(Đã dịch) Chương 76
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 77: Mị Lực (1 + 2).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Trên gương mặt ấy lại nở nụ cười đẹp nhất thế gian, dịu dàng cất lời: "Lần này đã gây phiền phức cho mọi người rồi. Trong lòng Thư Nhạc vô cùng áy náy, hy vọng không làm phiền thêm mọi người."
Chợt trên khuôn mặt kiều diễm ấy lại hiện lên nụ cười tinh quái: "Nhưng nếu thực sự có phiền phức, cũng mong mọi người có thể giúp đỡ nhiều hơn."
Tiếp sau lời ấy lại là một nụ cười tuyệt mỹ, trong trẻo như thiên sứ, khiến vầng trăng cũng phải ảm đạm đi.
Hồn phách của đám nam nhân dường như đã thoát ly khỏi cõi trần. Nam tử đứng bên trái thấy vẻ mặt của mọi người trong khoang cũng chỉ biết mỉm cười, khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Nam tử này tu vi cũng phi phàm, công lực thậm chí còn thâm hậu hơn Quan Ny Nhã một bậc.
Một hộ hoa sứ giả đi bên cạnh cô gái có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà lại sở hữu võ công cao cường, điều này quả thực chẳng có gì lạ. Ngược lại, nếu người đó chỉ là một kẻ tầm thường thì mới khiến người khác phải kinh ngạc. Sau khi trở lại Thiên Kinh, Vũ Ngôn đã gặp không ít cao thủ võ lâm, bởi vậy dù có gặp thêm một người nữa cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Mãi cho đến khi Thư Nhạc trở lại khoang hạng nhất, không còn thấy bóng dáng nàng đâu n���a, La Hữu mới dần dần hoàn hồn. Hắn dường như không thể tin vào mắt mình, quay sang Vũ Ngôn hỏi: "Vừa rồi Thư Nhạc tiểu thư thực sự nói chuyện với tao ư? Mày vả cho tao một cái xem nào, xem đó có phải là nằm mơ không?"
Vũ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô gái này quả không đơn giản. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến bọn mày mất hết phương hướng."
La Hữu khinh thường cắt ngang lời: "Mất hết phương hướng thì có là gì, nói khiêm tốn thì nàng còn mê hoặc toàn bộ thế giới này nữa là! Thật không hiểu mày mới trở về từ hành tinh nào nữa. Xem ra tao phải dạy mày một lớp cấp tốc mới được."
Thư Nhạc, cô gái này, năm mười lăm tuổi đã xuất hiện trước công chúng, đến nay đã được năm năm. Mỗi năm nàng chỉ phát hành một album âm nhạc và đóng duy nhất một bộ phim. Ba năm sau khi xuất hiện, với giọng hát thiên bẩm và khuôn mặt tuyệt thế vô song, nàng đã chinh phục cả thế giới. Năm thứ tư, album "Vì Anh" đoạt giải Grammy, và cũng trong năm đó, nhân vật công chúa Tinh Linh diễm lệ vô song trong bộ phim sử thi giả tưởng "The Wizard Of Oz" do nàng thủ vai đã giành giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Trong vòng một năm, nàng liên tục gặt hái hai vinh quang lớn trong cả hai lĩnh vực nghệ thuật là âm nhạc và điện ảnh. Đây là một kỳ tích không ai có thể với tới.
Một cô gái da vàng đã dùng tiếng ca và vẻ đẹp của mình để chinh phục toàn thế giới. Mị lực của nàng quả thực không ai có thể kháng cự nổi. Bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ, da vàng, da trắng hay da đen, tóm lại vẻ đẹp của nàng thuộc về toàn thế giới.
Trong lòng người dân trong nước, cô gái này chính là một sự tồn tại như thần thánh. Mỗi một bộ phim truyền hình của nàng đều phải được làm rất công phu, bởi vì mọi người không cho phép bất kỳ sự khinh nhờn nào đối với nàng. Trong một bộ phim, chỉ một cảnh nàng nắm tay diễn viên nam thôi thì đó cũng đã là cực hạn mà khán giả có thể chấp nhận được rồi. Trong lòng họ, bất kể là ai cũng không xứng với vị tiên tử tuyệt thế vô song này.
