Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 62

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 63: Dạ minh châu (3).

Dịch: Thiên Địa Nhân

Nguồn: Sưu Tầm

Vũ Ngôn vốn quen thuộc sử sách, trong lòng cũng có chút ấn tượng với những vị Hoàng đế lừng danh. Khi vừa đọc thấy mấy chữ kia, hắn lập tức chấn động.

Đại Minh Chính Thống Hoàng Đế – đây thực sự không phải một nhân vật tầm thường, mà chính là vị Hoàng đế thứ sáu của triều Minh, Chu Kỳ Trấn, miếu hiệu "Anh Tông". Trong sử sách, Chu Kỳ Trấn là một vị vua rất nổi tiếng, bởi ông đã ủy nhiệm đại thái giám Vương Chấn nắm quyền, khiến triều chính mục nát, hoạn quan lộng quyền. Cuối cùng, theo lời khuyên của Vương Chấn, ông ngự giá thân chinh, nhưng vì không am tường phép dùng binh nên dẫn tới "Thổ Mộc chi biến" (1), và bị bộ tộc Ngõa Lạt của Mông Cổ bắt làm tù binh, mất đi đế vị, sau đó lại được thả về.

Đương nhiên, vị Hoàng đế Anh Tông này cũng chẳng phải một nhân vật tầm thường. Tám năm sau, nhờ "Đoạt môn chi biến" (2), ông lại một lần nữa bước lên ngai vàng, lấy niên hiệu "Thiên Thuận". Đến năm 38 tuổi, ông băng hà, miếu hiệu là "Anh Tông". Từng làm Hoàng đế, bị phế truất khỏi ngai vàng rồi sau đó lại tiếp tục đăng cơ, trong lịch sử, ông có thể nói là một vị Hoàng đế hiếm có và rất nổi danh.

Trên viên dạ minh châu này có khắc ấn triện ngọc tỷ của Đại Minh Anh Tông, điều này thực sự khiến Vũ Ngôn kinh ngạc. Vu Tử Đồng sau khi biết được danh tiếng của vị Hoàng đế Anh Tông này cũng vô cùng kinh hãi. Đây chính là ấn triện của Anh Tông, vị Hoàng đế từng bị bộ tộc Ngõa Lạt bắt làm tù binh ư? Vậy thì chẳng phải nó đã có lịch sử hơn năm trăm năm rồi sao?

Vu Tử Đồng thở dài ra một hơi nói:

"Dạ minh châu vốn dễ bị tổn hại, lại có hình tròn, nhưng làm cách nào họ có thể khắc ấn triện lên đó mà khiến người ta khi cầm vào lại không hề cảm thấy thô ráp chút nào vậy?"

Phương lão nói:

"Đó không phải là khắc, bởi nếu là điêu khắc thì dù tay nghề có cao siêu đến mấy cũng sẽ để lại vẻ thô ráp, làm hỏng đi vẻ mỹ cảm tổng thể của viên dạ minh châu. Ấn triện này dường như được dùng kỹ thuật thủy ấn để in lên, nhưng ai có thể có kỹ thuật cao siêu đến mức khắc được lên đây mà vẫn giữ được màu sắc tươi đẹp, sống động sau hơn năm trăm năm cơ chứ? Ngay cả kỹ thuật vi điêu hiện nay cũng chưa chắc làm ra được điều thần kỳ như thế này."

Phương lão thở dài: "Kỹ thuật như thế này thì không thể dùng mấy từ 'tay nghề điêu luy���n' để hình dung ra được. Trí tuệ của tổ tiên chúng ta thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Hậu bối như chúng ta không ngờ lại không biết họ đã làm ra những điều đó bằng cách nào. Thật hổ thẹn! Hổ thẹn!"

Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng cũng vô cùng cảm thán. Thoạt nhìn, dù thời đại chúng ta có tiến bộ, nhưng những kỳ tích tổ tiên đã sáng tạo vẫn khiến những người sống trong thời hiện đại như chúng ta phải kinh ngạc thán phục, tự thấy mình kém xa.

Vũ Ngôn chợt nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi:

"Phương lão, ông có thể xác định ấn triện kia là của thời Hoàng đế Anh Tông không?"

