Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đô Thị Lương Nhân Hành - Chương 77

Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu Tầm

Đám Quan Nhã Ny và Lỗ Trùng hộ tống Thư Nhạc và hai người khác xuống thang máy bay. Đám người hâm mộ lại một lần nữa điên cuồng xông vào hàng rào cảnh sát chống bạo động. Vũ Ngôn và La Hữu đứng ở một bên nhưng cũng cảm nhận được sự cuồng nhiệt mãnh liệt từ đám đông này.

Thư Nhạc lo lắng nhìn cô bé kia. Ánh mắt ưu tư khiến người ta đau lòng. Nàng khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông đó mỉm cười rồi chậm rãi bước về phía Hầu Cơ lâu, nơi cô bé đang đứng.

Trên mái nhà xuất hiện hai người đàn ông trông có vẻ là mật vụ. Hai người nhanh chóng tiến lại gần cô bé. Xem ra hai người này là nhân viên cảnh giới bên ngoài nên khi trông thấy cảnh như thế liền tiến đến định đưa cô bé xuống. Vũ Ngôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao vị trí quan trọng như thế mà lại không có ai trông coi, mà lại để cô bé dễ dàng tiếp cận như vậy?

– Đỉnh Hầu Cơ lâu vì sao không có ai gác? Tổ tuần tra vòng ngoài cần lập tức kiểm tra, lập tức kiểm tra!

Vũ Ngôn lo lắng nói vào tai nghe.

– Đang liên hệ với đội cảnh giới vòng ngoài. Trước mắt phải đảm bảo Thư tiểu thư lên xe ngay lập tức. Mọi người giữ nguyên kế hoạch hành động!

Giọng Quan Nhã Ny truyền đến rõ ràng.

Cô bé dường như không để ý đến hai người đang đến gần phía sau, lại thấy th��n tượng trong lòng chú ý tới mình mà nụ cười nở rộ như một đóa hoa trên gương mặt. Cô bé nhanh bước tới trước vài bước sau đó liền buông mình rơi thẳng từ trên đó xuống.

Người đàn ông đang chậm rãi đi tới thì bỗng nhiên tăng tốc, tốc độ nhanh đến khó tin. Hầu hết mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì hắn đã lao đến điểm cô bé kia rơi xuống, đón lấy cô bé vào lòng.

Lúc này Thư Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, mỉm cười vẫy tay ra hiệu cô bé mau đến. Cô bé ngẩng đầu lên từ trong lòng người đàn ông kia, thấy mình càng ngày càng gần thần tượng khiến gương mặt đỏ bừng vì kích động, trong mắt lóe lên sự hưng phấn tột độ. Vì còn chưa có tin tức của lực lượng cảnh giới bên ngoài nên khi mọi người trông thấy cô bé bình yên vô sự thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quan Nhã Ny đã hạ lệnh cho các tổ mau chóng thu hẹp phạm vi bảo vệ, mà cảm giác nguy hiểm trong lòng Vũ Ngôn càng lúc càng mãnh liệt.

Nhìn người đàn ông kia đang ôm cô bé đến gần. Vũ Ngôn đột nhiên trầm giọng nói:

– Đứng lại, xin buông cô bé xuống!

Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc, giọng trầm thấp hữu lực, mắt ưng lóe lên hào quang sắc bén.

Thư Nhạc và người đàn ông kia khẽ sửng sốt. Người đàn ông mỉm cười nói:

– Vì sao?

Vũ Ngôn lắc đầu nói:

– Không một người lạ nào được phép tiếp cận Thư tiểu thư, xin anh hãy phối hợp với nhiệm vụ của chúng tôi.

Người đàn ông cười hòa ái nói:

– Vậy anh đã hỏi ý của Thư tiểu thư hay chưa.

Vũ Ngôn nói với vẻ rất kiên định:

– Việc này là trách nhiệm của chúng tôi nên không liên quan đến bất kỳ ai khác.