Mị lực của Thư Nhạc là không biên giới. Cho dù ở các quốc gia có nền công nghiệp giải trí rất phát triển như nước H, nước R (hai nước ở Đông Á), nàng cũng là Thần tượng trong lòng vô số người. Nói thẳng ra, ở hai nước ấy, người dân có thể không biết tổng thống hay thủ tướng là ai, nhưng nếu không biết Thư Nhạc là ai thì đó chính là một điều không thể tha thứ được.
La Hữu nói liền một hơi, liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, rồi lại nói tiếp:
"Mày giờ đã biết m��nh phạm phải sai lầm lớn tới mức nào chưa? Không ngờ mày lại không biết tới Thư Nhạc tiểu thư, đây quả thực là một sự sỉ nhục của quốc gia, của dân tộc. Mày quả thực không phải đàn ông!"
Cuối cùng, Vũ Ngôn cũng đã hiểu được ý trong lời nói của Quan Ny Nhã. Quả thật, nhiệm vụ bảo vệ lần này nếu thất bại, hoặc chỉ cần có một chút sai lầm, dù chỉ là vô tình thôi thì họ dù có chết trăm lần cũng không thể nào nói rõ được với người dân trong nước, với toàn thế giới.
Vũ Ngôn không khỏi lắc đầu. Hồng nhan họa thủy, câu nói này càng ngẫm càng thấy chuẩn xác. Thế nhưng, một cô gái lại một thân một mình lăn lộn trong làng giải trí, hơn nữa còn có thể giành được những thành công to lớn như vậy, nàng thực sự chính là niềm kiêu hãnh của cả dân tộc.
Mộng đẹp của đám nam nhân còn chưa tan, thì trong khoang hạng nhất lại có một người bước ra. Trên khuôn mặt người này là một nụ cười thân thiện: "Xin chào mọi người, hy vọng mọi người có thể tạm thời tỉnh táo khỏi mị lực của biểu tỷ tôi."
Mọi người b���t mãn nhìn tên tiểu tử không biết từ đâu chui ra này, trong mắt họ giờ đây ngập tràn lửa hận. Chết tiệt, cái tội cắt ngang mộng đẹp của mọi người, thực sự không thể tha thứ được.
"Vâng, trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là Chu Hải Lăng, biểu đệ của tiểu thư Thư Nhạc, đương nhiên cũng là người đại diện tạm thời của chị ấy, và cũng là người tìm kiếm tài năng của hãng phim truyền hình Thương Hải. Tôi vừa mới đạt được thành tích xuất sắc nhất là ghi danh vào học tại Đại học Thiên Kinh. Khụ khụ, mọi người đừng nên hoài nghi, học tập chỉ là nghề phụ của tôi thôi, công việc tìm kiếm tài năng mới là nghề chính của tôi. Nhìn thân thể to lớn mạnh mẽ, dáng người cao ngất với các đường nét khỏe khoắn, cùng vẻ anh tuấn bất phàm của các vị, tôi thật không biết các vị có ý muốn gia nhập ngành giải trí điện ảnh này hay không? Đồng thời, công ty chúng tôi còn kiêm cả việc tổ chức sự kiện, lăng xê ca sĩ, đào tạo diễn viên, người mẫu. Khụ khụ, nói chung, phạm vi kinh doanh của công ty chúng tôi trải rộng khắp các nghiệp vụ giải trí. Với con mắt chuyên nghiệp của tôi, các vị đều là những đối tượng đáng để công ty chúng tôi có thể tận lực lăng xê đào tạo. Bất luận là phong độ hay khí chất, các vị đều là những lựa chọn tốt nhất. Tôi đảm bảo, chỉ cần các vị trải qua những lớp huấn luyện đơn giản mà công ty chúng tôi thiết kế thì nhất định các vị sẽ có thể đại triển thần uy trong làng giải trí. Lúc ấy, con đường phía trước của các vị chính là một màu sáng chói lòa."
