(Đã dịch) Chương 209 : Luyện đan
"Tiểu thư, những thứ này đều không phải dược liệu thông thường, toàn bộ đều là tài liệu dùng để luyện đan." Gã nô bộc cao lớn bên cạnh Ngụy Khả Khanh nhỏ giọng nói thầm: "Trong đó Lục Linh Tương Dịch và Hoàng Tức Mộc Hôi chỉ có ở những phương thuốc dân gian cấp mười hai trở lên mới xuất hiện."
Lão Dư lúc này có chút luống cuống, đương nhiên hắn nhận ra những tài liệu này, đặc biệt là Lục Linh Tương Dịch và Hoàng Tức Mộc Hôi.
Thế nhưng nhất thời, bảo hắn đi đâu tìm kiếm những tài liệu khan hiếm này, cho dù là những tài liệu khác, cũng không phải một sớm một chiều có thể tìm được.
Ngụy Khả Khanh đôi mắt đảo quanh, nhẹ giọng mỉm cười nói: "Long công tử, không biết tiểu nữ tử có chỗ nào hữu dụng chăng?"
"Ngươi có khả năng sao?" Bạch Thần hỏi thẳng.
"Tiểu nữ tử phủ đệ vừa lúc có những tài liệu này, bất quá tiểu nữ tử vẫn vô duyên nhìn thấy quá trình luyện đan của Luyện Đan Sư cao cấp, ta tin tưởng Bạch công tử sẽ không để ý tiểu nữ tử ở bên quan sát chứ."
"Trong vòng ba khắc mang tới." Bạch Thần quyết định nhanh chóng, lúc này cũng không có thời gian cùng Ngụy Khả Khanh dài dòng.
"Ngụy Dũng, ngươi trở về nói với lão gia, nói Long công tử cần mấy thứ này, nhanh đi mau trở về."
"Tiểu nhân minh bạch." Không đến ba khắc, Ngụy Dũng đã đi một vòng trở lại, trong tay xách theo một cái bọc.
Ngụy Khả Khanh tiếp nhận bọc, tự mình tiến lên đi tới trước mặt Bạch Thần: "Long công tử, những thứ này đã đủ chưa?"
"Vào đi." Bạch Thần tiếp nhận bọc, cũng tuân thủ ước định, cho Ngụy Khả Khanh tiến vào tham quan học tập.
Lạc Tiên lúc này vẫn là chưa tin, Cừu Bạch Tâm cũng có cùng suy nghĩ.
Bạch Thần làm một ít công tác chuẩn bị, từ trên bàn đưa qua một cái chén, sau đó lòng bàn tay mọc lên một đoàn hỏa diễm.
Tất cả mọi người đều có chút mơ hồ, Bạch Thần cầm chén làm gì?
Lẽ nào hắn cần chén để luyện đan? Đừng đùa có được hay không...
Tuy rằng Bạch Thần bình thường rất thích nói một ít chuyện đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, thế nhưng dùng chén luyện đan, chuyện đùa này một chút cũng không hay.
Bất quá đối với những ánh mắt khác thường, Bạch Thần làm như không thấy.
Mỗi lần luyện đan, Bạch Thần đều toàn thân toàn ý đầu nhập vào đó.
Đan dược cấp mười hai hiện tại đã không còn bất kỳ khó khăn nào, cho nên toàn bộ quá trình của Bạch Thần đều có vẻ mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
Mỗi một động tác đều tinh xảo vô cùng, trong mắt mọi người, không gì sánh được.
Mọi người thậm chí hoài nghi, Bạch Thần căn bản chỉ cần một tay, có thể hoàn thành mỗi một động tác.
Trên thực tế phần lớn thời gian Bạch Thần cũng chỉ dùng một tay, tay còn lại thỉnh thoảng cong một chút thân thể một bộ phận, hoặc là lau mồ hôi cho mình.
Thế nhưng mọi người từ nghi vấn ban đầu biến thành kinh ngạc, bởi vì giờ khắc này mùi thuốc đã từ trong chén tràn ra.
Mùi thuốc của đan dược cấp mười hai đặc biệt hơn, khiến mỗi người trong phòng đều có một loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Tròn một canh giờ, thế nhưng mọi người lại cảm giác chỉ là một cái chớp mắt.
Mỗi người đều có một loại cảm giác vẫn còn dư vị, Bạch Thần luyện đan, quả thực là một hồi biểu diễn vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng rất nhiều lúc, các nàng đều xem không hiểu một vài động tác, một vài bước.
Thế nhưng vẫn như cũ bản năng cảm giác được, những động tác này đại biểu ý nghĩa gì.
Bởi vì mỗi khi Bạch Thần có động tác đặc thù, mùi thuốc sẽ xuất hiện biến hóa.
