(Đã dịch) Chương 54
Vũ Ngôn cũng có nhiều cảm xúc về chuyện này, liền tiếp lời: – Ngành chế tạo, đặc biệt là chế tạo thiết bị nặng, là trụ cột công nghiệp của một quốc gia. Chế tạo ô tô và máy bay càng là biểu tượng cho trình độ công nghiệp tiên tiến của một quốc gia. Nhưng nhìn lại chúng ta, dù đã nghiên cứu ô tô, m��y bay bao năm nay, song ngay cả một cái bánh xe hay một cánh máy bay cũng chưa thể tự mình làm ra. Là con cháu Viêm Hoàng, đây không chỉ là một nỗi sỉ nhục, mà còn tiềm ẩn nguy cơ khôn lường. Thử ngẫm mà xem, nếu không có ngành chế tạo đạt trình độ quy mô hóa hàng đầu, thì trong thời đại lấy khoa học kỹ thuật làm trọng như hiện nay, làm sao chúng ta có thể cạnh tranh với người khác đây?
Vũ Ngôn cũng có chút kích động. Chàng đứng dậy, chậm rãi bước đến trước cửa sổ, trầm giọng nói: – Ngàn năm tiếp theo sẽ là thời đại của khoa học kỹ thuật và năng lượng. Chúng ta phải ưu tiên phát triển những lĩnh vực đang còn lạc hậu so với người khác. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là chúng ta vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng. Chuyện này đáng sợ đến nhường nào đây?
Vu Tử Đồng mỉm cười nói: – Không ngờ chàng còn có thể giác ngộ đến vậy. Thật khó tin khi chàng vẫn còn là một sinh viên chưa bước chân vào xã hội. Đôi khi thiếp cảm giác kinh nghiệm của chàng rất không tương xứng với tuổi tác. Phải chăng chàng còn rất nhiều chuyện không thể tiết lộ cho ai biết?
Vũ Ngôn cũng không phủ nhận, mỉm cười nói: – Nếu cô đã biết ta có chuyện không thể tiết lộ, vậy còn hỏi làm gì? Chẳng phải đây là ép ta phải giết người diệt khẩu sao?
Vu Tử Đồng khẽ nhăn mũi "xì" một tiếng, khóe miệng cong lên, ánh mắt lấp lánh ý oán trách nhìn chàng. Mặc dù Vũ Ngôn đã thấu hiểu đến tận cùng, thấm vào xương tủy vẻ phong tình vạn chủng của nàng, nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi mị lực chết người ấy. Bởi vậy, chàng đành vội vàng dời ánh mắt sang nơi khác.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vu Tử Đồng khẽ đặt lên môi, cười khúc khích nhìn dáng vẻ già dặn nửa vời và có chút túng quẫn của Vũ Ngôn. Chuyện này thật là thú vị!
Vũ Ngôn cảm thấy ánh mắt nàng dường như có vẻ giận, nhưng lại như đang cười mà nhìn chăm chú vào mình. Chàng giờ có cảm giác "yêu mến" này thật khó lòng tiếp nhận, vội nói: – Vậy cô hãy tiếp tục nói về công ty của mình đi.
Vu Tử Đồng nhớ đến chính sự, ánh mắt nàng lại trở nên buồn bã. Nàng ở đây cùng chàng bàn luận chuyện đời, trông có vẻ thành đạt, hiểu biết, nhưng nào ai biết rằng một người phụ nữ như nàng đã phải vất vả kinh doanh bao năm nay, vậy mà công ty lại sắp đứng trước bờ vực đóng cửa. Tâm huyết của bao nhiêu người trong suốt nhiều năm giờ đây lại đổ sông đổ biển. Thật khiến người ta xót xa.
Biết là vậy, nhưng nàng biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ nàng thực sự phải hy sinh hạnh phúc của bản thân để đổi lấy sự phát triển của công ty sao? Song, nếu như ngay cả bản thân mình cũng có thể bán đứng, đánh mất nhân cách, thì một người vô nhân cách còn có thể có khát vọng, lý tưởng, hùng tâm tráng chí gì nữa chứ? Dù có hy sinh bản thân, liệu công ty nhất định có thể phát triển thuận lợi sao? Kẻ như An Tử Phong làm sao có thể bỏ qua được đây?