Vũ Ngôn cảm thấy vô cùng buồn cười. Tên tiểu tử này chính là cậu bé mười tám mười chín tuổi đi bên cạnh Thư Nhạc vừa rồi.
Chu Hải Lăng nhìn khắp một lượt, thấy mọi người có vẻ không nhiệt tình lắm, bèn vội vàng nói tiếp: "Tục ngữ nói rất đúng, phải tu cả trăm năm mới có thể chung thuyền, hôm nay mọi người có thể cùng ngồi ở đây âu cũng là duyên phận. Giờ nếu đăng ký, công ty chúng tôi sẽ không thu phí báo danh, phí tổn đào tạo sau này sẽ được chiết khấu 20%, bao ăn bao ở, bao cả bố trí công việc, bao luôn cả việc thành danh. Nếu các vị hứng thú thì có thể đăng ký ngay bây giờ, tôi nhất định sẽ dành sự phục vụ ưu đãi nhất cho các ngài. Tôi lấy thân phận biểu đệ của Thư Nhạc tiểu thư ra đảm bảo, nhất định sẽ giúp các ngài thành danh thành tiếng, phát tài phát lộc. Nào, lại đây lại đây nào, hoan nghênh mọi người tới đăng ký!"
Với thân phận có thể đi bên cạnh Thư Nhạc, lời Chu Hải Lăng nói chắc không phải là giả. Chỉ là không biết cái công ty giải trí Thương Hải kia có thể tin cậy được mấy phần nữa.
La Hữu lập tức nhao tới, hỏi Vũ Ngôn: "Thế nào hả, mày xem tao có thể đi thử vai không?"
Vũ Ngôn cười nói: "Thử thì được, nhưng tao thấy mày nên nhận vai diễn đặc biệt là thích hợp nhất."
La Hữu nghe xong thì vô cùng hưng phấn: "Nói mau, nói mau, vai gì đặc biệt?"
Vũ Ngôn cười ha hả nói: "Quả núi!"
Lập tức, câu trả lời ấy được đánh đổi bằng một loạt quyền của La Hữu.
Chu Hải Lăng thấy mọi người có vẻ không mấy hưởng ứng, liền cười nói: "Gần đây công ty chúng tôi đang chuẩn bị bấm máy một bộ phim kinh điển tên "Anh Hùng Xạ Điêu", bộ phim này còn rất nhiều vai trống, nếu các vị có hứng thú thì có thể tới thử vai."
Nhìn dò xét xung quanh, khi trông thấy làn da đen bóng khỏe mạnh của Lỗ Trùng, lập tức, hai mắt Chu Hải Lăng sáng lên, hắn đi tới bên cạnh Lỗ Trùng nói: "Vị đại ca này mi rậm tai dài, hình thể cao lớn, nước da khỏe mạnh tự nhiên. Một nam nhân chính hiệu! Đại ca chính là hình mẫu của diễn viên nam trong phim dành cho thanh niên hiện nay. Công ty chúng tôi gần đây đang cần tìm diễn viên nam cho một bộ phim. Không biết đại ca có hứng thú đi thử vai hay không?"
Lỗ Trùng vội xua tay nói: "Tôi không được, không được đâu. Anh tìm thằng kia, thằng kia kìa —"
Hắn tiện tay chỉ một vòng, khi trông thấy Vũ Ngôn thì như gặp được cứu tinh: "Đấy, thằng đó, chính hắn đó. Cái thằng mặt trắng ngồi bên cạnh cửa sổ máy bay đấy!"
Chu Hải Lăng tới bên cạnh Vũ Ngôn nhưng còn chưa mở miệng thì La Hữu đã bật người đứng dậy, nắm lấy tay anh ta, hỏi: "Chu tiên sinh phải không, tôi đăng ký, tôi xin đăng ký. Xin hỏi bộ phim này bao giờ bấm máy? Thư Nhạc tiểu thư có nhận vai nào trong đó không? Tôi khi nào mới có thể trở thành bạn diễn của Thư Nhạc tiểu thư?"
