(Đã dịch) Chương 17
Vũ Ngôn tổn binh mất tướng, lại còn rước họa vào thân. Giờ đây, hắn như thấy nụ cười hiểm độc của tiểu Đỗ đồng học ngay bên mình, không khỏi rùng mình một cái.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ kinh ngạc của hắn, Đỗ Uyển Nhược trong lòng vô cùng sung sướng, che miệng cười khanh khách. Nụ cười ấy tựa như những đóa hoa tươi đẹp nhất đang nở rộ giữa trời thu.
Vũ Ngôn cũng ngây ngẩn cả người, trời ạ, dáng vẻ này của nàng thật khiến người ta động lòng! Uyển Nhược thấy hắn dán mắt vào mình, khẽ thẹn thùng nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ khôn tả.
Đáng tiếc, ngay sau đó Vũ Ngôn đã khôi phục vẻ bình thường, khẽ cười nói: – Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế độc lập. Một nụ cười nghiêng thành, nụ cười nữa nghiêng nước. Ai cần biết đến nghiêng thành hay nghiêng nước? Bởi lẽ, giai nhân vốn khó gặp!
Đỗ Uyển Nhược thấy hắn đứng dưới tàng cây, khóe miệng khẽ cong lên một đường hoàn mỹ, nụ cười nhẹ nhàng tựa ánh mặt trời rực rỡ ấm áp giữa trời thu, ánh mắt ôn hòa như lời thì thầm của gió xuân thấm đượm lòng người. Toàn thân hắn toát ra thần thái an nhàn tĩnh mịch, tao nhã tự nhiên như một gốc cây giữa rừng. Quả thật hắn là một người đặc biệt, Uyển Nhược cúi đầu đỏ mặt thầm nghĩ.
Vũ Ngôn lại như không có chút nghiêm túc, khua khua tay trước mặt nàng: – Này, này, nghĩ gì vậy? Gương mặt ửng hồng, má đào phơi phới, xong rồi, mùa xuân của Tiểu Đỗ đồng học tới rồi! Lưu Viễn Dân đồng học thật có phúc!
"Xoẹt!", một cây chủy thủ đầy phẫn nộ từ Tiểu Đỗ đồng học đâm tới, là đâm thật đó! Vũ Ngôn vội né tránh, xoay tay bắt lấy cổ tay nàng: – Này, này, đây là dao thật đó!
Trong mắt Đỗ Uyển Nhược rưng rưng nước mắt: – Sao lúc nào bạn cũng bắt nạt mình?
Vũ Ngôn thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, vội nói: – Nói đùa, chỉ là nói đùa thôi. Bạn biết mình chỉ thích trêu đùa với bạn thôi mà.
Đỗ Uyển Nhược nghe xong câu cuối cùng của hắn, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn hừ một tiếng không đáp lời.
Hai người chơi đùa một lúc, cả hai đều cảm thấy hơi mệt. Vũ Ngôn tìm một tờ báo lót xuống đất mời Tiểu Đỗ đồng học ngồi, còn mình thì không chút giữ hình tượng, cứ thế ngồi phịch xuống trước một thân cây cách nàng không xa.
Tiểu Đỗ đồng học thấy hắn nhắm mắt không nói gì, như thể muốn ngủ, trong lòng tức giận nên cũng chẳng để ý đến hắn. Ánh mắt nàng đảo quanh, rồi đột nhiên cao hứng nh��y lên: – Bướm kìa, những hai con!
Vũ Ngôn mắt cũng không mở, nói: – Vậy bạn đi bắt đi. Nếu bắt được, mình sẽ kể cho bạn nghe chuyện về loài bướm.
Đỗ Uyển Nhược chạy tới, trong khóm hoa tươi đẹp, hai con bướm xinh đẹp đã bị đôi bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ khàng chụm lại bắt gọn.
– Mình bắt được rồi! Mình bắt được rồi! Vũ Ngôn như bị kim châm, mắt mở bừng lên nhìn cô gái đang cười vui vẻ trong khóm hoa, trong tay nàng là hai con bướm xinh đẹp tựa như một đôi tinh linh giáng trần.