Còn chàng trai tên Vũ Ngôn trước mắt, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại thần bí khó lường, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại hơi chút phức tạp, với ánh mắt mang chút tà dị và tang thương. Đúng là hấp dẫn đến chết người mà!
Khi Vu Tử Đồng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Vũ Ngôn phát hiện nàng đang thất thần, bèn cười hì hì nói: – Cô không sao chứ?
Vu Tử Đồng bị chàng cắt ngang dòng suy nghĩ còn dang dở, lại thấy nụ cười có chút du côn của chàng, nghĩ rằng chàng đã nhìn thấu điều gì, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng lên, vội nói: – Không có gì, không có gì. Chúng ta đã nói đến đâu rồi nhỉ?
Vũ Ngôn cười ha ha, nói: – Rất ít người khi trò chuyện với ta mà không bị thất thần như vậy. Cô thật may mắn khi có thể v��ợt qua mị lực của ta trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Bằng không thì cô đã chẳng còn cơ hội mà suy nghĩ rồi.
Vu Tử Đồng khẽ hừ một tiếng, khóe môi hiện lên nụ cười tinh nghịch, nói: – Chàng thật biết cách tự khen đấy, chàng à!
Vũ Ngôn mỉm cười nói: – Nói chính sự! Chúng ta hãy nói về chính sự đi!
Vu Tử Đồng trừng mắt liếc chàng một cái, thầm nghĩ: "Tiểu tử này cũng biết tới chính sự ư?" Thấy dáng vẻ cười có chút ngây ngô của Vũ Ngôn, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết, ấm áp. Khi ở cùng chàng, mọi chuyện dường như đều rất tự nhiên, tự nhiên đến mức ngay cả niềm vui cũng không cảm nhận rõ, nó gần như trở nên một điều bình thường vậy. Chàng trai này thật tà môn! Vu Tử Đồng nhìn chằm chằm Vũ Ngôn, thầm nghĩ trong lòng.
– Cha thiếp cùng mấy đồng nghiệp của ông, trong cơn giận dữ, đã từ chức rời khỏi nơi làm việc rồi cùng nhau thành lập công ty này.
Vu Tử Đồng rốt cục cũng thu lại tâm trạng phức tạp ấy, tiếp tục kể về lịch sử công ty mình.
– Thuở ban đầu, công ty mới thành lập có quy mô rất nhỏ, tài chính thiếu thốn. Vài người bọn họ đã dùng từng đồng tiền tích cóp được khi còn làm việc ở công ty cũ để chủ yếu tiến hành một vài vụ mua bán liên quan đến chế tạo ô tô, ví dụ như lắp ráp sửa chữa ô tô, làm đại lý tiêu thụ linh kiện... Nói trắng ra, cũng chỉ là buôn bán mà thôi. Nhưng có một số linh kiện nhỏ, họ đều tự mình gia công, chỉ có điều đó chỉ là những sản phẩm thủ công.
– Vài người họ có kinh nghiệm phong phú, tay nghề lại giỏi, nên dần dà cũng tạo dựng được chút tiếng tăm, và công ty cũng dần phát triển. Khi tài chính dồi dào, họ lại thành lập nhà xưởng chế tạo linh kiện của riêng mình. Mặc dù quy mô không lớn, nhưng đó cũng là một sự chuyển biến từ một xưởng thủ công nhỏ trở thành một cơ sở chính quy. Đương nhiên, trong lòng cha thiếp và những người cùng ông vẫn ấp ủ một giấc mộng, đó chính là tự mình tạo ra một chiếc xe của riêng ta. Nhưng bản thân ông cũng hiểu rằng, chỉ bằng sức của vài người thì đừng nói là chế tạo một chiếc xe hoàn chỉnh, mà ngay cả một cái lốp cũng đã vô cùng khó khăn rồi.
Vũ Ngôn gật đầu nói: – Điều đó là lẽ tất nhiên. Không có tài chính thì việc chế tạo một chiếc xe gần như là điều không thể.
Vu Tử Đồng buồn bã nói: – Họ đều hiểu rõ điểm quan trọng này, nên những vị chú bác cùng lập nghiệp với cha thiếp đã lần lượt nản lòng, hơn nữa còn vì một vài nguyên nhân khác mà dần dần rời khỏi công ty. Những người ở lại đều ôm trong lòng chút uất giận. Trong tình hình đó, cha thiếp đã quyết định lấy lui làm tiến, lấy việc sửa chữa ô tô làm nền tảng, tích lũy kinh nghiệm, từng bước từng bước tiến lên để một ngày nào đó làm ra một chiếc xe của riêng chúng ta.
