Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 42

Quan Nhã Ny thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn những tấm chăn được gấp gọn gàng, liền nói: – Đây là căn cứ lớn nhất của công ty vệ sĩ Thành Long. Việc quản lý nơi đây được thực hiện theo kiểu bán quân sự hóa. Phần lớn nhân viên bảo vệ đều là những cựu quân nhân đã xuất ngũ, họ sinh hoạt tại đây nên việc quản lý theo kiểu quân đội càng trở nên dễ dàng. Mong anh thông cảm.

Vũ Ngôn gật đầu cười nói: – Tôi không hề bài xích những điều này, chỉ là tôi muốn hỏi, liệu tôi cũng phải ở lại đây sao?

Quan Nhã Ny lắc đầu nói: – Anh thuộc đội bảo vệ đặc biệt của chúng ta nên anh có thể tự do lựa chọn nơi ở. Khi không có nhiệm vụ, mỗi sáng đều có tuyến xe chuyên dụng đưa đón. Đương nhiên, khi có nhiệm vụ thì nơi chốn không phải là điều chúng ta có thể tự mình quyết định được.

Vũ Ngôn hiểu ý cô, lại lo lắng cho Hậu Vân, một cô gái lại đang một thân một mình ở bên ngoài, hắn không thể yên tâm được, bèn nói: – Vậy tức là tôi có thể ở bên ngoài được chứ? Vì tôi còn có một người bạn cần được chăm sóc.

Quan Nhã Ny hừ lạnh một tiếng, nói: – Là bạn gái sao?

Vừa dứt lời, Quan Nhã Ny mới ý thức được, mình vừa hỏi hắn câu này sao? Khuôn mặt nàng nhanh chóng ửng hồng. Cô vội quay đầu đi để không để hắn nhìn thấy vẻ mặt mình.

Vũ Ngôn sửng sốt, cười hì hì, nói: – Tôi còn trẻ mà, tìm bạn gái sớm thế làm gì. Cô ấy là em gái của một người bạn, giờ một thân một mình ở bên ngoài nên vẫn cần có người khác chiếu cố.

Nói xong, hắn còn bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: – Cô cứ yên tâm đi!

Quan Nhã Ny cảm thấy trong lòng mình dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng khi nghe thấy câu nói ẩn ý kia của hắn thì cả người không khỏi nóng bừng, nàng tức giận quát: – Anh lại nói bậy gì vậy hả? Tôi lo lắng cái gì? Miệng chó không thể mọc ngà voi! Tên lưu manh thối!

Vũ Ngôn cũng không để ý đến nàng, cứ tự nhiên cười nói: – Tôi còn tưởng rằng cô đang điều tra hộ khẩu của tôi, vì thế để bảo vệ sự trong sạch của bản thân, tôi đành phải nói hết mọi chuyện cho tổ chức.

Vũ Ngôn cười vài tiếng, lại thấy nàng đã khôi phục trạng thái lạnh như băng, nhưng trong lòng hắn cảm thấy trêu chọc một cô gái bên ngoài có vẻ lạnh lùng này thật ra rất thú vị. Mà khi Vũ Ngôn cười cười, Quan Nhã Ny lại có cảm giác như mình đã rơi vào cái bẫy của tên "lưu manh thối" này rồi.

Quan Nhã Ny đưa Vũ Ngôn vào một tòa nhà ở trung tâm căn cứ, nói: – Tôi sẽ dẫn anh đi gặp những đồng nghiệp của anh, may mắn là mấy ngày nay mọi người đều đang ở đây. Hy vọng anh có thể hòa nhập được với mọi người rồi mau chóng làm việc. Trang bị và đồng phục sẽ được gửi cho anh sớm nhất có thể, đến lúc đó anh còn có thể tham gia huấn luyện nghiệp vụ chuyên môn. Song, tôi nghĩ với thân thủ của anh thì những loại huấn luyện như thế này hẳn sẽ chẳng thành vấn đề. Nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể nhanh chóng hoàn thành. Bây giờ công ty đang rất cần người vì sắp tới sẽ có nhiều nhiệm vụ lớn. Khi ấy tôi hy vọng có thể thấy tên anh trong danh sách ra trận.

Lời này của cô nàng phải nói là mang đầy đủ giọng điệu động viên của cấp trên dành cho cấp dưới. Thật uy phong biết bao! Nghe như thể tôi là cấp trên, anh là nhân viên nên tất cả đều phải nghe tôi. Một câu nói tràn đầy kỳ vọng vào cấp dưới của mình.

