(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 99
Vũ Ngôn cảm thấy cuộc sống đại học của mình đến thật đột ngột. Hắn dường như còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị kéo thẳng vào hàng ngũ sinh viên.
Mấy năm sống trong lửa đạn tại Liệp Ưng đã khiến hắn tiếp xúc sớm với nhiều hiện thực mà người thường khó lòng thấu hiểu.
Những chuyện đã trải qua trong hai tháng này không thể nói là không phong phú.
Có được cơ hội bước vào thương trường khiến hùng tâm của hắn dâng lên ngút trời, nhưng hắn cũng không thể không nương tựa kẻ khác.
Huyết chiến tại nước R khiến nhiệt huyết của hắn sôi sục trở lại, song điều đó lại mang chút bất đắc dĩ.
Những vướng mắc với mấy cô gái lại khiến thế giới tình cảm của hắn nếm đủ mọi ngọt bùi cay đắng.
Thương trường, tình trường, chiến trường. Mỗi một nơi đều khiến hắn cảm thấy khó khăn.
Lúc này, hắn chợt hơi nhớ về cảm giác khi còn đi học ở Thanh Sơn ngày trước, thoải mái tự tại, vô câu vô thúc, và cả chút gì đó giống như một người tiên phong. Cảm giác ấy, so với hiện tại, thật sự là một hạnh phúc hoàn toàn khác biệt.
Đương nhiên, chuyện đó giờ cũng chỉ có thể là suy nghĩ. Con người vĩnh viễn không thể quay lại quá khứ. Nếu đã bước tới hiện tại thì chỉ có thể cố gắng nắm lấy nó, tất cả phải hướng về phía trước.
Với những việc hắn đã trải qua và bản tính của hắn bây giờ, việc phải hoàn thành những bài vở đại học thật sự chẳng có mấy tính thách thức. Điều đó giống như cả ngày đang lặn lội bôn ba trong một tòa núi lớn mây mù che phủ, nhưng đột nhiên lại bị ném vào một quả đồi nhỏ. Cảm giác này chính là sự mờ mịt không biết phải làm sao. Một người hai mươi tuổi tựa như mang tư tưởng của người sáu mươi, ném hắn ta vào một ngôi trường cùng đi học với những sinh viên mà hắn gọi là những đứa trẻ. Giờ đây, hắn càng có rất nhiều lý do để không bao giờ bị so sánh với những sinh viên chất phác kia nữa. Người trẻ tuổi, đặc biệt là một người tự nhận rằng đã trải qua rất nhiều chuyện như Vũ Ngôn, mang tâm tính tang thương như vậy là điều có thể hiểu.
Vũ Ngôn chậm rãi bước cùng Tăng Nhu trong khuôn viên Đại học Thiên Kinh. Đây là lần đầu tiên hắn dùng tâm trạng của một sinh viên để quan sát ngôi trường trăm năm tuổi này. Mặc dù đã ở đây gần hai tháng, nhưng hắn dường như vẫn chưa hòa nhập được với nơi này, có lẽ là vì hắn còn chưa phải là một thành viên chân chính của ngôi trường.
Vẫn con đường rợp mát ấy. Những cây ngô đồng to lớn sum suê che phủ con đường nhỏ, nhưng vẫn tạo nên những đốm nắng do ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá. Mấy chiếc lá trong trời thu đã không kịp khoe thời khắc huy hoàng nhất mà nhẹ nhàng theo gió rơi xuống. Những sợi lông tơ đặc trưng của ngô đồng cũng đón gió vương trên tóc hai người.
Tăng Nhu gỡ một đám lông tơ vương trên tóc hắn, cười hì hì nói: – Sao vậy, có phải cảm thấy khác biệt quá lớn không? Ngày hôm qua vẫn còn là một ông chủ oai phong một cõi, hô phong hoán vũ, lại luôn có giai nhân bầu bạn, nhưng hôm nay lại thành một sinh viên ngoan ngoãn, biết nghe lời trong một ngôi trường.
Vũ Ngôn cười véo véo cái mũi nhỏ của nàng, nói: – Sao mỗi câu nói của em lại có vị chua chua vậy? Thảo nào mấy ngày nay anh thấy dấm trong nhà sao lại dùng nhanh hết đến vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng nói: – Em thích ăn dấm chua đấy. Ai bảo tên vô lại này lưu tình khắp nơi. Nếu có cả chum dấm chua, nhất định em cũng sẽ nhảy vào đó.
