Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 45

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 45: Chiến hữu (3).

Dịch: Thiên Địa Nhân

Nguồn: Sưu Tầm

Để bồi dưỡng một lính đặc chủng là vô cùng khó khăn, nhưng sự hy sinh của một cá nhân lại chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Bởi vậy, việc huấn luyện đội viên Liệp Ưng cực kỳ tàn khốc, thậm chí có thể nói là đẫm máu. Vô số tân binh dự bị sau những cuộc huấn luyện đã phải mang trên mình những vết thương nặng nề, thậm chí có người còn buộc phải xuất ngũ, chuyển ngành. Mặc dù vậy, mỗi năm vẫn có hàng ngàn, thậm chí hàng vạn tân binh liều mình với hy vọng được gia nhập đại đội Liệp Ưng danh tiếng. Họ không vì điều gì khác, mà chỉ bởi nơi đây tập hợp những người lính ưu tú nhất.

Chuyện Lỗ Trùng nổ súng vào đồng đội được Vũ Ngôn che giấu, sau đó dẫn hắn về báo cáo với Lão Tăng. Lão Tăng nghe xong nổi giận lôi đình, mắng cho Lỗ Trùng một trận. Nhưng nhờ tính tình bao che của Lão Tăng, sự việc này đã không bị truy cứu, bằng không Lỗ Trùng chắc chắn đã bị xử lý nghiêm khắc.

Quả nhiên, sự việc kết thúc ở Lão Tăng nhưng cũng khiến ông không khỏi khó chịu. Ý nghĩ về việc những “hùng binh” mà mình vẫn lấy làm kiêu hãnh cũng có lúc sợ hãi đến mức “ướt quần” đã thôi thúc Lão Tăng lập tức ra lệnh cho cấp dưới tiến hành một đợt huấn luyện kháng đả kích cho toàn bộ binh lính, với cường độ không chỉ gấp đôi. Việc chọn lựa tân binh sau này cũng theo đó mà trở nên tàn khốc và vô tình hơn. Quá trình tuyển chọn đội viên càng khắc nghiệt hơn khi họ phải trải qua những đợt huấn luyện sinh tồn, và không ít người đã vĩnh viễn không thể trở về từ những khu rừng nguyên sinh hiểm trở.

Lỗ Trùng hiểu rằng mình đã trở thành một hình mẫu nhân vật phản diện, nỗi khó chịu trong lòng hắn không cần phải nói. Nhưng Vũ Ngôn và những chiến hữu khác đều thấu hiểu cho hắn. Lính đặc chủng cũng là người, chứ không phải thần. Tâm lý của họ chỉ có thể chịu đựng đến một mức giới hạn nhất định, nếu đặt bất kỳ ai khác vào hoàn cảnh của Lỗ Trùng, điều tương tự cũng có thể xảy ra. Dù các binh lính đều rất thông cảm với Lỗ Trùng, nhưng sự thật vẫn tàn khốc. Nhiệm vụ thất bại, tổn thất quá lớn, Lỗ Trùng sau đó cũng giống như Vũ Ngôn, bị ban Quân Chính triệu tập, đưa ra kết luận và cưỡng chế xuất ngũ.

Vào ngày rời đi, Lỗ Trùng đã khóc nức nở đến mức trời long đất lở, tưởng chừng sông cạn đá mòn. Toàn bộ hùng binh Liệp Ưng đều tự giác tập hợp, đứng trước cổng tiễn biệt chiến hữu, trong mắt mỗi người đều rưng rưng lệ.

Lão Tăng mắng lớn:

- Hùng binh cái quái gì chúng bay! Ta ghét nhất là nhìn thấy nước mắt. Lỗ Trùng, tiểu tử nhà ngươi sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt, đến bất cứ nơi nào cũng không được làm mất đi danh tiếng của Liệp Ưng, bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay!

Khi Lỗ Trùng lên xe, Lão Tăng thì thầm nói:

- Hùng binh, hùng binh, đúng là cái lũ hùng binh chết tiệt!

Vũ Ngôn và Lỗ Trùng đều nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ông.

Nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt Lỗ Trùng hơi đỏ lên rồi nói với Vũ Ngôn:

- Ta nhớ Lão Miêu, Nhãn Tình Thủy, Hôi Lang, và cả bọn Thần Linh nữa. Ta rất muốn đến nghĩa trang thăm chúng.

- Vậy sao ngươi không đi?

