(Đã dịch) Đạo Tạng Mỹ Lợi Kiên - Chương 18 : Tỉnh lại
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng Kristen.
"Chờ một chút!"
Chân Phàm vội vàng trở vào phòng, thay xong quần áo, lúc này mới mở cửa. Kristen đứng ở cửa ra vào, cười nhìn Chân Phàm, người mà tóc vẫn còn ướt và tay vẫn cầm chiếc áo sơ mi.
"Tôi đến không phải lúc à?"
Kristen cố ý quay đầu liếc nhìn hướng Sarah vừa rời đi, đáng tiếc Sarah đã giận dữ bỏ đi đua xe rồi.
"Cô ấy là đồng nghiệp, tạm thời là cố vấn của CBI!"
"Hả?"
Kristen rõ ràng còn cố ý trêu đùa, nháy mắt với Chân Phàm, cố ý nâng giọng lên, tỏ vẻ nghi ngờ của mình, kỳ thật chính là muốn trêu chọc anh một chút mà thôi.
"Bởi vì giúp điều tra một vụ án!" Chân Phàm nhún vai, "Có lẽ vì tôi trông như phiên bản Sherlock Holmes phương Đông, hoặc có lẽ cô ấy chỉ muốn tìm chút niềm vui!"
Kristen bước tới, lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, mười ngón đan chặt vào nhau. Cử chỉ này trông rất điệu đà và đáng yêu.
"Đừng có giải thích với tôi, đây là chuyện của riêng anh mà!"
Cô chớp mắt liên hồi, sau đó cứ như ở nhà mình, ngồi xuống ghế sofa, một tay rất tùy ý khoác lên tay vịn, một tay nâng cằm mình, nhìn Chân Phàm.
"Anh định chữa trị chứng... mất ngủ hay còn gọi là chứng mộng mị nhiều của tôi như thế nào đây?"
"À, nếu có thể thì tôi muốn châm vài kim vào đầu cô. Cô đã từng tìm hiểu về châm cứu Đông y chưa? Nếu cô biết rồi thì tôi yên tâm, dù sao có rất nhiều người không biết rõ lắm đâu!"
Chân Phàm đứng dậy, chuẩn bị vào phòng lấy bộ kim châm của mình.
"Châm cứu? Tôi chưa từng thấy qua..." Kristen nhìn Chân Phàm đi vào phòng, sau đó anh lấy ra một cái hộp. Cô đăm đăm nhìn với vẻ hiếu kỳ.
Chân Phàm mở hộp ra, bên trong đặt một bộ kim châm, và cả dụng cụ vô trùng kim.
"Cái này... phải châm trên đầu sao?"
Nhìn những cây kim châm dài nhỏ ấy, Kristen lập tức cảm thấy lo lắng, không dám tưởng tượng chuyện một vật như vậy đâm vào đầu sẽ như thế nào.
Chân Phàm đã sớm đoán trước được điều đó.
"Chúng ta có thể thử những vị trí khác trên cơ thể trước. Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ dừng lại!" Chân Phàm nhìn bộ dạng Kristen, rất kiên nhẫn giải thích, "Cô hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ có một chút cảm giác tê tê, ngoài ra, mọi thứ đều giống bình thường thôi!"
"Được rồi!" Kristen rốt cục cắn răng, "Vậy thì bắt đầu thử ở cánh tay trước đi!"
Kim châm dài nhỏ được châm vào, quả nhiên là cảm giác tê nhức, thậm chí hơi căng tức. Không sao cả, cô có thể chịu được. Chỉ có điều cảm giác ở tay không quá rõ ràng.
"Nếu không... thử trên đầu xem sao?"
Chân Phàm thấy Kristen thích nghi được, li��n cười đề nghị.
"Anh phải cẩn thận một chút..." Kristen có chút sợ hãi.
Chân Phàm gật đầu, một tay bắt đầu xoa bóp đầu cô ấy: "Yên tâm đi, bây giờ hãy làm theo lời tôi, thả lỏng thân thể, thả lỏng toàn thân, cô có thể tựa lưng vào ghế sofa, tập trung vào hơi thở. Được rồi, tôi sẽ bắt đầu châm kim đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Kristen?"
"Ừm, tôi nghĩ mình đã sẵn sàng. Và tôi cũng đã thả lỏng rồi."
Kristen nhắm mắt lại, hít vào thật sâu, sau đó lại thở ra thật sâu, làm một cách rất khoa trương, kỳ thật đây là đang tự mình tăng thêm lòng dũng cảm mà thôi.
"Tốt rồi, anh có thể bắt đầu châm kim!"
Kristen cảm thấy mình đã chuẩn bị kỹ càng, liền mời Chân Phàm vì cô châm kim.
Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười khẽ của Chân Phàm. Kristen mở to mắt, liền thấy Chân Phàm đã đứng trước mặt mình rồi, đang cười hì hì nhìn cô.
"Anh còn chờ gì nữa? Tôi đã chuẩn bị xong rồi!"