Vũ Ngôn thầm nghĩ, nha đầu này tuổi còn trẻ nhưng ngữ khí lại cao ngạo quá đỗi. Hắn cười khẽ nói: – Tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, sẽ nhanh chóng hoàn thành xuất sắc huấn luyện để báo đáp lãnh đạo, làm vừa lòng tổ quốc, làm yên lòng nhân dân.

Quan Nhã Ny thấy hắn khép chân nghiêm mình đứng thẳng, tư thế còn chuẩn hơn cả mấy binh lính xuất ngũ kia. Sắc mặt nàng cũng khẽ biến đổi, nhưng giọng vẫn lạnh lùng nói: – Mời nghỉ, tôi tin rằng anh nhất định sẽ trở thành một nhân viên đúng chuẩn của Thánh Long.

Vũ Ngôn thấy nha đầu này trưng ra dáng vẻ tự cao tự đại của mình thì cảm thấy rất thú vị, rồi không nén được cười, nói: – Lãnh đạo, nếu tôi hoàn thành huấn luyện trước thời hạn thì cô có thưởng cho cái gì không? Lấy thân báo đáp –

Bắt gặp Quan Nhã Ny có khuynh hướng nổi giận, hắn cười nói tiếp: – ...thật không dám hy vọng.

Quan Nhã Ny "hừ" một tiếng. Vũ Ngôn nghiêm nghị nói: – Yêu cầu duy nhất của tôi chính là –

Trông thấy vẻ mặt vẫn lạnh như băng của Quan Nhã Ny, nhưng tai nàng lại dựng lên, chứng tỏ rất muốn nghe câu sau. Vũ Ngôn nghiêm túc nói: – Xin cô sau này không được gọi tôi là "lưu manh thối" –

Quan Nhã Ny sửng sốt, sau đó đáp lời: – Trong khi làm việc chúng ta có quan hệ đồng nghiệp nên ai mà muốn gọi anh là –

Khuôn mặt cô lại đỏ lên, hiển nhiên là ngại nói tiếp.

Vũ Ngôn hừ nói: – Cô biết vậy là được. Tôi không muốn mình chưa vào công ty mà lưng đã phải mang ác danh như vậy. Cô cũng biết, tôi là một người rất dễ nổi tiếng, nhân tài mà, sao có thể tránh khỏi điều đó. Cô hiểu chứ?

Quan Nhã Ny lườm hắn một cái, da mặt quả thật hiếm thấy, miệng vẫn cười nói: – Anh yên tâm đi. Tôi tự có chừng mực mà thôi –

Song trong lòng lại thêm vào ba chữ nữa – Lưu manh thối!

Vũ Ngôn gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Quan Nhã Ny phát hiện trong lúc không để ý, tình thế dường như đã bị xoay chuyển. Dường như hắn trở thành lãnh đạo, còn mình biến thành nhân viên. Nghĩ vậy, cô vội nghiêm mặt nói: – Từ giờ trở đi, anh cần phải một lòng một dạ làm việc cho công ty vệ sĩ Thành Long. Công ty không cho phép nhân viên tự ý làm thêm bên ngoài. Bởi vậy hy vọng anh có thể nhanh chóng xử lý xong những chuyện bên ngoài. Anh cần bao nhiêu thời gian để giải quyết chuyện đó?

Vũ Ngôn biết nàng chỉ việc hắn làm tại nhà ăn trong trường. Nói thật, làm ở nhà ăn trong trường đó tuy lương không nhiều lắm nhưng rất thoải mái, không áp lực như ở Thánh Thế Thiên Đường.

Thở dài, Vũ Ngôn nói: – Tôi cần ba ngày. Nơi đó là chỗ làm việc đầu tiên của tôi khi mới đến Thiên Kinh. Đồng nghiệp và bạn bè ở đó rất tốt với tôi nên nếu cứ thế tùy tiện không nói không rằng mà bỏ đi như vậy thì thật không công bằng cho họ. Tôi nghĩ cần cho họ thời gian để họ tìm được người thay thế thích hợp. Cô cũng biết, một nhân tài như tôi rất khó tìm đấy.

Quan Nhã Ny hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên hai chữ – Xú mỹ. Thấy dáng vẻ tự đắc của Vũ Ngôn, cô lại không nhịn được cãi lại, giọng vẫn lạnh lùng, nói: – Không nên tự sướng. Không biết chừng, trong mắt người khác anh chỉ là một nhánh cỏ đuôi chó mà thôi (1).