Vũ Ngôn cố kìm nén tâm tình kích động, thở ra một làn khói, hắn hỏi.

- Ta, ta...

Đôi mắt Lỗ Trùng đỏ hoe:

- Ta có lỗi với chúng. Ta không dám đi...

Nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi. Lỗ Trùng, một hán tử cao bảy thước (khoảng hai mét) lại khóc òa như một đứa trẻ:

- Ta có lỗi với chúng. Chúng đã hy sinh, còn ta vẫn còn sống. Ta có lỗi với chúng...

Thân thể Lỗ Trùng run rẩy, những giọt nước mắt bi thương tí tách rơi xuống, thỉnh thoảng hắn lại đưa tay áo quệt ngang. Trong mắt người ngoài, hành động ấy có thể buồn cười, nhưng đối với Vũ Ngôn, nó lại vô cùng thân thiết. Bởi lẽ, tình cảm dành cho chiến hữu của những người từng trải qua quân ngũ là điều mà người ngoài khó lòng thấu hiểu, đặc biệt là trong một tập thể đặc thù với những người lính gắn bó sinh tử như Liệp Ưng.

Vũ Ngôn có thể cảm nhận được tâm tình của Lỗ Trùng, bởi lẽ hắn cũng từng trải qua cảm giác đó. Chỉ là hắn không ngờ Lỗ Trùng đến bây giờ vẫn chưa thể vực dậy tinh thần. Vội vỗ vai Lỗ Trùng, hắn nói:

- Huynh đệ, chuyện này đâu phải lỗi của ngươi, vả lại đó cũng là sứ mệnh của chúng ta. Khi nào rảnh, ta với ngươi cùng đi thăm chúng. Cả Hầu Tử và Tiểu Lý Tử nữa, chúng cũng ở đó. Chúng ta vĩnh viễn không thể nào quên được chúng.

Lỗ Trùng trút bỏ được gánh nặng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, ngẩng đầu nói:

- Được, huynh đệ. Đến lúc đó, ta và ngươi cùng đi thăm chúng. Nói thật, ta rất nhớ Liệp Ưng, nhớ Tăng Đại, nhớ các huynh đệ, nằm mơ cũng muốn trở về nơi đó.

Vũ Ngôn gật đầu, nói:

- Vậy khi đó chúng ta về thăm chúng luôn thể. Ngươi bây giờ đã làm đến chức quản lý rồi, khi đó lại áo gấm về làng. Chậc, mang về một con dê béo như thế, các huynh đệ sao có thể không mừng cho được.

Lỗ Trùng cười hì hì, nói:

- Ngươi đừng có ghen tị với ta. Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy. Đáng đời!

Vũ Ngôn nhớ ra một chuyện, hỏi:

- Lão Lỗ, sao Quan Nhã Ny lại biết ngươi có xuất thân lính đặc chủng vậy?

Lỗ Trùng cười đáp:

- Ngươi cho rằng ta là kẻ không nguyên tắc như vậy sao? Đó là thân phận mà Tăng Đại đã sắp xếp cho ta trước khi xuất ngũ. Lão biết ta ngoài cầm súng ra thì chẳng biết làm gì, nên đã bố trí cho ta một thân phận: phân đội trưởng đại đội trinh sát quân khu Thiên Kinh. Sao nào, oai không, đồ nhóc? So với ngươi thì phong cách hơn hẳn chứ? Mà ngươi làm gì lại lấy thân phận học sinh, sinh viên như vậy? Ngại mặt mình chưa đủ trắng sao?

Vũ Ngôn cười nói:

- Tăng Đại đúng là hiểu ngươi thấu tận chân tơ kẽ tóc! Số ta sao lại đen đủi vậy chứ! Ngươi có phải dùng bảo bối gì hối lộ Tăng Đại không vậy?

Đại đội trinh sát quân khu tuy cũng bí mật, nhưng cấp bậc còn xa mới sánh bằng Liệp Ưng. Hơn nữa, thân phận này còn cố ý được để lộ, nên việc Quan Nhã Ny có thể "điều tra" ra cũng là lẽ thường.

Lỗ Trùng kéo tai hắn, nói:

- Ta đâu dám hối lộ ai! Không giấu gì ngươi, từ khi xuất ngũ đến giờ ta vẫn chưa từng gặp Tăng Đại. Sau khi xuất ngũ, ta đến công ty vệ sĩ Thành Long làm việc. Họ thấy thân thủ ta lợi hại, lại biết xuất thân của ta liền sắp xếp cho ta lên làm tổ trưởng, sau đó lại được thăng chức quản lý.