Ánh mắt Vũ Ngôn trở nên mơ hồ, tiểu cô nương kia xoay tròn vui sướng, một nụ cười tinh khiết nhất trong thiên địa hiện ra, và tâm hồn Vũ Ngôn cũng vì đó mà rộn ràng khôn tả. Hắn lại nhớ tới kỷ niệm của những năm tháng khi mình mới mười mấy tuổi, tiểu nha đầu ấy, đôi bướm xinh đẹp nhất trên đời ấy, căn nhà dưới ánh trăng ấy.......
Cô gái vui vẻ nhảy lên vẫy vẫy tay với Vũ Ngôn đang chạy tới. Khóe miệng Vũ Ngôn mang theo một nụ cười, còn ánh mắt đầy vẻ say đắm chăm chú nhìn, nhưng ánh mắt đó lại không ở trên người Đỗ Uyển Nhược. Đỗ Uyển Nhược, chỉ một giây trước vẫn còn đang vui vẻ hoan hô, thì giờ bỗng sững sờ ngơ ngác nhìn Vũ Ngôn: "Hắn đang nhớ ai? Vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt hắn là vì ai? Thì ra hắn thực sự đã có người yêu!"
Đỗ Uyển Nhược chỉ cảm thấy trái tim mình trong khoảnh khắc ấy, tựa như một bình hoa rơi xuống đất, cảm giác tan vỡ chân thực như đang ở trong mộng cảnh. Cũng bởi vì vậy mà trái tim nàng đập nhanh dữ dội một cách bất thường, cuối cùng nàng đã không chịu nổi mà dần ngã xuống.
Vũ Ngôn thấy cô gái vẫn còn đang reo hò kia bỗng nhiên ngất lịm trong chớp mắt, khiến hắn quýnh quáng cả lên. Thân thể hắn tựa như một sợi bông nhẹ nhàng lao tới, ôm cô gái vào lòng.
– Đỗ Uyển Nhược! Uyển Nhược! Giọng nói lo lắng của Vũ Ngôn vang lên bên tai nàng. Sắc mặt Đỗ Uyển Nhược trắng nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn chậm rãi mở mắt nói: – Mình không sao, trong túi xách của mình có thuốc.
Vũ Ngôn ôm nàng, lấy lọ thuốc trong chiếc túi ra, lấy một viên nhét vào miệng nàng. Một lát sau, sắc mặt Đỗ Uyển Nhược đã hồng hào trở lại.
Vũ Ngôn lo lắng hỏi: – Uyển Nhược, bạn không khỏe chỗ nào? Mình đưa bạn tới bệnh viện nhé.
Uyển Nhược yếu ớt nói: – Không cần, mình nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao. Thân thể của mình không được tốt lắm nên vừa rồi chạy nhảy một chút khiến đầu hơi choáng váng.
Uyển Nhược dựa vào lòng Vũ Ngôn, trên mặt hơi nóng bừng nhưng lại có chút lưu luyến. Mùi hương trên người hắn thật kỳ lạ, ba mình hút thuốc nên người toàn mùi khói, mà vì sao hắn lại không có mùi đó chứ? Nằm trong lòng hắn thật sự rất thoải mái, có phải hắn cũng đã từng ôm một cô gái khác hay không nhỉ? Cảm giác đau lòng khiến nàng lập tức vứt bỏ ý nghĩ này. Mình không có quyền tìm hiểu điều này. Vẻ thất vọng hiện lên trong mắt Đỗ Uyển Nhược, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống hai má.
Vũ Ngôn ôm cơ thể linh lung diễm lệ của Đỗ Uyển Nhược, nhưng tuyệt không có cảm giác kích động. Một lát thất thần vừa rồi đã khiến hắn ý thức được rằng, thì ra có rất nhiều chuyện không thể đơn giản quên đi được. Trí nhớ của con người là dùng ��ể lưu giữ những gì xinh đẹp nhất, giấc mộng tuổi thiếu niên là giấc mộng tuyệt đẹp đầu tiên trong đời hắn, không thể bị hủy diệt. Một khi đã không thể quên được vậy thì cứ giữ lại nó đi, càng cưỡng cầu, lại càng dễ mê muội.
