(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 61
Vu Tử Đồng nhìn vị lão nhân gầy gò, giản dị ngoài sáu mươi tuổi đang ngồi đối diện cô. Ông chính là truyền nhân đời thứ sáu của Bảo Khánh Tường, cửa hiệu trăm năm tuổi này, đồng thời cũng là giám định viên của Hiệp hội Trang sức Hoàng gia Anh, và là giáo sư danh dự của Học viện Ngọc thạch Châu báu Quốc gia.
Tóc bạc điểm sương, cặp kính đã cũ, thân hình gầy yếu, vẻ ngoài hoàn toàn không tương xứng với thân phận của lão. Dù nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng đây là hình ảnh của một bậc đại sư về châu báu. Không phải Vu Tử Đồng trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là cô cho rằng, một khi đã là bậc thầy trong nghề châu báu thì hẳn phải là người tinh thần phấn chấn, ý chí phơi phới, ai ngờ lại là một lão nhân trông vô cùng mệt mỏi, dường như có thể gục xuống ngủ ngay lập tức.
Mặc dù Vu Tử Đồng có chút liên hệ với ban quản lý Bảo Khánh Tường, nhưng đó chỉ là những lần gặp gỡ trong các buổi tiệc. Cô chỉ từng gặp một vài giám đốc phụ trách kinh doanh, còn vị chủ nhân đứng sau Bảo Khánh Tường thì cô chưa từng diện kiến.
Vũ Ngôn thì không hề coi thường vị lão nhân trước mắt. Kinh nghiệm ở Liệp Ưng đã cho hắn biết rằng, càng là người không đáng chú ý thì lại càng là người có ảnh hưởng lớn. Trong rất nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, Vũ Ngôn đều phải hóa trang thành những nhân vật không gây sự chú ý, để rồi khi lộ ra thân phận thật, đó sẽ là một đòn chí mạng.
- Phương lão, chúng tôi muốn nhờ người xem thứ này...
Vũ Ngôn lấy từ trong túi mang theo bên mình ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay trẻ con, lập tức cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở của Phương lão đột nhiên bừng sáng, ngỡ ngàng nhìn vật trong tay Vũ Ngôn, rất lâu sau mới run rẩy nói:
- Dạ minh châu?
Phương lão vội vàng đứng dậy đóng cửa, kéo rèm xuống. Lúc này, trông lão không còn dáng vẻ già nua khi trước nữa, lão vội bước tới, nói:
- Có thể đưa cho lão xem được không?
Vũ Ngôn cũng không ngờ lão lại phản ứng mạnh đến vậy, nhưng rồi hắn vẫn đưa viên dạ minh châu qua. Phương lão cẩn thận đón lấy, vừa chạm vào, cảm giác đầu tiên của lão chính là, đây không phải là đồ giả. Nếu là thật thì một viên dạ minh châu lớn đến nhường này, quả thực là hiếm có trên đời!
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng thấy Phương lão mỗi lần lại chà nhẹ nhàng lên một vị trí của viên dạ minh châu, sau đó dùng kính lúp cẩn thận quan sát. Vẻ vui mừng trên nét mặt lão càng lúc càng rõ rệt, rồi đột nhiên, không biết nhìn thấy thứ gì mà lão thất thanh kêu lên:
- Quá tinh xảo! Thật không thể tưởng tượng nổi. Báu vật! Là trân bảo hiếm có trên đời...
Sắc mặt Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng đều lộ rõ vẻ vui mừng. Mặc dù Vũ Ngôn cho rằng mấy viên dạ minh châu này nhất định rất có giá trị, nhưng đó dù sao cũng chỉ là suy đoán của riêng hắn. Giờ đây có một đại sư trong ngành nói đây là trân bảo hiếm có trên đời thì tất nhiên không thể nhầm lẫn được.
Còn Vu Tử Đồng không chỉ vì giá trị của dạ minh châu mà vui mừng, hơn nữa cô còn thấy được hy vọng để cứu vãn công ty. Dưới sự vui mừng không thể kìm nén ấy, bàn tay cô nắm chặt lấy tay Vũ Ngôn, trong lòng bàn tay mảnh khảnh đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Vũ Ngôn rất hiểu tâm trạng của cô lúc này, vì thế hắn liền nhẹ nhàng cầm tay cô, ngón giữa khẽ cọ vào lòng bàn tay Vu Tử Đồng. Vu Tử Đồng chỉ cảm thấy sợi dây trong lòng mình dường như bị khiêu khích, trên người xuất hiện một cảm giác hưng phấn đặc biệt khiến cô không nhịn được mà phải tức giận trừng mắt nhìn hắn. Tên này đúng là một kẻ xấu xa, chẳng còn giống với dáng vẻ chưa từng tiếp xúc với con gái trước kia chút nào.