Nàng nhìn hắn, thần sắc từ từ trở nên dịu dàng, ôm chặt lấy cánh tay hắn rồi nói: – A Ngôn, sau này ngày nào anh cũng theo em đi tản bộ thế này có được không?
Vũ Ngôn nở một nụ cười không nói gì. Ánh mắt hắn từ từ trở nên thâm thúy, giống như đang chăm chú vào một nơi nào đó ở phương xa. Tăng Nhu nhìn dáng vẻ xuất thần của hắn mà trong lòng căng thẳng, tay nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn rồi rúc người vào bên cạnh hắn....
Tháng Chín, mặc dù trời vẫn oi bức nhưng vẫn có gió thu thoảng qua. Rất đông học sinh, sinh viên từ khắp nơi trên cả nước, sau mười năm học tập gian khổ, cuối cùng cũng hôm nay thỏa tâm nguyện. Trong lòng họ tràn ngập hạnh phúc và kiêu ngạo, tiêu sái bước vào ngôi trường trăm năm lịch sử này.
Hai tháng yên bình đã qua, Đại học Thiên Kinh giờ vô cùng tấp nập, khắp nơi toàn người, tiếng loa kêu gọi ầm ĩ. Rất nhiều người còn kéo cả gia đình theo tới mảnh đất Thiên Kinh này để tham quan. Dù sao thì đối với những người ngoài Thiên Kinh, việc được vào học tại Đại học Thiên Kinh đã là phúc khí tu luyện mấy đời, được mười thôn tám dặm đến chúc mừng.
Đương nhiên, cũng có những đứa trẻ ở Thiên Kinh có đi��u kiện tốt hơn được xe riêng đưa tới trường. Vũ Ngôn nhìn bãi đỗ xe với hàng loạt những chiếc ô tô xa hoa biển công mà phải lắc đầu nói: – Chuyện của Trung Quốc chúng ta bị hủy hoại hết trong tay những người này mất. Cái mà chúng hút chính là mồ hôi và máu của dân chúng rồi lại dùng chính nó để phục vụ cho người nhà của mình.
Tăng Nhu cười nói: – Anh có cảm khái cũng vô dụng. Đây là cái rễ không tốt của người Trung Quốc chúng ta. Nếu không có mấy người này thì có thể chúng ta đã không còn là người Trung Quốc rồi.
Vũ Ngôn cười ha hả nói: – Không ngờ Nhu Nhu của chúng ta lại có tầm nhìn, có trình độ đến vậy. Bình thường anh đã quá coi thường em rồi.
Tăng Nhu nhăn cái mũi đáng yêu của mình, ý bảo: Giờ anh mới biết à!
Nộp xong học phí cho mình và Hậu Vân, nhìn cái ví trống trơn của mình và nghĩ tới không biết bao nhiêu khoản phí kia, trong lòng Vũ Ngôn bỗng dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ. Chỉ vì ngần đó tiền học phí mà đã ngăn không biết bao nhiêu học sinh nghèo khó ở ngoài cửa. “Nhà nghèo xuất anh tài.” Đạo lý mộc mạc này ai cũng hiểu, nhưng vì sao không ai cho họ cơ hội được ngang hàng cùng người khác chứ? Mấy trăm năm trước, sĩ tử học tập trong gian khổ nhưng vẫn có thể thành tài, khi đó họ hoàn toàn dựa vào chính tài năng của bản thân, không hề nói tới cái gì gọi là học phí cả. Nhưng vì sao bây giờ chúng ta lại như vậy chứ? Trong lòng Vũ Ngôn nảy ra một ý tưởng mơ hồ: Nếu có một ngày sự nghiệp của mình thành công, hắn có thể nghĩ một biện pháp nào đó tốt để giúp những đứa trẻ nghèo khó này.
Tăng Nhu lắc lắc cánh tay hắn nói: – Nghĩ gì vậy? Lại xuất thần rồi!
