Đạo Giới Thiên Hạ - Chương 4118: mới vào ngục giam
Sau khi cánh cổng sân bị đá văng, tổng cộng chín tên tu sĩ nghênh ngang bước vào viện của Khương Vân.
Ban đầu, Khương Vân cứ ngỡ Lưu Mãnh đã báo cáo chuyện của hắn lên trên, khiến Thiên Ngoại Thiên phái người đến bắt mình, hoặc tệ hơn là chính Lưu Mãnh dẫn người tới gây sự.
Thế nhưng, khi hắn đã sẵn sàng ra tay, lại nhìn rõ chín kẻ này chỉ có tu vi Phá Pháp cảnh tam tứ trọng.
Điều này khiến hắn nhận ra, chín người này hẳn cũng giống Phạm Tiêu, đều là thủ vệ Thiên Ngoại Thiên.
Quả nhiên, một nam tử trung niên dẫn đầu vừa đi vào vừa lớn tiếng hô: "Phạm Tiêu, Phạm Tiêu, xem ra dạo gần đây ngươi có vẻ thân thiết với Lưu đại nhân lắm nhỉ!
Biết rõ hôm nay phải đi tuần mà còn dám không tập hợp, thế mà Lưu đại nhân cũng chẳng trừng phạt ngươi, lại còn sai chúng ta đến tìm. Địa vị của ngươi đúng là tăng không ít rồi đấy!"
Nghe nam tử nói vậy, Khương Vân thoáng động lòng, lúc này mới hiểu được ý đồ của bọn họ.
Là thủ vệ Thiên Ngoại Thiên, có nhiệm vụ trông coi nhà tù, thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm tuần tra ngục giam.
Nhiệm vụ tuần tra cũng không nặng nhọc, cứ ba ngày là phải đi một lần, mười người một tổ.
Tính toán thời gian, hôm nay đúng là đến phiên Phạm Tiêu trực, nhưng hắn đã lơ là, đương nhiên không đến tập hợp, do đó những thủ vệ này mới phải tìm đến tận nơi.
Thật ra, Khương Vân thừa hiểu, với "giao tình" hiện tại của hắn và Lưu Mãnh, chỉ cần nói với Lưu Mãnh một tiếng thì căn bản không cần đi tuần tra.
Tuy nhiên, dù Khương Vân đã có chút hiểu biết về nhà tù Phạm Tiêu phụ trách qua ký ức của hắn, nhưng dù sao cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Do đó, đây vừa vặn là cơ hội để hắn nhân lúc tuần tra tự mình đi mở mang kiến thức.
Bởi vậy, Khương Vân đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thấy Khương Vân xuất hiện, tên nam tử dẫn đầu cười cợt: "Phạm Tiêu, tên tiểu tử nhà ngươi trốn trong đó làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ trong phòng đang giấu người phụ nữ nào sao..."
Khương Vân lạnh nhạt liếc nhìn nam tử một cái, khiến gã lập tức lạnh cả tim, thậm chí không kìm được rùng mình. Mấy chữ sau đó liền bị gã nuốt ngược vào trong, ngậm chặt miệng lại.
Sau cái nhìn đó, Khương Vân thu hồi ánh mắt, cất bước đi ngang qua gã.
Dù Khương Vân không tiếp tục dùng ánh mắt trấn áp những người khác, nhưng một luồng sát khí lại lặng lẽ tản ra từ cơ thể hắn, khiến cả chín tên tu sĩ đều cảm nhận được và lập tức sinh lòng sợ hãi.
"Phạm Tiêu, ngươi cũng dám trừng ta!"
Lúc này, tên nam tử dẫn đầu lấy lại tinh thần, đột nhiên quay người, đi thẳng tới trước mặt Khương Vân, giơ tay định tát vào mặt hắn.
Rõ ràng là vì bị Khương Vân trừng một cái mà ngay cả lời cũng không dám nói hết, khiến gã cảm thấy vô cùng mất mặt, nên giờ đây đã thẹn quá hóa giận, muốn cho Khương Vân một bài học.