Thư Nhạc nhẹ nhàng vén tóc mái, vẻ mặt thân thiện mỉm cười nói:

– Không sao đâu, cô bé chỉ là một người hâm mộ thôi mà, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Vũ Ngôn lắc đầu kiên định nói:

– Nếu Thư tiểu thư có thể tự mình nhìn thấu nguy hiểm thì cần gì đến chúng tôi nữa.

Thư Nhạc nhíu mày nhìn hắn một cái.

Đối với Vũ Ngôn, Lỗ Trùng tin tưởng vô điều kiện. Nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của hắn thì trong lòng cũng phải suy nghĩ lại. Cô bé này làm cách nào mà có thể xuất hiện một cách thần bí tại vị trí quan trọng cho tay súng bắn tỉa như vậy, thật sự khiến người ta phải nghi ngờ. Trông cô bé càng ngày càng đến gần, Lỗ Trùng giơ súng lên, nhắm thẳng vào người đàn ông nói:

– Lâm tiên sinh, xin anh hãy buông cô bé xuống.

Đôi mắt Thư Nhạc khẽ xoay chuyển, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt nàng đã thay đổi. Trên khuôn mặt nàng lúc này là một nụ cười quyến rũ, trong mắt tựa như có muôn vàn tình ý. Nàng nhỏ nhẹ hỏi Vũ Ngôn:

– Vị tiên sinh này, có thể để cô bé đến đây không?

Dung mạo quyến rũ vô song, giọng nói mềm mại như âm thanh tự nhiên, ánh mắt đưa tình đầy ẩn ý, tất cả đều có ma lực đặc biệt, một ma lực có thể hút hồn người khác.

Vũ Ngôn bị nàng tấn công, ngay lập tức trong lòng hắn đã cảm nhận thấy có một ngọn lửa đang dâng lên, trái tim đập mạnh không ngừng. Ma nữ, Vũ Ngôn thầm nghĩ. Sau đó hắn vội vàng vận dụng Thiên Tâm quyết để ngăn chặn sự mê hoặc này, tiếp đó là từ từ nhưng kiên quyết lắc đầu.

Trong chớp mắt, Thư Nhạc lại như biến thành một người khác, một cô bé hàng xóm thuần khiết, vô hại. Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn, nói với giọng tha thiết:

– Vị đại ca này, thật sự anh không cho cô bé đến đây sao?

Nét mặt của nàng tan biến còn nhanh hơn sương sớm trong núi. Chỉ nháy mắt mà vẻ mặt biến đổi tới ba lần, từ tiên nữ thánh khiết đến ma nữ quyến rũ mê hoặc lòng người, rồi lại từ một ma nữ thành một cô bé nhà bên cạnh thuần khiết. Thực khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không hổ danh là diễn viên từng đoạt giải Oscar.

Thư Nhạc thấy Vũ Ngôn vẫn kiên định lắc đầu thì dường như nàng đã thực sự tức giận. Nàng trừng mắt nhìn Vũ Ngôn rồi lại chuyển ánh mắt sang Quan Nhã Ny nói:

– Nhã Ny, chị xem giải quyết thế nào đây? Em không hy vọng người hâm mộ của mình bị đối xử bất công như vậy.

Quan Nhã Ny cũng thấy hơi khó xử. Theo đúng nguyên tắc thì người ngoài không thể tiếp cận Thư Nhạc, đây cũng là nguyên nhân mà cô không ngăn cản Vũ Ngôn. Nhưng giờ Thư Nhạc lại lên tiếng nên không thể không nghe lời. Đang cảm thấy khó xử thì trên khuôn mặt Thư Nhạc chợt lóe lên một nụ cư���i nhẹ nhõm sau đó nàng bước nhanh về phía cô bé. Quan Nhã Ny cũng vội vàng bước nhanh theo sát phía sau.

Vũ Ngôn thấy Đại minh tinh này không nghe lời khuyên của mình thì vô cùng tức giận, sau đó liền ra hiệu cho Lỗ Trùng chuẩn bị hành động. Lỗ Trùng cũng chỉ biết cười khổ.

