Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 87

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 88 :Máu lại sôi sục (3+4)

Khi trời tối hẳn, ba người Vũ Ngôn đã đến địa điểm được chỉ định từ trước. Từ chốn nội thành phồn hoa, đông đúc với những tòa cao ốc san sát của Tây Kinh, họ đi đến một vùng ngoại ô an bình, yên tĩnh. Mặc dù lộ trình chỉ vỏn vẹn ba mươi phút nhưng cả ba đều cảm giác như mình vừa đi xuyên qua hai thế giới.

Đất nước R là một đảo quốc hẹp dài, diện tích nhỏ, tài nguyên thiếu thốn nhưng lại có tới gần hai trăm triệu dân. Vì thế có thể tưởng tượng được áp lực về mật độ dân số và tài nguyên của đất nước này lớn đến mức nào. Tuy nhiên, dù vậy nhưng môi trường giáo dục đào tạo ở đây lại rất nổi tiếng trên thế giới.

Tây Kinh có lẽ là thành phố có mật độ dân số cao nhất thế giới. Mặc dù tại đây người tới người lui cũng rất đông, mà trông ai nấy đều có vẻ vô cùng vội vã, nhưng khi quan sát kỹ, người ta lại không thấy cảnh tượng chật chội thường thấy ở Quốc nội. Ngược lại, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, mọi người cứ tuần tự tiến bước, tuần tự mà đi, tạo thành một cỗ máy vận hành với hiệu suất cực cao. Trên đường phố, không hề nhìn thấy một mẩu giấy vụn nào, điều này hoàn toàn đối lập với hình ảnh rác vứt đầy đường thường gặp ở Quốc nội.

Một con đường quốc lộ thẳng tắp rộng lớn nối liền từ ngoại thành tới nội thành. Ra khỏi nội thành thì không có một thôn xóm nào nữa, hai bên đường đều là những quả đồi rừng hoa anh đào. Mặc dù đã qua mùa hoa nở từ lâu nhưng những rừng hoa đó lại tạo cho người ta một cảm giác yên tĩnh, trong lành tới lạ thường.

Ba người Vũ Ngôn đã tới địa điểm định trước. Nhìn thoáng qua tòa biệt thự trước mắt, trong lòng Vũ Ngôn không khỏi cảm khái.

Cái dãy kiến trúc gọi là biệt thự này kỳ thực chỉ là mấy căn nhà gỗ nhỏ đơn giản được xây dựng nối liền với nhau. Những gian nhà đó phần lớn chỉ cao có hai tầng. Mà căn cao nhất cũng chỉ có ba tầng và được đặt ở chính giữa, có lẽ căn nhà này chính là khu vực dành cho chủ nhân của tòa biệt thự. Cả khu biệt thự này được bao bọc bởi một bờ tường cao, ngăn cách những căn nhà nhỏ kia với tất cả mọi thứ bên ngoài.

Dãy kiến trúc được gọi là biệt thự này nếu mang về Quốc nội thì đừng nói tới chủ tịch huyện, mà ngay cả trưởng trấn cũng chẳng buồn nhìn nó. Đây mà cũng dám gọi là biệt thự ư? Nghĩ lại việc một phó tổng tài của Tri Minh đảng, kẻ nắm trong tay quyền lực lớn, ti���ng tăm lừng lẫy khắp Tây Kinh, lại cử hành yến hội tại một nơi thế này, nếu tin tức này truyền về Quốc nội, e rằng sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất.

Lại nghĩ tới đám quan viên bụng phệ sống trong biệt thự, ngồi Mercedes ở Quốc nội mà trong lòng Vũ Ngôn phải cảm thán không thôi. Đất nước R này có thể nhanh chóng quật khởi sau chiến tranh thì quả thực cũng có nét độc đáo riêng của mình. Cho dù hận thù dân tộc có sâu tới đâu, nhưng nhìn những ưu điểm của quốc gia, của người dân nước này thì chúng ta cũng cần phải lấy đó mà học tập.