Chỉ là, bàn tay vừa được giơ lên đã bị ánh mắt Khương Vân một lần nữa ghim chặt lại, bất động giữa không trung.
Khương Vân bình thản nói: "Sau này, đừng chọc vào ta nữa!"
Nam tử lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, dùng sức nhẹ gật đầu.
Khương Vân cũng thu hồi ánh mắt, đứng ở cuối hàng mọi người rồi nói: "Thôi được, không phải muốn đi tuần sao, nhanh lên nào!"
Mặc dù nam tử trung niên không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Phạm Tiêu, nhưng gã thừa biết, Phạm Tiêu bây giờ đã không phải kẻ mình có thể tùy tiện ức hiếp.
Hơn nữa, gã cũng hiểu rằng, e là Lưu Mãnh hẳn đã sớm biết chuyện, nên đối với việc Phạm Tiêu không đến tập hợp căn bản chẳng để tâm, trái lại còn để mình đến tìm Phạm Tiêu.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, nam tử thu tay lại, lạnh lùng lườm Khương Vân một cái nhưng cũng không dám nói thêm gì, rồi quay đầu bước đi.
Đương nhiên, các tu sĩ khác cũng đã nhận ra sự bất thường, tất cả đều im bặt, thậm chí còn cố ý kéo giãn khoảng cách với Khương Vân.
Khương Vân cứ thế lặng lẽ đi theo sau lưng mọi người, luẩn quẩn trong trang viên một lát rồi cũng đến trước ba tòa truyền tống trận.
Thủ vệ Thiên Ngoại Thiên, chỉ cần còn ở trong Thiên Ngoại Thiên, trừ khi ở ngay trong trang viên của mình, muốn đi đến bất kỳ nơi nào khác cũng đều phải thông qua truyền tống trận.
Ba tòa truyền tống trận, phân biệt thông hướng ngục giam, Thiên Trung Thiên, cùng Thiên Lâm Thành.
Thiên Trung Thiên là tên gọi của một tòa cung điện khổng lồ, tương đương với trung tâm của Thiên Ngoại Thiên.
Nơi đó là địa điểm để thủ vệ nhận nhiệm vụ, nhận hoặc đổi quân công, cũng như nơi xuất phát cho các loại nhiệm vụ khác.
Phạm Tiêu dù đã đến Thiên Ngoại Thiên mấy chục năm, nhưng cũng chỉ từng ghé Thiên Trung Thiên hai lần vào lúc báo cáo và khi tu vi tăng tiến, khiến ký ức về nơi đó của hắn có chút mơ hồ. Do đó, Khương Vân căn bản không biết chút gì về Thiên Trung Thiên.
Bởi vậy, Khương Vân cũng quyết định, nhân lúc rảnh rỗi trong hai ngày tới, hắn có thể đến Thiên Trung Thiên dạo một vòng, xem có tìm được gì không.
Một nhóm mười người, bước vào truyền tống trận.
Chỉ vài khắc sau, Khương Vân cảm thấy hoa mắt, rồi đã đứng giữa một vùng trời xanh thẳm.
Khương Vân biết, đây chính là khu vực nhà tù do một trăm tên thủ vệ dưới trướng Lưu Mãnh phụ trách.
Nơi đây có chút tương đồng với Đạo ngục, chính là một thế giới có diện tích rộng lớn.
Chỉ có điều, điểm khác biệt với Đạo ngục là cảnh quan nơi đây vô cùng đẹp đẽ, trong không khí cũng không hề có độc khí gì.
Nếu là kẻ không biết mà đặt chân đến đây, sẽ chỉ lầm tưởng đây là một thế giới bình thường, chứ chẳng hề nghĩ rằng nó là một nhà tù.
Tuy nhiên, thế giới này không phải là toàn bộ Nhất Trọng Thiên, mà chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi.
Số phạm nhân bị giam giữ bên trong cũng chỉ vỏn vẹn vài trăm người mà thôi.
