(Đã dịch) Chương 56
Vũ Ngôn trầm mặc. Một ngàn vạn tệ, với hắn lúc này quả là một con số khổng lồ. Nếu không có số tiền này, Sáng Lực Thế Kỷ đóng cửa là điều chắc chắn.
Vu Tử Đồng tiếp tục nói: "Tối nay, tôi đang ở công ty thương lượng cách xoay xở khoản nợ thì bị An Tử Phong chặn ở cửa. Lúc ấy, tôi bị hắn dồn vào đường cùng nên mới phải theo hắn đến khách sạn An Khải, chính là nhà hàng mà các anh đang ăn. Nếu không phải tôi lợi dụng lúc hắn tìm chỗ đỗ xe mà gặp được anh, thì chính tôi cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Vũ Ngôn nói: "Tên An Tử Phong này thật đê tiện. Hôm nay trừng phạt hắn như vậy thật sự vẫn còn quá nhẹ!"
Vu Tử Đồng vội nói: "Hắn là kẻ có thế lực, chúng ta không thể động vào hắn được. Lúc đó anh làm tôi sợ chết khiếp. Tôi nhìn còn tưởng anh muốn giết hắn nữa..."
Cô khẽ liếc nhìn Vũ Ngôn, thấy hắn trầm mặc suy tư nên Vu Tử Đồng không nói thêm gì nữa.
Vũ Ngôn vẫn đang suy nghĩ xem hôm nay xử lý An Tử Phong như vậy rốt cuộc đã ổn thỏa hay chưa. Nếu Vũ Ngôn vẫn còn ở Liệp Ưng, thì tối nay, An công tử kia chỉ có duy nhất một kết cục, đó là cái chết! Liệp Ưng không có kẻ nào chịu bị ức hiếp. Đó là huyết tính của bọn họ.
Nhưng tính cách con người rất dễ chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh. Vũ Ngôn xuất ngũ đã hơn một năm, cả ngày ở trường học với đám học sinh đơn thuần nên sát khí trên người cũng dần dần phai nhạt và một vài suy nghĩ cũng dần theo khuôn phép.
Trong Liệp Ưng có lưu truyền một ví dụ bi thảm. Một lính đặc chủng trên chiến trường giết địch vô số, nhưng sau khi chuyển ngành, khi đối mặt với những kẻ cưỡng chế phá nhà, bắt mình di dời đi nơi khác, người đó cuối cùng đã phải quỳ gối trước chúng, yếu đuối vô lực khẩn cầu chúng để lại cho mình một chỗ an thân. Rồi sau khi bị những tên kia hành hung, người đó không ngờ đã đốt xăng tự thiêu.
Lúc đó, khi mới nghe được chuyện này, Vũ Ngôn quả thực rất khó tin. Một anh hùng giết địch vô số trên chiến trường thì sao có thể yếu đuối như thế chứ. Nếu đổi lại là mình, mình đã sớm cầm súng liều mạng cùng bọn chúng rồi.
Mà bây giờ, Vũ Ngôn mới dần hiểu được ảnh hưởng của hoàn cảnh tới con người ta lớn đến dường nào. Nếu người lính kia không chuyển ngành mà vẫn còn ở Liệp Ưng, thì gặp phải những chuyện như thế hắn đã sớm không nhịn nổi mà xông lên rồi, chứ đâu có đau khổ quỳ xuống cầu xin kẻ khác như vậy. Song, khi rời khỏi sự che chở của quân đội, người đó đã không còn cái sức mạnh muốn làm gì thì làm nữa rồi. Trong một xã hội tàn khốc, thì cho dù có là một người lính đặc chủng thân kinh bách chiến cũng trở nên yếu đuối, bất lực.
Tất nhiên, Vũ Ngôn không phải là người yếu đuối như thế. An Tử Phong mặc dù đáng tội chết, nhưng giết người trước mặt mọi người không phải l�� một việc làm thông minh. Huống chi hắn ta còn có một thân tu vi thâm hậu của Nga Mi.
Lúc ấy, Vũ Ngôn tức giận chỉ muốn xuống tay giết hắn, nhưng được Vu Tử Đồng nhắc nhở nên sau đó Vũ Ngôn chỉ phế đi một tay của hắn, coi như là trừng phạt nhẹ. Còn nếu phế bỏ cả võ công của hắn, thì Vũ Ngôn cho rằng thủ đoạn này quá ác độc. Mặt khác, Vũ Ngôn tự nhận mình cũng là người trong võ lâm nên dù chưa từng tiếp xúc với các môn phái giang hồ nhưng lại có một sự đồng cảm với họ, kết tử thù với Nga Mi đã là điều hắn không muốn thấy.
Vũ Ngôn nghĩ một lát, thấy thần sắc buồn bã trên khuôn mặt Vu Tử Đồng, vội nói: "Không sao đâu! Tất cả đều đã qua rồi. Có tôi ở đây, cô không phải sợ."