Chỗ Vũ Ngôn hiện giờ là một bụi cỏ cách phía tây khu biệt thự chừng hơn một nghìn mét. Xung quanh đó là mấy hòn đá nhô cao. Phía đông thông với đường quốc lộ dẫn tới nội thành Tây Kinh. Phía nam và phía bắc bị hai ngọn núi nhỏ vây quanh.

Đúng bảy giờ ba mươi phút tối, những người tham gia hội nghị dần tiến vào biệt thự. Thông qua ống nhòm hồng ngoại, Vũ Ngôn đã nhìn thấy đoàn xe của Thi Nguyên Thái Lang tiến vào biệt thự, theo phía sau đó chính là đoàn xe của Tiểu Xuyên Nhất Lang.

Ánh mắt Vũ Ngôn nhìn vào chiếc Lincoln dài màu đen bên trong đoàn xe kia nhưng hắn không thấy bóng dáng Tiểu Xuyên đâu. Trong chiếc xe đó, hắn chợt thoáng thấy khuôn mặt một cô gái. Nhưng chỉ cần một cái thoáng qua ấy đã tạo cho Vũ Ngôn một cảm giác như đã quen biết cô gái ấy từ trước. Đang lúc buồn bực thì trên một chiếc xe phía sau chiếc xe đó đã xuất hiện gương mặt của Tiểu Xuyên Nhất Lang.

Tiểu Xuyên không ngồi trên xe chính mà lại đổi thành cô gái kia. Địa vị của cô gái đó hình như còn cao hơn cả Tiểu Xuyên Nhất Lang. Cô ta là ai? Sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

Trong khu rừng không biết tên, tiếng chim chóc, côn trùng kêu rả rích không ngừng. Làn gió mát nhẹ thổi qua, lướt trên khuôn mặt của cả ba người. Một vầng trăng non hiện lên, treo giữa bầu trời đêm đang chiếu những ánh sáng mờ ảo xuống mảnh đất ở vùng ngoại ô này. Hôm nay là ngày rằm theo truyền thống Trung Quốc. Dường như Vũ Ngôn đã ngửi thấy được hơi thở của máu trong bầu trời đêm nay.

Trên con đường quốc lộ ở phía đông đã càng lúc càng im ắng. Vũ Ngôn nhìn đồng hồ. Chín giờ, yến hội của địch chắc hẳn đã bắt đầu. Vũ Ngôn ra hiệu cho Tiểu Đao. Tiểu Đao gật đầu, một hình ảnh rõ ràng thông qua thiết bị camera hồng ngoại được truyền vào chiếc máy tính tác chiến trước mặt Vũ Ngôn.

Hôi Lang giơ tám ngón tay ra dấu về phía Vũ Ngôn, ám chỉ phía tây có tám nhân viên bảo vệ.

Vũ Ngôn quan sát kỹ hình ảnh, sau khi xác nhận số lượng không sai liền truyền lệnh qua tai nghe:

- Số 3 cảnh giới bên ngoài. Số 2 theo tôi vào.

Hôi Lang và Vũ Ngôn dùng khăn bịt mặt mình lại, chỉ để lộ ra đôi mắt tối đen sâu thẳm. Hai người ẩn sau những hòn đá và cây cối xung quanh, tiến tới sát bờ tường, sau đó lại nhanh chóng áp sát vào vách tường.

- Mục tiêu không có gì khác thường!

Thông qua thiết bị camera hồng ngoại, Tiểu Đao quan sát mọi động tĩnh của kẻ địch, sau đó hắn báo cáo lại với hai người kia qua tai nghe.

Hôi Lang ra hiệu, ý bảo đã tới thời gian giao ban của hai tổ tuần tra. Vũ Ngôn gật đầu rồi vịn vào cánh tay Hôi Lang, chân vung lên, thân hình hắn như một con diều hâu giương cánh nhảy lên trên mặt tường. Hôi Lang nhìn mà cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Bức tường này rộng khoảng một mét, cứ cách hai mươi mét là có một lô cốt rộng chừng năm, sáu mét vuông, và trên lô cốt ấy cũng có mấy tên bảo vệ ngồi đó canh gác.

