Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dân Quốc Chi Văn Hào Quật Khởi - Chương 7 : 【 biến thiên 】

Vào tháng Tư dương lịch, thành Thiên Tân đã rũ bỏ cái rét, đón những làn gió ấm áp của mùa xuân.

Lúc xế chiều, nắng xiên khoai hắt vào ngõ, nửa mặt tường chìm trong bóng tối, nửa kia ngập nắng. Con chó vàng già cuộn mình ở góc tường, lim dim hưởng thụ nắng ấm ngày xuân. Thỉnh thoảng, có người qua đường đi ngang, nó chỉ khẽ mở một mắt nhìn thoáng qua, rồi lại như không thấy gì, tiếp tục gà gật.

Đan Thành Phúc vén tay áo bước đến gốc đại thụ đầu hẻm, cất tiếng chào Trương Tứ gia hàng xóm: "Hôm nay trời đẹp thật đấy."

Trương Tứ gia mở chiếc hộp gỗ đang ôm trong lòng, chậm rãi lấy ra bộ cờ tướng bám bụi, than thở: "Trời thì đẹp đấy, nhưng sợ chẳng được mấy ngày đâu. Chờ khi Trương đại soái từ Đông Bắc dẫn binh đánh vào đây, chẳng biết đám lính tráng đó sẽ tàn phá thành Thiên Tân ra sao nữa."

Đan Thành Phúc đặt chiếc bàn nhỏ xuống, vừa an ủi Trương Tứ gia, vừa như tự an ủi mình rằng: "Trương đại soái lúc này là muốn tiến đánh Bắc Bình để giành chức tổng thống, kiểu gì cũng phải biết kiềm chế một chút, hắn hẳn sẽ không gây rối đâu."

"Chỉ mong là thế." Trương Tứ gia thở dài, cùng Đan Thành Phúc ngồi đối diện.

Hai người bày trận cờ, ngay dưới gốc đại thụ đầu hẻm, say sưa đấu cờ.

Dưới gốc cây rất nhanh dần dần tụ tập vài cụ già, đứng vây xem đến nghiện, thỉnh thoảng lại có người chỉ điểm giang sơn.

"Này lão Phúc, nước Mã này ông đi sai rồi! Rõ ràng là tự dâng quân đấy!"

"Ra xe, nhanh ra xe đi chứ! Khởi đầu đi sáu nước rồi mà vẫn chưa ra xe, thế là bị người ta khóa chặt trong hang ổ rồi còn gì."

"Nước Mã hậu pháo kìa! Trời ơi, trước hết dùng pháo ăn quân của hắn ở giữa, rồi sau đó nhảy Mã hậu pháo thì thắng chắc rồi. Nước này mà ông cũng không thấy, đúng là cờ dở tệ!"

...

Xem cờ không nói chân quân tử, đám ông lão này rõ ràng chẳng ai là quân tử cả, người nào người nấy hò reo, bình luận sôi nổi, cuối cùng người đánh cờ và người xem cờ lẫn lộn cả vào nhau.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một người đưa báo dáng người còng còng bước nhanh tới, trên người đeo lủng lẳng những bưu kiện nặng trĩu, rướn cổ họng hô vang: "Đưa báo, đưa báo, ai mua báo chiều thì mau đến lấy!"

Những tờ báo chiều lớn thường được biên soạn xong từ sáng, đến hai giờ chiều thì in ấn xong xuôi, rồi bắt đầu phân phát và bán ra lần lượt.

Nghe tiếng rao của người đưa báo, dưới gốc cây, mấy cụ già lập tức quay người nhìn theo. Đan Thành Phúc cũng đứng lên nói: "Hai tờ «Thiên Phong Báo» và «Tân Thiên Tân Vãn Báo» tôi đặt đây, mau đưa tới!"

Báo vừa đến tay Đan Thành Phúc, một cụ già đang xem cờ liền đẩy ông sang một bên: "Lão Đan, ông từ từ xem báo chí đi, ván này đổi tôi xuống (chơi)!"