Ngay lập tức, Vũ Ngôn cảm thấy trong lòng bỗng hiểu ra rất nhiều đạo lý. Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng cô gái đang vui vẻ đuổi bắt đôi bướm ấy. Vũ Ngôn lắc đầu cười khẽ, sự chấp nhận cái không thể quên ấy lại vượt lên trên cảm giác muốn quên, khiến hắn vô cùng thoải mái, vẻ mặt tươi vui lại hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Đỗ Uyển Nhược nằm trong lòng hắn, cảm nhận được sự biến hóa trong tâm tình hắn, và cũng cảm nhận được bóng hình cô gái vốn được lưu lại trong lòng hắn dường như đang dần phai nhạt. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy, chỉ biết đó là một trực giác, là trực giác của con gái.
Tên này rốt cuộc là loại người gì vậy? Dễ dàng vui vẻ, dễ dàng buồn bã, dễ dàng hồi tưởng, cũng dễ dàng quên đi. Khóe miệng Đỗ Uyển Nhược hiện lên một nụ cười tinh nghịch.
Vũ Ngôn nhìn Đỗ Uyển Nhược, cô gái bắt bướm này quả thật rất giống bóng hình thiếu nữ trong ký ức hắn. Vũ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu cười, tự đáy lòng đưa ra kết luận: Con gái trên đời này, có lẽ đều rất giống nhau.
– Vũ Ngôn, bạn biết vẽ trái tim không? Tinh thần của Uyển Nhược đã khá hơn nhiều, nàng cười nói.
Vũ Ngôn gật đầu nói: – Biết chứ, có chuyện gì sao?
Uyển Nhược đưa thanh chủy thủ cho hắn, chỉ vào một cây đại thụ tràn đầy sức sống nói: – Vậy bạn có thể vẽ lên đó một trái tim không? Phải khắc thật sâu, dù trăm năm ngàn năm sau nó cũng không bị xóa. Bạn có làm được không?
Vũ Ngôn cười nói: – Muốn phá hoại sao? Việc này quá đơn giản!
Để Uyển Nhược tựa vào cây, Vũ Ngôn đứng dậy đi tới trước thân cây nàng chỉ, dùng nội lực, chỉ bằng lực cổ tay đã khắc lên đó một trái tim rất lớn, và bên trong đó còn khắc thêm một chữ "Ngôn".
Đỗ Uyển Nhược thu thanh chủy thủ vào trong túi, cười nói: – Đúng vậy, đúng vậy, rất có khí phách!
Vũ Ngôn cười đi tới nâng nàng dậy. ��ỗ Uyển Nhược vẫn còn hơi suy yếu nên phải tựa vào đầu vai hắn. Cảm giác ấm áp khiến nàng cảm thấy tâm hồn mình như đang nhẹ nhàng bay bổng trên những đám mây, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào "trái tim" trên thân cây kia mà ngơ ngác xuất thần.
Biện pháp xử lý sự kiện "lạc lối" của tập thể lớp 3.1 quả thực vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Điều vượt ngoài dự đoán ấy chính là việc lão hiệu trưởng không ngờ lại đánh giá rất cao hoạt động lần này, cho rằng những hoạt động ngẫu nhiên như vậy có thể đề cao tính tích cực của học sinh trong việc học tập và có tác dụng rất lớn đối với sự trưởng thành của chúng. Đương nhiên, nhân vật đại biểu chính là Đỗ Uyển Nhược đồng học. Từ sau hoạt động ấy, Đỗ Uyển Nhược đồng học rất nhiệt tình rèn luyện, thường xuyên tới vườn thực vật luyện tập thân thủ, và tất nhiên, mỗi lần đó nàng đều vui vẻ rời đi, vừa lòng trở về.
Và cũng đương nhiên, một việc nằm trong dự kiến, chính là Vũ Ngôn đồng học vì chuyện này mà lại mất thêm hai điếu thuốc loại đặc biệt của mình.
Về sau, dường như chuyện này cũng không còn gì đáng để nhắc đến nữa. Vũ Ngôn tiếp tục đọc sách của hắn, Lưu Viễn Dân kiên trì không ngừng viết thư, Vũ Ngôn cũng kiên trì không ngừng làm người đưa thư. Nghị lực của cả người viết và người đưa thư quả là không thể nào đánh giá nổi. Và Đỗ Uyển Nhược vẫn như xưa, vẫn cất những bức thư đó vào trong một chiếc hộp. Tất cả đều là phiên bản của ngày hôm qua.