Vũ Ngôn tất nhiên không thể nào biết được suy nghĩ của Vu Tử Đồng lúc này đang bay đến đâu, thấy khuôn mặt mừng rỡ của Phương lão, hắn vội hỏi:
- Phương lão, thế nào rồi? Đây thực sự là dạ minh châu sao?
Phương lão hồi thần, thở dài nói:
- Nếu viên minh châu này không phải hàng thật, e rằng trên thế giới này sẽ chẳng có dạ minh châu nào nữa.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng, lão liền cười nói:
- Hai người không nên sốt ruột, cứ từ từ mà nghe lão nói.
- Trong rất nhiều sách cổ của đất nước chúng ta thường nhắc tới một vài loại bích ngọc châu báu có thể phát sáng trong đêm. Như "Chiến Quốc Sách" có viết: ngọc bích sáng đến mức gà không biết ngày đêm, khiến tê giác phải kinh hãi. "Hải Nội Thập Châu Ký" của Đông Phương Sóc thời Hán có kể: thời Chu Mục Vương, người Hồ ở phương tây dâng Ngô Cát Ngọc đao và chén dạ quang... chén này là tinh hoa của bạch ngọc, sáng chiếu rõ cả đêm. Đương nhiên, nổi tiếng nhất có lẽ chính là Hòa Thị Bích!
Phương lão ngừng lại một lát, cười ha hả nói.
- Hòa Thị Bích?
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng đều vô cùng kinh ngạc. Hòa Thị Bích là bảo bối mà trẻ con ba tuổi cũng biết. Mà viên dạ minh châu này lại là báu vật sánh ngang với Hòa Thị Bích, vậy há chẳng phải là vô giá sao?
- Đương nhiên, viên dạ minh châu này vẫn còn kém Hòa Thị Bích. Hòa Thị Bích không chỉ có niên đại lâu đời mà danh tiếng của nó còn trải dài suốt chiều dài lịch sử nên tất nhiên đó chính là vật báu vô giá. Song, việc nó có thực sự tồn tại hay không vẫn là một nghi vấn. Nhưng lão chắc chắn rằng viên dạ minh châu này cùng chất liệu với Hòa Thị Bích, hơn nữa đều là tự nhiên, tuyệt không có dấu vết do con người mài giũa. Giá trị của nó tuyệt đối không nhỏ.
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng nhìn nhau cười, thầm nghĩ mình đúng là hơi tham lam rồi. Viên dạ minh châu này làm sao có thể so sánh được với Hòa Thị Bích độc nhất vô nhị chứ?
- Từ thời cận đại đến nay, rất nhiều nhà khoa học đều cho rằng dạ minh châu có thể là vài loại khoáng chất bảo thạch đặc biệt, sau đó được năng lượng từ bên ngoài kích thích mới sinh ra hiện tượng phát sáng. Người xưa có thể gia công những thứ này thành hình viên châu hoặc những hình thù khác. Đây chính là dạ quang bích hoặc dạ minh châu mà trong truyền thuyết và sử sách ghi lại. Trên thực tế, nước ta từng phát hiện một loại huỳnh thạch tại một khu mỏ nào đó, điều đó chứng tỏ dạ minh châu mà sử sách ghi lại là có thật và nước ta cũng có cất trữ!
Vũ Ngôn nhíu mày, hỏi:
- Điều này chẳng phải là không phù hợp với những ghi chép trong lịch sử sao? Nếu dạ minh châu cần có kích thích từ bên ngoài mới có thể phát sáng thì đó cũng chẳng phải là báu vật gì nữa. Theo cháu được biết, trong tẩm cung của rất nhiều đế vương đều dùng dạ minh châu để chiếu sáng nên không thể nào nhờ vào nguồn sáng bên ngoài được.
Đương nhiên, còn có một số ví dụ rành rành trước mắt: viên dạ minh châu trong tay Vũ Ngôn không có nguồn sáng nhưng chẳng phải vẫn tỏa ánh sáng chói lọi như thường sao.
Phương lão gật đầu đồng ý nói:
- Cháu nói không sai. Những khoáng chất phát sáng này trước đó đều cần phải nhận kích thích năng lượng từ bên ngoài, điều này rất giống như trong sách cổ thuật lại. Vậy, ngọc bích châu báu có thực sự cần chiếu sáng mới phát sáng được hay không? Tục truyền rằng, Từ Hi Thái hậu sau khi chết, miệng có ngậm một viên dạ minh châu như vậy.
Vũ Ngôn nhớ tới truyền thuyết Tôn Điện Anh trộm mộ, liền nói:
- Nếu thật sự có báu vật như vậy thì e rằng nó đã rơi vào tay những kẻ trộm mộ rồi.
Vu Tử Đồng cười nhìn hắn. Vũ Ngôn có được viên dạ minh châu này, e rằng cũng từ trộm mộ mà ra.