Vu Tử Đồng khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Lúc ở cửa trông thấy anh, tôi biết mình đã được cứu rồi. Tôi cũng không hiểu vì sao, có lẽ đó là trực giác của phụ nữ."
"Mặc dù không có một ngàn vạn tệ, nhưng dứt khoát tôi sẽ không để quỷ kế của hắn ta thành công. Tôi tình nguyện mất công ty cũng không muốn vứt bỏ nhân cách của mình. Tuy rằng không có công ty tôi sẽ rất đau lòng và cũng rất có lỗi với cha, nhưng nếu như không có nhân cách thì tôi sẽ không còn là tôi nữa. Anh có hiểu không?" Vu Tử Đồng lẩm bẩm nói.
Vũ Ngôn đỡ vai cô rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, nói: "Cô là một cô gái dũng cảm, kiên cường. Không chỉ có tôi hiểu cô, mà cho dù là Vu lão tiên sinh ở trên trời có biết cũng nhất định sẽ hiểu cô, ủng hộ cô. Cô là con gái của ông, không gì có thể thay thế được cốt nhục tình thân cả."
"Nhưng công ty của tôi sẽ không còn, tâm huyết của cha bao nhiêu năm, những cố gắng của tôi trong suốt năm năm, tất cả đều biến mất. Tôi, tôi thực sự rất khó chịu ―"
Hốc mắt Vu Tử Đồng đỏ bừng, đôi hàng lông mi run run, nước mắt lăn dài trên má, dáng vẻ đau khổ, đáng thương tựa như một đóa hoa trong mưa.
Vũ Ngôn vỗ nhẹ bả vai cô nhưng không nói thêm gì cả. Nước mắt Vu Tử Đồng mặc sức lăn trên đôi gò má xinh đẹp, cô khẽ tựa vào vai Vũ Ngôn, nói: "Có thể mượn bả vai anh dùng một lúc được không."
Vũ Ngôn ôm vai cô, để cô tựa sát vào lòng mình. Đầu Vu Tử Đồng nghiêng nghiêng dựa vào vai hắn, tay ghì chặt lấy cánh tay hắn mà khóc. Với công lực thâm hậu của Vũ Ngôn nhưng dường như cũng cảm thấy hơi đau khi cánh tay bị cô ghì lấy.
Bên ngoài thoạt nhìn cô là một nữ cường nhân phong quang vô hạn, nhưng kỳ thật Vu Tử Đồng cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, thậm chí so với người bình thường còn yếu đuối hơn, cần sự quan tâm của người khác nhiều hơn. Từ đáy lòng Vũ Ngôn dâng lên một cảm giác trìu mến mà ôm chặt Vu Tử Đồng vào lòng mình.
Cái ôm ấm áp này khiến Vu Tử Đồng cảm thấy mê luyến. Trong lòng Vũ Ngôn, cô mặc sức khóc, mặc sức trút bỏ mọi nỗi đau khi mất người thân, mọi sự chua xót, tủi thân khi vật lộn trong thương trường tàn khốc.
Vũ Ngôn biết tình cảm của cô với công ty rất sâu sắc. Hơn nữa, căn cứ theo tình hình Vu Tử Đồng vừa nói, thì đây cũng là một công ty rất có triển vọng. Nếu không vì âm mưu quỷ kế của An Tử Phong, thì nhất định nó sẽ rất phát triển.
Vũ Ngôn đang nghĩ làm thế nào mới có thể giúp cô gái đáng thương này.
Muốn giúp đỡ thì đơn giản chỉ cần quyền thế và tiền tài. Nói về quyền thế, thì lão Tăng nói không chừng có thể t��o ra chút tên tuổi, nhưng đó chỉ hữu dụng với người bình thường, còn với loại có máu mặt, có bối cảnh thâm hậu như tập đoàn An Khải thì căn bản không có chút tác dụng.
Tiền, người có tiền mình quen biết cũng không có mấy. Tính một cách miễn cưỡng, thì người có tiền mình biết chỉ sợ cũng chỉ có Quan Nhã Ny. Nhưng, với giao tình của mình và cô nàng đó, thì đừng nói một ngàn vạn tệ, mà ngay cả một cắc mình cũng khó mở miệng.
Tiền, tiền, tiền. Vũ Ngôn lẩm bẩm. Tiền đúng là thứ tốt mà. Đến đâu cũng phải chuẩn bị tiền, việc gì cũng cần dùng tới tiền. Haizzz! Vũ Ngôn nhắm mắt lại thở dài, bỗng trong đầu đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sáng lung linh.
Dạ minh châu! Sao mình lại quên nó được chứ! Khi rời khỏi Thanh Sơn, Vũ Ngôn đã mang dạ minh châu theo để chuẩn bị khi tới Thiên Kinh sẽ tìm một chuyên gia châu báu để xác định giá trị của nó xem thế nào.
