(Đã dịch) Chương 100
Đô Thị Lương Nhân Hành
Chương 101: Chuyện Xảy Ra Bất Ngờ (3+4)
Chu Hải Lăng cất lời: “Tín vật đính ước ư? Đại ca, không phải đệ nói huynh, hai người chỉ hiểu lầm chút đỉnh mà tạm thời chia tay, nhưng huynh cũng không cần phải tuyệt tình đến vậy chứ? Ngay cả một vật nhỏ bé đã tặng cho nàng rồi mà cũng muốn lấy lại là cớ gì? Huynh còn là nam tử hán đại trượng phu không? Huynh có biết, trong thiên hạ này có bao nhiêu kẻ muốn tặng nàng những món quà quý giá mà nàng còn chẳng thèm để mắt đến đó không? Ví như Tiểu Lâm Tử, hắn tặng cho biểu tỷ ta một chiếc nhẫn kim cương năm cara loại tốt nhất, vậy mà tỷ ấy còn chẳng thèm liếc mắt lấy một lần. Nàng đã nhận đồ của huynh thì chẳng phải đã thể hiện tình cảm chân thành, thiết tha vô cùng với huynh rồi sao? Sao huynh còn đi tán gái khắp nơi làm nàng tức giận làm gì chứ? Mà không nói tới chuyện chọc nàng tức giận, huynh còn muốn lấy về tín vật đính ước, huynh làm thế chẳng phải là quá tuyệt tình sao? Trời ạ, đệ thật sự hoài nghi huynh có còn là nam tử hán nữa không đây.”
Một câu nói của Vũ Ngôn đã đổi lấy hàng loạt những lời lảm nhảm đầy vẻ oán thán của Chu Hải Lăng, điều này thật sự khiến Vũ Ngôn muốn cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Khó khăn lắm mới đợi cho hắn nói xong, Vũ Ngôn mới bất đắc dĩ đáp: “Đệ đừng có nói bốc phét như vậy, huynh đây chỉ là do lần trước có việc đi hơi vội nên có vài thứ nhờ cô ta giữ hộ thôi, bây giờ muốn lấy nó về.”
Chu Hải Lăng trừng mắt nói: “Đại ca, việc này huynh sao lại có thể tìm đệ chứ? Xích mích tình cảm giữa huynh với biểu tỷ của đệ đừng có kéo đệ vào có được không? Nhưng huynh có thể nói cho đệ biết một chút, huynh đã làm thế nào dụ dỗ được biểu tỷ của đệ vậy? Huynh không biết đó chứ, ánh mắt của biểu tỷ ta phải nói là cao tới tận trời, kẻ si tình như Tiểu Lâm Tử mà tỷ ấy ngay cả một chút cảm giác cũng không có. Không biết huynh dùng cách nào mà tóm được trái tim biểu tỷ đệ làm tù binh nữa? Mau, mau dạy đệ mấy chiêu.”
“Tù binh cái đầu đệ, đâu ra chuyện như vậy? Đừng nói hươu nói vượn nữa, huynh với biểu tỷ của đệ chẳng có cái gì cả.” Vũ Ngôn nghe hắn nói hết dụ dỗ lại còn bắt làm tù binh thì trong lòng vừa buồn cười lại không biết phải làm cách nào nữa.
Chu Hải Lăng cười hè hè nói: “Thật sự là không có chuyện gì sao? Hề hề, biểu tỷ đệ đã đích thân xác nhận nói huynh đã vô lễ đó, người khác không biết đầu đuôi chi tiết nhưng đệ thì hiểu. Hai người liếc mắt đưa tình với nhau đến nước này thì cần gì phải giữ bí mật nữa chứ? Song, Đại ca, huynh không hổ là Đại ca, chuyện với biểu tỷ đệ còn chưa nói rõ ràng đã một phút kiếm được một đống mỹ nhân rồi. Dùng hai chữ "khâm phục" có lẽ đã không thể hình dung hết tâm trạng kích động của đệ.”