Một luồng khí u lam hài hòa quanh quẩn trên miệng chén, giống như tiên nhân vũ động, khiến mọi người hoa cả mắt.
Cuối cùng, sau quá trình thần hồ kỳ kỹ của Bạch Thần, Bạch Thần xốc lên nắp chén.
Trong chén không có một chút đan tro nào, Ngụy Khả Khanh rốt cục phá vỡ sự bình tĩnh, kinh hô một tiếng.
"Đây..."
Trong ba nữ tử ở đây, đều là những nữ nhân tài ba xuất chúng, Cừu Bạch Tâm am hiểu cơ quan thuật, Lạc Tiên am hiểu y thuật.
Thế nhưng nếu nói người có nghiên cứu nhiều nhất về thuật luyện đan, phải kể đến Ngụy Khả Khanh, dĩ nhiên, nếu nói nghiên cứu, cũng chỉ là xem nhiều mấy quyển điển tịch luyện đan.
Mà nàng xem qua vô số điển tịch luyện đan, minh bạch một đạo lý, khi luyện đan, ít nhiều gì cũng sẽ tồn tại đan tro.
Những đan tro này là tạp chất vô dụng của tài liệu luyện đan, hoặc là chất liệu thừa, không hình thành đan dược mà cuối cùng hóa thành tro tàn.
Thế nhưng Bạch Thần luyện đan, lại không có một chút tạp chất nào, nói cách khác, hắn đã tính toán phân lượng tài liệu và quá trình luyện đan đến mức tỉ mỉ, cho nên mới không có một chút đan tro nào.
Mà trong bát chớp động vô số linh quang, tản ra ánh sáng u lam, giống như vô số đóa hoa lan xinh đẹp không thể tả, đang nở rộ.
Đan dược cấp mười hai! Một lần luyện ra không dưới mười viên!
Dù cho người có kiến thức cằn cỗi về thuật luyện đan, cũng minh bạch điều này có ý nghĩa gì.
Chỉ bằng chiêu thức này, thuật luyện đan của Bạch Thần đã đứng ở đỉnh cao của thế giới này.
Trong mắt ba nữ, Bạch Thần càng được phủ thêm một tầng khăn che mặt thần bí.
"Tạm được, hai mươi viên cực phẩm Ức Linh Đan."
Bạch Thần bưng chén giao cho Lạc Tiên: "Trước cho Cừu Bạch Tâm một viên, đợi đến sau bữa tối lại dùng một viên, trước khi ngủ lại dùng một viên, sau đó mỗi ngày đều dùng vào cùng một thời điểm."
Lạc Tiên và Cừu Bạch Tâm đều có chút không biết làm sao, đặc biệt là Cừu Bạch Tâm, nàng có lẽ vĩnh viễn cũng không nghĩ tới.
Mình lại có thể dùng đan dược cực phẩm cấp mười hai, hơn nữa còn là một ngày dùng ba viên.
Lạc Tiên nhìn Bạch Thần, trong mắt đã lấp lánh đầy sao.
Ngụy Khả Khanh thì kinh nghi bất định nhìn Bạch Thần, kinh hãi... Lúc này đối mặt với Bạch Thần, không còn cảm giác có một tia khinh thị nào.
Người đàn ông này toàn thân đều toát ra một vẻ thần bí, đem đan dược cấp mười hai coi như món điểm tâm ngọt, e rằng ngay cả hoàng đế cũng không có xa xỉ như vậy.
Bạch Thần lại nhớ tới tài liệu luyện đan, lật lật bọc, nhướng mày: "Thiếu một loại tài liệu sao?"
"Ngươi còn có thể luyện tiếp?" Ngụy Khả Khanh nghẹn họng nhìn Bạch Thần, đã không biết phải hình dung tâm tình của giờ khắc này như thế nào.
Tựa hồ thiên tài đều không thể hình dung người đàn ông trước mắt này, nếu không thể gọi là thiên tài, chỉ có thể nói là một yêu nghiệt, một yêu nghiệt không hơn không kém.
"Sư phụ, ngươi dạy ta thuật luyện đan đi."
"Trước đem y thuật học hết, đừng tam tâm nhị ý, tham nhiều nhai không nát."
Bạch Thần lại quay đầu nhìn về phía Cừu Bạch Tâm: "Vừa luyện hai mươi viên, tối đa cũng chỉ được bảy ngày, với tình trạng thân thể hiện tại của ngươi, ít nhất cần dùng liên tục mười lăm ngày Ức Linh Đan, cho nên còn cần luyện chế một lò đan dược nữa."
"Tài liệu ta phủ có, bất quá xin Long công tử cùng tiểu nữ tử cùng nhau trở về lấy." Ngụy Khả Khanh nắm thời cơ nói.
