui: – Còn "chó phú quý" nữa, các chị đang mắng tôi đấy à?
– Ha ha ha ha! – Mấy bà thái thái ầm ầm cười lớn.
Chiều hôm đó, Hà A Anh thua hơn mười đồng, nhưng tâm trạng lại đặc biệt thoải mái. Nàng xách túi xách tay chậm rãi về nhà, mua thêm ít thịt. Khi rửa rau thì phát hiện chiếc vòng tay bạc mình đang đeo đã xỉn màu, bạc phếch, bỗng cảm thấy nên đổi vòng tay khác. Loại đồ trang s��c kém chất lượng này không còn xứng với thân phận của mình nữa.
Chẳng bao lâu sau, con gái Nguyễn Linh Ngọc về nhà, ngửi thấy mùi thịt kho tàu, liền nói: – Mẹ, hôm nay nấu món gì ngon thế?
– Đúng vậy, cho con bồi bổ thân thể. Ngày mai mẹ lại đi mua gà về nấu canh cho con. – Khi nói chuyện với con gái, Hà A Anh dùng ngữ khí hoàn toàn lấy lòng.
Nguyễn Linh Ngọc nói: – Ngày mai buổi trưa con không về nhà ăn cơm.
– Ăn cơm cùng tiên sinh Chu cũng được, đúng là A Nguyễn có phúc khí thật. – Hà A Anh hỏi: – Hôm nay con và tiên sinh Chu đã làm gì?
Nguyễn Linh Ngọc nói: – Cũng chẳng có gì, chỉ là cùng ông ấy học nói quốc ngữ thôi. Ông ấy còn khen con học nhanh, đã học xong phần ghép vần cơ bản rồi.
Hà A Anh hỏi: – Không làm gì khác sao?
– Không có ạ. – Nguyễn Linh Ngọc nói.
– Ài, con phải chủ động một chút chứ. – Hà A Anh có vẻ sốt ruột.
Nguyễn Linh Ngọc lập tức trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
Nói thật, những ngày qua Nguyễn Linh Ngọc trôi qua rất vui vẻ, không buồn không lo, chẳng cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì gây s��t ruột. Cô rất yêu thích cuộc sống như thế. Hơn nữa, tiếng tăm của cô cũng ngày càng lớn, mờ ảo đã có khí thế của nữ minh tinh số một Thượng Hải, điều này khiến Nguyễn Linh Ngọc có chút lâng lâng.
Trước nay, trong giới điện ảnh Trung Quốc, nữ minh tinh được nhắc đến đầu tiên là Dương Nại Mai, kế đến là Hồ Điệp, còn Nguyễn Linh Ngọc thì luôn bị lãng quên. Điều này có liên quan đến tính cách và bối cảnh của cô. Dương Nại Mai và Hồ Điệp thì càng biết cách ứng xử, còn Nguyễn Linh Ngọc thì lại không giỏi lấy lòng người như thế.
Hai năm trước, Hồ Điệp và Nguyễn Linh Ngọc cùng hợp tác trong bộ phim 《Bạch Vân Tháp》. Khi làm tuyên truyền, Nguyễn Linh Ngọc chỉ có thể đứng ở vị trí phía sau, còn Hồ Điệp thì lại là trung tâm của mọi sự chú ý. Dù cô không thích tranh giành, nhưng bị người khác lấn lướt như vậy cũng chẳng hay ho gì. Hiện tại cuối cùng cũng coi như đã hết khổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà A Anh xuống lầu thu lại mấy tờ báo, cười hì hì nói với con gái: – A Nguyễn con xem, hôm nay lại có tin tức về con này, con đúng là nổi tiếng rồi!
Nguyễn Linh Ngọc vốn dĩ không coi đó là chuyện lớn, nhưng khi thấy tiêu đề tin tức trên 《Tinh Báo》, trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Từ khóa trong bài đưa tin ngày hôm đó là: "Thân phận nha hoàn, chưa kết hôn đã chung sống, con riêng..."
Những dòng chữ này được biên tập và thuộc quyền sở hữu của truyen.free.