Hắn giơ ngón tay cái ra khen Vũ Ngôn rồi l��i cười hề hề nói tiếp: “Nhưng mà, Đại ca, huynh có kín miệng nhưng miệng của đệ thì không được như thế đâu. Nếu ngày mai, ngay trên trang nhất của một tờ báo lá cải nào đó lại có một dòng tít "Hoạn nạn thấy chân tình, Thư Nhạc và nam vệ sĩ trình diễn một bộ Hộ Hoa Khuynh Tình mới". Đến lúc đó lại để cho bọn họ tới phỏng vấn mấy vệ sĩ của công ty vệ sĩ Thành Long, lại cho thêm một cái ảnh của huynh vào. Hắc hắc, đệ dám cam đoan, không tới hai mươi tư giờ huynh sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ. Mấy đội chó săn kia nhất định sẽ không bỏ qua mà liên tục đào sâu tình sử của nam vệ sĩ, tay ba, tay bốn rồi tay N. Oa, đến lúc đó đệ... đệ sẽ có thể có được bao nhiêu thù lao đây chứ? Trời ạ, đệ phải tính toán một chút, đây thật sự là một khoản không nhỏ.”
Vũ Ngôn cười nói: “Tiểu tử, đệ đừng có uy hiếp huynh. Huynh đây không sợ biểu tỷ kia của đệ đâu. Hủy thanh danh người ta, bán biểu tỷ của đệ để phát tài, cũng chỉ có đệ mới nghĩ ra được.”
Chu Hải Lăng cười hề hề nói: “Đại ca, huynh không biết đâu. Biểu tỷ đệ dù sao thì cả ngày sống dưới ánh đèn nhấp nháy nên chuyện như vậy có thấy nhưng tỷ ấy cũng không nói gì đâu. Hơn nữa chuyện của giới giải trí huynh không rõ chứ, càng có chuyện xấu, chuyện giật gân thì lại càng nổi tiếng. Mặc dù với địa vị hiện nay của tỷ ấy thì không cần scandal gì nhưng như vậy càng có thể đẩy mạnh tiếng tăm của tỷ ấy hơn. Đến lúc đó cũng lắm thì để tỷ ấy phát biểu một lời thanh minh rằng không thừa nhận chuyện này. Lợi dụng hợp lý tài nguyên như vậy, mọi người đều có lợi. Tiếng tăm của tỷ ấy thì tăng lên, đệ lại có tiếng. Hắc hắc, mà Đại ca, đệ nghĩ rằng, đến lúc đó sẽ có không ít phóng viên ẩn núp chung quanh nhà huynh để chuẩn bị chụp cái cảnh huynh với Thư Nhạc tiểu thư hẹn hò. Trời ơi, càng nghĩ càng mong.”
Vũ Ngôn cười hắc hắc, nắm tay lắc lắc trước mắt hắn nói: “Tiểu tử, đệ chú ý, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cần tiền hay cần mạng, chính đệ lựa chọn đi. Đừng nói huynh đây chưa cho đệ cơ hội đó. Hắc hắc!”
Vẻ mặt Chu Hải Lăng trở nên đau khổ, hắn nói: “Đại ca, huynh không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ. Đệ cũng không có ý đồ xấu xa gì đâu, không phải chỉ là muốn huynh truyền cho mấy chiêu tuyệt kỹ đi tán gái thôi mà, cần gì phải tuyệt tình như vậy, đệ rất sợ đó. Nhìn mỹ nữ bên cạnh huynh cả ngày cứ lượn đi lượn lại không ngừng, ôi, uổng cho sự quan tâm của biểu tỷ đệ đối với huynh. Lại nói tiếp, tỷ ấy đối xử với huynh quả thực không tệ, nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc phận. Thật vất vả lắm mới gặp được một lang quân vừa ý, nhưng không ngờ lại là một con lang vô tình, cực kỳ vô tình. Ôi, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!”
Vũ Ngôn nghe hắn nói hươu nói vượn từ nãy giờ nên đã không còn kiên nhẫn được nữa, hắn nói: “Tiểu tử, mau nói chuyện chính đi, đệ nói đống lời vô nghĩa đó làm gì.”