Bạch Thần quay đầu lại nhìn về phía Cừu Bạch Tâm, lại quay đầu lại nhìn Ngụy Khả Khanh: "Ngụy tiểu thư, ta tạm thời không đi được."
"Long Khiếu Thiên, ngươi bận thì cứ đi đi, ta đã tốt hơn rất nhiều." Cừu Bạch Tâm thiện giải nhân ý nói, kỳ thực khi nói lời này, trong mắt Cừu Bạch Tâm vẫn mang theo vài phần thất lạc.
"Không được, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta sao có thể bỏ lại ngươi tự ý rời đi."
"Nga, nguyên lai Cừu tiểu thư và Long công tử quan hệ thân mật như vậy, khó trách..." Ngụy Khả Khanh nói bóng gió, mỉm cười nhìn Cừu Bạch Tâm.
"Có lẽ trước đây ta chỉ muốn có người cứu mạng, cho nên ngày đó mới đem ngươi kéo lên."
Khí sắc của Cừu Bạch Tâm đã khôi phục rất nhiều, chí ít đã có tâm tình nói đùa.
Lúc này lão Dư đi vào, Hùng Hào bốn người cũng theo sau lưng.
Lão Dư thấy khí sắc của Cừu Bạch Tâm, nhất thời vui mừng quá đỗi: "Tiểu thư, thân thể của ngươi thế nào?"
"Nhặt về được một cái mạng." Cừu Bạch Tâm mỉm cười.
"Dư lão đầu, sau này nếu Cừu Bạch Tâm tái vượt quá giờ Tý mà không nghỉ ngơi, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Lần này lão Dư hung hăng gật đầu, xem ra đã hạ quyết tâm.
"Xin hỏi Long công tử khi nào rảnh rỗi?" Ngụy Khả Khanh vẫn bình tâm tĩnh khí hỏi.
Đối với việc Bạch Thần ba lần bốn lượt cự tuyệt lời mời của nàng, nàng vẫn biểu hiện vô cùng rộng lượng.
"Ngụy tiểu thư, thân thể lệnh tôn thế nào?"
"Đa tạ Long công tử chỉ điểm, thân thể gia phụ đã khang phục, chỉ là thân thể vẫn còn hư nhược, cho nên muốn mời Long công tử đến chỉ điểm một hai..." Mỗi lời nói cử động của Ngụy Khả Khanh đều lộ ra vài phần thành khẩn.
Lần này Ngụy Như Phong tùy tiện tiến vào Lạc Tiên quán, có thể nói là đánh bậy đánh bạ, căn bệnh quái ác dây dưa nhiều năm, cư nhiên trong vòng ba ngày đã khỏi.
Hơn nữa đúng như dự đoán của Bạch Thần, từ trong cơ thể Ngụy Như Phong, đích thật là tống ra rất nhiều sâu.
Bất quá Ngụy Như Phong vẫn không yên lòng, mong muốn Bạch Thần có thể đến xác nhận một chút.
Dù sao căn bệnh quái ác này quá đáng sợ, Ngụy Như Phong đã thấm thía.
Hắn không muốn có bất kỳ sai sót nào mà giẫm lên vết xe đổ, trong kinh thành này, cho dù là ngự y trong cung, cũng không thể cho hắn cảm giác an toàn.
Cho dù ngự y không ngừng bảo đảm, thân thể Ngụy Như Phong đã cơ bản khỏi hẳn, Ngụy Như Phong vẫn không dám khinh thường.
Chỉ có Bạch Thần, chỉ có Bạch Thần gật đầu, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Dù sao đã ba năm, chịu đủ khổ sở, bao nhiêu y sư đều không thể chẩn đoán được nguyên nhân bệnh.
Thế nhưng Bạch Thần chỉ nói vài câu, liền khiến Ngụy Như Phong khang phục như lúc ban đầu.
Thậm chí ngay cả lão hoàng đế, cũng khen Bạch Thần không dứt miệng.
"Chuyển cáo lệnh tôn, nếu như hắn vẫn chưa yên tâm, có thể liên tục ăn đồ ngọt."
"Ăn đồ ngọt? Không cần uống rượu sao?" Ngụy Khả Khanh không hiểu hỏi.
"Kỳ thực thân thể lệnh tôn khang phục, đã nói rõ Huyết Bi Trùng trong cơ thể hắn đã bị trừ hết, nếu không thể nói trong cơ thể còn có Huyết Bi Trùng, như vậy khẳng định cũng không thích ứng Bách Hoa Tửu, cho nên liên tục ăn đồ ngọt, cũng là biến tướng độc chết Huyết Bi Trùng còn sót lại trong cơ thể, đạo lý cùng Bách Hoa Tửu như nhau, dĩ nhiên, tối đa chỉ có thể ăn mười ngày, ăn nhiều đồ ngọt cũng không tốt cho thân thể."