Lời vừa dứt, cái La Hữu nhận được là những ánh mắt khinh bỉ từ xung quanh. Chu Hải Lăng cười ha ha nói: "Con đường diễn xuất của vị đại ca này quả là rộng lớn. Chúng tôi gần đây đang chuẩn bị cho một bộ phim tên "Thần Điêu Đại Hiệp", bên trong chỉ còn nhân vật Đại Điêu là chưa được xác định. Tôi có thể tiến cử anh tới thử vai."
Trong khoang lại được một trận cười sảng khoái, song La Hữu lại chẳng thấy xấu hổ chút nào, hắn dõng dạc nói: "Nếu bộ phim đã có tên là "Thần Điêu Đại Hiệp" thì nhân vật Đại Điêu kia nhất định phải là một vai vô cùng quan trọng. Tôi nhất định phải tới tranh thủ cơ hội này, tranh thủ để mau chóng được diễn cùng Thư Nhạc tiểu thư. Chu tiên sinh, xin hỏi trong bộ phim, nhân vật Đại Điêu này có nhiều lời thoại không?"
Chu Hải Lăng nghiêm túc nói: "Trong kịch bản của bộ phim này, chúng tôi sẽ sửa đổi nguyên tác, cho Đại Điêu biến thành một người đàn ông chân chính, sau đó có thể mở miệng nói chuyện. Lúc đó, lời thoại nhiều tới nỗi khiến anh đọc sưng cả mồm luôn!"
La Hữu híp mắt cười gian. Chu Hải Lăng đẩy hắn ra, ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngôn, cười nói: "Vị tiên sinh này mày đẹp mắt sáng, khí chất thân thiện, lại phong độ nhanh nhẹn, dáng vẻ bất phàm."
"Công ty chúng tôi đang lên kế hoạch cho bộ phim mới tên là "Ỷ Thiên Đồ Long Ký". Tính cách và khí chất của anh rất thích hợp với vai diễn nam chính. Tôi có thể tiến cử anh tới thử vai, nếu trở thành diễn viên chính, tôi đảm bảo trong vòng một năm anh nhất định nổi tiếng khắp châu Á và có thể tiến quân sang Hollywood."
Vũ Ngôn cười ha hả nói: "Vậy Thư Nhạc tiểu thư đóng vai Triệu Mẫn hay Chu Chỉ Nhược?"
Chu Hải Lăng cười xấu hổ đáp: "À ừm, điều này... Gần đây biểu tỷ của tôi đang rất bận nên khả năng chị ấy diễn vai chính e rằng không lớn. Nhưng chị ấy đã đồng ý rút chút thời gian quý giá của mình để nhận một vai vô cùng quan trọng trong bộ phim, đó chính là vai Diệt Tuyệt Sư Thái."
Vũ Ngôn cười nói tiếp: "Nhân vật này quả là rất quan trọng. Xem ra tôi có thể suy nghĩ lại xem."
Chu Hải Lăng vui mừng nói: "Chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay tại đây. Anh lập tức sẽ trở thành người đầu tiên... à, là thành viên của công ty Thương Hải chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ lăng xê, bồi dưỡng anh!"
Vũ Ngôn mỉm cười không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: "Năm nay anh thi vào Đại học Thiên Kinh có phải không? Đúng lúc tôi cũng mới thi vào đó, chúng ta có thể trao đổi với nhau một chút rồi."
Chu Hải Lăng cả kinh kêu lên: "Chao ôi, thế chẳng phải chúng ta sẽ trở thành bạn học của nhau sao!"
Sau đó hắn lại đỏ mặt nói tiếp: "He he, anh cũng biết tinh lực của tôi chủ yếu dùng vào công việc nên thành tích thi cử cũng không được như ý lắm. Cuối cùng đành phải vận dụng một chút quan hệ gia đình, hắc hắc, so với kết quả chân tài thực học của lão đại anh thì quả là kém xa!"