Vũ Ngôn kinh hãi nói:

- Ngươi muốn chết sao! Không đến thăm Tăng Đại, nếu để Lão biết được, ngươi tối thiểu cũng bị giam hai tuần, không cho ăn uống, hành cho đến chết cái tên hùng binh bất hiếu nhà ngươi!

Lỗ Trùng xấu hổ cười hắc hắc, nói:

- Ta nào dám đi chứ. Ngươi không nghe Tăng Đại nói sao, chưa làm nên sự nghiệp gì, làm mất danh tiếng Liệp Ưng, đó là điều tối kỵ của Lão. Ta giờ mà đi gặp Lão thì đúng là không muốn sống!

Vũ Ngôn nói:

- Ngươi bây giờ đã làm đến chức quản lý rồi còn gì. Không dám đi gặp Lão, chẳng lẽ còn muốn thành phú ông rồi mới về sao?

Lỗ Trùng xấu hổ nói:

- Ngươi cũng thấy đó, chức quản lý này của ta kỳ thực chỉ là để làm cảnh. Mọi chuyện đều do nha đầu họ Quan kia quyết định, còn ta chỉ quản lý các huynh đệ xuất ngũ bên này. Nhưng như vậy cũng rất tốt. Ngươi cũng biết, ta chỉ có thể chỉ huy binh lính, chứ quản lý người khác thì ta chịu không thấu.

Vũ Ngôn gật đầu, nói:

- Nha đầu này xem ra cũng biết dùng người. Cho ngươi làm cái chức quản lý hư danh, chức vị còn cao hơn cả cô ta, để ngươi cam tâm tình nguyện bán mạng vì cô ta. Đúng là có thủ đoạn!

Lỗ Trùng nghiêm mặt nói:

- Công ty vệ sĩ Thành Long kỳ thực rất tốt! Công ty là bậc lão đại trong ngành bảo vệ, vệ sĩ này. Đặc biệt là Quan tổng. Ngươi có biết Quan tổng không? Chính là cô của quản lý Quan đó. Đó mới là nữ cường nhân chân chính. Ta rất bội phục cô ta. Cái gì, ngươi còn chưa gặp mặt cô ta sao? Huynh đệ, ngươi mà thấy cô ta thì e rằng sau này ngươi sẽ chẳng còn nghĩ tới cô gái nào khác đâu. Quan tổng chính là tuyệt thế giai nhân, là cực phẩm trong số các nữ nhân đó....

Vũ Ngôn thấy nước miếng hắn đang chảy ròng ròng, trong lòng không khỏi khinh thường nghĩ: "Sao ngươi lại vào được Liệp Ưng nhỉ? Lão Tăng bị mù mắt rồi sao?" Rồi sau đó hắn vội vàng kêu lên:

- Dừng! Dừng ngay cho ta! Ta còn tưởng ngươi có ý với nha đầu họ Quan kia. Hóa ra, giờ mới biết là có ý với cô của người ta. Đúng là một tên bại hoại! Sao lại để ngươi vào được Liệp Ưng chứ?

Lỗ Trùng cười tủm tỉm nói:

- Ta đâu dám có ý gì với Quan tổng. Người ta là ai chứ, sao lại có thể để ý tới ta. Đó thuần túy chỉ là cảm nhận chân thực nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ mà thôi. Ngươi chưa gặp Quan tổng nên đợi sau khi ngươi gặp cô ấy, ngươi sẽ biết thế nào là "nữ nhân" thực sự.

Vũ Ngôn bĩu môi nói:

- Đừng nói mấy chuyện này nữa. Nghĩ xem khi nào thì báo tin cho Tăng Đại đi. Nếu không, tiểu tử nhà ngươi chắc chắn sẽ chết rất thảm đó.

Lỗ Trùng trở nên căng thẳng, vội nói:

- Vậy ngươi nói xem nên đi lúc nào. Ta cũng rất nhớ các huynh đệ, nhớ nơi trú quân của chúng ta, ta còn muốn ngủ trên cái giường hỏng của ta nữa.

Vũ Ngôn khẽ thở dài, nói:

- Ta cũng rất muốn!

Bản chuyển ngữ này, vốn thuộc về truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free