Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 93

Đô Thị Lương Nhân Hành Tác giả: Vũ Nham

Chương 94: Triền miên (1+2)

Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu tầm

Tăng Nhu kìm nén sự thẹn thùng trong lòng, chầm chậm đưa môi chạm nhẹ lên má chàng. Lòng Vũ Ngôn khẽ rung động, chàng liền nghiêng đầu, trao nàng một nụ hôn nồng cháy. Cả hai ôm ghì lấy nhau như thể sợ mất đi, bốn cánh môi dính chặt, không rời.

Một nụ hôn sâu khiến Tăng Nhu ngạt thở, dường như không thể hít thở nổi. Nàng nhẹ nhàng tách khỏi bờ môi chàng. Gương mặt Tăng Nhu ửng lên những ráng mây hồng rực rỡ, đẹp đến mê lòng. Nàng khẽ thở dốc, rồi đưa mắt nhìn chàng, ánh nhìn dịu dàng.

- Hùng binh, trước kia chàng đã từng hôn qua nữ nhân nào chưa?

Ánh mắt Tăng Nhu càng lúc càng dịu dàng. Cuối cùng, nàng không nhịn được, vùi đầu vào lòng Vũ Ngôn mà hỏi. Ngón tay thon thả của nàng lướt nhẹ, vẽ những vòng tròn lớn nhỏ trên ngực chàng.

- Sao em lại hỏi chuyện này?

Trong lòng Vũ Ngôn chợt nhói đau. Chàng vội lắc đầu, cố thoát khỏi hình bóng một cô gái mang gương mặt tương tự nàng, đầy thâm tình, đang hiện hữu trong tâm trí. Chàng hôn thật mạnh lên trán nàng, đoạn nói: - Nếu thật sự có, liệu em có bỏ chạy, chẳng bận tâm đến anh nữa không?

- Không phải. Nếu chàng đã từng hôn một nữ nhân khác, thì chỉ có thể nói là do thiếp chưa đủ mị lực mà thôi. Thiếp sẽ không trách chàng đâu. Thiếp nghĩ hẳn cô ấy là một cô gái tốt, xinh đẹp và dịu dàng. Thiếp biết chàng thích những cô gái dịu dàng, nhưng thiếp hạnh phúc hơn cô ấy, bởi vì chúng ta có thể ở bên nhau. Chỉ cần sau này chàng đối xử tốt với thiếp, vậy là thiếp đã mãn nguyện rồi.

Tăng Nhu khẽ nói, dáng vẻ ngang bướng ngày trước của nàng giờ đã biến mất, như thể nàng đã hoàn toàn trở thành một người khác vậy.

Chỉ trong một đêm, những chuyển biến của nàng thật sự quá đỗi lớn lao. Từ một thiếu nữ ngây thơ, nàng đã trở thành một nữ nhân thực thụ, không chỉ về mặt sinh lý mà cả tâm lý cũng có những thay đổi không hề nhỏ.

Về tính cách, dường như cũng thay đổi không ít. Từ một "quả ớt nhỏ" ngang bướng, giờ đây nàng đã có phần hiền lành, dịu dàng tựa một chú thỏ trắng nhỏ.

Vũ Ngôn hít nhẹ mái tóc nàng, nói: - Chuyện này nào có liên quan gì đến em. Lúc đó, hai ta còn chưa quen thân, làm sao có thể kéo em vào được?

Tăng Nhu chợt thoát ra khỏi vòng tay chàng, véo lấy tai chàng, giận dỗi nói: - Được lắm! Thì ra đúng là có người khác! Mau nói hết cho thiếp, cái tên xấu xa này! Nói mau! Cô ta là ai? Thiếp có quen không? Chàng và cô ta có quan hệ tốt hơn từ bao giờ? Cô ta giờ ở đâu? Hai người còn ở bên nhau nữa không? Còn liên hệ gì không? Chàng bắt đầu thích cô ta từ khi nào? Cô ta giờ còn thích chàng không?

Một tràng câu hỏi cứ thế bắn ra như súng liên thanh. Nước mắt cũng đồng thời trào ra, vẻ mặt vô cùng tủi thân. Đến lúc này, Vũ Ngôn mới chợt hiểu ra, thì ra dáng vẻ dịu dàng của tiểu nha đầu này ban nãy chỉ là giả vờ mà thôi. Cái tính cách "quả ớt" đã ngấm sâu vào tận xương cốt, chẳng thể nào sửa đổi được nữa, hơn nữa, dường như còn bùng phát mạnh mẽ hơn vào lúc này.

Vũ Ngôn nào ngờ được, tiểu nha đầu này cũng có tâm kế đến vậy. Bởi thế, chàng mới bị nàng "tập kích" bất ngờ bởi một loạt câu hỏi dồn dập. Thấy nàng bĩu môi, bộ dạng tức giận, trong lòng chàng không khỏi cười khổ, vội vàng đáp: - Em đừng giận. Những chuyện đó đều đã là quá khứ cả rồi. Giữa chúng ta đã như thế này, sau này anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với em.