Thư Nhạc bước tới càng lúc càng gần, mà cô bé cũng càng lúc càng vui sướng. Ánh mắt si mê của cô bé dán chặt vào khuôn mặt Thư Nhạc, đôi tay mềm mại như vô tình đặt lên ngực, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị.

Ánh mắt Vũ Ngôn rất sắc bén, khi liếc mắt nhìn bàn tay cô bé, hắn lập tức thấy trong tay cô là một sợi dây nhỏ như sợi tóc. Kíp nổ! Vũ Ngôn kinh hãi kêu lớn:

– Bom! Mau nằm xuống!

Người đàn ông đang ôm cô bé cũng chấn động mạnh. Phản ứng của hắn cực nhanh. Gần như là ngay tức khắc hắn đã quăng mạnh cô bé ra, thân hình vội vã lùi lại. Cô bé dùng hết sức lực toàn thân thét lên một tiếng chói tai rồi mỉm cười nhẹ nhàng kéo kíp nổ. Trong tiếng nổ mãnh liệt ấy, thân hình nhỏ bé đó hóa thành một trận mưa máu, tan tác trong không trung.

Khi kêu lớn báo động thì đồng thời Vũ Ngôn cũng vận công lực toàn thân, chân không chạm đất nhanh như một tia chớp lao đến trước mặt Thư Nhạc và Quan Nhã Ny, hai tay ôm lấy vòng eo thon của hai nàng, kéo cả hai vào lòng, thân hình bay lên không lướt ra xa vài mét, nhưng chưa rơi xuống đất thì làn sóng không khí do vụ nổ mang theo hai viên đạn lao đến.

Vũ Ngôn cắn răng rồi liều mạng che chở hai cô gái, dùng thân mình chắn lấy luồng khí xung kích. Đồng thời thân hình khẽ nghiêng đi tránh khỏi một viên đạn, còn một viên khác thì sượt qua cánh tay trái. Ngay lập tức, hắn cảm thấy nóng rát đau đớn.

Vũ Ngôn bất chấp đau đớn, ôm hai cô gái liên tục lăn ba vòng, đồng thời hô lớn:

– Lỗ Trùng, hướng một giờ và hướng ba giờ. Hai tên!

Khi vụ nổ xảy ra Lỗ Trùng đã kịp nằm rạp xuống đất, ẩn nấp sau cầu thang máy bay. Khẩu Cửu Ngũ Thức (1) trong tay đặt lên bậc thang, ngắm vào một căn nhà ba tầng cách đó hơn bảy trăm mét. Căn cứ theo bản đồ địa hình mà bọn họ nắm giữ trước đó thì nơi đây là phòng nghỉ của nhân viên công tác sân bay, và là điểm cao mà họ phải kiểm soát.

Vừa đưa mắt vào kính ngắm, Lỗ Trùng đã thấy một bóng người vụt qua, tay súng bắn tỉa của đối phương đã biến mất. Lỗ Trùng vỗ mạnh lên bậc thang, chán nản nói:

– Chỉnh lại vị trí, mục tiêu hướng ba giờ đã biến mất!

– Xin thủ trưởng chỉ huy vòng ngoài lập tức loại bỏ tay bắn tỉa, lập tức loại bỏ tay bắn tỉa!

Quan Nhã Ny đang nằm dưới Vũ Ngôn, hô vào chiếc micro.

– Chỉ huy cảnh giới vòng ngoài là ai? Hùng binh! Hai tên bắn lén mà một tên cũng không trông thấy.

Lỗ Trùng quát vào chiếc microphone.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói trầm thấp:

– Tôi là Trung tá Hùng Dục Huy, chỉ huy hiện trường. Giờ xin báo cáo tình huống, bốn người phụ trách Hầu Cơ lâu đã hy sinh. Phòng nghỉ đang được khẩn cấp thanh trừ. Xin cho tôi hai phút. Hết!