Phương lão cười nói:
- Vương Hàn có bài từ: "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi. Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi." (1) Chén dạ quang mà mọi người tán dương bao năm qua xuất xứ từ đâu, điều này không thể nào tra cứu được. Nhưng Cửu Tuyền Cam Túc thuộc Lương Châu cũ có sản xuất chén dạ quang, và nguyên liệu được lấy từ Kỳ Liên ngọc trên Kỳ Liên Sơn, mà cũng có người gọi nó là dạ quang thạch. Trên thực tế, Kỳ Liên ngọc là loại ngọc nham thạch, không thể phát sáng vào ban đêm. Cho nên có người nói, chén dạ quang hiện nay không phải là chén dạ quang thời xưa.
Hai người nghe Phương lão kể về mấy điển cố xa xưa, nghe lão tiếp tục nói:
- Trên thực tế, về mặt khảo cổ cũng chưa từng khai quật được dạ minh châu, dạ quang bích, chén dạ quang thực sự. Vì thế, đã có rất nhiều người hoài nghi, thậm chí phủ nhận sự tồn tại của nó.
Vu Tử Đồng khẩn trương nói:
- Điều này còn có thể hoài nghi sao? Không phát hiện cũng không có nghĩa là không tồn tại chứ!
Phương lão cười nói:
- Đó chỉ là suy nghĩ của một bộ phận mà thôi. Trên thực tế, trong nghề châu báu chúng ta không hề có ai hoài nghi về sự tồn tại của dạ minh châu cả.
- Mấy năm nay, nhiều người đã giàu lên từ việc chế tạo dạ minh châu giả. Họ dùng huỳnh thạch của vùng Xuyên Đông, Chiết Giang quét lên tạo thành một lớp màng trên một vật hình tròn. Loại dạ minh châu do con người tạo ra này thì "hào quang" của nó chỉ có thể duy trì ba đến năm tháng, cùng lắm là được một năm. Dạ minh châu chân chính không phải là huỳnh thạch mà là một loại vật chất thiên nhiên tinh khiết, màu sắc đều đặn, hào quang nhẹ nhàng tinh tế, hơn nữa ánh sáng phát ra là vĩnh cửu.
Phương lão cẩn thận nâng viên dạ minh châu này lên, nói:
- Giống như viên này, đây mới là dạ minh châu chân ch��nh. Suốt hai trăm năm qua, Bảo Khánh Tường chúng ta chưa từng được trông thấy. Không ngờ rằng đến đời c���a lão, còn có thể hoàn thành ý nguyện của tổ tiên, để lão được chiêm ngưỡng trân bảo trong truyền thuyết. Ý nguyện đã hoàn thành, đã được hoàn thành!
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng đều có thể hiểu được lòng yêu nghề và sự si mê trong công việc của Phương lão, và cũng vì lòng nhiệt tình của lão mà cảm thấy xúc động.
Phương lão càng nói càng kích động:
- Càng khiến người ta kích động hơn nữa, viên dạ minh châu này chính là vật phẩm ngự dụng của đế vương, có niên đại cách đây hơn năm trăm năm. Đó là một báu vật tuyệt vời đến nhường nào! Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, lão hủ dù chết cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng cũng được một phen vui sướng đến mức gần như bị "đả kích", khiến lồng ngực gia tốc đập nhanh gấp không biết bao nhiêu lần. Vũ Ngôn cảm thấy Vu Tử Đồng đang siết chặt lấy tay mình, sức lực trên tay cô khiến Vũ Ngôn hơi giật mình.
Vu Tử Đồng kìm nén tâm tình kích động của mình, hỏi:
- Phương lão, làm sao người biết đây là vật phẩm ngự dụng của đế vương? Rồi còn biết nó có niên đại hơn năm trăm năm nữa?
Phương lão nói:
- Hai người nhìn này.
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng đi tới trước mặt lão, Phương lão tay cầm kính lúp nói:
- Hai người nhìn kỹ xem thấy được gì?
Vu Tử Đồng ngưng thần nhìn kỹ, ngạc nhiên nói:
- Hình như là có một con dấu màu hồng.
Thị lực của Vũ Ngôn vốn rất tốt nên thấy rất rõ một ấn triện nhỏ trên đó, trong ấn triện có mấy chữ nhỏ: "Đại Minh Chính Thống Hoàng Đế ấn."
(1) Bài Lương Châu từ ký của Vương Hàn. Nguyên tác: 葡萄美酒夜光杯, 欲飲琵琶馬上催。 醉臥沙場君莫笑, 古來征戰幾人回。
Hán việt: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Dịch (bản dịch của Trần Quan Trân): Bồ đào rượu ngát chén lưu ly, Toan nhắp tỳ bà đã giục đi, Say khướt sa trường anh chớ mỉa, Xưa nay chinh chiến mấy ai về.
Mọi bản quyền nội dung này đều thuộc về truyen.free.