Vũ Ngôn cảm khái nói: – Cha cô quả là một người đáng kính trọng. Nếu dân tộc ta có nhiều người mang trong mình những suy nghĩ, hoài bão như vậy, thì còn chuyện gì mà chúng ta không thể làm được chứ?
Vu Tử Đồng gật đầu nói: – Dân tộc ta cần cù, trí tuệ, nhưng lại thiếu quyết tâm và nghị lực, dễ ham muốn hưởng thụ. Đây là điều mà cha thiếp khi còn sống đã cảm khái nhất.
Vũ Ngôn mỉm cười nói: – Chúng ta bàn luận vấn đề này dường như đã hơi lạc đề rồi. Cô hãy kể xem, cha cô đang phát triển theo hướng sửa chữa ô tô thì có quan hệ gì với kẻ họ An kia chứ?
Vu Tử Đồng nói: – Công ty của chúng tôi, mặc dù lấy việc buôn bán linh kiện ô tô làm nghiệp vụ chính, nhưng mấy năm nay, cha thiếp cùng những người khác kỳ thực còn nghiên cứu một số phương diện khác. Có hai phương diện họ đang chú trọng nghiên cứu đó chính là: một, thiết bị ống xả ô tô thân thiện môi trường; hai, cải tiến thiết bị cho động cơ ô tô. Nghiên cứu này họ mới hoàn thành vào năm trước.
Vũ Ngôn hỏi: – Thiết bị ống xả ô tô thân thiện môi trường thì ta còn có thể hiểu được. Ô tô trong tương lai cần hướng tới việc tiêu hao ít nhiên liệu, đồng thời sẽ có một tiêu chuẩn ống xả mới. Theo ta được biết, tiêu chuẩn ống xả của ô tô châu Âu nghiêm khắc hơn nhiều so với trong nước. Tương lai trong nước rất có thể sẽ phải áp dụng tiêu chuẩn mới của họ, cho nên ống xả thân thiện môi trường là xu thế bảo vệ môi trường trong tương lai. Sau này, khi có tiêu chuẩn ống xả mới, xe cũ cũng phải trang bị thêm ống xả thân thiện môi trường. Về điểm này, cha cô và những người cùng làm với ông quả là rất có tầm nhìn.
Vu Tử Đồng nghe chàng khen cha mình thì trong lòng cũng cao hứng, quyến rũ liếc mắt nhìn chàng một cái, nói: – Chàng cũng rất có tầm nhìn đấy chứ.
Vũ Ngôn mỉm cười nói: – Ta chỉ là cây do tiền nhân vun trồng, là hậu nhân được thừa hưởng thành quả của tiền nhân, nên cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ngoài miệng. Còn nếu thật sự để ta tự mình làm, thì dù chỉ bằng một phần thành tựu của cha cô, ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Vu Tử Đồng mỉm cười nói: – Chàng đừng khiêm tốn quá. Thiếp dám đảm bảo, chỉ cần chàng cố gắng thì chuyện tung hoành trên thương trường cũng chỉ là chuyện nằm trong tầm tay mà thôi.
Vũ Ngôn lắc đầu cười: – Ta giờ chỉ là một tiểu tử nghèo không xu dính túi, nói gì đến chuyện tung hoành thương trường chứ? Chẳng phải sẽ khiến người ta cười vỡ bụng sao? Cô đừng trêu chọc ta nữa.
Vu Tử Đồng nghiêm mặt nói: – Nhìn người kh��ng thể chỉ nhìn xem họ có bao nhiêu tiền, mà phải nhìn vào đầu óc và tầm nhìn của họ. Thiếp có dự cảm, thành tựu trong tương lai của chàng nhất định sẽ vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vũ Ngôn cười hì hì nói: – Vậy ta xin nhận lời tốt đẹp của Vu tiểu thư. Những lời như thế ta rất thích nghe. Còn việc cải tiến thiết bị cho động cơ ô tô là gì?
Dòng chữ này được khắc ghi để tôn vinh sự kỳ công trong từng câu chữ, chỉ tìm thấy tại truyen.free.