Chu Hải Lăng lắc đầu nói: “Đại ca, không phải đệ không giúp huynh, thật sự là đệ có muốn cũng không được. Huynh cũng biết biểu tỷ đệ làm việc luôn luôn khiến quỷ thần khó lường. Tỷ ấy không cho huynh cách liên lạc thì chắc chắn là có dụng ý. Huynh phải có bản lĩnh, tự mình tìm tỷ ấy đi. Đệ cũng không dám quản chuyện của hai người nữa. Hai người bọn huynh, một là Đại minh tinh thích đánh đầu đệ. Người kia lại là ông chủ xe hơi thích đá mông đệ. Nếu để hai người ở cùng nhau, đệ chịu không nổi. Đệ còn muốn được nói thêm vài năm nữa.”
“Cái gì?”
Vũ Ngôn nghe được từ "ông chủ xe hơi" thì trong lòng vô cùng kinh hãi, nói: “Đệ nói cái gì? Gì mà ông chủ xe hơi hả?”
Chu Hải Lăng cười thần bí nói: “Đại ca, huynh không cần phải giấu giếm đệ làm gì. Những chuyện huynh làm, tất cả, từ đầu chí cuối đều bị biểu tỷ đệ nhìn thấy hết. Huynh mua quy trình sản xuất, lại còn đấu giá mặt bằng, tỷ ấy sớm đã biết huynh muốn làm gì rồi. Nhưng mà Đại ca, huynh có tiền như vậy thì cần gì phải ném nhiều vào cái công ty bé tí đó, có phải thật sự là vì vị mỹ nữ tổng giám đốc kia đúng không? Một thế công bằng tiền tài điển hình.”
Thần sắc Vũ Ngôn trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Những điều này là ai nói cho đệ? Biểu tỷ của đệ ư?”
Chu Hải Lăng gật gật đầu nói: ���Chuyện này đương nhiên là tỷ ấy nói cho đệ biết rồi, nếu không đệ nào có bản lĩnh biết nhiều chuyện của huynh như vậy chứ.”
Vũ Ngôn giận dữ từ tận đáy lòng, quan hệ giữa hắn với Đại minh tinh này thật sự là không thể nói rõ trong một hai câu được. Cô nàng vu oan hãm hại bảo mình vô lễ cũng là vì muốn bức mình rời khỏi công ty vệ sĩ Thành Long đi chấp hành nhiệm vụ mà cô ả đã sắp xếp một cách tỉ mỉ, với dung mạo, địa vị và thân phận của cô nàng, làm chuyện như vậy có thể nói là cô nàng hoàn toàn không để ý tới thể diện rồi. Hao hết mọi tâm cơ, mà mình lại bị trọng thương khi thực hiện nhiệm vụ đó, thì đúng lúc ấy cô nàng lại xuất hiện cứu mình, hơn nữa còn giấu mình trong phòng riêng của cô ả. Mối quan hệ này quả thực rất rắc rối, cũng không biết nên ghét cô nàng hay nên cảm kích cô nàng này nữa.
Theo suy nghĩ trong lòng Vũ Ngôn thì nên cách bà cô nguy hiểm này càng xa càng tốt, chỉ không biết cô nàng sao lại tìm tới mình? Chẳng lẽ là tính xấu của cô nàng không đổi lại định lợi dụng đi làm chuyện gì sao? Nhiều chuyện nghiêm chỉnh như vậy không làm mà lại lén lút đi điều tra mình như vậy, chắc chắn không có chuyện tốt gì rồi.