Vũ Ngôn ngạc nhiên nói: – Quan tiểu thư không ngờ cũng biết cỏ đuôi chó sao? Thật khó tin! Tôi còn tưởng cô là một thiên kim tiểu thư không biết phân biệt ngũ cốc. Xem ra tôi nhìn nhầm thật rồi. Thất kính rồi! Thất kính quá!

Quan Nhã Ny cười lạnh và cũng không để ý đến lời châm chọc của hắn.

Vừa vào hành lang, hắn đã gặp một người quen. Vũ Ngôn trông thấy liền hô gọi người đang đi tới đó: – La đại ca –

Người này chính là người huấn luyện chiến đấu khi Vũ Ngôn vừa mới vào Thánh Thế Thiên Đường – La Hữu!

La Hữu cũng rất vui mừng khi trông thấy Vũ Ngôn. Hắn chạy tới vỗ vai Vũ Ngôn, nói: – Cao nhân, chú quả nhiên đã đến đây rồi.

Vũ Ngôn cười nói: – Anh nói vậy không phải muốn giết em sao? Cao nhân chân chính đang đứng bên cạnh em đây này.

La Hữu lúc này mới thấy Quan Nhã Ny bên cạnh. Công phu của Quan Nhã Ny thì tất cả mọi người ở đây đều đã được lĩnh giáo. Đánh với nàng ta theo kiểu đối đầu trực diện thì chẳng khác nào dùng tảng đá ném vào đá kim cương vậy.

La Hữu vội lên tiếng chào: – Quản lý Quan –

Quan Nhã Ny gật đầu, nói: – La sư phụ, anh đã quen Vũ Ngôn thì sau này xếp anh ta vào cùng tổ với anh đi.

La Hữu vui mừng nói: – Vậy thì quá tốt rồi. Anh ta là một cao nhân đó! Thắp đèn đi tìm cũng không thấy đâu.

Vũ Ngôn cười nói: – Sau này làm phiền La đại ca che chở cho em.

La Hữu vỗ ngực nói: – Chiến hữu thì phải thân thiết như huynh đệ. Tất cả cứ giao cho anh. Mọi chuyện cứ yên tâm, không thành vấn đề.

Vũ Ngôn biết La Hữu mặc dù chưa từng đi lính nhưng ngày ngày lại ở chung với nhiều anh em xuất ngũ như vậy nên tất nhiên sẽ nhiễm tác phong quân đội. Hắn cũng cười, nói: – Tình hữu nghị của cách mạng được chúng ta tiếp nối, hãy dâng nhiệt huyết trái tim và đôi bàn tay chúng ta, vì sự nghiệp của Thánh Long!

Quan Nhã Ny thấy hai người bọn họ tâng bốc lẫn nhau rồi lại tự mãn với nhau thì không khỏi rùng mình, cau mày cắt ngang lời hai người: – La sư phụ, quản lý Lỗ có ở đây không?

La Hữu vội nói: – Ông ấy đang ở kia. Vừa rồi còn nói quản lý Quan sẽ đưa tới thêm một người anh em nữa, tôi còn không biết là ai. Nhưng giờ thì rõ rồi, công ty chúng ta có một cao nhân gia nhập rồi.

Vũ Ngôn thấy hắn câu nào cũng "cao nhân, cao nhân" nên dù da mặt có dày đến mấy cũng có chút xấu hổ, nói: – La đại ca đừng nói như vậy. Em là cao nhân cái gì chứ. Là thấp, rất thấp mới đúng!

Dáng vẻ vô lại của Vũ Ngôn lúc này hoàn toàn khác biệt với khí chất xuất trần khi ở trên thảm cỏ. Quan Nhã Ny thấy vậy thì không khỏi cau mày, thầm nghĩ, tên này không biết tu luyện thế nào nữa. Một tên tinh thần phân liệt, tính cách thay đổi loạn xạ, chẳng hề có quy luật nào cả.

Hai người bước vào một văn phòng không quá lớn. Trong phòng có một cái bàn làm việc màu nâu, phía sau là một chiếc ghế xoay, trên ghế là một thanh niên chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi đang vùi đầu làm việc.

Quan Nhã Ny gõ hai cái lên cánh cửa, bên trong đáp một tiếng "Mời vào!" rồi sau đó ngẩng đầu lên, trông thấy Vũ Ngôn liền lập tức chấn động, mở trừng mắt nói: – Vũ Ngôn?

Vũ Ngôn cũng kinh ngạc không kém, phải mất một lúc lâu sau mới hô được một tiếng: – Lỗ Trùng?

Chú thích: (1)Cỏ đuôi chó: vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB...3%B4i_ch%C3%B3

Sự tinh túy của ngôn ngữ này được lưu giữ độc quyền bởi truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free