Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 2: Gái Làng Và Viên Ngọc Lắm Drama

Mặt trời đã treo lơ lửng giữa đỉnh đầu, ánh nắng xuyên qua những tán cây cổ thụ rậm rạp của dãy Trường Sơn, rọi xuống con đường mòn dẫn về làng những vệt sáng loang lổ như những mảnh ngọc vỡ rơi vãi trên nền đất ẩm.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của lá rừng, cỏ dại, và cả cái mùi đất đặc trưng mà bất kỳ ai lớn lên ở vùng núi này cũng quen thuộc đến từng hơi thở.

Tuấn bước đi trên con đường quen thuộc, đôi chân nhịp nhàng theo điệu huýt sáo bài dân ca mẹ anh hay hát mỗi tối bên bếp lửa – một bài hát kể về chàng trai làng đi săn, gặp nàng tiên nữ bên suối, rồi cả hai nên duyên.

“Mẹ mà biết mình vừa gặp chuyện kỳ lạ trong hang, chắc mẹ bảo mình gặp tiên thật.”

Tuấn lẩm bẩm, miệng cười khẩy, tay thỉnh thoảng sờ vào túi áo rách te tua, nơi viên ngọc xanh lục nằm im lìm như một bí mật chỉ mình anh biết.

Cái áo của Tuấn giờ ướt nhẹp, dính bết vào người vì nước từ thác bắn vào lúc anh chui ra khỏi hang.

Mái tóc rối bù, từng giọt nước nhỏ xuống từ những lọn tóc đen nhánh, chảy dọc theo gò má rám nắng, nhưng gã chẳng bận tâm.

Với Tuấn, đẹp trai là thứ trời ban, ướt một chút, rách một chút cũng không làm giảm “phong độ” của anh.

“Về làng thế này, mấy em gái chắc lé mắt vì anh. Gã thợ săn vừa ngầu vừa bí ẩn, ai mà không mê!”

Tuấn tự nhủ, tưởng tượng cảnh mình đứng giữa sân đình, giơ viên ngọc lên cho cả làng chiêm ngưỡng, xung quanh là đám con gái mắt tròn xoe, miệng xuýt xoa khen ngợi, còn mấy thằng trai làng thì ghen tị đến xanh mặt.

Ý nghĩ đó làm Tuấn cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa rừng, át cả tiếng chim chóc đang ríu rít trên cao.

Nhưng cái đầu óc bay bổng của Tuấn nhanh chóng bị kéo về thực tại khi anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.

Gã dừng lại giữa đường, quay đầu, mắt nheo lại nhìn qua đám cây thấp mọc lòa xòa ven suối.

Một bóng dáng nhỏ nhắn hiện ra, đứng bên bờ nước trong veo, tay ôm cái giỏ tre đựng đầy thảo dược xanh mướt, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào anh như thể vừa bắt gặp một con thú lạ.

Là Linh – cô gái y thuật của làng, người mà cả làng đều biết đến với đôi tay khéo léo chữa bệnh và tính hay đỏ mặt mỗi khi bị đám trai làng trêu chọc.

Tuấn nhếch môi, nở nụ cười đểu quen thuộc, tay chống hông, giọng điệu trêu chọc không chút kiêng nể:

“Ủa, Linh, em đứng đó nhìn anh làm gì vậy? Bộ mê anh rồi hả? Anh biết anh đẹp trai mà, không cần nhìn lén đâu, cứ lại gần ngắm cho đã, anh không tính phí!”

Linh nhíu mày, đôi má trắng hồng thoáng đỏ lên như quả đào chín mọng dưới nắng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu vừa bực vừa sắc:

“Mê cái đầu anh! Tôi đi hái thuốc cho bà Tư, ai ngờ gặp anh từ cái thác đó chui ra, ướt như chuột lột, còn lẩm bẩm gì nghe ghê ghê nữa.

Lại định kể chuyện vớ vẩn khoe làng hả?” Cô bước lại gần, tay chống nạnh, đôi mắt nâu lườm Tuấn từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá một món hàng không đáng tin cậy.

Tuấn cười lớn, gãi đầu bằng tay còn lại, cái kiểu gãi đầu của một gã vừa bị bắt quả tang nhưng vẫn tỉnh bơ như không.

“Chuột lột mà đẹp trai thế này thì cũng đáng chứ! Mà em tinh mắt ghê, thấy anh từ xa luôn. Chắc tại anh tỏa sáng quá, đúng không? Anh hùng bước ra từ thác nước, nghe oai chưa?”

“Anh tỏa sáng cái gì mà sáng! Nhìn cái áo rách với tóc ướt kìa, như vừa bị ma rừng đuổi chạy té khói ấy!”

