(Đã dịch) Chương 63
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 64: Kế hoạch lớn (1).
Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu Tầm
Vừa nghĩ tới đây, Vũ Ngôn lập tức toát mồ hôi lạnh, chẳng phải hắn đã biến thành người của Minh giáo, giáo phái từng phản lại Chu Nguyên Chương sao? Đương nhiên, những điển cố này khó mà khảo chứng, nên Vũ Ngôn cũng không quá để tâm.
Phương lão sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, lão nói: – Vũ tiên sinh, lão hủ năm nay đã 63 tuổi, nhưng hôm nay được chiêm ngưỡng kỳ trân dị bảo thế này, có chết cũng chẳng hối tiếc. Viên dạ minh châu này từng được Thái tổ Chu Nguyên Chương sử dụng, giá trị của nó ít nhất cũng đạt một nghìn tám trăm vạn. Nếu đem ra đấu giá, giá cuối cùng chắc chắn sẽ không dưới hai nghìn năm trăm vạn. Bởi lẽ đây là vật phẩm chưa từng xuất hiện, là tuyệt phẩm có một không hai, e rằng khi đó sẽ có một cuộc huyết chiến về giá mua.
Tiền bạc tất nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng Vũ Ngôn lại chẳng mảy may để tâm đến cuộc huyết chiến về giá mua. Đối với người khác, dạ minh châu là kỳ trân hiếm có, nhưng nó chỉ có thể để ngắm, không thể nuốt vào bụng. Thế nên, không bằng dùng nó đổi lấy thứ mà Vũ Ngôn đang cần ngay lúc này. Cái hắn cần lúc này chính là tiền, thật nhiều tiền, để hiện thực hóa giấc mộng trong lòng Vu lão tiên sinh và cũng là giấc mộng của vô số người khác.
Vu Tử Đồng nghe cái giá hai nghìn năm trăm vạn mà vô cùng kinh hãi, nhưng giờ trong lòng cô lại nghĩ đến một chuyện khác. Anh ấy đã đồng ý tặng mình một viên, giờ nghe được cái giá ấy, liệu anh ấy có đổi ý không? Hừ, nếu anh ta đổi ý, dù phải cướp, mình cũng phải lấy về một viên!
Vu Tử Đồng đỏ mặt, lén nhìn hắn một cái rồi lại nghĩ: Cướp về thì có nghĩa lý gì chứ? Phải để anh ấy cam tâm tình nguyện tặng mình một viên mới tốt.
Vũ Ngôn vỗ tay một cái, nói: – Vậy cứ quyết định như vậy đi. Phương lão, cửa hàng của lão có thể ngay lập tức xuất ra ba nghìn tám trăm vạn không? Với uy tín lâu năm của cửa hàng, cháu tin rằng sẽ không thành vấn đề.
Thấy Phương lão gật đầu, Vũ Ngôn tiếp tục nói: – Mỗi tháng một viên, trước tiên bán hai viên nhỏ, đồ của con cháu đương nhiên phải bán trước, sau đó mới đấu giá viên của Thái tổ Hoàng đế. Cháu tin rằng chúng ta nhất định có thể bán được với giá tốt nhất, cao nhất, và trong không khí vui vẻ nhất.
Vu Tử Đồng và Phương lão thấy hắn nói năng hùng hồn như thể đang bán rau bán cá ngoài chợ, đều không nén nổi bật cười.
Phương lão cũng vô cùng kích động. Lão đã dấn thân vào nghiệp châu báu năm mươi năm, được xưng là đệ nhất nhân trong nước, nhưng phải đến tận ngày hôm nay, khi được chiêm ngưỡng kỳ trân hi thế này, lão mới cảm thấy đời mình sống thật không uổng phí. Lão cũng vỗ bàn đứng dậy nói: – Được rồi! Phương Chúng Lâm này sống đến bây giờ, hôm nay mới là ngày vui sướng nhất trong đời. Chúng ta nhất định phải làm thật rầm rộ, phải để người ta thấy uy danh trăm năm của Bảo Khánh Tường!
Vu Tử Đồng biết công ty đã được cứu. Trong lòng cô giờ kích động đến mức khó có thể diễn tả thành lời. Tuy rằng công ty sắp không còn thuộc về mình, nhưng cô lại có một cảm giác thoải mái, thản nhiên lạ kỳ. Gánh nặng đó đã khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi, nặng nề, nhưng giờ có người đàn ông này, người đang đứng trước mắt cô, tất cả sẽ do anh ấy quyết định, còn cô sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của anh ấy. Mặc dù như vậy sẽ không còn phong quang như trước, nhưng cảm giác an toàn, thoải mái khi nép sau tấm lưng dày rộng của anh ấy khiến cô say đắm. Từ nay về sau, cô sẽ làm việc cho anh ấy, dẹp bỏ mọi buồn phiền, lo nghĩ để anh ấy gánh vác, còn cô sẽ được tự do tự tại, vô ưu vô lo. Cảm giác như vậy thật sự quá tốt!