Căn cứ vào "lòng tin" bằng không đối với ma nữ Thư Nhạc thì tất cả hành vi liên quan tới cô nàng đều không được chào đón, cho dù là bất cứ người nào cũng không muốn mình bị điều tra mà chẳng hiểu tại sao kiểu này. Vũ Ngôn cười lạnh nói: “Huynh đây làm chuyện gì cũng chẳng có quan hệ tới cô ta, cô ta cứ như âm hồn bất tán như vậy, phái người điều tra huynh rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
“Đại ca đừng tức giận, xin bớt giận! Xin bớt giận! Nói thật đệ cũng không biết biểu tỷ đệ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đệ cũng có thể nhìn ra được đôi chút. Tỷ ấy rất quan tâm tới huynh. Tỷ ấy còn cho đệ xem một đống ảnh của huynh, mỗi một tấm huynh đều đi cùng với các cô gái khác nhau. Thật khiến đệ hâm mộ! Đại ca, có phải là huynh đi đến đâu cũng không thể thiếu gái đi cùng phải không? Huynh gia nhập công ty kia cũng là vì để ý tới đại mỹ nữ kia hả? Còn cả quả ớt nhỏ hôm nay nữa, tất cả đều là những mỹ nhân tuyệt sắc. Huynh không biết chứ, khi biểu tỷ đệ thấy ảnh của mấy cô gái này, cái mặt cứ dài ra, đệ chưa bao giờ thấy nó dài như vậy cả.”
Chu Hải Lăng bốc phét một hồi rồi lại lo lắng nhìn Vũ Ngôn nói: “Đại ca, huynh phong lưu tiêu sái tất nhiên là tốt nhưng biểu tỷ đệ làm việc từ trước đến nay luôn vô cùng thần bí, khiến cho quỷ thần khó lường. Không một ai biết trong lòng tỷ ấy đang nghĩ cái gì. Vạn nhất một ngày nào đó tỷ ấy đột nhiên nổi cơn. Huynh cần phải chuẩn bị sớm đi, nhớ giấu các mỹ nhân từ lớn tới nhỏ cho nó kỹ, đừng để họ rơi vào tay biểu tỷ đệ. Nếu không kết cục của các cô ấy... Haizzz....”
Vũ Ngôn hừ một tiếng nói: “Đó đều là những điều biểu tỷ đệ nói cho đệ ư? Vậy thì rất nhiều người biết chuyện công ty huynh đang làm phải không?”
Chu Hải Lăng gật đầu nói: “Đương nhiên là tỷ ấy nói cho đệ biết rồi, bằng không đệ hơi đâu chạy đi điều tra huynh. Nhưng huynh yên tâm, việc này cũng chỉ có đệ với tỷ ấy biết thôi. Tỷ ấy còn dặn đệ mãi là, nhất định phải giữ bí mật đó.”
Vũ Ngôn cười hắc hắc nói: “Vậy sao đệ lại nói cho huynh biết?”
Chu Hải Lăng thoáng sửng sốt, rồi nói tiếp: “Huynh thì khác. Huynh là Đại ca của đệ mà. Chuyện này vốn là chuyện có quan hệ với huynh, đệ nói cho huynh cũng là vì báo cho huynh sớm đề phòng.”
Hắn trông thấy vẻ mặt phẫn nộ của Vũ Ngôn thì rất sợ hãi: “Không thể nào, Đại ca. Không phải là huynh định giết người diệt khẩu chứ? Xin huynh đó Đại ca, huynh đẹp trai phong lưu phóng khoáng, tha cho đệ một mạng đi.”
Vũ Ngôn cười ha hả vỗ bờ vai của hắn nói: “Trở về nói cho biểu tỷ của đệ biết. Người kính huynh một thước thì huynh sẽ kính cô ta một trượng. Nếu cô ta lại lén lút làm chuyện xấu gì thì huynh sẽ mặc kệ cô ta có thân phận gì. Đến lúc đó đừng trách huynh không khách khí.”
Chu Hải Lăng cau mày, vẻ mặt đau khổ nói: “Đây chính là sự uy hiếp trắng trợn. Cho tới bây giờ chỉ có tỷ ấy uy hiếp người khác chứ chưa có người nào dám uy hiếp tỷ ấy. Lời này đệ cũng không dám nói. Xin huynh đó Đại ca. Đây là chuyện giữa huynh với tỷ ấy, giữa hai người đã đánh đánh giết giết, lại ân ân ái ái rồi, đừng kéo đệ vào nữa. Đệ vội tới mật báo cho huynh đã là rất mạo hiểm rồi.”