Vũ Ngôn cũng có thể nghe thấy trong lời nói của hắn đang cố nén sự nghẹn ngào, lòng thầm nặng trĩu. Theo tình hình tại Hầu Cơ lâu hiện giờ thì chiến hữu ở phòng nghỉ e rằng cũng khó thoát khỏi số phận này. Kẻ nào có lực lượng mạnh mẽ như vậy, mà bất tri bất giác đã khống ch�� được hai điểm ngắm quan trọng đến thế? Vũ Ngôn và Lỗ Trùng ở phía xa nhanh chóng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, sự nghi vấn trong lòng càng lúc càng nhiều.

Tiếng nổ bất ngờ đã khiến đám người hoảng sợ, trong lúc bối rối, bọn họ càng trở nên hoảng loạn hơn, tiếng kêu la, tiếng khóc thất thanh vang vọng. Quan Nhã Ny vẫn đang ở trong lòng Vũ Ngôn, nói vào ống nghe.

– Mọi người ẩn nấp ngay tại chỗ. Chỉ huy cảnh giới vòng ngoài, xin cho đơn vị liên quan phối hợp cùng chúng tôi che chắn, bảo vệ Thư tiểu thư lên xe.

Vũ Ngôn quan sát bốn phía thấy La Hữu vẫn bình yên vô sự, một đồng đội trong tổ cảnh giới vòng ngoài đã ngã xuống vũng máu. Trong lòng Vũ Ngôn dâng lên bi thương, khi nhớ lại câu nói cô bé đã thét lên trước lúc chết, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lãnh khốc.

– Buông tôi ra, buông tôi ra. Tôi muốn ở cùng với các người hâm mộ của tôi.

Thư Nhạc giãy dụa.

Thấy người hâm mộ của mình đang hoảng loạn, Thư Nhạc vô cùng nôn nóng.

Do tình hình cấp thiết khi vụ nổ xảy ra nên chưa kịp nghĩ nhiều, bây giờ Vũ Ngôn mới có thời gian quan sát tình hình của ba người họ. Bọn họ hiện tại đã nằm tại vị trí cách chiếc Rolls-Royce Phantom đến đón Thư Nhạc chưa đầy mười mét, mà tư thế của ba người lại vô cùng ám muội.

Tay phải Vũ Ngôn vòng qua trước ngực Quan Nhã Ny. Quan Nhã Ny đẩy tay hắn xuống một chút, nhưng, thật trùng hợp, chỉ một chút đó mà bàn tay hắn lại vừa vặn nắm chặt lấy cặp ngực đầy đặn kia. Một tay là vậy, còn tay kia, tay trái của hắn lại ấn Thư Nhạc xuống mặt đất, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy tay mình đụng vào cái gì đó mịn, nhẵn, trơn. Đưa mắt xuống nhìn thì một bàn tay đang an tọa trên mông cong của nàng. Cảm giác tê dại đó khiến Vũ Ngôn không khỏi rung động.

Đôi mắt Thư Nhạc như muốn tóe lửa, gằn giọng nói:

– Anh mau thả tôi ra.

Nàng tựa như một con ngựa bất kham không ngừng giãy dụa muốn đứng dậy. Vũ Ngôn trừng mắt nhìn nàng, kẻ đang tập kích bên ngoài còn chưa bị tiêu diệt nên tất nhiên không thể buông nàng ta ra được.

Thấy cô nàng vẫn không ngừng giãy giụa, Vũ Ngôn chợt nhớ ra tất cả hậu quả đều là do tính cố chấp của nàng, và cũng vì thế mà một đồng đội đã hy sinh. Cơn giận bốc lên, một bàn tay tàn nhẫn đánh mạnh vào mông nàng, rồi nói:

– Nữ nhân ngu xuẩn. Cô im lặng cho tôi. Cô rời khỏi đây càng sớm thì người hâm mộ của cô mới càng an toàn.

Mặc cho nàng là tiên nữ, ma nữ hay là một cô bé ngoan ngoãn nhưng khi bị một người đàn ông lạ lẫm đánh vào chỗ đó, lại còn dạy bảo nàng như vậy, đây là sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận được. Gương mặt nhỏ nhắn như tiên nữ của Thư Nhạc đỏ bừng, hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn hắn như muốn tóe lửa.