Vũ Ngôn lắc đầu cảm khái, trả lời: – Không có gì, chỉ cảm thấy học phí đắt quá. Nếu không phải anh nghĩ ra cách, e là anh với Tiểu Vân đã không vào được ngôi trường đại học này rồi. Ở quê anh khắp nơi toàn khẩu hiệu: “Có nghèo hơn nữa cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ hơn nữa cũng không thể để bọn nhỏ phải khổ.” Sao tới chỗ này lại hoàn toàn trái ngược vậy? Sản xuất công nghiệp hóa, giáo dục cũng có thể sản xuất công nghiệp hóa sao? Một việc lớn quan hệ tới g���c rễ của dân tộc như thế này cũng được công nghiệp hóa sao? Đó hoàn toàn là đổ vấy trách nhiệm, bỏ gánh trách nhiệm, đó là logic khốn nạn, là trò cười cho thiên hạ.
Tăng Nhu cười khanh khách nói: – Anh bớt oán trách đi. Sống ở đây anh phải biết thừa nhận sự thật. Muốn em cùng anh tới ký túc xá tham quan không?
Vũ Ngôn chưa kịp trả lời thì phía sau đã vang lên một tiếng gọi quen thuộc: – Lão Đại! Lão Đại! Vũ Ngôn Lão Đại!
Vũ Ngôn nhìn lại, thì ra là “ông bầu” chuyên đi tìm kiếm ngôi sao, kiêm người đại diện lâm thời và là biểu đệ của Đại minh tinh Thư Nhạc – Chu Hải Lăng. Lần trước từ biệt nhau ở Thượng Hải, hắn cũng chưa gặp lại cậu ta, mặc dù cậu ta cũng theo Thư Nhạc tới nước R nhưng lúc ấy do có thân phận đặc biệt nên Vũ Ngôn cũng không hề gặp lại. Tiểu tử này hôm nay cũng không biết chui ra từ đâu nữa.
Hôm nay Chu Hải Lăng hình như rất chú ý đến cách ăn mặc, một bộ vest màu trắng, một chiếc nơ con bướm màu lam sẫm, trên mặt còn đeo một cái kính râm màu đen rất lớn và tựa vào một chiếc xe thể thao nhãn hiệu BMW màu đỏ đang vẫy vẫy Vũ Ngôn.
Trông hắn phải nói là phong cách, cực kỳ phong cách.
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của tiểu tử này thì cũng biết hắn tới để giả danh lừa bịp con nhà người ta. Trông vậy, Vũ Ngôn bèn cười đáp: – Bầu Chu, diễn viên Chu, tới đây đóng phim à? Bến Thượng Hải ư? Đóng Hứa Văn Cường phải không?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc chạy tới, rồi còn cầm lấy tay Vũ Ngôn kích động nói: – Lão Đại, em đã tìm được anh rồi, em cuối cùng cũng đã tìm được anh rồi. Em nhớ anh, nhớ anh khổ quá!
Tăng Nhu thấy vẻ nhiệt tình của hắn ta thì cũng cười hì hì nói: – A Ngôn, ai vậy?
Chu Hải Lăng đang kéo tay Vũ Ngôn mà chặt từng khúc ruột ra tâm sự thì lại nghe thấy bên cạnh có người hỏi, lúc này mới chú ý tới cô gái ở bên cạnh.
Nhìn Tăng Nhu một cái, mắt hắn ngay tức khắc trở nên vô cùng chính trực. Rút bàn tay đang nắm tay Vũ Ngôn về, lau nó lên bộ vest đang mặc mấy trăm lần, sau đó lấy từ trong túi chiếc áo vest đó ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho Tăng Nhu. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười hòa nhã, dễ gần, rồi nói với giọng nịnh nọt: – Xin chào vị tiểu thư mỹ lệ, kẻ hèn này xin tự giới thiệu. Kẻ hèn tên Chu Hải Lăng, là thủ tịch tìm ngôi sao của Công ty Trách nhiệm hữu hạn Văn hóa Giải trí Điện ảnh Truyền hình Đằng Long. Tôi đã từng đảm nhiệm vị trí người đại diện lâm thời của Thư Nhạc tiểu thư. Hôm nay, trong khuôn viên ngôi trường Thiên Kinh xinh đẹp như tranh vẽ này có thể gặp một tiểu thư mỹ lệ như cô, đây thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn. Tôi thấy tiểu thư thiên sinh lệ chất, khí độ nổi bật. Công ty tôi gần đây đang lên kế hoạch bấm máy cho bộ võ hiệp ngôn tình “Tiếu ngạo giang hồ”, khí chất của tiểu thư rất giống với khí chất của nữ diễn viên chính. Không biết cô có hứng thú tới thử vai không? Nếu trở thành nữ diễn viên chính thì tôi bảo đảm trong vòng một năm cô sẽ nổi tiếng khắp cả nước, ba năm sau sẽ có thể tiến quân ra cả nước ngoài.