Phương lão gật đầu nói:

"Làm nghề này, điều cơ bản nhất chính là giám định ấn triện của các vị Hoàng đế qua các triều đại. Lão có thể xác nhận, ấn triện đó quả thực chính là ấn triện của Anh Tông."

Nghe được lời xác nhận từ vị đại sư này, Vũ Ngôn lập tức yên lòng. Xem ra lai lịch của vị tổ sư Ma môn quả thực không hề đơn giản, ngay cả vật mà Hoàng đế dùng cũng có thể lấy ra. Theo phỏng đoán của Vũ Ngôn, dạ minh châu lớn như thế này nhất định không có nhiều, hơn nữa rất có thể nó từng là vật dùng để chiếu sáng trong tẩm cung của Hoàng đế.

Quả nhiên, Phương lão nói tiếp:

"Từ chất liệu và ấn triện trên đó, viên dạ minh châu này nhất định được sử dụng trong tẩm cung của Anh Tông. Số lượng cũng rất ít, không ngờ hôm nay lão hủ lại được chứng kiến từ chỗ của Vũ tiên sinh, thật vô cùng cảm kích."

Vũ Ngôn cười nói:

"Nó cũng là vật do một vị trưởng bối trong nhà cháu truyền xuống. Nghe nói là do có một vị tổ tiên từng là người hầu trong cung triều Minh, và không biết bằng cách nào mà còn có tới vài viên rơi vào tay cháu."

Trong lòng Vu Tử Đồng cười thầm: "Người hầu trong cung là người nào vậy chứ? Tiểu tử này nói lung tung quá."

Phương lão tất nhiên cũng chẳng truy cứu xem dạ minh châu này được lấy từ đâu, mà lão chỉ nghe thấy lời Vũ Ngôn nói rằng, trong tay hắn còn có mấy viên. Người khác có được một viên đã là phúc lớn rồi, còn người thanh niên này không ngờ lại có tới mấy viên, thực khiến người ta kinh ngạc.

Vũ Ngôn nói:

"Nói nhiều như vậy, nhưng xin Phương lão tiên sinh định giá, xem giá trị của nó là bao nhiêu được không?"

Phương lão nói:

"Từ chất liệu và quy cách, viên dạ minh châu này nguyên chất, sáng trong, không hề lẫn tạp chất. Hơn nữa lại lớn, và có niên đại tới hơn năm trăm năm lịch sử. Chắc hẳn cháu cũng biết, hiện nay, cho dù là một mảnh giấy từ năm trăm năm trước cũng còn quý hơn vàng."

Sự so sánh kiểu này tuy thô tục nhưng rất có lý, Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng chỉ cười không nói gì.

"Mặt khác, trên đó còn có ấn triện ngọc tỷ của Hoàng đế. Không nói những điều khác, chỉ riêng kỹ thuật này cũng đủ khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội rồi, huống chi lại là vật ngự dụng, lại còn là của Hoàng đế Minh Anh Tông đại danh đỉnh đỉnh nữa. Dù dùng mấy chữ 'vật báu vô giá' cũng không đủ để hình dung được giá trị hiện tại của nó. Lão hủ ước đoán, giá của nó trên thị trường ít nhất cũng phải trên dưới một ngàn vạn."

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng vẫn chết lặng khi nghe tới giá trị của một viên dạ minh châu như thế này.

Phương lão nhìn thần sắc hai người, tưởng rằng họ nghi ngờ mình định giá vẫn còn quá thấp, nên vội nói:

"Giá cả trên thị trường châu báu thay đổi từng ngày từng giờ, một ngàn vạn này chỉ là mức ước đoán tối thiểu mà thôi. Vật ngự dụng của các vị Hoàng đế đầu tiên, Hoàng đế cuối cùng, hay các vị Hoàng đế nổi tiếng của mọi triều đại đều rất dễ có được giá tốt. Viên dạ minh châu này, nói là châu báu cũng đúng, nhưng nói nó là di vật văn hóa còn chính xác hơn, hơn nữa lại còn là di vật văn hóa quý báu hiếm có. Nếu tiến hành bán đấu giá, lão nghĩ nó ít nhất có thể đạt mức giá một ngàn năm trăm vạn, đương nhiên đó cũng chỉ là ước đoán ban đầu mà thôi."

Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng nhìn nhau, đều thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương. Những điều hôm nay quả thực quá nhiều niềm vui mừng, khiến hai người đều có cảm giác như mình đang ở trong giấc mơ vậy.

Vẫn là khả năng thích ứng của Vũ Ngôn mạnh hơn một chút, hắn cười nói:

"Là thế này, Phương lão. Hai người chúng cháu do cần tiền gấp nên muốn dùng viên dạ minh châu này để thế chấp vay một khoản tiền."

Phương lão buôn bán cả đời nên tất nhiên hiểu được ý của hắn, lão vội vàng nói:

"Chuyện này không thành vấn đề. Với những khách hàng khác, bình thường trước tiên bổn tiệm sẽ đánh giá và cho vay tám phần giá trị. Nhưng hai vị là ngoại lệ. Mặc dù đem so sánh vật trân bảo hiếm có này với tiền thì quả là tầm thường, song đó vẫn là biện pháp hữu hiệu và thực tế nhất. Nếu hai người cần ngay, một ngàn vạn này có thể lập tức đưa đến cho hai người, đợi sau khi bán đấu giá xong chúng ta sẽ thanh toán khoản còn lại."

Vũ Ngôn cười gật gật đầu rồi lấy từ trong túi ra một viên dạ minh châu khác, lớn bằng nắm tay trẻ con, và nói:

"Xin mời ông xem viên này."

Phương lão sững sờ. Chàng thanh niên trước mắt này không ngờ thoáng cái đã lấy ra được hai viên dạ minh châu hiếm thấy, thật khiến người ta kinh ngạc. Nhưng cả đời lão đã gắn bó với nghề này, trải qua vô số sóng gió, nên dù thoáng chút giật mình cũng nhanh chóng hồi phục. Lão đón lấy viên dạ minh châu, xem xét một hồi, một lát sau mới ngẩng đầu lên thở dài nói:

"Vũ tiên sinh, ngài đúng là một cao nhân. Hai viên này, từ chất liệu tới quy cách và cả ấn triện thời Anh Tông, gần như giống nhau như đúc. Thật sự là vật báu vô giá."

Vũ Ngôn thầm nghĩ: "Chỗ mình còn hơn mười viên như thế này nữa cơ! Tổ tông của Ma môn xem ra đã khoắng sạch tẩm cung của Anh Tông rồi."

Vũ Ngôn mỉm cười nói:

"Vậy thế này đi, Phương lão tiên sinh. Thực lực của Bảo Khánh Tường rất mạnh, chúng cháu vô cùng tin tưởng, vậy nên có thể chi trước cho chúng cháu giá của hai viên này được không?"

Phương lão ngạo nghễ nói:

"Bảo Khánh Tường chúng ta mỗi tháng đều có đấu giá. Một ngày có thể cho vay tới năm ngàn vạn, nên hai ngàn vạn này đối với chúng ta hoàn toàn không thành vấn đề. Song, vật này là vật hiếm có, quý giá, nên để khai thác được giá trị lớn nhất của nó, lão đề nghị hai viên bảo thạch này của ngài nên tách ra bán đấu giá. Tháng này đấu giá một viên, tháng sau lại đấu giá một viên nữa, như vậy mới có thể đạt được giá tốt nhất."

Vũ Ngôn gật đầu nói:

"Chuyện này cứ tùy ông quyết định. Giá cao hơn một chút th�� cháu cũng vui vẻ, mà tiền hoa hồng của cửa hàng cũng sẽ nhiều hơn."

Phương lão gật gật đầu. Lão đang định nói tiếp thì thấy Vũ Ngôn lấy từ trong túi ra một viên dạ minh châu khác. Vừa lôi ra, ánh sáng của nó tỏa rạng khiến hai mắt lão không tài nào mở ra được, và độ lớn của nó gần gấp đôi hai viên trước, áng chừng bằng một quả trứng ngỗng.

Phương lão chỉ cảm thấy tim mình đập như muốn nhảy cả ra ngoài. Chàng trai này là Thần nhân chắc, tiện tay mang ra mà đã ba viên trân bảo tuyệt thế!