Kristen có chút kỳ quái nhìn Chân Phàm, sau đó liền phát hiện Chân Phàm hai tay trống trơn, hơn nữa trong hộp cũng không có kim châm. Thế thì kim châm ở đâu?
"Trời ơi, không thể nào, anh đã châm vào rồi sao?"
Kristen giật mình kinh hãi, đưa tay định sờ xem, lại bị Chân Phàm nhẹ nhàng kéo tay cô lại, cảnh cáo nàng nói: "Đừng nhúc nhích, nếu không thì cô sẽ bị thương. Bây giờ cô cần phải làm là tựa đầu vào ghế sofa, thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại, nếu ngủ được thì cứ ngủ đi!"
"Được rồi, tôi sẽ tựa lưng vào ghế trước!" Kristen lắc đầu. Nàng cũng rất muốn ngủ, thế nhưng những cơn ác mộng đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, khiến cô không dám ngủ. Nói là ngủ, nhưng thực ra chỉ là tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trong lòng cô vẫn bản năng kháng cự giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, cô cũng cảm giác được trong phòng rất yên tĩnh.
Đã qua một hồi lâu, cô nghe được một âm thanh.
"Ngủ rồi sao?"
"Không có, không ngủ được. Tôi sợ hãi, Chân. Những cơn ác mộng cứ chờ tôi ngủ là lại chui vào giấc mơ của tôi ngay!"
"Cô có muốn tôi đếm cừu cho cô không?"
"PHỐC!"
Kristen nhịn không được, khóe miệng cô giật giật, thế nhưng vẫn là nhịn không được, nhắm mắt lại, đùa cợt: "Được rồi, nếu như anh đếm cừu mà tôi có thể ngủ được thì quả thật... quá tuyệt vời!"
"Đây là đặc quyền tôi dành cho cô!" Chân Phàm cười cười.
Sau đó Kristen nghe thấy tiếng vọng vào tai: "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu..."
Thì ra người này thật sự đếm cừu rồi! Kristen lại không nhịn được, "PHỐC" một tiếng, muốn mở to mắt xem người này đang làm trò gì quái đản.
"Nhắm mắt lại, đừng có ý định mở mắt ra nhìn tôi, nếu không thì cô phạm quy rồi!" Chân Phàm vội vàng cảnh cáo nàng, "Cẩn thận nghe âm thanh của tôi, nghe tôi đếm cừu, hiểu chứ!"
"Được rồi, anh bây giờ là bác sĩ, nghe lời anh, bác sĩ tương lai!" Kristen nhịn cười, nhấn mạnh rất nhiều hai chữ "bác sĩ tương lai", rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Năm con cừu, sáu con cừu..."
Thời gian dần trôi qua, âm thanh của Chân Phàm trở nên như những giọt nước, trong trẻo dễ nghe, khiến đáy lòng dần dâng lên một cảm giác khoan khoái, dễ chịu, như thể được ánh mặt trời dịu dàng bao bọc.
Khóe môi Kristen khẽ cong lên một nụ cười, toàn thân cũng dần dần thả lỏng, thần kinh cũng từ từ thư giãn. Nhiều ngày mất ngủ làm cho nàng bắt đầu không thể chống lại cơn buồn ngủ của mình nữa, cứ việc nàng rất muốn giữ mình thanh tỉnh.
Âm thanh của Chân Phàm dần trở nên mơ hồ, mơ hồ được như cuộn băng ghi âm cũ, hoặc như tiếng vọng từ đáy nước.
Hơi thở Kristen dần ổn định, mặt mày, hàng mi dài đã không còn rung động. Điều này có nghĩa cô ấy đã chìm vào giấc ngủ. Chân Phàm không khỏi cười cười, sau đó anh lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng. Chân Phàm ngồi ở nơi có ánh sáng, nhìn Kristen đang nghiêng người tựa vào ghế sofa trong phòng khách, với mái tóc rũ xuống, gương mặt bình yên, không khỏi mỉm cười, tiện tay cầm một cuốn sách lên đọc.
"Soạt soạt soạt!"
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập. Chân Phàm lúc này đã đặt sách xuống từ lâu, anh không phải người đặc biệt thích đọc sách, nếu như không phải chuẩn bị cho kỳ thi trước một thời gian ngắn, anh cũng sẽ không đọc sách lâu đến thế. Ngược lại, anh thích tự mình vào bếp nấu những món ngon.
Mở cửa, Claire bế Baby đứng ở cửa ra vào, rụt rè nhìn vào bên trong, cười khúc khích với Chân Phàm, trông tinh quái hệt một tiểu quỷ.
"Chú Chân, dì ấy còn ngủ không ạ? Cháu cam đoan sẽ ngoan ngoãn, không quấy phá, không làm phiền đâu, cháu chỉ xem phim hoạt hình thôi!" Claire mắt to tròn nhìn Chân Phàm, sợ anh từ chối mình.