Vũ Ngôn ký kết hợp đồng với Bảo Khánh Tường xong liền để lại ba viên tuyệt thế trân bảo. Nếu Phương Chúng Lâm, Phương lão biết được trong túi người thanh niên này còn đến hơn mười viên bảo bối như thế, e rằng nét mặt lão sẽ rất khó coi.
Vũ Ngôn cầm chặt chiếc túi. Trước đây hắn chẳng có cảm giác gì đặc biệt, nhưng giờ hắn đã biết giá trị của nó. Trong đó còn hơn mười viên dạ minh châu của cả "con cháu" lẫn "thái tổ", tổng cộng ít nhất cũng hơn một trăm triệu, nên không thể không cẩn thận một chút. Ngay lập tức, hình tượng Vũ Ngôn lúc này đã biến thành một thần giữ của điển hình.
Người vui vẻ nhất phải kể đến Vu Tử Đồng. Trông thấy dáng vẻ dè dặt ấy của Vũ Ngôn, trong lòng cô thầm cười. Đương nhiên, cô không hề biết trong túi còn có nhiều dạ minh châu như vậy. Trong suy nghĩ của cô, Vũ Ngôn cùng lắm cũng chỉ để lại cho cô một viên lớn mà thôi.
Hơn mười viên dạ minh châu, đùa ư? Đó là khái niệm gì chứ? Nếu để Vu Tử Đồng biết Vũ Ngôn còn mang theo bên mình tổng cộng ít nhất hơn một trăm triệu, thì hai tay đang cầm vô lăng của cô không run mới là lạ.
Vũ Ngôn mặc dù có chút ngỡ ngàng khi chỉ sau một đêm đã thành phú ông, nhưng dù sao hắn cũng là người từng trải qua chiến tranh sinh tử, từng dạo một vòng qua Quỷ Môn quan. Vì thế, của cải đối với hắn đã không còn quá quan trọng. Nhưng đó không phải là do hắn ra vẻ thanh cao gì, mà ngược lại, hắn muốn kiếm thật nhiều tiền, vì Hậu Vân, vì hàng nghìn hàng vạn đứa trẻ nghèo không nơi nương tựa giống như cô bé, vì Vu lão, vì lý tưởng, hoài bão của hắn, vì giấc mộng của rất nhiều người. Hắn muốn kiếm thật nhiều tiền để hiện thực hóa giấc mộng của mình, để không phụ sự tin tưởng, ủng hộ của mọi người dành cho hắn.
Vũ Ngôn còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ của mình. Vu Tử Đồng nhìn dáng vẻ trầm tư của hắn nên không quấy rầy, cô giảm tốc độ xu���ng một chút, giúp hắn có thêm thời gian và sự bình tĩnh để suy nghĩ. Tin vào một người là phải ủng hộ anh ta vô điều kiện. Vu Tử Đồng đã nghĩ như thế!
Hiệu suất làm việc của Bảo Khánh Tường quả nhiên rất cao. Khi Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng vừa rời khỏi đó, Phương lão đã đích thân gọi điện báo rằng ba nghìn tám trăm vạn đã được chuyển đến nơi. Tốc độ nhanh chóng như vậy thật khiến Vu Tử Đồng phải giật mình.
Theo yêu cầu của Vũ Ngôn, ba nghìn tám trăm vạn này toàn bộ được chuyển vào tài khoản của Sáng Lực Thế Kỷ. Một nghìn vạn nhanh chóng được dùng để trả hết nợ cho tập đoàn An Khải, ba nghìn vạn tiền đặt hàng kia cũng được xử lý ổn thỏa. Đến lúc đó, nếu đối phương không làm đúng theo hợp đồng, thì cứ gặp nhau tại tòa án.
Thực tế, những người kia mặc dù mượn danh nghĩa đoàn mua sắm của chính phủ, nhưng tiền đầu tư lại do tập đoàn An Khải chi ra. An Tử Phong muốn lợi dụng tình hình tài chính eo hẹp của Vu Tử Đồng để dồn cô vào chân tường. Nhưng kế hoạch giờ đã thất bại, vì thể diện của đoàn mua sắm n��y, hợp đồng mua trang bị làm sạch kia vẫn phải được thực hiện.
Cho dù không thực hiện, cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến Vu Tử Đồng. Gần bốn nghìn vạn rót vào công ty đã hoàn toàn giảm nhẹ áp lực cho cô, giá trị tài sản của công ty hiện nay đã tăng lên hơn gấp đôi. Hấp thụ tám trăm vạn tiền đặt cọc của đối phương, mặc dù có gần hai nghìn vạn phí hàng tồn kho, nhưng số hàng đó không lo không bán ra được. Chỉ cần có thời gian, Sáng Lực Thế Kỷ đã không còn áp lực về tài chính nên việc kéo dài một chút cũng chẳng sao.