Linh bĩu môi, đôi môi mỏng khẽ cong lên đầy vẻ châm chọc, nhưng mắt cô vẫn liếc xuống túi áo Tuấn, nơi có thứ gì đó lấp lóe qua lớp vải mỏng ướt nước.

“Mà anh vừa làm gì trong đó vậy? Lẩm bẩm gì mà tôi nghe từ xa cứ như gặp ma vậy?”

Tuấn giật mình, tay vội che túi áo, cười gượng gạo, giọng hơi lạc đi:

“À, không có gì đâu! Đi săn, lạc đường, chui vào hang nghỉ tí thôi. Chuyện đàn ông, em không hiểu đâu, con gái đừng tò mò!”

Nhưng Linh không phải kiểu người dễ bị lừa bởi mấy câu nói bâng quơ của Tuấn, cô bước tới gần hơn, mắt nheo lại, giọng nghi ngờ pha chút đe dọa:

“Nghỉ tí mà mặt mày tái mét, tay run run thế kia? Xạo vừa thôi, khai thật đi, không tôi mách mẹ anh là anh trốn đi tán gái, để xem mẹ có lôi anh đi cúng trừ tà không!”

Tuấn trợn mắt, suýt sặc nước bọt, tay vung lên như muốn phủ nhận ngay lập tức.

“Tán gái đâu mà tán! Mẹ mà nghe là tao chết chắc, mẹ tao tin chuyện ma quỷ lắm, kiểu gì cũng bắt tao cúng ba ngày ba đêm!

Thôi, để anh kể cho em nghe, nhưng đừng mách mẹ nha, anh thề đó là chuyện thật trăm phần trăm!”

Anh kéo Linh ngồi xuống một tảng đá lớn bên bờ suối, giọng hạ thấp như sắp kể chuyện kinh dị làm người ta nổi da gà.

Linh miễn cưỡng ngồi xuống, tay vẫn ôm chặt cái giỏ thảo dược, mắt nhìn Tuấn đầy nghi ngờ nhưng cũng xen lẫn chút tò mò không giấu được.

“Nói đi, nhưng đừng thêm mắm muối như mọi lần, tôi không tin anh đâu, cái miệng anh toàn bịa chuyện!”

Tuấn cười khẩy, vỗ ngực đánh bộp một cái, giọng chắc nịch:

“Yên tâm, lần này thật, không thật anh để em đánh thoải mái, muốn đánh đâu cũng được, anh chịu hết!”

Rồi Tuấn bắt đầu kể, từ lúc anh nghe tiếng suối róc rách giữa rừng, tò mò rẽ lối đi tìm, đến khi chui vào hang động sau thác nước và phát hiện viên ngọc kỳ lạ.

Anh kể say sưa, tay múa may như đang diễn kịch, giọng lúc trầm lúc bổng, lúc thì giả vờ run run để thêm phần kịch tính.

“Rồi tao thấy cái phiến đá to như bàn thờ, trên đó có viên ngọc xanh lè, đẹp muốn xỉu luôn! Tao định lấy về bán, ai ngờ vừa chạm vào, nó sáng rực lên, có giọng nói vang trong đầu tao, bảo tao là ‘kẻ hữu duyên’, ‘bước vào Đạo Trời’ gì gì đó, nghe ghê vãi! Tao tưởng ma nhập, suýt tè ra quần, nhưng mà không, linh khí nó tràn vào người tao, mát lạnh luôn, như tắm suối giữa trưa nắng!”

Tuấn kể đến đâu, mắt Linh tròn xoe đến đó, lúc đầu cô còn nghi ngờ, nghĩ gã này lại bịa chuyện như mọi lần, nhưng khi Tuấn rút viên ngọc ra khỏi túi áo, giơ lên trước mặt cô, cô lập tức im bặt, miệng há hốc, quên cả thở.

Viên ngọc xanh lục lấp lánh dưới ánh nắng giữa trưa, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo như ánh trăng rằm, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Những đường vân nhỏ li ti bên trong viên ngọc như đang chuyển động, như thể nó là một vật sống, chứa đựng sức mạnh gì đó vượt xa hiểu biết của cả Tuấn lẫn Linh.

“Trời ơi… đẹp thật!”

Linh thốt lên, tay vô thức đưa ra định chạm vào, đôi mắt long lanh như vừa thấy báu vật trời ban.

Nhưng Tuấn nhanh chóng giật lại, nhét viên ngọc vào túi, giọng hốt hoảng:

“Ê, đừng đụng! Của anh đó, em mà làm rớt là anh khóc luôn, khóc ba ngày ba đêm không ai dỗ nổi!”