Vũ Ngôn và Hôi Lang nằm sấp, áp sát vào tường. Hôi Lang nhanh chóng lấy thiết bị kiểm tra hồng ngoại ra, sau đó quét qua tất cả đường đi phía trước. Khi không thấy thiết bị cảm ứng tia hồng ngoại phản ứng gì thì hắn mới yên tâm.

Vũ Ngôn quan sát bốn phía, khoảng cách giữa bức tường với căn nhà gỗ ba tầng ở giữa vào chừng khoảng gần ba trăm mét. Ở giữa là một bãi cỏ xanh nhân tạo và một vài cây hoa anh đào pha tạp cùng với một số bụi cây thấp bé. Mấy tên lính cảnh vệ dắt theo mấy con chó bẹc giê cao lớn thuần chủng đi đi lại lại tuần tra trên bãi cỏ.

Vũ Ngôn nhíu mày. Vậy là hai người họ muốn vượt qua ba trăm mét bãi cỏ này, hành động ắt phải thần tốc. Quan sát thật cẩn thận bốn phía, thấy không có gì khác thường thì Vũ Ngôn mới xác định lộ tuyến để tiến lên. Hắn gật gật đầu với Hôi Lang.

Loại chó bẹc giê này là một loại chó vô cùng dũng mãnh, vô cùng nhạy bén, lại có khứu giác rất thính. Ba trăm mét, với khoảng cách này mà muốn vượt qua mà không bị người khác phát hiện thì cũng khá đơn giản, nhưng muốn vượt qua được đám chó săn này thì lại vô cùng khó khăn. Hôi Lang và Vũ Ngôn cũng đã bôi lên người loại thuốc phòng chó từ trước. Loại thuốc này con người sẽ không có cảm giác gì, nhưng đối với loại chó có khứu giác nhạy bén như chó bẹc giê thì lại khó ngửi vô cùng. Khi chúng ngửi thấy mùi hương đó là sẽ phải tránh thật xa, càng xa càng tốt.

Hai người lắp ống giảm thanh lên khẩu súng lục của mình, thu dao găm lại. Vốn là với nhiệm vụ tiềm nhập kiểu này, Vũ Ngôn thích dùng dao găm hơn. Bởi lẽ, với một người lính đặc chủng, khi đâm dao vào kẻ địch, họ sẽ theo bản năng mà dùng lực, góc độ và cách xoay chuyển theo thói quen chiến đấu. Nếu vết đâm bị quan sát kỹ lưỡng, rất dễ làm bại lộ thân phận của chính mình.

Vũ Ngôn dẫn theo Hôi Lang nhẹ nhàng tuồn từ tường xuống rồi ẩn mình trong bóng tối của bức tường cao đó. Quan sát xong mọi thứ xung quanh, Vũ Ngôn "xoạt" một tiếng lao lên trước tầm hai mươi mét, rồi nhanh chóng nằm yên trên mặt cỏ, không hề nhúc nhích. Bộ đồ tác chiến màu xanh lá cây hòa lẫn với màu của bãi cỏ, nếu không kiểm tra cẩn thận thì tuyệt đối không thể nào nhìn ra được ở đó đang ẩn náu một con người.

Hôi Lang thấy Vũ Ngôn yểm hộ cho mình nên hắn cũng nhanh chóng lao tới. Đôi giày tác chiến đặc chế đạp nhẹ lên trên bãi cỏ phát ra những tiếng sột soạt tưởng chừng không thể nghe thấy. Nhưng mấy con chó bẹc giê kia dường như đánh hơi thấy điều gì đó, chúng bèn đồng thời nhìn thẳng về phía bên này.

Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn nghĩ rằng mấy con chó này đã phát hiện ra hai người nhưng chỉ thoáng cái, hắn đã thấy mấy con chó đó há miệng thè lưỡi rồi quẫy đuôi chạy đi. Xem ra là loại thuốc phòng chó đã có tác dụng.

Hôi Lang cũng vã hết mồ hôi, khi trông thấy mấy con chó to lớn đó chạy đi hắn mới ngoảnh mặt về phía Vũ Ngôn gật đầu cười. Vũ Ngôn và Hôi Lang lau hết bùn đất trên giày tác chiến đi.

