Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 57

Vũ Tử Đồng thấy hắn không đáp lời mình mà lại hỏi han chuyện châu báu, nhiệt huyết vừa nhen nhóm trong lòng nàng chợt nguội lạnh. Nàng thầm nghĩ, một ngàn vạn này ngay cả bản thân mình còn chẳng xoay sở nổi, hắn chỉ là một thư sinh chưa trải sự đời thì làm sao có biện pháp? Lời hắn nói ban nãy hẳn chỉ là để an ủi nàng mà thôi.

Vũ Ngôn nhận thấy vẻ thất vọng trên gương mặt nàng, bèn cười nói: – Nàng chớ nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần cho ta biết hiệu châu báu nào có tiếng tăm và tiềm lực là được.

Vũ Tử Đồng gượng cười, đáp: – Trong giới thương trường, thiếp cũng có quen biết vài chủ hiệu châu báu, chỉ là ít khi giao thiệp cùng họ. Nghe người ta đồn rằng, hiệu danh tiếng nhất và có thực lực mạnh nhất phải kể đến Bảo Khánh Tường, một cửa hiệu đã trăm năm uy tín. Chi tiết ra sao, thiếp cũng không rõ tường tận.

– Bảo Khánh Tường? Cái tên này nghe cũng không tồi. Ngày mai ta sẽ đến đó xem thử.

Vũ Ngôn cười, nói: – Ai da, Vu tiểu thư, nàng chớ nên đăm chiêu ủ dột như thế. Ta đã nói có cách là ắt có cách. Nàng phải tin tưởng ta chứ.

Vũ Tử Đồng nghe hắn nói với giọng điệu đầy tự tin, lại nghĩ đến những điểm bất phàm của hắn, trong lòng không khỏi tự hỏi: Hắn thật sự có biện pháp sao? Một tia hy vọng chợt dấy lên trong tim nàng, nàng nhìn hắn, hỏi:

– Chàng có cách gì, có thể nói cho thiếp biết không? Chàng cũng bi��t, giờ thiếp đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Vũ Ngôn cười đáp: – Kỳ thực việc này cũng rất giản đơn. Trong tay ta có một vài khối bảo thạch vô cùng quý giá, đại khái niên đại đều ước chừng mấy trăm năm.

Vũ Tử Đồng giật mình mở to mắt nhìn hắn, kinh hãi thốt lên: – Chàng là kẻ buôn lậu cổ vật hay là một tên trộm mộ vậy?

Vũ Ngôn buồn bực, khẽ vỗ nhẹ đầu nàng, cười nói: – Nàng thử dùng đầu óc mà suy xét xem. Trong mắt nàng, chẳng lẽ ta lại giống một kẻ buôn lậu cổ vật hay một tên trộm mộ sao?

Vũ Tử Đồng thấy động tác thân mật của hắn, khuôn mặt chợt đỏ bừng, nàng ngượng ngùng vội vàng nói: – Là chàng không nói rõ ràng đó chứ, sao có thể trách người ta được?

Nữ cường nhân trong lúc lơ đãng, chợt hiện lên vẻ e ấp, xinh đẹp tuyệt trần như thiếu nữ, khiến Vũ Ngôn hắn lại một phen xao động trong lòng.

Phải rất khó khăn mới kiềm chế được những ý niệm bất chính, Vũ Ngôn cười nói: – Xem ra là lỗi của ta rồi. Lỗi tại ta không nói rõ ràng. Vậy nói cho nàng hay. Ta có một vị trưởng bối sau khi viên tịch đã để lại cho ta một ít châu báu cổ xưa, hơn nữa số lượng cũng không nhỏ. Ta muốn tìm một hiệu châu báu để giám định giá trị, xem xem có đủ giúp nàng giải quyết vấn đề hay không.

Vũ Tử Đồng vội vàng nói: – Đó là bảo vật mà các bậc trưởng bối nhà chàng truyền lại, sao có thể dễ dàng bán đi như vậy chứ? Vả lại, chàng bảo mình là cô nhi, vậy lấy đâu ra trưởng bối? Chàng đừng lừa thiếp!

Vũ Ngôn lắc đầu cười, nói: – Nàng quả là một người rất tỉ mỉ. Trưởng bối của ta là trưởng bối trong sư môn, sư môn đó, nàng có hiểu không?

Nghe vậy, Tử Đồng liền liếc nhìn hắn một cái, ý nói: Chàng tưởng thiếp là kẻ ngốc sao?

Vũ Ngôn tiếp lời: – Ta không yêu thích bảo thạch, cũng chẳng hiểu biết gì về chúng. Những bảo vật này trong tay ta chẳng khác nào những viên đá vô dụng, cứ để vậy thì chỉ phí hoài theo năm tháng mà thôi. Huống hồ, bảo thạch là vật chết, ta cứ cất giữ thì quả là quá phung phí. Bởi vậy, nếu biến chúng thành tài sản mà chúng ta cần, dùng tài sản đó làm những việc có ý nghĩa, thì những bảo vật này mới thực sự phát huy giá trị của nó. Hơn nữa, ta cũng có chút tư tâm riêng trong đó.

Nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của Vũ Tử Đồng, Vũ Ngôn cười nói: – Phụ thân nàng không phải muốn tạo ra những chiếc xe do chính chúng ta sản xuất sao? Vậy hãy để chúng ta tiếp tục thực hiện chí nguyện lớn lao của ông ấy. Chúng ta cùng nhau cố gắng, không chỉ để dân chúng bình thường mua được xe tốt, mà tương lai chúng ta còn phải chế tạo ra phi cơ, phải để những chiếc ô tô do chính chúng ta tạo ra được bán khắp Châu Âu, được người Bắc Mỹ ưa chuộng, phải để bầu trời cả thế giới đều là những chiếc phi cơ do chúng ta làm ra!

Vũ Ngôn nói một cách hùng hồn, đứng dậy bước tới trước cửa sổ, trong mắt hắn toát ra ánh sáng kiên định vô cùng: – Ta muốn khiến người nước M, người nước D, người nước R phải thấy, chúng ta có thể làm ra những chiếc xe còn tốt hơn cả bọn họ, muốn đường sá trên đất nước họ tràn ng ngập những chiếc xe do chúng ta thiết kế.

Khi nói những điều ấy, phong thái nho nhã thường ngày của hắn liền biến mất, thay vào đó là khí khái hào hùng, lão luyện của một chiến sĩ. Trong mắt hắn sáng lên vẻ kiên định, thân thể thon dài ẩn chứa một sức mạnh vô cùng vô tận, như thể trên thế gian này chẳng có điều gì có thể làm khó được hắn.

Vũ Ngôn lúc này đã giải quyết được vấn đề tồn tại bấy lâu của chính mình, tìm được mục tiêu đầu tiên cần phấn đấu. Hùng tâm tráng chí tràn đầy lồng ngực, niềm hưng phấn dâng trào không dứt.

Sau khi rời khỏi Liệp Ưng, Vũ Ngôn nhập học tại trường đại học. Cuộc sống thư nhàn của một sinh viên dần bào mòn nhuệ khí của hắn. Hắn tựa hồ như không còn tìm thấy phương hướng cho bản thân, cứ thế trong một thời gian dài sống cuộc đời vô định.

Mặc dù sở hữu một lượng tài phú khổng lồ do Ma môn Cái Thiên để lại, nhưng Vũ Ngôn vẫn chưa tìm ra phương pháp sử dụng chúng hiệu quả nhất. Hắn cũng chẳng rõ Ma môn, môn phái hưng thịnh nhất thời bấy giờ, có còn tồn tại hay không. Bởi thế, số châu báu này cũng bị xếp xó trong một góc. Tuy Vũ Ngôn cũng có lòng muốn lợi dụng khối của cải này để làm điều gì đó có ích, nhưng cho đến nay, hắn vẫn chưa tìm được điều thiết thực nhất để thực hiện.

Thật trùng hợp, hôm nay lại gặp được Vũ Tử Đồng, nghe xong chuyện cũ của phụ thân nàng, Vũ Ngôn chợt có một sự thôi thúc mạnh mẽ. Hắn cảm giác mình đã tìm thấy mục tiêu để phấn đấu, hùng tâm tráng chí đã ngủ yên bấy lâu trong phút chốc trở lại, một khí phách mạnh mẽ liền toát ra. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Vũ Tử Đồng nhìn chăm chú người nam tử trước mắt. Nếu người khác nghe được những lời vừa rồi của hắn, có lẽ sẽ cười nhạt khinh thường. Một tiểu tử nghèo kiết xác không một xu dính túi mà còn vọng tưởng chế tạo ô tô, phi cơ. Quả là kẻ si nói mộng!

Nhưng trong lòng Vũ Tử Đồng lại có một cảm giác kỳ lạ, chàng trai trước mắt này dường như toàn thân ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, như thể chẳng có điều gì đối với hắn là không thể. Vũ Tử Đồng có trực giác, hắn nhất định sẽ thành công!

Vũ Tử Đồng cũng không thể giải thích rõ vì sao mình lại có cảm giác như thế. Với thân phận Vũ Ngôn đang thể hiện trước mắt nàng, sự tán thưởng của Vũ Tử Đồng dành cho hắn hoàn toàn chuyển thành sùng bái, một sự sùng bái mù quáng.

Vũ Ngôn quay đầu lại, thấy Vũ Tử Đồng đang ngơ ngác nhìn mình, liền cười nói: – Thế nào, nghe có giống lời kẻ ngốc nói chuyện viển vông không?

Vũ Tử Đồng lắc đầu, khẽ nói: – Những người như vậy kỳ thực đều là dũng giả. Nếu con người ngay cả một giấc mộng cũng chẳng có, thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Vũ Ngôn cười nói: – Đó cũng chỉ có thể là giấc mộng của riêng ta mà thôi.