Vũ Ngôn cười hề hề tỏ vẻ đã hiểu. Chu Hải Lăng bỗng hét lên một tiếng kinh ngạc: "Lão Đại, anh là một sinh viên mà lại chạy tới ��ây làm một vệ sĩ, vậy thân thủ của anh nhất định là rất siêu, rất anh tuấn, rất trâu bò phải không? Trời ơi, nhìn cách anh ăn mặc này, thực sự quá ngầu, quá nam tính. Em quyết định sẽ lấy anh làm nguyên mẫu, em nhất định sẽ lăng xê giúp anh!"
Vũ Ngôn lắc đầu cười nói: "Anh nói là quay đồng thời mấy bộ ư?"
Chu Hải Lăng đỏ mặt rồi lặng lẽ nói: "Lão Đại, em bị anh nhìn thấu rồi. Anh nhất định phải giữ bí mật giùm em nhé. Hắc hắc, công ty này của em còn chưa đăng ký. Lần này đúng lúc biểu tỷ phải đi lưu diễn nên em muốn nhờ vào thế của chị ấy, đi đi lại lại để tạo chút tiếng cho công ty của em, cũng là để tiện cho công việc sau này. Hắc hắc!"
Vũ Ngôn nghe mà toát cả mồ hôi lạnh. Thì ra đây là một công ty ma, một công ty không có thực, mà tên tiểu tử này lại muốn dựa thế của Thư Nhạc, da mặt đúng là dày bất bình thường.
Cuối cùng, máy bay cũng đã cất cánh. Các đội viên bên trong khoang cũng biết điểm đến lần này là Thượng Hải, đây là điểm lưu diễn thứ hai của Thư Nhạc. Thượng Hải được coi là trung tâm kinh tế lớn nhất của Trung Quốc và hiện tại cũng là một thành phố quốc tế hóa nhất trong nước. Trước kia, khi đi thực hiện nhiệm vụ, Vũ Ngôn cũng từng qua đây vài lần, ấn tượng của hắn đối với nơi đây cũng chỉ dừng lại ở những tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau.
Trên máy bay, kỳ thực đây là lúc việc bảo vệ được buông lỏng nhất. Trước khi cất cánh, chiếc máy bay này đã trải qua quá trình kiểm tra độ an toàn vô cùng nghiêm ngặt, bởi vậy mọi người cũng không hề lo lắng về việc này.
Khoang công vụ của chiếc Boeing 777 khổng lồ được biến thành một phòng hội nghị tạm thời. Nhóm vệ sĩ được tập hợp lại để phân công nhiệm vụ. Trước khi lên máy bay, nhiệm vụ cũng đã được chia cho mọi người và ai nấy cũng đã thuộc làu làu nhiệm vụ của mình, lần này được xem như là lần nhắc nhở cuối cùng. Khi máy bay hạ cánh, tất cả đều phải tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Chu Hải Lăng cũng muốn chạy tới nghe việc phân công nhiệm vụ nhưng lại bị mọi người cự tuyệt rất nghiêm khắc. Cho tới khi Vũ Ngôn tr��� về thì tên tiểu tử kia đã tựa vào ghế mà ngủ rồi. Cũng may khoang đủ lớn nên Vũ Ngôn tìm một vị trí cạnh cửa sổ khác ngồi xuống.
Nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, cảm giác hơi mất trọng lượng này khiến Vũ Ngôn như được ngồi trong mây. Đi máy bay vốn rất dễ khiến người ta thấy mệt mỏi, nhưng Vũ Ngôn lại chẳng thấy buồn ngủ. Vì khi không cần phải suy nghĩ tới chuyện Sáng Lực Thế Kỷ, tới những nữ hài tử kia, hắn như một chú chim non mới sinh đang tập tễnh học bước trên mặt đất, bỗng nhiên mọc đôi cánh mạnh mẽ cất cánh bay lên chao lượn trên bầu trời. Lúc này Vũ Ngôn thực sự muốn mở cửa máy bay nhảy xuống để hưởng thụ cảm giác được bay.