Quan Nhã Ny cũng đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn nói:

– Thư tiểu thư, Vũ Ngôn nói đúng đó. Bây giờ cô rời khỏi đây càng sớm thì họ mới càng an toàn.

Một câu "Vũ Ngôn nói đúng đó" lại khiến Thư Nhạc nhớ lại câu "Nữ nhân ngu xuẩn" của Vũ Ngôn, lòng dâng lên bi phẫn, cô cắn răng nói:

– Vũ Ngôn phải không, tôi nhớ kỹ anh rồi.

Người đàn ông lúc trước ôm cô bé kia tuy rằng đã thoát đi rất nhanh nhưng uy lực của vụ nổ cũng không phải là nhỏ. Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra đã khiến hắn bị nội thương. Khóe miệng hắn rỉ máu nhưng bất chấp sự uy hiếp của tay súng bắn tỉa, người đàn ông này vẫn tiến đến trước mặt Thư Nhạc nói:

– Tiểu Nhạc, em không sao chứ?

Thư Nhạc lắc đầu nói:

– Tâm Vũ, em không sao, thương thế của anh thế nào rồi?

Lâm Tâm Vũ thấy Thư Nhạc không sao nên cũng yên tâm, hắn nói:

– Em không sao là tốt rồi. Anh chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.

Hắn cười với Vũ Ngôn một cái, nói tiếp:

– Cảm ơn anh, vị tiên sinh này. Không có anh, tôi có lẽ giờ đang nằm trong nhà xác rồi.

Thư Nhạc nói lớn:

– Tâm Vũ, anh đừng nói chuyện với người này. Hắn rất xấu xa.

Vũ Ngôn chẳng muốn đôi co với nàng, hắn cũng cười nói với Lâm Tâm Vũ:

– Lâm tiên sinh không nên khách khí. Anh đã bỏ tiền ra thì đó là đãi ngộ anh nên được hưởng. Chỉ có điều, lần sau xin anh hãy nhớ kỹ rằng, ngay cả khi anh có bỏ tiền nhưng tôi cũng không thể đảm bảo mỗi lần đều có thể nhắc nhở anh trước khi trái bom nổ được.

Lâm Tâm Vũ nói:

– Anh nói đúng. Tiền này tiêu đúng là rất đáng giá.

Chu Hải Lăng, bạn học đại học tương lai của Vũ Ngôn lúc này đang nằm ẩn dưới cầu thang máy bay, vừa thấy Vũ Ngôn không sao, liền lớn tiếng nói:

– Lão Đại, lão Đại. Nhanh cứu em!

Thư Nhạc vội hỏi:

– Tiểu Lăng, em không sao chứ?

Chu Hải Lăng kêu lên:

– Em không sao, chỉ là có chút bệnh sợ máu thôi. Vũ Ngôn lão Đại anh tuấn, đẹp trai, lãnh khốc vô cùng ơi, anh mau tới cứu em.

Vũ Ngôn mỉm cười nói:

– Cứ đợi ở đó mà xem đi. Cảnh tượng này còn kích thích hơn cả những gì chú quay được.

Quan Nhã Ny liếc mắt thấy cánh tay trái Vũ Ngôn đã ướt đẫm máu tươi, liền hoảng sợ nói:

– Anh bị thương ư?

Thư Nhạc nhìn vết thương của hắn, bĩu môi nói:

– Có tí vết thương thôi mà, có chảy bao nhiêu máu đâu, định dọa người sao.

Vũ Ngôn biết lúc này mình đã kích động tính bướng bỉnh của nàng nên cũng chẳng muốn đôi co với nàng, hắn chỉ khẽ cười với Quan Nhã Ny nói:

– Không sao đâu, chỉ như muỗi cắn một phát thôi.

Quan Nhã Ny lắc đầu nói:

– Không được, để tôi xử lý vết thương cho anh, nếu không nhiễm trùng mất!

Vũ Ngôn cười nói:

– Đừng lo, tăng lương cho tôi là được rồi.