Vũ Ngôn cười nói: “Đệ làm vậy là rất đúng. Nhưng có chuyện đệ phải giúp huynh, đệ phải năng duy trì liên hệ với biểu tỷ của đệ, để vạn nhất cô ả gây chuyện gì tới huynh thì đệ phải kịp thời báo cho huynh biết.”
“Trời ơi, Đại ca. Huynh muốn đệ làm gián điệp hả? Sao lại giống biểu tỷ đệ vậy chứ? Chẳng lẽ đệ trời sinh ra là để làm gián điệp hai mặt sao? Ông trời ơi, ông tha cho con đi.” Chu Hải Lăng hét lớn.
Vũ Ngôn từ lời vừa nói của Chu Hải Lăng liền biết rằng, đại khái Thư Nhạc cũng giao nhiệm vụ giống mình cho hắn. Vũ Ngôn hừ lạnh một tiếng nói: “Biểu tỷ của đệ cũng dặn đệ như vậy phải không?”
Chu Hải Lăng vội trả lời: “Không có, biểu tỷ đệ chỉ muốn đệ chú ý tới quan hệ của huynh với các cô gái khác mà thôi. Không có gì cả. Ít nhất trước mắt chưa phát hiện ra mưu đồ gì. Huynh yên tâm, Đại ca. Huynh cứ yên tâm mà tán gái. Đệ tuy���t đối không bán đứng huynh đâu.”
Vũ Ngôn dở khóc dở cười: “Huynh trong mắt đệ chỉ biết tán gái thôi sao?”
“Không phải không phải. Đại ca còn là ông chủ xe hơi, ngôi sao tán gái, tình thánh vô địch…” Chu Hải Lăng bắt đầu lải nhải, vuốt mông ngựa.
Vũ Ngôn cười vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, đừng vuốt nữa. Nhớ lời huynh nói là được.”
Chu Hải Lăng cảm kích: “Đại ca, huynh đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn hào hiệp cao thượng!”
Hai người Vũ Ngôn và Chu Hải Lăng cứ đông tiến tây lùi từ từ đi tìm ký túc xá của mình. Chu Hải Lăng đã huy động quan hệ cố ý sắp xếp hai người ở cùng một căn ký túc xá, với ý định chính là để mong muốn mình được lĩnh hội tinh túy từ Vũ Ngôn, học tập lý luận, kỹ xảo và thực chiến tán gái tiên tiến của hắn.
Đây là một gian ký túc xá sáu người. Khi hai người tiến vào thì bốn người khác cũng đã đến đông đủ.
Chu Hải Lăng vào phòng, ngay lập tức gương mặt đã hiện lên một nụ cười của công việc, hắn ân cần niềm nở chạy đến trước bốn người nói: “Chào các huynh đệ, xin chào. Kẻ hèn Chu Hải Lăng là... Đệ thấy vị huynh đệ này vóc dáng hùng vĩ... Chúng tôi gần đây có chuẩn bị bấm máy bộ phim...”
Vũ Ngôn lắc đầu cười không ngừng. Tiểu tử này tới đâu cũng chỉ có mấy câu này, cũng không biết đổi câu nào cho nó mới hơn sao? Vũ Ngôn ngẩng đầu nhìn qua thì thật bất ngờ, trong bốn người này lại có hai gương mặt quen thuộc.
Người thứ nhất chính là người quen cũ gặp nhau trong nhà ăn của trường, cũng là trưởng kíp thay thế Vũ Ngôn khi hắn rời đi, Lục Phong. Lục Phong vẫy tay với Vũ Ngôn gật gật đầu nói: “Hắc hắc, huynh đệ. Ta biết huynh nhất định sẽ đến mà. Chúng ta lại gặp nhau rồi phải không?”