Linh bĩu môi, tay rút về, nhưng mắt vẫn dán vào túi áo Tuấn, giọng nhỏ lại, pha chút ngưỡng mộ:

“Mà… anh nói thật hả? Giọng nói, linh khí gì đó… không phải anh bịa đâu chứ? Tôi không tin chuyện ma quỷ đâu!”

Tuấn gật đầu chắc nịch, tay vỗ ngực thêm cái nữa, như để khẳng định độ chân thật:

“Thật! Tao mà bịa, sét đánh tao chết liền! Mà em đừng nói ai nghe nha, anh sợ mấy thằng làng biết, đòi xin đểu hay cướp mất thì toi. Cái này là bảo vật của anh, anh còn định dùng nó để… ờ, để làm giàu!”

Anh cười hề hề, nhưng Linh không cười theo, cô khẽ nhíu mày, trong đầu bắt đầu hiện lên những câu chuyện cổ mẹ cô từng kể – về tiên nhân thời Hùng Vương, những bảo vật ẩn trong núi rừng, và những kẻ được chọn để gánh vác vận mệnh đất trời.

“Chắc anh trúng số thật rồi…”

Linh lẩm bẩm, giọng vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, tay vô thức siết chặt cái giỏ thảo dược như để tìm chút bình tĩnh.

Đúng lúc đó, một cơn gió lạ thổi qua, mạnh hơn những làn gió rừng bình thường, làm lá cây xào xạc, nước suối gợn sóng lăn tăn.

Viên ngọc trong túi Tuấn rung lên nhè nhẹ, như thể nó đang sống, đang phản ứng với thứ gì đó vô hình.

Tuấn giật mình, tay sờ túi, cảm giác như nó đang nóng dần lên qua lớp vải ướt.

“Ủa, sao nó nóng thế này? Lúc nãy còn mát mà!”

Tuấn lẩm bẩm, rút viên ngọc ra xem, tay hơi run vì không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Linh cũng nghiêng người nhìn, đôi mắt mở to, và rồi, trước mặt cả hai, viên ngọc bỗng sáng rực lên như một ngọn lửa xanh, một luồng khí mát lạnh tràn ra, cuốn lấy Tuấn lần nữa, mạnh hơn cả lúc trong hang.

“Mẹ ơi, lại nữa hả?”

Tuấn hét lên, giọng lạc đi, nhưng lần này anh không ngã, chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như có sức mạnh gì đó đang chảy trong từng mạch máu.

Linh hoảng hốt, đứng bật dậy, tay ôm giỏ thảo dược, hét lớn:

“Anh Tuấn, anh sao vậy? Đừng chết nha, tôi không biết cứu đâu, tôi chỉ biết chữa đau bụng thôi!”

Tuấn gầm lên, cố giữ bình tĩnh giữa luồng khí đang cuốn quanh người:

“Chết gì mà chết! Tao khỏe re, em đừng la um sùm, làng nghe được là tao mất mặt!”

Nhưng giọng anh run run, không giấu được sự bối rối, vì luồng khí kia càng lúc càng mạnh, như muốn xé toạc cơ thể anh ra để nhét thứ gì đó vào.

Anh cảm thấy đầu óc mình sáng rõ, như vừa uống một chén trà sen mát lạnh giữa trưa hè, mọi mệt mỏi từ sáng đến giờ tan biến.

Rồi, giọng nói trầm trầm, uy nghiêm kia lại vang lên, lần này không chỉ trong đầu Tuấn mà cả Linh cũng nghe thấy rõ mồn một: “Kẻ hữu duyên, Đạo Trời đã mở. Bước đi, vận mệnh đất trời chờ ngươi.”

Linh trợn mắt, tay run run chỉ vào viên ngọc, giọng lạc đi vì sợ:

“Anh… anh nói thật! Có ma thật kìa! Tôi không đùa đâu, anh làm gì mà dính vào ma quỷ vậy?”

Tuấn cười gượng, cố tỏ ra bình tĩnh dù tim đập thình thịch:

“Không phải ma, chắc là… thần tiên gì đó.

Mà em đừng sợ, có anh đây, thần tiên cũng phải nể tao, ma quỷ thì tao bắn cho chạy mất dép!”

Luồng khí dần tan đi, viên ngọc trở lại bình thường, nằm im trong tay Tuấn, ánh sáng mờ ảo yếu dần như chưa từng bùng lên.

Tuấn thở hổn hển, ngồi phịch xuống tảng đá, nhìn Linh, thấy cô đang ôm giỏ thảo dược, mặt tái mét, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

“Em sao vậy? Sợ thật hả? Anh bảo rồi, có anh đây, ma quỷ gì cũng không dám đụng em, anh đẹp trai thế này, ma cũng mê!”