Mặt khác, hai nghìn tám trăm vạn còn lại sau khi trả nợ cần phải nhanh chóng sắp xếp. Thí nghiệm cải tiến động cơ còn cần rót vào một lượng lớn tiền nữa. Vũ Ngôn còn muốn đầu tư vào việc mở rộng, chẳng hạn như thiết kế kết cấu khung tổng thể, xác định mục tiêu doanh nghiệp, phương thức thực hiện, lập ra mục tiêu sắp tới và kế hoạch dài hạn trong tương lai, sau đó từng bước hiện thực hóa từng hạng mục nhỏ, xây dựng cơ chế linh hoạt, và chuẩn mực trọn vẹn. Những điều này muốn thực hiện thì cần một lượng tiền đáng kể.
Mặc dù muốn làm lớn, nhưng cũng phải bước từng bước một. Nếu thiết bị cải tiến có thể đạt được thành công, thì có thể dùng nó để đàm phán với các nhà máy sản xuất động cơ. Dù sao, việc tiết kiệm 25% nhiên liệu quả là một sức hấp dẫn rất lớn, khó ai có thể cự tuyệt.
Nhưng Vũ Ngôn còn có một suy nghĩ điên rồ, táo bạo hơn nữa. Hắn nghĩ không thể chỉ trông chờ vào khoản lợi nhuận từ việc cải tiến trang thiết bị này, mà còn phải đàm phán với họ, phải học được kỹ thuật của họ. Một giọng nói luôn ẩn sâu trong lòng Vũ Ngôn chính là: "Chúng tôi cũng muốn tạo ra động cơ!"
Động cơ là trái tim của ô tô, chỉ khi có một trái tim tốt thì chiếc xe đó mới có thể vận hành tốt. Nếu không thể tạo ra động cơ, thì cũng không thể tạo ra được một chiếc xe hoàn chỉnh, và cũng rất dễ bị người ta chèn ép, đặt dao lên cổ. Cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ sâu thẳm trong lòng Vũ Ngôn. Bây giờ, với tính toán của một người không có chuyên môn như hắn, thì ý tưởng đó có chút không thực tế. Nhưng tạm thời không thể chế tạo ra, chứ không có nghĩa là không thể nghĩ.
Dùng trang bị cải tiến để đổi lấy kỹ thuật động cơ, thoạt nhìn có vẻ rất tốt. Nhưng người nước ngoài lại chẳng phải những kẻ ngốc. Không có thiết bị cải tiến thì động cơ cũng chỉ tốn dầu mà thôi; song không có động cơ, thì những thiết bị cải tiến gì gì đó của anh đều chẳng đáng một xu. Ở đây có liên quan đến vấn đề về công nghiệp sản xuất tổng thể và các doanh nghiệp đơn lẻ. Nếu ngay cả các công ty lớn cũng cự tuyệt những trang bị cải tiến này, thì Vũ Ngôn sẽ chẳng còn gì để nói. Tính khả thi của việc trao đổi về cơ bản là không tồn tại.
Chỉ cần một doanh nghiệp có hứng thú với những trang bị kia – mà trên thực tế thì chẳng có doanh nghiệp chế tạo động cơ nào là không hứng thú với thiết bị đó – nếu đã có thể đàm phán với một doanh nghiệp, thì nhất định phải tạo ra hiệu ứng dây chuyền như những quân bài Domino. Còn nếu có nhiều doanh nghiệp muốn đàm phán, thì điều kiện của ai ưu đãi nhất sẽ được cấp độc quyền cho người ấy. Đương nhiên, chỉ có thể cấp một phần độc quyền hoặc đồng sở hữu độc quyền. Phát minh sáng tạo của chính chúng ta, cho dù muốn chuyển nhượng cho người khác, thì cũng chỉ có thể chuyển một phần, chứ không thể để người khác dùng mồ hôi xương máu của chúng ta để kiếm tiền ngay tại đó được.
Kỹ xảo đàm phán ở đây cũng cần được suy xét thật kỹ. Phải cho người ta nếm được lợi ích, để họ trao cho mình một phần kỹ thuật, nhưng mình cũng không thể trả giá quá nhiều. Kỹ xảo đàm phán như vậy phải rất cao siêu, đồng thời cũng cần có kiến thức chuyên môn cực kỳ phong phú. Nhân tài như vậy biết tìm ở đâu? Vũ Ngôn nghĩ mà nhức cả đầu.
Chỉ truyen.free mới mang đến cho bạn phiên bản dịch chất lượng cao của tác phẩm này.