Tăng Nhu nghe hắn nói rất thú vị, nàng bèn ôm cánh tay Vũ Ngôn cười khanh khách nói: – Trong Đại học Thiên Kinh còn có cô gái xinh đẹp hơn cả tôi, anh sao lại tới tìm tôi vậy?
Chu Hải Lăng nghiêm túc trả lời: – Có hai nguyên nhân. Thứ nhất là dung mạo và khí chất của cô, đó là cái rất khó có thể chọn ra trong trăm vạn người. Trong một ngôi trường mỹ nữ nhiều như mây thì ánh mắt đầu tiên của mọi người đều hướng về cô, đó là vì sao? Đó chính là mị lực. Không nói dối cô, tôi vừa nhìn cô thì trong lòng lập tức chỉ có một suy nghĩ: “Thần tiên! Mỹ nữ thần tiên!”
Thấy khuôn mặt tươi cười của Tăng Nhu như nở một đóa hoa, Chu Hải Lăng càng trở nên dũng cảm hơn, hắn cười hì hì nói tiếp: – Nguyên nhân thứ hai, chị là bạn gái của Lão Đại em. Nhân phẩm của Lão Đại em biết rất rất rõ. Ánh mắt chọn bạn gái của lão nhân gia người phải nói là không thể chê vào đâu được. Em thấy mỗi một cô gái bên cạnh anh ấy đều là những giai nhân tuyệt sắc. Nên không phải là những tuyệt phẩm thì người tuyệt đối không cần. Cũng chỉ có một em gái thần tiên như chị mới xứng với Lão Đại anh tuấn, tiêu sái, khí vũ hiên ngang của chúng em. Nhìn hai người đứng cùng nhau, thật hài hòa, thật xứng đôi. Em nhìn cái là biết ngay rằng vai nữ diễn viên chính bộ phim này chính là của chị. Không chạy đi đâu được!
Tăng Nhu tàn nhẫn cấu lên tay Vũ Ngôn một cái, đôi mắt đồng thời trừng lên với hắn, ý bảo: “Bên cạnh anh còn vị giai nhân tuyệt sắc nào, mau mau báo cáo đi.”
– Mặt khác –
Chu Hải Lăng thần bí nhìn bốn phía, giọng nói hạ thấp xuống: – Bọn em còn mời Thư Nhạc, Thư Nhạc tiểu thư chị có biết không? Chúng em mời Thư Nhạc tiểu thư đóng một vai quan trọng trong bộ phim đó. Chị có thể có cơ hội được diễn xuất cùng cô ấy. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy. Chỉ cần Thư Nhạc tiểu thư khen chị một câu thì chắc chắn chị sẽ nổi tiếng. Đến lúc đó đừng nói tới Trung Quốc, Đông Nam Á mà ngay cả châu Âu cũng phải phái chuyên cơ riêng tới đón chị qua đó, làm cho danh tiếng của chị có thể truyền tới cả trăm năm.
Tăng Nhu vừa nghe thấy tên Thư Nhạc thì lập tức toàn thân tràn đầy sinh lực, nàng dịu dàng nói: – Thư Nhạc cũng diễn sao? Trời ạ, tôi rất thích cô ấy. Xin hỏi cô ấy sẽ đóng vai gì?
Chu Hải Lăng gật đầu nói: – Do gần đây cô ấy rất bận nên bước đầu bọn em mới chỉ xếp cho cô ấy giả nam trang đóng vai Đông Phương Bất Bại!
Vũ Ngôn nhìn Tăng Nhu đang nhảy nhót thì chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Con gái dễ lừa vậy sao? Hắn cười vỗ vai Chu Hải Lăng nói: – Tiểu tử, ít gạt người thôi. Chú sao không đi báo danh nhập học đi hả?
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói: – Em muốn báo danh thì phải tự mình ra tay sao? Chỉ cần sai một thằng đệ, gọi một cú điện thoại là xong. Em hôm nay cố ý tới đây chờ Lão Đại anh mà.