Nói thật, Khương Vân đối với điểm ấy, là có chút không nghĩ ra.
Mặc dù hắn không biết tổng cộng Nhất Trọng Thiên giam giữ bao nhiêu phạm nhân, nhưng cho dù có hàng ngàn vạn, thậm chí ức vạn người thì một thế giới cũng hoàn toàn có thể dung nạp được.
Cần gì phải rắc r���i mở ra nhiều thế giới như vậy, mỗi thế giới lại chỉ giam giữ vài trăm phạm nhân? Rõ ràng là lãng phí không gian.
Xem ra, những bí mật của Thiên Ngoại Thiên này thật sự quá nhiều!
Khương Vân không tiếp tục nghĩ ngợi vấn đề này nữa, mà đi theo các thủ vệ khác, bay về phía một mảnh dãy núi liên miên chập trùng phía dưới.
Trong lòng quần sơn, có một thôn xóm diện tích không lớn, giam giữ hơn trăm phạm nhân.
Nhìn ngôi làng này, Khương Vân không khỏi nhớ tới nhà tù trong Phủ Thành Chủ của Vô Thượng Thành thuộc Tứ Loạn Giới, nơi đó cũng được xây dựng theo dáng dấp thôn xóm.
Những phạm nhân này có đủ nam nữ, già trẻ, họ cứ thế sinh sống ở đây như những người bình thường, không hề có chút tu vi nào.
Về phần bọn hắn là lai lịch gì, phạm vào tội gì, lúc nào có thể rời đi Thiên Ngoại Thiên, thì là không có người biết.
Vì thủ vệ bị cấm nói chuyện với phạm nhân.
Còn cái gọi là tuần tra, cũng chỉ là mười tên thủ vệ bắt đầu từ ngôi làng này, đi dọc theo dãy núi liên miên một vòng.
Toàn bộ quá trình, liền một khắc đồng hồ đều không dùng đến.
Bởi vậy, Thiên Ngoại Thiên thủ vệ công việc có thể nói là cực kì nhẹ nhõm.
Và đây cũng là điểm Khương Vân cảm thấy khó hiểu.
Những phạm nhân này, cho dù có thể khôi phục tu vi thì cũng không thể rời khỏi nhà tù này, căn bản chẳng cần phái người tuần tra, thậm chí không cần sắp xếp thủ vệ.
Hơn nữa, còn là trăm tên thủ vệ!
Khương Vân tin rằng, những nghi hoặc này hẳn các thủ vệ khác cũng từng có, nhưng lại không một ai dám hỏi.
Hoặc là, cho dù hỏi, cũng không ai có thể đạt được đáp án.
Dần dà, tất cả thủ vệ cũng liền tập mãi thành thói quen.
Thần thức của Khương Vân bao trùm xuống mấy trăm phạm nhân bên dưới, phát hiện họ chẳng hề bận tâm đến sự xuất hiện của đám người hắn, cứ như không thấy gì, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, ai làm gì vẫn cứ tiếp tục làm đó.
Tuy nhiên, Khương Vân lại để ý thấy, sắc mặt của họ đều hơi tái nhợt, không biết là do uống đan dược hạn chế tu vi gây ra, hay vì nguyên nhân nào khác.
Tóm lại, sau khi quan sát một vòng các phạm nhân này, Khương Vân liền thu hồi Thần thức, đi theo sau lưng các thủ vệ khác, bắt đầu bay dọc theo dãy núi.
Mọi người phi hành, cũng tận lực duy trì nhất định tốc độ.
Vừa đúng một khắc đồng hồ trôi qua, khi sắp bay qua hết mảnh núi này, Khương Vân vẫn ở vị trí cuối cùng, ánh mắt hắn bỗng nhiên lóe lên vẻ chấn kinh.
Bản dịch này do đội ngũ biên tập viên truyen.free dày công thực hiện, với mong muốn mang lại trải nghiệm đọc tốt nhất cho quý độc giả.