Hai người yểm hộ cho nhau tiến về phía trước. Chưa đầy ba mươi giây, hai người đã tiến lên được hai trăm mét. Hai người ẩn trong một bụi cây, sau đó từ bụi cây quan sát tình hình phía trước.

Đằng trước, cách đây năm mươi mét là một bãi đỗ xe, ở đó đỗ một loạt các loại xe hơi cao cấp. Còn căn nhà gỗ ba tầng ở giữa kia cách hai người khoảng chừng một trăm mét, ở đó tiếng người ồn ào, tiếng nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng cùng tiếng cười nói náo nhiệt có thể nghe thấy rõ ràng.

Phía trước mười lăm mét có một tên cảnh vệ dắt theo một con chó đang tuần tra xung quanh. Cách đó năm mét là hai tên cảnh vệ áo đen khác cũng đang đi đi lại lại. Nếu muốn tiếp cận mục tiêu thì phải thu dọn bọn chúng.

Vũ Ngôn ra hiệu. Hôi Lang châm một điếu thuốc, cố ý để lộ đầu thuốc cháy đỏ rực, đồng thời khẽ ngân nga một khúc dân ca Nam Hải của đất nước R.

Hai tên cảnh vệ nghe thấy tiếng hát ư ử truyền đến, lại còn nhìn thấy đốm đỏ của điếu thuốc thì cùng cười lên nói:

- "Mẹ kiếp, là thằng mất dạy nào nhàn hạ ngồi đó thế? Khuyển Dưỡng Quân, là mày đấy à?"

Hai người tiến lại gần. Hôi Lang và Vũ Ngôn ra hiệu cho nhau. Hôi Lang đột ngột đứng dậy. Hai tên cảnh vệ nhìn bóng đen đột nhiên xuất hiện này thì vô cùng sửng sốt. Còn Vũ Ngôn đã vòng ra phía sau, một nhát dao, trái phải cắt ngang cổ hai tên này. Thân thể hai tên mềm nhũn, đồng thời gục xuống. Vũ Ngôn lập tức kéo thi thể bọn chúng vào trong bụi cây.

Con chó bẹc giê kia dường như đã cảm nhận được không khí kỳ lạ xung quanh, nó cảnh giác quan sát rồi giãy dụa dây kéo, dẫn tên cảnh vệ thứ ba sang bên này. Tên cảnh vệ thứ ba nghi hoặc nhìn lại, lấy một khẩu súng lục từ trong ngực ra rồi chầm chậm đi theo con chó bẹc giê qua đó, đồng thời hắn ta còn gọi:

- "Hữu Trùng Quân, mày ở đó à?"

Vừa dứt lời thì “bục”, một tiếng trầm đục vang lên, đầu tên này đã bị một viên đạn bắn xuyên táo, để lộ chất trắng lợn cợn bên trong. Cây nỏ của Vũ Ngôn cũng phóng ra một mũi tên độc, con chó bẹc giê đó chỉ ẳng một tiếng rất khẽ rồi sau đó nằm đơ cứng ngắc trên mặt đất. Uy lực của chất độc Cyanua (1) gần như chỉ cần chạm máu là đoạt mạng ngay tức khắc.

Hai người mau chóng thu dọn xác của ba người và một con chó kia. Vũ Ngôn chỉ vào hai hàng xe hơi kia ra hiệu. Hôi Lang gật đầu, thân thể cúi thấp xuống nhanh chóng lao tới. Khi chỉ cách thân xe hai mét, hắn nằm rạp xuống, lăn một vòng chui vào dưới gầm xe.

Vũ Ngôn quan sát bốn phía. Hôi Lang gắn một quả bom hẹn giờ bằng nhựa có đương lượng nổ nhỏ, dùng miếng hút giấu dưới gầm chiếc xe.

Hoàn thành xong công việc, Hôi Lang ra hiệu “ok” với Vũ Ngôn. Vũ Ngôn quan sát khắp nơi, rồi chân đạp một cái, thân thể hắn lao tới phía sau một chiếc xe. Hai người trao đổi với nhau qua ánh mắt rồi từ từ di chuyển tới cửa sau căn nhà gỗ đó. Đây là khu vực phòng thủ yếu nhất của địch. Vũ Ngôn và Hôi Lang nhẹ nhàng dùng dao găm xử lý hai tên canh gác.