Trước khi hạ cánh, chiếc radio đã đánh thức Vũ Ngôn dậy khỏi giấc mơ đó, báo hiệu chỉ còn mười phút máy bay sẽ đáp xuống sân bay Hồng Kiều. Tất cả mọi người bắt đầu sửa soạn lại trang bị của mình.
Vũ Ngôn thuộc về vòng ngoài nên trang bị là đơn giản nhất. Tai nghe vô tuyến, côn điện quân dụng. Đội viên vòng ngoài đều không có giấy phép dùng súng, mà Quan Ny Nhã nói, lá chắn thứ nhất có lẽ để chỉ bức tường thành bằng thịt người của họ.
Máy bay đã dừng lại. Nhìn qua cửa sổ có thể thấy rất nhiều ánh đèn trên sân bay. Khi máy bay dừng lại hoàn toàn trên sân bay, mặc dù hiệu quả cách âm của thân máy bay khá tốt nhưng những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vẫn truyền vào tai mọi người.
"Tất cả mọi người không được rời khỏi máy bay. Bây giờ bắt đầu kiểm tra trang bị!" Giọng nói của Quan Ny Nhã thông qua tai nghe truyền đến rất rõ ràng.
"Tổ một vòng ngoài, chuẩn bị xong!"
"Tổ hai vòng ngoài, chuẩn bị xong!"
...
"Tổ một vòng trong, chuẩn bị xong!"
...
Số người và trang bị đã được kiểm kê xong. Quan Ny Nhã hạ lệnh: "Giờ hãy nghe chỉ thị của tôi. Tổ một, tổ hai vòng ngoài xuống trước, sau đó tới bên ngoài vòng bảo vệ, dò xét kiểm tra những đồ vật khả nghi. Hai phút sau, tổ ba, tổ bốn vòng ngoài xuống máy bay rồi duy trì khoảng cách trên dưới mười mét với hai tổ trước. Tổ năm, tổ sáu vòng ngoài thủ tại thang xuống. Tổ một, tổ hai vòng trong khi xu��ng thang bảo vệ phía trước Thư Nhạc tiểu thư, tổ ba, tổ bốn ở phía sau. Khi xuống thang phải che chắn Thư tiểu thư ở mọi góc độ. Trong vòng ba mươi giây, tất cả nhân viên lên xe. Rõ chưa?"
Sau một tiếng hô "Rõ!" chỉnh tề, Quan Ny Nhã trầm giọng ra lệnh: "Tổ một vòng ngoài, hành động!"
La Hữu và Vũ Ngôn đứng dậy, vỗ tay vào nhau một cái, La Hữu lớn tiếng nói: "Người anh em, phía dưới phải xem chúng ta rồi. Cố lên nào!"
Cửa khoang vừa mở ra, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc lập tức truyền vào tai mọi người. Vũ Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, thì lập tức phải kêu lên thành tiếng. Trên sân bay, cách trăm mét là một rừng người hâm mộ đang chờ đợi, người đẩy người, người chen người, chi chít người, tựa như thủy triều người. Lượng người có lẽ phải lên tới hàng ngàn, hàng vạn. Mấy trăm cảnh sát phòng chống bạo động, đầu đội mũ cối, tay cầm khiên phòng hộ đang kéo tuyến an toàn, đồng thời liều mạng ngăn cản dòng người tiến vào trong.
Trên Hầu Cơ Lâu cũng vậy, mọi người nhảy lên đó, rồi hoan hô điên cuồng, tay thì vung đủ loại băng rôn, khẩu hiệu, miệng hô lớn "Thư Nhạc, Thư Nhạc!". Hàng ngàn, hàng vạn người cùng hô, âm thanh hợp lại, dù có cách đó vài km cũng nghe thấy.
Thấy cửa khoang mở, lập tức tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, tiếng hét chói tai vang lên không dứt: "Thư Nhạc ------ Thư Nhạc------". Vô số người kêu gọi tên thần tượng của mình, sau đó họ như phát cuồng bắt đầu lao tới chỗ cửa khoang.