Phương lão run rẩy đón lấy viên dạ minh châu kia. Trước mắt lão giờ là một không gian ngập tràn ánh sáng. Ổn định lại tâm thần, lão cẩn thận quan sát, lại cầm kính lúp lên, và lại thấy ấn triện màu đỏ quen thuộc trên đó. Vừa nhìn thấy mấy chữ nhỏ, lão lập tức chết sững, lắp bắp: "Quan Âm đại sĩ, Như Lai Phật Tổ, mau tới cứu... cứu... cứu con đi!" Trong ấn triện đó là mấy chữ rất rõ ràng: "Đại Minh Hồng Vũ Hoàng Đế Ấn!"

Vu Tử Đồng nghe thấy Phương lão miệng lẩm bẩm mấy chữ "Hồng Vũ Hoàng Đế" thì cũng nghiêng đầu qua nhìn. Vừa nhìn thấy mấy chữ này, cô cũng ngẩn ngơ: Đại Minh Hồng Vũ Hoàng đế là ai, chẳng phải đó là Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương sao?

Vũ Ngôn nghe thấy, trong lòng cũng hiểu ra được đôi chút. Xem ra những trưởng bối của Ma môn rất thích cướp đồ trong hoàng cung triều Minh, ngay cả Thái Tổ Hoàng đế cũng bị cướp. Mười viên lớn bằng thế này, xem ra là cướp từ tẩm cung của Thái Tông rồi.

Ma môn này có vẻ có cừu oán gì với các Hoàng đế triều Minh đây, nếu không tại sao lại chuyên xuống tay với bọn họ như vậy? Cướp của tổ tông, lại còn cướp cả của con cháu hắn nữa.

Đột nhiên Vũ Ngôn nhớ tới một chuyện: nghe đồn Chu Nguyên Chương có xuất thân từ Minh giáo, và đa số đại tướng dưới quyền đều đến từ Minh giáo, bởi vậy khi lập quốc đã lấy tên là "Minh". Mà theo đồn đại, Minh giáo chẳng phải là Ma giáo sao? (Chú thích: Trong sử sách, Minh giáo (Ma Ni Giáo) là có thật, chứ không phải Kim Dung đại hiệp biên soạn bịa ra.) Xem ra sau khi Minh giáo bị phân liệt, quả thật có một bộ phận người có mối thù khắc cốt với Chu Nguyên Chương. Hành động cướp sạch hoàng cung chính là một chứng cứ rất rõ ràng.

(1): Thổ Mộc chi biến: Vào năm 1449, Minh Anh Tông 22 tuổi dưới sự khuyến khích của Vương Chấn đã ngự giá thân chinh đem quân đánh trận với quân Ngõa Lạt (Oirats, một sắc tộc Mông Cổ) do Dã Tiên (Esen Tayisi, ?-1454) chỉ huy và bị bắt tại Thổ Mộc bảo vào ngày 1 tháng 9 năm đó, sử Trung Quốc gọi đó là Thổ Mộc bảo chi biến.

(2): Đoạt Môn chi biến: Đầu năm 1450, Dã Tiên giảng hòa, trao trả Anh Tông. Tháng 8 âm lịch năm đó, ông về tới Bắc Kinh và được an trí tại Nam cung. Anh Tông bị Cảnh đế giam lỏng trong vòng 7 năm tại Nam cung Tử Cấm Thành và mọi liên lạc ra bên ngoài đã bị Cảnh đế cấm đoán. Con trai Anh Tông là Chu Kiến Thâm (sau này là Minh Hiến Tông) bị phế tước thái tử vào năm 1453 và con trai Cảnh đế là Chu Kiến Tế được lập làm thái tử. Hành động này của Cảnh đế đã làm Anh Tông vô cùng đau khổ. Chẳng bao lâu sau thì Chu Kiến Tế chết, nhưng Cảnh đế vẫn không đồng ý tái lập Kiến Thâm làm thái tử. Tháng giêng năm Cảnh Thái thứ 8 (1457), Minh Cảnh đế ốm nặng, không thể lâm triều. Vũ Thanh hầu Thạch Hanh cùng phó đô ngự sử Từ Hữu Trinh và thái giám Tào Cát Tường đem quân vào Nam cung đón Anh Tông về làm vua. Sử Trung Quốc gọi là "Đoạt môn chi biến".

Bản chuyển ngữ này là sản phẩm độc quyền của truyen.free, kính mời quý độc giả thưởng thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free