Đối với liệu pháp cổ quái của Bạch Thần, Ngụy Khả Khanh chỉ có thể cười khổ.
Thế nhưng về phương diện khác, nàng lại vô cùng tín phục phương pháp của Bạch Thần.
Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bệnh quái ác của cha mình, cư nhiên chỉ cần uống rượu là có thể khỏi hẳn.
Điều này trước kia là hoàn toàn không thể tưởng tượng, thế nhưng Bạch Thần đã chứng minh phương pháp này có hiệu quả.
"Tiểu nữ tử thay mặt gia phụ lần thứ hai cảm ơn Long công tử." Ngụy Khả Khanh thành khẩn nhìn Bạch Thần: "Đồng thời cũng xin bảo đảm với Long công tử, trước khi ngài quay về Lạc Tiên quán, tuyệt đối sẽ không đến Nhân Hòa Đường."
"Vậy làm phiền."
"Cáo từ." Ngụy Khả Khanh cũng không nán lại thêm, nàng là một nữ tử vô cùng hiểu chuyện, biết ở lại chỉ làm tăng thêm ác cảm, cho nên kịp thời cáo lui, lần sau sẽ tiện nói chuyện hơn.
Ngàn vạn lần chớ xem thường một tiến một lùi này, lại bao hàm không ít đạo lý đối nhân xử thế.
Ngụy Khả Khanh thân là con gái tể tướng, tự nhiên được Ngụy Như Phong truyền lại vài phần thủ đoạn.
"Sư phụ, chúng ta cùng Nhân Hòa Đường có ân oán lớn như vậy, làm như vậy có phải quá độc ác không?" Lạc Tiên thận trọng nhìn Bạch Thần.
Bạch Thần cười nhạt một tiếng: "Hôm nay bọn họ có thể vì một chút ân oán, liền thiết kế hãm hại Lạc Tiên quán, ngày mai sẽ cảm thấy một mồi lửa đốt Lạc Tiên quán, ngươi không nghĩ xem nếu như ta không ở đây, ngươi có chẩn đoán ra bệnh của Ngụy lão gia không?"
Lạc Tiên bây giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh, khẽ lắc đầu.
"Vị Ngụy lão gia kia không phải người tầm thường, chắc là đại thần trong triều, thử nghĩ xem, chữa chết một đại thần trong triều, ngươi sẽ có kết cục gì?"
"Long Khiếu Thiên, ngươi không bi��t người kia là ai sao?" Cừu Bạch Tâm hơi lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
Cừu Bạch Tâm vừa thấy Ngụy Khả Khanh, liền biết phụ thân nàng là ai.
"Dù sao cũng là một đại nhân vật." Bạch Thần suy nghĩ một chút nói: "Bất quá những đại nhân vật này, không có chuyện gì thì đừng nên có liên quan gì đến họ."
"Ngươi thật là tâm khoan..." Cừu Bạch Tâm cười khổ, nàng tự hỏi không làm được rộng rãi như Bạch Thần.
"Tể tướng đương triều, ngươi cũng nhìn bình thản như vậy." Lão Dư cũng không khỏi cảm khái nói.
"Tể tướng sao, xem khí chất người kia thì đúng là giống, bất quá quan chức càng cao, càng cần giữ một khoảng cách."
"Long Khiếu Thiên, chuyện của cha ta..."
"Nhốt thêm hắn mấy ngày, một kẻ vô dụng thì có thể làm được gì, còn muốn liên lụy con gái của mình vì hắn bôn ba, làm quan không được, làm cha cũng không được, hắn còn sống đều là lãng phí lương thực."
Lời của Bạch Thần lập tức nhận được sự tán thành của lão Dư, mặc dù không nói rõ thái độ, thế nhưng vẫn cho Bạch Thần một ánh mắt tán dương.
Lạc Tiên nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư phụ, trước mặt Cừu tiểu thư, ngài vẫn nên chừa chút khẩu đức đi."
"Mặc kệ nói thế nào, hắn cũng là cha ta."
"Trước mặc kệ cha ngươi, chờ ngươi khi nào dưỡng hảo thân thể, lúc nào ta sẽ nghĩ cách đem ngươi kéo ra."
"Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, cha ta làm mấy năm viện trưởng Thiên Ky Viện, không lập được chút công nào, còn hao phí vô số tài lực của triều đình, hôm nay thánh thượng còn khâm định không hoàn thành nhiệm vụ thì phải chịu tội, e rằng..." (còn tiếp)
Đôi khi, sự im lặng lại là câu trả lời đanh thép nhất. Dịch độc quyền tại truyen.free