Đan Thành Phúc chìa tay, nói: "Đưa tôi cái bàn, cái ghế đây."

Đáp lại, ông lão kia hậm hực: "Đây này, đồ lão già!" rồi dùng chân đẩy phăng chiếc bàn nhỏ đi.

Đan Thành Phúc vẫn cứ kê chiếc bàn nhỏ, lưng tựa vào gốc đại thụ, thong thả đọc báo dưới nắng chiều. Ông đặt hai tờ báo này chủ yếu để tiêu khiển, đặc biệt là «Thiên Phong Báo», tin tức thì chẳng có mấy mẩu, còn lại toàn là các loại tiểu thuyết nhiều kỳ.

Mở tờ «Tân Thiên Tân Vãn Báo» ra, Đan Thành Phúc lật ngay ra trang cuối cùng của chuyên mục Bình thư. Đọc xong, ông lại chuyển sang mục tiểu thuyết, đột nhiên kinh ngạc nói: "A, cuốn «Xạ Điêu Anh Hùng Truyện» này tên tác giả lạ hoắc, chưa từng nghe qua bao giờ."

"Viết được cũng không tệ." Trần Nhị gia ở cuối hẻm tiếp lời.

Đan Thành Phúc hỏi: "Ông cũng đang đọc cuốn tiểu thuyết này à?"

Trần Nhị gia đắc ý nói: "Tôi đọc báo nhanh hơn ông nhiều, «Xạ Điêu Anh Hùng Truyện» đã đọc hơn ngàn chữ rồi."

Đan Thành Phúc bĩu môi, mặc kệ lời ông lão kia nói, tự mình vùi đầu đọc tiếp.

"Chà chà, đoạn này viết đặc sắc thật, Dương Thiết Tâm đúng là một vĩ nam tử! Đại trượng phu phải được như thế!" Trần Nhị gia đột nhiên hò reo khen ngợi theo văn chương, khiến mấy cụ già xung quanh trố mắt nhìn, không hiểu ông ta lại nổi cơn điên gì nữa.

Đan Thành Phúc đọc tốc độ có chút chậm, mắt đã kém mà lại không đeo kính, chỉ có thể áp sát tờ báo vào trước mặt, nhận từng chữ một.

Đan Thành Phúc mới đọc được khoảng hai ngàn chữ, thì Trần Nhị gia bên kia đã đọc xong từ lúc nào, hớn hở làm ông thầy kể chuyện, cầm tờ báo đọc thầm cho mấy cụ già nghe: "...Bỗng nghe thấy trên đường lớn phía đông vọng đến tiếng chân đạp tuyết, bước chân lên xuống dồn dập. Ba người quay đầu nhìn lại, thấy một đạo sĩ. Vị đạo sĩ ấy đầu đội mũ rộng vành, mình khoác áo tơi, toàn thân phủ đầy tuyết trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm, dải tua kiếm màu vàng trên chuôi theo gió bay lất phất bên trái bên phải. Giữa trời tuyết lớn, ông ta một mình bước nhanh, quả thực khí phách phi phàm..."

Đan Thành Phúc cũng chẳng thèm tốn sức tự đọc nữa, từ từ nhắm hai mắt, ngả lưng vào gốc cây, ung dung lắng nghe Trần Nhị gia kể chuyện.

Trần Nhị gia là người từng ăn học trước đây, thi mãi nhiều năm cũng không đậu tú tài, bèn bỏ tiền ra mua một cái chức giám sinh, nói ra thì cũng miễn cưỡng coi là có chút công danh. Đáng tiếc ông quyên không đủ tiền, mãi vẫn không bổ nhiệm được chức thực sự, cuối cùng đành phải làm chút việc buôn bán nhỏ để kiếm sống. Ngược lại là con của ông, đi du học Nhật Bản rồi theo Tiên sinh Trung Sơn làm cách mạng, bây giờ đang làm Thượng quan đại lão trong chính phủ phương Nam.

Ông kể mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Trần Nhị gia cuối cùng vỗ đùi nói: "Muốn biết diễn biến ra sao, xin mời nghe hồi sau sẽ rõ!"