Quan Nhã Ny đỏ mặt, liếc hắn rồi nói:

– Đồ không đứng đắn. Đợi lát nữa anh hộ tống Thư tiểu thư lên xe, đừng để xảy ra sai sót nào.

Vũ Ngôn gật đầu, quan sát xung quanh thấy Lỗ Trùng với vẻ mặt nghiêm túc đang đứng cách đó không xa. Lỗ Trùng ra hiệu cho hắn. Vũ Ngôn nói với Quan Nhã Ny:

– Cô hãy chú ý Thư tiểu thư.

Nói xong hắn lăn mấy vòng đến chỗ Lỗ Trùng.

– Thế nào rồi, thấy bao nhiêu tên rồi?

Lỗ Trùng hỏi.

Vũ Ngôn gật đầu nói:

– Hai tên, không thể xác định có tên thứ ba hay không. Hướng một giờ chắc không di chuyển nữa. Hướng ba giờ đã phải điều chỉnh lại vị trí. Súng trường, đường kính 7.62 li, hai khẩu súng bắn đồng thời tạo góc 45 độ. Thủ pháp vô cùng lão luyện, không phải là sát thủ đơn thuần. Hình như là -----

Hắn nhìn Lỗ Trùng rồi những lời còn lại đều nuốt hết vào bụng.

Lỗ Trùng nhìn hắn tỏ vẻ đã hiểu rõ, rồi hỏi:

– M24 (1)?

Vũ Ngôn gật đầu hỏi:

– Mày có nghe được câu mà trước khi con bé đó giật kíp nổ đã hô không?

Vẻ mặt Lỗ Trùng trở nên nghiêm túc, hắn chậm rãi gật đầu nói:

– Đám khốn kiếp, lũ cẩu tạp chủng này!

Ở đây cũng không mấy ai để ý đến câu nói của cô bé trước khi nổ tung. Cho dù có chú ý đến thì e rằng cũng không hiểu. Nhưng đối với Vũ Ngôn và Lỗ Trùng, những người đã từng hoạt động rất lâu tại những vùng biển phía Đông thì ngôn ngữ này lại vô cùng quen thuộc. Một câu bằng tiếng R kia chính là:

– Thánh Chiến vạn tuế!

Thư Nhạc chỉ là một minh tinh, vậy thì có liên quan gì đến Thánh Chiến cơ chứ? Vũ Ngôn có nghĩ nát óc cũng không thể tìm ra được mối liên hệ giữa hai điều này.

Lỗ Trùng đưa khẩu súng trong tay cho hắn, nói:

– Cho mày này. Tao chỉnh qua rồi. Mày dùng chắc sẽ thuận tay hơn.

Vũ Ngôn tiếp lấy khẩu súng, vừa chạm tay vào, hắn đã cảm nhận được sự quen thuộc dâng lên từ đáy lòng. Đã bao lâu rồi hắn không được chạm vào thứ này. Hắn thầm cảm khái.

Cửu Ngũ Thức đấu M24? Quả là một lựa chọn không tồi. Nét mặt Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười thân quen. Lỗ Trùng vui vẻ vỗ vai hắn nói:

– Bên ngoài đã sớm giới nghiêm toàn bộ khu vực rồi. Bọn chúng không thể trốn thoát đâu. Chúng ta chờ bên ngoài kiểm tra, tao không tin chúng có thể bay ra ngoài được. Mẹ kiếp, đám nhóc này thật xảo quyệt. Đưa một đứa trẻ đến thu hút sự chú ý của chúng ta, rồi từ một chỗ khác dùng súng bắn tỉa tấn công lén.

Vũ Ngôn thở dài nói:

– Kế hoạch rất chu toàn, không biết ai đứng sau chuyện này. Bọn chúng nếu đã tới đây thì đã chuẩn bị sẵn đường rút lui rồi. Giờ mới kiểm tra thì e rằng đã muộn. Mười đồng đội phụ trách Hầu Cơ lâu có lẽ cũng không còn. Hơn nữa tao có một dự cảm chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Những điều đáng sợ hơn có lẽ vẫn còn ở phía sau.