Vũ Tử Đồng cũng cười nói: – Hướng về phía mộng tưởng của mình, mỗi bước đi đều là một bước tiến. Mặc dù thiếp tin rằng chàng có thể thành công, nhưng những vất vả gian khổ trên con đường này thì người khác khó lòng mà tưởng tượng được. Phụ thân thiếp chính là một ví dụ điển hình.

Vũ Ngôn nghiêm nghị nói: – Phụ thân nàng không phải là một người đáng thương. Ông là một trí giả có tầm nhìn xa trông rộng. Ngược lại, những kẻ không hiểu, không biết như chúng ta mới chính là kẻ đáng thương, bị người giam vào lồng sắt mà vẫn còn dương dương tự đắc. Chúng ta chỉ có thể cảm tạ những người đi trước như Vũ lão tiên sinh, bởi họ đã dày công tìm tòi, mở ra trước mắt chúng ta một con đường. Để hoàn thành tâm nguyện của họ, hay cũng là tâm nguyện chung của tất cả chúng ta, thì con đường này dù có khổ cực đến đâu, ta cũng nguyện vui vẻ bước đi.

Vũ Tử Đồng thận trọng hỏi: – Chàng thực sự đã quyết định rồi ư? Đó có thể là con đường không có lối về đấy.

Vũ Ngôn hào sảng cười nói: – Ta vốn dĩ chẳng có gì cả, cùng lắm thì tất cả trở về con số không, rồi chúng ta sẽ tiếp tục làm lại từ đầu. Huống hồ ―

Vũ Ngôn liếc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Tử Đồng, cười nói: – Huống hồ, đó chỉ là một tâm nguyện trước mắt của chúng ta. Chúng ta còn cách mục tiêu ấy tới ba vạn tám nghìn dặm lận. Giờ điều quan trọng nhất là phải giải quyết mọi chuyện trước mắt, rồi sau đó mới có thể nói tới chuyện phát triển.

Vũ Tử Đồng liếc nhìn hắn đầy vẻ kỳ lạ, nói: – Thiếp còn tưởng chàng chỉ biết ba hoa mà quên m���t chuyện quan trọng nhất cần chúng ta làm rồi chứ!

Vũ Ngôn cười vui vẻ, nói: – Hê hê, cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc đó bị cảm xúc dâng trào làm lãng mất suy nghĩ. Haizzz, nàng cũng biết, ta giờ còn rất trẻ nên thỉnh thoảng vẫn có chút nông nổi của thiếu niên. Nàng đã nói vậy thì sau này ta nhất định sẽ sửa đổi. Giờ chúng ta nói tới chuyện công ty của nàng đi. Một ngàn vạn này thực sự đã đủ rồi sao?

Vũ Tử Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, ý nói: Hừ, khẩu khí của chàng lớn quá nha, chàng cho rằng xoay sở được một ngàn vạn dễ như nhổ củ cải trắng ư?

Vũ Ngôn cười hì hì, nói: – Vì đắc ý nên nhất thời quên mất mình là ai. Xin nàng thứ lỗi!

Trong lòng Vũ Ngôn kỳ thực vẫn có chút tự tin. Mặc dù hắn không rõ giá trị cụ thể của những viên dạ minh châu này là bao nhiêu, nhưng với kích thước lớn bằng trứng vịt, cùng ánh sáng phát ra từ mười viên dạ minh châu đó, thì dù là kẻ ngốc cũng biết chúng có giá trị vô cùng to lớn. Huống hồ, đó lại là cổ vật lưu truyền từ mấy trăm năm trước, nếu nói về tuổi thật của chúng thì e rằng đã có biết bao nhiêu năm lịch sử rồi. Những viên dạ minh châu ấy là bảo vật vô cùng quý giá, điều đó chẳng còn gì phải nghi ngờ. Tất cả dạ minh châu cộng lại, cho dù không bán được một ngàn vạn, nhưng chắc chắn cũng chẳng kém là bao.

Vũ Tử Đồng nhìn người nam tử trước mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, hỏi: – Trước khi nói tiếp, thiếp còn một vấn đề vô cùng nghiêm túc muốn hỏi — Chàng vì sao lại giúp thiếp?

Vũ Ngôn ngẩn người. Nói thật, vấn đề này hắn vẫn chưa từng nghĩ tới. Chỉ vì cứu Vũ Tử Đồng, biết nàng gặp khó khăn, mà bản thân hắn lại cảm thấy mình có thể giúp nàng, nên quyết định ấy được đưa ra một cách hết sức tự nhiên.

Bởi vậy, vì sao lại giúp nàng, bản thân hắn cũng không rõ. Trên thế gian này có biết bao nhiêu người gặp cảnh khó khăn, vì sao hắn lại chọn nàng để giúp đỡ chứ?

Để giữ trọn vẹn giá trị, nguyên tác này được chuyển ngữ riêng bởi Truyen.Free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free