"Thế là hết rồi à?"

"Dương Thiết Tâm cuối cùng có chết không?"

"Khâu Xử Cơ đâu? Khâu Xử Cơ có ra tay cứu hai nhà họ không?"

"Thật khiến người ta tức tối vì thèm khát quá đi!"

...

Bởi vì báo chí không đủ trang, «Xạ Điêu Anh Hùng Truyện» chương một còn chưa đăng hết, đến đoạn hấp dẫn nhất thì bị cắt. Các lão đầu nghe được lòng nóng như lửa đốt, mong ngóng được biết diễn biến tiếp theo, từng người vây lấy Trần Nhị gia, giục ông kể ti��p.

Trần Nhị gia xua hai tay: "Trên báo chí chỉ có nhiều vậy thôi, muốn nghe chuyện thì đợi ngày mai đi."

Thu hồi báo chí, Trần Nhị gia chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu đi về nhà. Mặc dù Đại Thanh đã sụp đổ từ lâu, nhưng giữa đám lão già kia, ông ta vẫn thấy mình có vẻ hơn người, dù sao cũng có cái công danh gắn theo mà.

Còn lại các lão đầu vẫn đang nghị luận nội dung cốt truyện. Đan Thành Phúc cũng trò chuyện thêm một lát rồi mới về nhà. Trong lòng ông như có mèo cào, chỉ hận không thể ngày mai trời mau sáng, để có thể đọc tiếp tình tiết mới.

Sau một tuần đăng dài kỳ liên tiếp, «Xạ Điêu Anh Hùng Truyện» cuối cùng cũng bước vào các tình tiết tại Đại Mạc, tiểu Quách Tĩnh được Thành Cát Tư Hãn trọng dụng, lại theo thần xạ thủ Triết Biệt học tiễn thuật.

Cứ thế, cốt truyện dần dần được đẩy lên cao trào, «Xạ Điêu» cuối cùng cũng bộc lộ rõ sự vĩ đại của mình, khác hẳn với những tiểu thuyết võ hiệp đương thời. Quyển sách này có tầm vóc lớn hơn, cảm giác tiết tấu cũng mạnh mẽ hơn, những tình tiết gay cấn, lôi cuốn liên tiếp nhau, khiến độc giả thời Dân quốc không thể nào dứt ra được.

Do được bộ tiểu thuyết võ hiệp này ủng hộ mà doanh số «Tân Thiên Tân Vãn Báo», chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tăng thêm hơn một ngàn bản.

Trong các quán trà ở thành Thiên Tân, người ta cũng thường xuyên bàn tán về Khâu Xử Cơ, Giang Nam Thất Quái và Quách Tĩnh, «Xạ Điêu» dường như đã trở thành chủ đề nóng hổi.

Tuy nhiên, cũng chỉ dừng lại ở đó, những người thích đọc tiểu thuyết võ hiệp phần lớn là dân thường, không gây được sự chú ý nào trong giới văn đàn Dân quốc. Các thanh niên tiến bộ, học sinh và giới học giả, văn sĩ căn bản chẳng thèm để mắt đến loại sách báo giải trí này.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, Trương Tác Lâm rốt cục đánh vào Thiên Tân.

Có lẽ Trương đại soái thật sự khao khát ngai vàng tổng thống, quân đội của ông ta không hề làm càn trong thành, chỉ để lại một tiểu đội trấn giữ thành, đại quân lập tức chuyển hướng tiến đánh Bắc Bình. Lần này mọi việc diễn ra càng thêm suôn sẻ, Phùng Hoán Chương đại bại như núi đổ, Trương Tác Lâm dễ dàng chiếm lĩnh kinh thành.

Cửu Châu chấn động, đa số người Trung Quốc và cả người nước ngoài đều cho rằng Trương Tác Lâm rất có thể sẽ thực sự thống trị Trung Quốc, Trương đại soái trong nhất thời uy danh lẫy lừng.

Toàn bộ bản dịch này là tài sản trí tuệ của truyen.free, xin vui lòng tôn trọng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free