Lỗ Trùng gật đầu. Vũ Ngôn nâng khẩu súng lên rồi ngắm vào tầng ba của phòng nghỉ cách đó mấy trăm mét. Khoảng cách bắn hữu hiệu của khẩu Cửu Ngũ Thức này tầm khoảng tám trăm mét, căn nhà nghỉ ba tầng kia cũng nằm trong cự ly bắn này.

Vũ Ngôn đánh mắt với Lỗ Trùng. Lỗ Trùng nói vào microphone:

– Trung tá Hùng, tôi là Lỗ Trùng, quản lý bảo vệ nội bộ. Hãy báo cáo vị trí hiện tại của các anh.

Giọng Trung tá Hùng truyền đến:

– Chúng tôi đã kiểm tra xong tầng một của phòng nghỉ. Giờ đang tiến lên tầng hai.

Lời còn chưa dứt thì Vũ Ngôn đã thấy ở hướng một giờ có bóng người chợt lóe lên. Vũ Ngôn vui mừng, tay phải nhẹ nhàng bóp cò, viên đạn 5.8 li mang theo tiếng gió, bay thẳng ra ngoài.

– Một giờ! Xong!

Vũ Ngôn nói vào trong micro. Tiếp theo trong tai nghe truyền đến giọng hưng phấn của Trung tá Hùng kia:

– Tốt. Xong một tên rồi. Chúng tôi đã đến tầng hai.

Vũ Ngôn cũng không dám lơ là. Nếu vẫn còn một tên bắn tỉa tại hiện trường thì kẻ kia nhất định vẫn còn ở đây.

Đang lúc suy nghĩ, trong kính ngắm, bóng người lại chợt lóe lên. Vũ Ngôn tập trung toàn bộ tinh thần, nhắm bắn. Viên đạn xoáy tròn bay ra. Tay súng bắn tỉa kia đang di chuyển rất nhanh, nhưng dường như hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Thân hình đột nhiên tăng tốc. Viên đạn đến trước mặt hắn dường như gặp phải một bức tường chắn dày, khiến tốc độ hơi chậm lại. Tên này nhân cơ hội đó thoáng né qua, cuối cùng mới miễn cưỡng thoát khỏi viên đạn nhưng dáng đi của hắn có vẻ lảo đảo, hình như đã bị thương. Tiếp đó, thân ảnh của hắn chợt lóe lên rồi biến mất trong bóng tối.

Một chuyện thật khó tin. Viên đạn làm sao lại tự động chậm lại được? Với hộ thân cương khí của Vũ Ngôn cũng có thể khiến viên đạn chậm lại, nhưng trong thiên hạ có được mấy ngư��i có kỳ ngộ như Vũ Ngôn? Chẳng lẽ đó chính là cái mà người ta hay gọi là thế ngoại cao nhân sao? Nếu quả như vậy thì không hề nghi ngờ, đó chính là đối thủ cực mạnh mà Vũ Ngôn từng gặp.

Trung tá Hùng đang tiến lên tầng ba để tiếp tục lục soát. Kẻ địch chắc chắn đã đào tẩu. Quan Nhã Ny và Thư Nhạc đang định đứng lên từ chỗ ẩn nấp.

Vũ Ngôn lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ lung tung. Hắn đang định thu súng thì tiếng hô kinh hãi của Trung tá Hùng bỗng truyền đến từ tai nghe:

– Sao lại thế này? A!

Vũ Ngôn kinh hãi, vội chỉnh kính ngắm lại, nhắm lên tầng đối diện. Bỗng một họng súng to lớn, tối om xuất hiện. Nhưng ở đó không hề thấy dấu vết của tay súng bắn tỉa, chỉ thấy một khẩu súng mang theo sát khí vô cùng đậm đặc.

– 127MM (2). Súng hạng nặng!

Vũ Ngôn sợ hãi, thân hình nhanh như điện, lao thẳng lên trời, bay về phía hai cô gái đang ẩn nấp.

Tất cả tinh hoa của câu chữ đều tụ hội tại truyen.free, mong bạn đọc thưởng thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free