Vũ Ngôn cười tặng hắn một quyền, hỏi với giọng kỳ lạ: “Huynh không phải là đang học năm thứ hai ư? Sao lại ở trong ký túc xá của sinh viên mới vậy? Không phải là cố tình phá đám chứ!”
Lục Phong hắc hắc nói: “Ký túc xá của mấy người chỉ có năm tên, còn thiếu một, mà ta thấy tên của huynh dán trên cửa. Hắc, người quen thì là ta chuyển tới để chiếu cố cho mấy huynh đệ. Ha ha, huynh đệ, sau này phải trao đổi nhiều hơn nhá.”
“Ha ha, trao đổi thì không thành vấn đề. Cũng không biết mãnh hổ thê tử nhà huynh có thường xuyên chạy tới đây hay không? Ta không chịu nổi tiếng hét của cô nàng đâu.” Vũ Ngôn cười nói.
Lục Phong vội vàng nắm chặt lấy tay hắn nói: “Huynh đệ à, ta cũng là người bị hại. Không gạt huynh chứ, ta cũng bị đám huynh đệ cùng ký túc xá đuổi ra đó. Bọn nó cũng không thể chịu đựng được tiếng gầm của Hoàn Hoàn.”
Ngay lập tức mọi người ở đây đều lạnh cả xương sống, trước mắt tất cả như trông thấy cảnh tượng của một mãnh hổ cái nổi cơn ngay trong ký túc xá của mình.
Một thanh niên gầy tong gầy teo khác cũng tiến lên vỗ vai Vũ Ngôn nói: “Vũ Ngôn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vũ Ngôn cười nói: “Lưu Viễn Dân, không ngờ cũng gặp đệ ở đây. Huynh còn chẳng biết đệ lại ghi danh thi vào đại học Thiên Kinh nữa.”
Lưu Viễn Dân này chính là người chơi bóng cùng Vũ Ngôn lúc còn học ở trung học, cũng chính là kẻ nhờ Vũ Ngôn giúp đỡ đưa thư tình cho Đỗ Uyển Nhược. Hắn dáng người gầy lại cao, lúc này đang hiện lên một nụ cười.
Lưu Viễn Dân gật gật đầu nói: “Huynh không ngờ, nhưng đệ thì đã sớm đoán được rồi. Ai bảo huynh không liên lạc với mọi người. Mà huynh cũng đỉnh thật, vừa thi xong đã không thấy bóng dáng đâu cả, ngay cả Đỗ Uyển Nhược cũng không biết huynh đi đâu. Sau đó khi mọi người trong khối họp liên hoan, đệ cũng tới nhưng vẫn không thấy huynh đâu. Đám con gái người nào cũng hỏi thăm huynh. Hắc hắc, người trong mộng của bao người không thấy đâu cả, làm mọi người ai cũng lo lắng.”
Tai Chu Hải Lăng rất thính, kẻ này vừa nghe thấy có chuyện liền nổi hứng đi tới nói: “Đệ làm chứng. Đệ làm chứng! Công phu tán gái của Đại ca là vô địch thiên hạ, cô gái nào bị ánh mắt của Đại ca đảo qua là toàn thân người đó cứ phải nói là run rẩy hết.”
Vũ Ngôn cười lắc đầu, nghe Lưu Viễn Dân nhắc tới Đỗ Uyển Nhược bèn hỏi: “Đúng rồi, Đỗ Uyển Nhược đăng ký vào đâu vậy? Tới giờ huynh vẫn chưa gặp cô ấy, và cũng không thấy ai nhắc tới cả.”
Lưu Viễn Dân giật mình nói: “Đ���n huynh mà còn không biết ư?”
Vũ Ngôn cười hề hề nói: “Nhiều chuyện quá nên giờ vẫn chưa hỏi thăm được gì.”
Khi về Thanh Sơn thì Diệp Tử chỉ nói Đỗ Uyển Nhược ngã bệnh. Lúc ấy Vũ Ngôn cũng không hỏi xem cô nàng thi thế nào, sau đó hắn lại tới trạm biên phòng thăm Số 9, cho tới giờ cũng không nhớ tới việc này. Vũ Ngôn thấy Tiểu Đỗ đồng học cũng lắm cũng chỉ là một người bạn có quan hệ với mình không tệ mà thôi, chứ đừng nói tới những chuyện khác.