Hết giờ, Diệp Tử chạy đến phòng học tìm anh trai mình. Đám con trai vừa ăn trưa xong, tinh lực dồi dào, vừa thấy một nữ hài tử rất xinh đẹp đến tìm Vũ Ngôn thì lập tức bắt đầu ồn ào: – Vũ Ngôn, Vũ Ngôn, có người tới tặng hoa đào cho mày kìa!
Đỗ Uyển Nhược đang làm bài tập, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào của đám con trai, trong lòng thầm nghĩ: Tên này đúng là không thể bớt lo được, suốt ngày gọi gió trêu bướm, thật khiến người ta phiền chết đi được.
Ngẩng đầu lên, nàng thấy một nữ hài tử rất xinh đẹp đứng trước mặt, tuổi chừng mười lăm, mười sáu, mi cong, mặt nõn, môi anh đào. Nữ hài tử ấy mặc một chiếc áo len màu hồng nhỏ, quần bò màu lam nhạt, dáng người đang tuổi dậy thì, tuy còn nét trẻ trung ngây ngô của thiếu nữ nhưng cũng thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ.
Tiểu cô nương nhà ai vậy? Thế mà tên này cũng xuống tay được sao? Chân Đỗ Uyển Nhược dùng sức dẫm mạnh lên bàn chân Vũ Ngôn.
Diệp Tử đương nhiên cũng đang đánh giá nữ hài tử đang ngồi bên cạnh anh trai mình. Người này là Đỗ Uyển Nhược trong truyền thuyết sao? Quả nhiên, mày liễu, mặt phù dung lại ôn nhu như nước, mình nhìn cũng thấy yêu quý!
Vũ Ngôn đang dùng ngôn ngữ lập trình cao cấp để giải một bài toán tính tích phân. Mấy ngày nay, hắn cũng quen với thầy giáo trong phòng vi tính của trường, hơn nữa được sự chiếu cố đặc biệt của lão hiệu trưởng nên cũng có cơ hội thực hành.
Khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Tử đang đứng trước mặt mình, hai má tức giận phồng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng: – Sao vậy, Diệp Tử? Vũ Ngôn cười hỏi nhưng cây bút trong tay vẫn không ngừng viết.
Diệp Tử đoạt lấy cây bút trong tay hắn: – Anh trai, em gái anh là gì chứ?
Đỗ Uyển Nhược nghe thấy tiểu cô nương này gọi Vũ Ngôn là anh trai, trong lòng thầm nói: Thì ra là em gái của hắn, và cũng cảm thấy tiểu cô nương này càng đáng yêu hơn.
Vũ Ngôn thấy nước mắt rưng rưng trong mắt Diệp Tử bèn vội đứng lên, vỗ vai cô nói: – Được rồi, được rồi, đừng khóc, ngồi xuống rồi nói.
Ấn Diệp Tử ngồi xuống chỗ của mình: – Bây giờ nói đi, chuyện gì khiến Diệp Tử của chúng ta tức giận đến vậy?
Diệp Tử liếc nhìn Đỗ Uyển Nhược bên cạnh, nói: – Đồ mà chị Tiểu Thiến mua cho em, anh lấy đi phải không?
Vũ Ngôn mơ hồ nói: – Là sao? Anh lấy thứ gì vậy?
Diệp Tử vội la lên: – Anh còn gạt em à? Khi em đến phòng văn thư thì họ bảo bị người lớp anh lấy đi mà.
Đỗ Uyển Nhược ở bên cạnh lấy từ bàn học ra một bưu kiện lớn, nói: – Là cái này phải không?
Vũ Ngôn nhìn qua thấy trên đó viết hai chữ "Vũ Ngôn" rất lớn, bèn vội nói: – Phải, phải, Diệp Tử, em xem có phải là cái này không?
Diệp Tử cầm kiện hàng lên nhìn qua một cái nói: – Đúng vậy, anh rõ ràng đã lấy, còn dám gạt em.
Chương truyện này do truyen.free độc quyền chuyển ngữ và phát hành.