Tuấn vỗ ngực, giọng đùa cợt, nhưng Linh chỉ lườm anh, tay run run đặt giỏ xuống, giọng vẫn còn run:

“Anh đừng có mà khoe nữa, tôi sợ muốn chết đây này! Mà cái viên ngọc đó… chắc không phải đồ thường đâu. Anh cẩn thận, đừng để ai biết, không là rắc rối to, tôi nói thật đó!”

Tuấn gật đầu, nhét viên ngọc vào túi, nhưng trong lòng gã bắt đầu lo lo, không còn cái vẻ tự tin ban đầu nữa.

“Ừ, em nói cũng đúng. Mà em đừng mách mẹ nha, không mẹ lại bảo tao bị ma ám, bắt đi cúng, kiểu gì cũng tốn cả con gà!”

Linh hừ nhẹ, đứng dậy, phủi áo, giọng đã bớt run:

“Tôi không mách đâu, nhưng anh mà kể lung tung là tự chuốc họa đó. Giờ về làng đi, tôi còn phải nấu thuốc cho bà Tư nữa, trễ là bà mắng tôi!”

Tuấn cười hề hề, đứng dậy theo cô, vai vác cây cung, giọng trêu chọc:

“Vậy đi chung đi, anh hộ tống em, tiện thể khoe em chuyện này, em thấy anh oai chưa? Anh hùng tương lai đây mà!”

Linh lườm anh một cái, đôi má lại đỏ lên vì câu trêu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, như thể cô vừa bực vừa buồn cười với cái tính lắm mồm của gã.

“Oai cái gì, đồ ướt nhẹp! Đi nhanh lên, không tôi bỏ anh lại đó!”

Cô quay lưng bước đi, tay ôm giỏ thảo dược, bước chân nhanh nhẹn trên con đường mòn.

Tuấn cười lớn, chạy theo sau, miệng không ngừng luyên thuyên:

“Em đừng ghen với viên ngọc nha, nó đẹp nhưng em cũng đẹp mà, mỗi người một vẻ, anh công nhận hết!”

Linh quay lại lườm thêm cái nữa, nhưng không đáp, chỉ bước nhanh hơn, như muốn trốn cái gã thợ săn vừa ngầu vừa lầy này.

Trên đường về làng, Tuấn không ngừng kể lể, từ chuyện viên ngọc đến chuyện anh sẽ thành “anh hùng” thế nào, sẽ bảo vệ làng ra sao, và cả chuyện anh sẽ dùng viên ngọc để làm giàu, cưới vợ đẹp.

Linh chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng lắc đầu, đôi lúc bật cười khẽ vì mấy câu nói ngớ ngẩn của Tuấn, nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng bắt đầu nhen nhóm.

Viên ngọc, giọng nói uy nghiêm, và cả gã thợ săn lắm mồm này – tất cả như một dấu hiệu của số phận mà cô không thể lý giải.

Tuấn thì chẳng nghĩ sâu xa thế, gã chỉ biết mình vừa trải qua chuyện kỳ lạ nhất đời, và giờ đây, trong túi áo rách, viên ngọc xanh lục đang lặng lẽ tỏa sáng, chờ đợi những bí mật tiếp theo được hé lộ.

---

Khi hai người về đến làng, mặt trời đã ngả bóng về phía tây, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả cánh đồng lúa phía xa.

Tiếng gà trưa vang lên từ mấy cái chuồng tre, hòa cùng tiếng trẻ con chạy nhảy ngoài sân đình.

Tuấn đưa Linh về tận nhà, không quên trêu thêm vài câu trước khi chia tay: “Em nhớ mơ về anh nha, anh hùng tương lai đây mà! Mai anh qua kể tiếp, đừng quên anh!”

Linh đỏ mặt, tay đẩy anh ra khỏi cổng, giọng gắt gỏng:

“Đi đi, đồ lắm mồm! Mai mà qua là tôi đuổi đó!”

Nhưng khi Tuấn quay lưng bước đi, huýt sáo bài dân ca quen thuộc, Linh khẽ nhìn theo, tay ôm giỏ thảo dược, lẩm bẩm một mình:

“Thằng cha này… không biết sắp gây họa gì đây! Mà sao mình lại lo cho hắn ta nhỉ?”

Còn Tuấn, vừa đi vừa cười hề hề, tay sờ túi áo, cảm nhận viên ngọc ấm dần lên như đang sống.

Gã không biết rằng, từ hôm nay, cuộc đời mình sẽ bước vào một con đường đầy rẫy những cô gái xinh đẹp, những trận chiến với yêu ma, và cả những tình huống dở khóc dở cười mà chỉ có gã thợ săn lắm mồm này mới tạo ra được.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free