- "Phòng theo dõi và phòng điều khiển nguồn điện ở tầng ba, tôi sẽ giải quyết. Sau khi tôi xử lý xong mọi tín hiệu và cắt đứt nguồn điện, chúng ta lập tức xông vào tìm mục tiêu."

Vũ Ngôn nhỏ giọng nói. Nếu là một đội đặc chiến chuẩn mực thì việc khống chế phòng theo dõi, cắt đứt nguồn đi���n và công kích ở bên ngoài sẽ phải tiến hành cùng lúc, nhưng hiện tại tính thế nào cũng chỉ có ba người, cho nên Vũ Ngôn chỉ có thể một mình kiêm nhiệm hai việc.

Hôi Lang gật đầu rồi nghiêng người ra ngoài để che dấu hành động của Vũ Ngôn. Vũ Ngôn nhắm chuẩn chỗ đặt chân trên tầng ba, thân thể thoáng cái, một chân của hắn đã đáp xuống bậc thang tầng ba.

Áp vào vách tường Vũ Ngôn nhẹ nhàng thò đầu nhìn vào bên trong. Trước mắt hắn là hơn mười màn hình theo dõi. Hai tên áo đen canh phòng tại đó đang cười cợt dung tục, một tên trong số đó nói:

- "Hai cận vệ kia của Niệm Tử tiểu thư thật xinh đẹp. Chỉ tiếc là không được nhìn thấy khuôn mặt của cô ta."

Vũ Ngôn cười lạnh chỉ nòng súng về hai tên này. Bụp bụp hai tiếng, gáy của hai tên này xuất hiện thêm một lỗ thủng máu thịt mơ hồ. Hai tên không kịp rên lấy một tiếng đã gục ngay trên bàn điều khiển.

Đá văng thi thể của hai tên này ra, Vũ Ngôn hạ lệnh vào tai nghe:

- "Số 2, Số 3. Báo cáo tình hình!"

- "Số 3 báo cáo. Tất cả bình thường!"

- "Số 2 báo cáo. Tất cả bình thường!"

- "Sau năm giây, thông tin sẽ bị ngắt."

Vũ Ngôn nói vào ống nghe, đồng thời ngắt mọi thiết bị theo dõi và radio, sau đó rời khỏi phòng.

Bên cạnh là phòng quản lý nguồn điện. Vũ Ngôn cũng làm giống như cái phòng trước, xử lý hai tên rồi gắn bom vô thanh đặc chế lên hòm điện.

- "Tầng ba đã xử lý xong, đang tiếp cận tầng hai."

Vũ Ngôn bước từ từ xuống cầu thang. Tầng hai là một gian phòng khép kín, từ đó vang lên tiếng của một người phụ nữ:

- "Tiểu thư nói, cảm ơn thịnh tình khoản đãi của hai vị, nhưng yêu cầu của nhị vị chúng tôi giờ chưa thể đáp ứng được. Hai vị mời về trước đi."

Vũ Ngôn lắng tai nghe. Trong phòng có tiếng hô hấp của bảy người, hai trong số đó rất nhẹ, hiển nhiên đấy là hai người có công phu rất tốt.

Trong phòng có một cô gái che mặt bằng vải lụa mỏng đang lẳng lặng đứng đó mà nhìn hai người đàn ông trước mắt với đôi mắt lạnh tanh và không hề mở miệng nói lấy một lời. Phía sau cô là hai nữ vệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp. Người được gọi là tiểu thư này không nói câu gì từ đầu đến cuối, tất cả đều do nữ vệ sĩ bên người ra mặt trả lời.

- "Hải Y!"

Hai giọng nam truyền đến, sau đó cánh cửa bật mở. Hai người đàn ông bước ra ngoài. Vũ Ngôn ẩn thân ở chỗ cầu thang, vừa đưa mắt qua đã thấy được người bước ra chính là Thi Nguyên Thái Lang và Tiểu Xuyên Nhất Lang.