“Đỗ Uyển Nhược? Cái tên này hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải. Đúng rồi, trong danh sách lớp chúng ta hình như cũng có cái tên này.” Lưu Viễn Dân còn chưa kịp trả lời thì Chu Hải Lăng đứng bên cạnh đã khẽ kêu lên. Tiểu tử này đã lĩnh hội rất sâu tôn chỉ tán gái, trước khi tới đăng ký học đã nghiên cứu thật cẩn thận các bạn gái trong danh sách lớp của mình.
Lưu Viễn Dân gật gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy cũng đăng ký vào đại học Thiên Kinh, hơn nữa còn cùng một lớp với chúng ta. Trước đệ thấy cô ấy đăng ký chuyên ngành này nên mới cắn môi điền vào đơn của mình. Huynh cũng biết, với thành tích của đệ mà muốn đăng ký vào đây thì cơ hội rất nhỏ. Nhưng không ngờ lần này lại phát huy hơn hẳn bình thường. Coi như là đã thỏa ước nguyện. Huynh không biết chứ, năm nay trường chúng ta chỉ có ba người là vào được đại học Thiên Kinh. Hiệu trưởng vui đến nở cả hoa, tiệc mừng công còn mở tới mấy ngày nữa.”
Vũ Ngôn cười nói: “Tiểu tử đệ theo đuổi cũng cần mẫn quá ha. Thế nào rồi? Tiến triển giữa đệ với Tiểu Đỗ đồng học thế nào rồi hả?”
Lưu Viễn Dân lắc đầu nói: “Chẳng có tiến triển gì cả. Đệ đang lấy làm lạ, trước kia thư mà đệ nhờ huynh gửi cho bạn ấy thì cô ấy đều nhận cả nhưng lại chẳng để ý tới đệ. Sau đó đệ gọi điện cho nhà cô ấy thì cô ấy như chẳng có chuyện gì, vẫn cười cười nói nói. Đệ thật không hiểu.”
“Lần trước huynh về nhà nghe nói cô ấy bị bệnh, đệ có biết gì không?” Vũ Ngôn hỏi.
Lưu Viễn Dân gật gật đầu nói: “Biết, đệ sau đó gọi điện tới nhà cô ấy rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai nhấc máy. Nghe nói là đi Thượng Hải chữa bệnh, giờ cũng không biết thế nào rồi? Đệ hôm nay ở chỗ đăng ký chờ cả buổi sáng cũng không thấy cô ấy tới đăng ký.”
Vũ Ngôn cau mày, xem chừng Tiểu Đỗ đồng học yếu đuối này đã xảy ra chuyện gì rồi, lại khiến người ta lo lắng.
Hai đồng học khác, một người cao khỏe đến từ tỉnh Sơn Đông tên Tôn Học Thanh, còn người kia thân hình không cao đeo một cái kính đến từ tỉnh Hồ Nam, tên là Cát Thế Hùng.
Toàn bộ ký túc xá tổng cộng có sáu người thì có hơn một nửa là Vũ Ngôn đã từng quen biết trước kia. Hai người khác cũng không chịu nổi tịch mịch cũng rất nhanh cùng làm quen rồi sau đó cười đùa với những người còn lại.
Vũ Ngôn đang nói cười cùng bọn họ thì tiếng di động vang lên. Vừa đặt lên tai nghe thì tiếng nói vội vã của Vu Tử Đồng đã truyền tới: “Vũ Ngôn, em vừa mới nhận được tin tức của Phó Thị trưởng Trần. Mảnh đất số 48 chúng ta không được vào vòng đấu giá—”
“Cái gì?” Tin tức không tốt này xảy ra bất ngờ khiến tư tưởng của Vũ Ngôn đột ngột trầm xuống.
Bản chuyển ngữ này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép và đăng tải lại.