Đám cảnh sát có vũ trang đã sớm lập trận địa, khi thấy đám người lao tới, họ lập tức xông lên phía trước ngăn cản đám người đang xông lên như thủy triều này. Đồng phục của họ đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt ai cũng đỏ bừng lên. Sức mạnh của đám người đang phát cuồng kia thật đúng là không thể kháng cự.
Hai mắt Vũ Ngôn đảo qua đám người trên sân bay và cả trên Hầu Cơ Lâu. Trong số những người ấy, Vũ Ngôn thấy ít nhất có bốn năm mươi viên cảnh sát chìm ẩn vào đó, nhiệm vụ của họ cũng giống như hắn, đó là bảo vệ cô gái như Thần này.
Sau khi La Hữu và Vũ Ngôn tới đứng bên ngoài vòng tuyến bảo vệ, cố nén nh���ng âm thanh hỗn tạp rất lớn kia mà quét mắt quan sát. Thấy không có đồ vật gì khả nghi, La Hữu mới báo cáo: "Tổ một vòng ngoài đã tuần tra xong! Không có gì khác thường!"
Bốn tổ phụ trách vòng ngoài còn lại đều theo kế hoạch đã vạch ra trước đó mà hành động. Sau đó, tổ phụ trách vòng trong do Lỗ Trùng dẫn đầu xuất hiện tại cửa máy bay. Tiếng hoan hô của rừng người lập tức tăng lên gấp mấy lần. Lỗ Trùng đội mũ cối phòng bạo động, tay tự động ôm khẩu súng trường vào ngực, ánh mắt như chim ưng đảo qua xung quanh. Thấy Vũ Ngôn ở đằng xa nhẹ nhàng gật đầu với mình, hắn mới yên lòng. Với khả năng quan sát của Vũ Ngôn và bản thân, ít nhất trong rừng người trước mắt, sự nguy hiểm có thể được loại trừ.
Quan Ny Nhã đi phía sau Lỗ Trùng. Tiếp theo đó, bỗng toàn trường rơi vào trạng thái yên tĩnh, nhưng ngay sau đó, tiếng gầm đã lập tức vang lên. Đó là bởi vì khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ của Thư Nhạc đã xuất hiện ở cửa máy bay.
Vô số đèn flash nhấp nháy cùng sáng lên. Giờ đây, cả sân bay sáng như ban ngày. Rừng người hâm mộ như những con ngựa hoang thoát cương, dòng người dâng lên như thủy triều cứ thế lao về phía trước. Khí thế khổng lồ có thể dời sông lấp biển.
Tất cả mọi người hô khàn hết giọng: "Thư Nhạc ----"
"Thư Nhạc, I Love You!"
Thư Nhạc mỉm cười vẫy tay chào mọi người. Lập tức, tiếng hét chói tai, tiếng gọi ầm ỉ rồi cả tiếng khóc trộn lẫn vào nhau cùng vang lên. Vô số người trong mắt đỏ bừng đầy lệ, nhưng vẫn cứ liều mạng dồn lên, xông về phía trước. Họ giờ mới thực sự như phát cuồng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
"Tiến lên một chút là sẽ gần với thần tượng của mình hơn một chút!"
"Thư ------Nhạc ------"
Bỗng một tiếng hét thê lương mà kéo dài vang lên, át hết tất cả mọi âm thanh. Theo tiếng hét nhìn lại, một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi đang một mình đứng trên đỉnh Hầu Cơ Lâu, tay cô bé cầm một tấm băng rôn ghi tên "Thư Nhạc" rất lớn, trong mắt lóe lên những giọt nước mắt hưng phấn. Cái giọng non choẹt nhưng lại rất sắc kia như vẽ lên bầu trời đêm rồi cứ thế thu hút hồn phách con người.
Nhìn khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng, chân thật, vô hại kia mà trong lòng Vũ Ngôn bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
Để giữ gìn giá trị, bản dịch này xin phép được lưu truyền độc quyền trên truyen.free.