Vũ Ngôn có thể khẳng định cô gái được gọi là tiểu thư kia chính là người ngồi trong chiếc Lincoln dài, người đã tạo cho hắn cảm giác quen biết từ trước. Bọn chúng rất cung kính với cô gái này, vậy thân phận của cô gái này rốt cuộc là gì đây?

Vũ Ngôn không có nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này. Thấy trong phòng không có động tĩnh gì, hắn liền nhẹ nhàng cài hai trái bom nhựa lên cửa rồi sau đó đáp xuống tầng một. Hắn tiến tới bên cạnh Hôi Lang nói:

- "Chuẩn bị hành động!"

Hai người từ từ bí mật tiến lại gần cửa sổ rồi ẩn vào trong bóng tối, vừa đưa mắt nhìn vào thì chợt nghe thấy tiếng huyên náo truyền ra từ bên trong.

Hai người lại thấy một người R to béo đang từ từ đẩy vào một chiếc xe đẩy thức ăn rất lớn. Ánh mắt tham lam của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe này. Một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đang nằm ngửa trên chiếc xe, toàn thân không một mảnh vải che thân. Trên làn da trắng nõn đã được tắm bằng sữa, người ta rắc lên vài cánh hoa hồng đỏ thắm.

Từng tấc da, từng tấc thịt của cô gái đều được cọ rửa rất cẩn thận. Cổ, trước ngực, phần dưới hông, đùi, tất cả mọi bộ phận đều được bày biện lên rất nhiều thức ăn: những miếng cá ngừ, rau dưa các loại. Những ánh mắt tham lam, đói khát, đầy thú tính nhìn chằm chằm vào cơ thể cô gái: vào ngực cô, vào phần dưới hông cô…

Đây chính là “Nữ Thể Thịnh” tiếng tăm khét tiếng. Trong mắt Vũ Ngôn và Hôi Lang hiện lên đầy vẻ phẫn nộ, có thể làm những việc biến thái như thế này cũng chỉ có dân tộc dị thường này.

Từ trong đám người đang reo hò đó, Thi Nguyên Thái Lang bước lên dùng nĩa xiên xuống vùng đồi núi của cô gái lấy lên một miếng cá ngừ. Máu tươi theo đó chảy xuống, cô gái đó nhẹ nhàng dùng tiếng R kêu một tiếng:

- "Đừng…"

Tiếng kêu của cô gái cùng dòng máu tươi đỏ thắm, dường như càng khơi dậy thú tính của bầy súc sinh này. Từng kẻ một cứ thế bắt đầu động chân động tay, và cô gái kia cũng hết lần này đến lần khác dùng tiếng R kêu lên.

Tiểu Xuyên Nhất Lang cầm một con dao lên, trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn. Một nụ cười độc ác hiện lên trên môi hắn, rồi con dao đang cầm trên tay đâm thẳng vào chiếc lá đang che chắn nơi riêng tư của cô gái kia.

- "Đừng…"

Cô gái đó hét lên một tiếng thảm thương vang vọng khắp cả biệt thự. Vũ Ngôn và Hôi Lang nghe rất rõ, tiếng kêu lần này không phải là tiếng R nữa mà là một tiếng Trung thấu lên tận trời xanh.

- "Súc sinh…"

Đôi mắt của Vũ Ngôn cùng Hôi Lang đỏ bừng như muốn nổ tung. Hai người bật đứng dậy, dòng máu nóng trong lồng ngực hai người giờ cháy lên hừng hực như lửa đốt.

- "Giết hết bọn súc sinh này. Một tên cũng không tha…"

Đôi mắt của Vũ Ngôn giờ đỏ như muốn chảy máu.

Hôi Lang lập tức ấn nút kích hoạt trái bom vô thanh. Căn phòng lập tức trở nên tối đen. Những tiếng thét chói tai của cả đàn ông lẫn đàn bà vang lên không dứt. Súng trong tay Tiểu Đao đang đóng chốt bên ngoài cũng đã phát hỏa. Một tiếng nổ rất lớn vang lên, một lô cốt bên ngoài đã sụp đổ, chìm trong ánh lửa.

Bản dịch tinh tuyển này được bảo hộ độc quyền bởi truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free