"Không có việc gì, cháu cứ qua bên chỗ TV mà xem đi. Vặn nhỏ tiếng thôi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến dì ấy đâu, dì ấy mệt lắm, mấy ngày rồi chưa ngủ!"
Chân Phàm để Claire tiến vào, sau đó dặn dò vài câu.
"Ừm!" Claire vội vàng nhảy cẫng lên, chạy đến chỗ TV xem. Mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bếp của Chân Phàm. Rõ ràng là nhóc con này 'ý ở ngoài chén rượu'.
Chân Phàm không để ý đến cô bé, hoàn tất các món ăn, lúc này mới gọi Claire lại.
"Nếm thử món viên thịt nấm hương của chú, còn có cá chiên nhỏ kho tàu, và cả chả giò nữa!"
Chân Phàm bế Claire - cô bé đang không thể chờ đợi được, ghé vào bàn ăn, nước miếng chảy ròng ròng - đặt lên ghế ăn, anh đã chuẩn bị sẵn dao nĩa, thìa, chén đĩa cho cô bé!
"Cái này cho cháu!" Chân Phàm dùng đũa gắp một cuốn chả giò, đặt vào đĩa của Claire, chính mình gắp một viên thịt cho vào miệng, nhắm mắt lại một cách sảng khoái.
"Ngon quá!"
Claire dùng dĩa xiên cuốn chả giò, cho vào miệng cắn một miếng, sau đó học theo Chân Phàm, nhắm mắt lại, giả vờ rất hưởng thụ, còn thở ra một hơi non nớt.
"Tiểu tinh linh!" Chân Phàm nhịn không được cười nói một câu.
Bé con này hiện tại càng ngày càng quấn lấy Chân Phàm rồi, thậm chí còn học theo mọi cử chỉ, hành động của anh. Đến cả Anne cũng phải phàn nàn, rằng nhiều năm như vậy mà Claire chưa từng học theo Anne hay Thomas.
Lời nói ấy nghe như ghen tỵ, nhưng lại tràn đầy vui mừng. Claire đã lột xác hoàn toàn, tất cả những thay đổi này đều xảy ra từ khi Chân Phàm đến. Điều này làm cho trong lòng cô ấy không chỉ vui mừng mà còn tràn đầy cảm kích.
"Chú Chân, về sau cháu còn có thể đến nhà chú chơi không ạ?"
Claire đang ăn ngon lành, bỗng nhiên tâm trạng trùng xuống, cúi gằm cái đầu nhỏ, chả giò cũng không ăn, liếc nhìn Chân Phàm.
"Làm sao vậy? Claire! Cháu đương nhiên có thể đến chứ, chú thích nhất là Claire đến nhà chú chơi mà!"
"Thế nhưng là... thế nhưng là cháu phải đi học rồi. Mẹ cháu nói, cháu phải đi học, chú Chân, cháu không muốn đến trường, cháu muốn ở bên chú Chân mỗi ngày."
Thì ra là vậy, bé con này cũng có chuyện phiền muộn rồi!
Chân Phàm vội vàng đi tới, ôm lấy Claire, xoa nhẹ mũi cô bé, cười nói: "Cho dù Claire đến trường đi, thế nhưng là cũng phải tan học về nhà chứ? Về nhà rồi không thể đến nhà chú được sao? Chúng ta không phải còn gặp nhau mỗi ngày được sao?"
"Đúng vậy ạ!"
Claire vỗ tay cười tươi, cái đầu nhỏ quay ngoắt lại, không khỏi vui vẻ cười rộ lên, phiền muộn tan biến hết. Cô bé nhanh như chớp rời khỏi người Chân Phàm, giơ dĩa lên xiên ngay một viên thịt nấm hương thật lớn, cho vào đĩa, cắn một miếng thật to, hai má phúng phính.
Ánh mặt trời dần dịch chuyển, chiếu vào ghế sofa bên kia.
Ánh mặt trời khiến Kristen thấy chói mắt. Khi cô mở mắt ra, theo bản năng đưa tay che mắt, đứng lên, chiếc chăn mỏng trên người cô trượt xuống.
Vừa mở mắt, môi trường mới khiến Kristen giật mình, sau đó rất nhanh cô nhận ra mình đang ở nhà Chân Phàm, không khỏi cười cười, rồi nhìn hai kẻ lớn một nhỏ đang say sưa thưởng thức bữa ăn trên bàn.
"Cái này không công bằng, sao lại không có phần của tôi!" Kristen giả vờ bất mãn nói.
"Làm sao có thể? Đương nhiên có phần của cô chứ. Cô đã tỉnh rồi, mau lại đây cùng ăn đi! Ngủ có ngon không?"
"Ngủ có ngon không?" Kristen sững người, rồi chợt bừng tỉnh, trong lòng trào dâng niềm vui sướng khôn tả. Giấc này, không có bất cứ giấc mơ nào!
Bản quyền biên tập của đoạn văn này được giữ bởi truyen.free.