Chapter 1: Prologue
"Dạ vâng, cứ giao cho em ạ."
Việc bầu cử lớp trưởng hay các chức vụ trong lớp thường sẽ được diễn ra ngay sau hoặc ở buổi khai giảng.
Với các khóa mới của trường, vì chưa biết năng lực riêng của từng người nên các giáo viên thường sẽ chủ động chọn dựa theo điểm đầu vào của các học sinh. Người điểm cao nhất sẽ được phân làm lớp trưởng, rồi đến các lớp phó, tất nhiên là các trưởng ban cũng được sếp theo cách tương tự.
Vì đứng thứ hai trong bảng điểm nên tôi đành phải nhận về cho mình chức "Lớp phó học tập".
Mỗi ngày tôi đều như một con robot đều đặn đến trường, kiểm tra bài tập của mọi người trong lớp rồi báo cáo cho giáo viên, kẹp giữa sự tin tưởng giữa hai thế lực ấy làm tôi nhiều khi khá đau đầu.
"Hôm nay tớ quên vở ở nhà mất rồi, cậu giúp tớ lần này nha, bạn Shigure."
"Haizz, không có lần sau đâu nhé."
"Thank youuuuu!"
Tuy nhiên, tôi nghĩ việc này chẳng hợp với một người như tôi chút nào. Không giỏi ăn nói, thể thao ở mức bình thường và cũng chẳng có khiếu hài hước, có thể mọi người sẽ tự động coi tôi là một tên "mọt sách".
Dẫu ngày nào tôi cũng phải nói chuyện với nhiều người trong lúc kiểm tra bài tập nhưng có vẻ như tôi cũng chẳng có lấy một người bạn lên hồn.
Tác dụng của tôi chỉ là cái máy "tham khảo lời giải" và người hùng khi giúp mọi người che giấu giáo viên mỗi khi "bận mà không làm bài tập" mà thôi.
"Um, em vất vả rồi Ren."
Tôi là Shigure Ren, học sinh kiêm lớp phó học tập của lớp 10A2, trường cao trung Saito.
"Vâng."
Và mục tiêu khi lên cao trung của tôi chính là… Mà thôi quên đi.
Tôi chỉ thích hòa mình vào những giai điệu tuyệt vời của âm nhạc và những hôm được tan sớm thôi. Mục tiêu hay cái gì đó thì tôi hoàn toàn chưa nghĩ đến, ít nhất thì giữ tình trạng như này cũng không phải thứ gì đó quá tệ.
(Giá như lúc ấy mình làm gì đó thì mọi chuyện có khác đi không?)
Tôi vừa nghĩ về vài chuyện vừa nhận lấy tờ danh sách kiểm tra đã được giáo viên thông qua rồi đi về chỗ ngồi của mình.
(Hửm?)
Bỗng ánh mắt tôi dừng lại ở góc cuối của lớp học.
Chiếc bàn đơn lẻ loi ở góc lớp ấy, mọi người hay gọi nó là nơi lạnh lẽo nhất trong trường, nơi mà nữ hoàng băng giá ngự trị, tất cả những ai bước vào vùng lãnh địa ấy sẽ bị nguyền rủa và trở nên vô cùng tức giận.
Nhưng không giống với những câu chuyện mà học sinh các khóa đều truyền miệng nhau nghe về sự tích của trường hay thứ gì đó đáng sợ, câu truyện này mới cách đây gần hai tháng thôi.
Đúng vậy, nó đã xảy ra ngay từ ngày đầu tiên của năm học, hay còn được gọi là Red day.
Và cô gái xấu số bị nói xấu ấy tên là Amasaki Aoshizuku.
Xét về điểm số, cô chỉ đứng ở vị trí bình thường nên không có chức danh trong lớp.
Còn về vẻ ngoài thì hay được bọn con trai khen là tuyệt phẩm. Amasaki-san sỡ hữu một mái tóc dài màu trắng bạc, tuy trông có vẻ rất mềm mại nhưng có lẽ vì vướng víu nên cậu ấy hay dùng một cái dây buộc màu xanh hình con sâu búi gọn ra đằng sau. Những lúc ấy tôi mới nhận ra rằng, nhìn con gái búi tóc lên có vẻ rất kích thích với bọn con trai.
Um thì cũng không hẳn là tôi không dính tí sát thương nào.
"Chính cái sự đáng yêu pha lẫn lạnh lùng ấy mới là tuyệt phầm.", tôi còn chẳng biết mình đã phải nghe câu này bao nhiêu lần rồi.
Đã rất nhiều lần lũ háo sắc ấy nhờ tôi chuyển hộ thư tình cho cậu ấy trong lúc kiểm tra bài tập nhưng qua sắc mặt của Amasaki-san, tôi chưa từng thấy bọn họ có cơ hội bao giờ.
(Khoan đã.)
Hôm qua tôi có đưa thư hộ Megumi- thanh niên ngồi trên tôi, một bức thư cho Amasaki-san thì tôi đã thấy cậu ấy cười rất hạnh phúc.
Chẳng có lẽ…
Cũng giống như Amasaki-san, tôi cũng ngồi ở dãy cuối cùng của lớp. Tôi ngồi ở phía cạnh hành lang còn Amasaki-san thì ngồi ngay cạnh cửa sổ.
Chính vì thế nên tôi lại hay vô thức quay sang phía cậu ấy. Mùa thu mát mẻ như vậy, thời tiết cũng rất dễ chịu nên tôi mới có thói quen như vậy, giống như một chú chim đang khát khao tự do trong chiếc lồng nhỏ bé, chỉ khác là tôi không biết "hát" mà chỉ thích nghe người khác hát mà thôi.
Cậu ấy trông rất cô đơn. Đó là những gì tôi nhận ra.
Với một "cỗ máy" chỉ biết làm theo nhiệm vụ được giao như tôi thì đối thoại hay các cuộc giao lưu đều là vô dụng và không mang cho tôi bất cứ hứng thú nào. Và hậu quả của việc đó là không có bạn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng với Amasaki-san thì khác, đáng ra cậu mọi chuyện đã không như vậy.
Cái tên "nữ hoàng băng giá" hay nhân vật chính trong "Red day" đều có lý do của nó.
Chính vì khá rắc rối nên tôi đã quyết định sẽ không dính vào vụ việc này, "lớp phó học tập" thì chỉ nên làm những việc của "lớp phó học tập" thôi.
Các tiết học cứ thế trôi qua, ngày qua ngày, thời gian như không chờ đợi ai. Mới đây thôi mà cũng lại sắp đến kì thi cuối học kì một rồi.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một tiếng rồi cắp cặp sách ra về khi lớp đã chẳng còn ai.