Mặc dù không biết giá trị của viên dạ minh châu này rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì nó cũng là cổ vật của mấy trăm năm trước. Nên cho dù không phải dạ minh châu thật thì đó cũng là thuộc dạng đồ cổ. Huống chi đây là dạ minh châu của người đứng đầu Ma môn mấy trăm năm trước truyền lại. Với sự tinh minh của sư phụ Ma Tôn, thì đồ hắn để lại tuyệt đối không phải là hàng kém chất lượng.
Giờ trong lòng Vũ Ngôn đang cảm thấy rất hưng phấn, hắn đắc ý vuốt nhẹ mái tóc Vu Tử Đồng, nói: "Tử Đồng, tôi có cách!"
Tựa vào trong lòng Vũ Ngôn, hưởng thụ cảm giác an toàn và hơi thở nam nhi nồng hậu chưa từng được trải qua trước kia khiến da thịt Vu Tử Đồng nóng lên. Khi đang có chút mê muội thì chợt nghe lời của Vũ Ngôn, cô khiếp sợ vội ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh có cách? Mau nói cho tôi biết đi!"
Trong đôi mắt đen sáng của Vu Tử Đồng lóe lên ngàn vạn đạo nhu tình. Khuôn mặt cô như hai đám mây đỏ hồng xinh đẹp. Mái tóc rủ xuống ngực. Dưới lớp áo ngủ mỏng manh, dáng người lả lướt, uyển chuyển rõ ràng với những đường cong mãnh liệt dán sát vào người Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn chỉ cảm thấy có hai ngọn núi mềm mại đang đè lên ngực mình. Cái cảm giác non mềm, mượt mà khiến trái tim hắn như muốn nhảy cả ra ngoài để biến thành một con sói dũng mãnh. Hô hấp hơi trở nên dồn dập, trong lòng như có lửa đốt, nóng khôn tả, bộ phận đàn ông nhất trên cơ thể phát triển lớn mạnh như cây cối trong mùa xuân. Ánh mắt hắn nhìn Vu Tử Đồng mà như muốn phun lửa.
Vu Tử Đồng cũng không chịu nổi. Cái cảm giác an toàn khi ở trong lòng hắn mặc dù rất thoải mái nhưng lại nóng ẩm vô cùng. Hơi thở nóng bỏng và thân thể hừng hực của hắn khiến cơ thể Vu Tử Đồng cũng có cảm giác nóng như lửa.
Vu Tử Đồng chỉ cảm thấy cả người mình mệt mỏi, yếu ớt ngã vào lòng hắn, rồi chỉ muốn vùi đầu vào đó và không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Vũ Ngôn cảm giác có một sức mạnh đang hấp dẫn mình đi về phía trước. Môi hắn nhanh chóng chạm vào gương mặt cô. Đôi vành tai đẹp như tạc của Vu Tử Đồng đỏ bừng nóng như có lửa đốt. Hơi thở nóng rực kia khiến Vũ Ngôn xúc động muốn tiến thêm một bước nữa.
Vũ Ngôn mới vừa chạm vào vành tai cô thì thân thể Vu Tử Đồng lập tức hơi chút run rẩy. Thân thể mềm mại đang rúc vào lòng Vũ Ngôn kia càng trở nên nóng bừng.
Mặc dù chỉ là một sự rung động rất nhỏ nhưng cũng đủ để Vũ Ngôn tỉnh táo lại. Trong lòng Vũ Ngôn thầm hổ thẹn: quân tử không vào phòng tối. Tử Đồng gọi mình lên tâm sự tức là cô ấy yên tâm về mình. Nếu mình lúc này lại lợi dụng khi cô ấy gặp khó khăn thì nào khác gì tên An Tử Phong kia chứ.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn dù sao cũng là một thanh niên bình thường nên trong lòng vẫn có cảm giác mong đợi với tuyệt sắc giai nhân trong lòng này. Hắn từ từ xê người ra một chút nhưng trong lòng vẫn có đôi chút không nỡ.
Vu Tử Đồng cũng đã tỉnh táo trở lại. Tuy khuôn mặt vẫn đỏ ửng, nhưng từ đáy lòng lại rất tán thưởng hành vi quân tử của hắn. Mà trong sự tán thưởng đó còn xen lẫn một chút thất vọng và u oán không muốn để người ta biết, thậm chí ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Thấy Vũ Ngôn nhìn không chớp mắt vào mình, trong lòng Vu Tử Đồng cũng vô cùng xấu hổ, vội dịu dàng hỏi: "Có cách gì, mau nói cho tôi biết đi!"
Vũ Ngôn mỉm cười, nhưng lại trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Vu Tử Đồng: "Cô có biết chỗ nào giám định châu báu ở Thiên Kinh không? Tôi muốn tìm một nhà giám định châu báu có đạo đức và có khả năng, để nhờ giúp một vài chuyện."
Độc quyền bản dịch này thuộc về truyen.free, vui lòng không sao chép.