Hắn đổi thành một gương mặt đầy thâm tình, lời nói có vẻ chân thành: – Từ sau khi tạm biệt Lão Đại, em ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng trông ngóng được gặp lại Lão Đại. Cho tới ngày hôm nay em mới thỏa mong ước. Đúng thật là tam sinh hữu hạnh, duyên định ba đời!
Vũ Ngôn vội chặn ngang lời hắn: – Chú không phải tới báo danh học khoa Ngoại Ngữ sao? Nơi đó nhiều mỹ nữ, chú mày mau chạy tới đó xem đi.
– Nhầm –
Chu Hải Lăng bi phẫn nói: – Em sớm đã nhận thức rõ rằng mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Khoa Ngoại Ngữ tất nhiên là có nhiều mỹ nữ, nhưng chỉ dưới sự lãnh đạo của Lão Đại thì em mới có thể được học nhiều kỹ xảo lợi hại, tán gái vô địch hơn. Cho nên em đã đổi khoa đăng ký học thành khoa Quản trị Kinh tế giống Lão Đại anh. Em muốn mình dưới sự dẫn dắt rực rỡ và tài lãnh đạo anh minh của anh để lĩnh hội một cách đầy đủ những tinh túy trong công cuộc cưa gái của anh, vĩnh viễn phát huy tinh thần cưa và cưa, cưa hết các em ở bên Kinh tế sang bên Ngoại ngữ, rồi từ Ngoại ngữ tới –
Lời còn chưa dứt thì quyền của Vũ Ngôn đã đập trúng đầu hắn: – Cưa cái gì mà cưa. Vị này chính là đàn chị của khoa Ngoại Ngữ đó. Anh mày thấy mày không muốn đi hỗn nữa rồi.
Tăng Nhu nghe được những phát ngôn bừa bãi của Chu Hải Lăng thì mày đã nhướng lên dựng thẳng từ lâu, nàng trừng mắt nhìn tên này nói: – Tiểu tử, chú nhớ này. Bổn cô nương họ Tăng tên Nhu. Những lời này của chú sẽ được truyền khắp khoa Ngoại Ngữ. Chị đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho một chị em nào rơi vào ma chưởng của chú đâu. Chú muốn tìm bạn gái trong khoa Ngoại Ngữ của chị ư, không có cửa đâu. Hừ! A Ngôn, anh tán gẫu cùng tên bạn xấu này của anh đi, em tới báo danh đã. Nhìn thấy tên mê gái này em ăn không ngon miệng nữa rồi.
Chu Hải Lăng nhìn theo bóng dáng nàng đi xa mà hai mắt mở lớn nói: – Lão Đại, anh tìm được một quả ớt nhỏ rồi. Nhưng, có hương vị. Em thích! He he.
Vũ Ngôn thấy hắn chảy nước miếng bèn cười bảo: – Được rồi, chuyện tán gái bên khoa Ngoại Ngữ của chú chắc không được rồi. Chú thu mình lại, nói ít một chút đi, đừng có nói lung tung toàn lửa như vừa rồi, nếu còn như vậy thì các cô nương tốt sẽ bị chú dọa chạy đi hết đó, vậy thì tán gái cái rắm gì.
Chu Hải Lăng cười hắc hắc nói: – Miệng người ta trời sinh ra là để ăn cơm. Đến trường là nghề tay trái của em mà thôi. Hơn nữa, bằng vào vẻ bên ngoài ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng của thằng em thì còn sợ không tìm được cô em nào xinh đẹp sao? Không cần nhiều lắm đâu! Nhưng phải nói em khâm phục Lão Đại anh sát đất, anh tới đâu cũng không thể thiếu các cô bé xinh đẹp bầu bạn bên cạnh. Hơn nữa mỗi người đều là tuyệt sắc. Thật sự là không phục không được! Em đã sớm ra quyết định, sau này em sẽ như Thiên Lôi, Lão Đại anh chỉ đâu là em chém đó liền. Anh bảo em đi phía đông em tuyệt đối không đi sang tây. Anh bảo em ăn thì em tuyệt đối không dám uống.
Vũ Ngôn lắc đầu cười khổ và cũng chẳng muốn tiếp tục cùng tên này ba hoa ở đây nữa, hắn hỏi: – Chú có thể liên lạc với biểu tỷ của chú không? Anh có vài thứ ở chỗ cô ta, anh muốn tìm cô ta lấy lại.
Văn bản dịch này là tài sản riêng, chỉ phát hành tại truyen.free.