Tăng Nhu hừ lạnh nói: - Ý chàng là nếu chúng ta không có chuyện kia, chàng cũng sẽ không đối xử tốt với thiếp sao? Cũng phải thôi, nếu không có thiếp, giờ chàng đã có thể ở bên cô tình nhân trong mộng kia mà tình chàng ý thiếp rồi. Trong mắt chàng, thiếp chỉ là một kẻ thứ ba phải không? Phải không?

Nàng càng nói càng thêm bi thương. Tội danh kẻ thứ ba này nàng cũng chẳng muốn gánh vác, tất cả đều do chuyện "tốt" mà cái tên vô lại này đã làm. Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lòng nàng càng thêm tủi thân, đôi mắt cũng vì thế mà dần đỏ hoe.

Vũ Ngôn nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, trái tim cũng tê tái. Mọi lỗi lầm đều do chàng mà ra, không hề liên quan gì đến Tăng Nhu. Nam nhi là phải đứng ra gánh vác trách nhiệm.

Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, rồi lại hôn nhẹ lên trán nàng một cái: - Nha đầu ngốc, tất cả những lo lắng của em giờ đã không còn ý nghĩa, và cũng chẳng còn tồn tại nữa. Không nên bận tâm đến những chuyện vụn vặt đó. Giữa chúng ta, nào cần phải nhắc tới những điều này? Từ đêm hôm qua, chúng ta đã "tuy hai mà một" rồi.

Tăng Nhu ngẩng đầu nhìn chàng. Vũ Ngôn mỉm cười, hôn nh��, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng. Gương mặt Tăng Nhu lại nóng bừng, nàng nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng của chàng.

Vũ Ngôn khẽ cạo cạo vào mũi nàng, nói: - Sau này đừng giở cái tính tiểu thư ra nữa. Hở chút là ghen tuông làm gì chứ.

- Hừ! – Tăng Nhu đỏ mặt, hừ nhẹ một tiếng đầy giận dỗi: - Vậy chàng phải nói cho thiếp biết cô ta là ai! Còn nữa, sau này chàng không được gặp lại cô ta nữa, cũng không được nghĩ tới cô ta. Từ nay về sau, trong lòng chàng chỉ được có thiếp mà thôi!

Tăng Nhu ương ngạnh nhìn chàng. Vũ Ngôn khẽ thở dài. Tiểu nha đầu này đúng là chẳng biết gì cả. Nếu nàng biết chuyện giữa mình và Số 9, thì không hiểu vẻ mặt nàng sẽ ra sao nữa.

- Chàng nói hay không? Chàng có nói không đấy ―

Tăng Nhu lại bộc phát tính "quả ớt", ngón tay chọc nhẹ lên ngực chàng, cái miệng nhỏ nhắn kia thì cong lên, dường như muốn chu thẳng tới trời.

Vũ Ngôn lắc đầu nói: - Nhu Nhu, chuyện này em đừng hỏi nữa, vì nó đã chẳng còn ý nghĩa gì rồi. Em chỉ cần biết rằng, từ nay về sau, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để em phải chịu bất kỳ khuất tất nào. Như vậy có được không?

Tăng Nhu hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ mừng rỡ. Cuối cùng, nàng biến thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, tựa vào lòng chàng, nói: - Đó là chàng nói đấy nhé, không được đổi ý đâu!

Nàng khẽ thở ra một hơi, rồi thì thầm: - Em có phải là rất ngang ngược không? Em biết anh thích những cô gái dịu dàng, ôn nhu, nhưng anh có biết không, chỉ cần nghĩ rằng trong lòng anh còn đang nghĩ tới người con gái khác là trái tim em đau đớn lắm, thật sự rất đau đớn.

Vũ Ngôn khẽ gật đầu, rồi lại nghe nàng tiếp tục nói: - Chỉ cần về sau anh không nghĩ tới cô ấy nữa thì chuyện này em sẽ không hỏi. Nhưng có một việc, anh nhất định phải trả lời em, không được giấu diếm gì cả, nếu không... hừ ―

Vũ Ngôn véo nhẹ mũi nàng, nói: - Em cũng đừng có "hừ" nữa. Có vấn đề gì cứ hỏi đi, anh nếu biết thì nhất định sẽ nói hết.

Tăng Nhu liếc chàng một cái, gương mặt đỏ bừng, khẽ hỏi: - Vậy anh với cô ấy đã… đã cùng cô ấy ―

Thấy nàng lẩm b���m cả nửa ngày mà ngoài việc đỏ mặt ra thì chẳng nói thêm được câu nào. Vũ Ngôn không nhịn được bèn hỏi: - Cùng cô ấy cái gì?

Tăng Nhu bỗng cấu nhẹ vào hông chàng một cái, nói: - Ngốc quá! Chính là có cùng cô ấy làm giống như chúng ta hay chưa?

Gương mặt nàng đỏ bừng như bị lửa thiêu, vùi đầu vào lòng chàng, không dám ngẩng lên nữa.

Vũ Ngôn thầm nghĩ, nếu mình mà đã cùng cô ấy làm chuyện đó, thì có lẽ người bên cạnh chàng giờ cũng chẳng phải là nàng rồi. Chàng cười khổ, đáp: - Nhu Nhu, em thấy anh là loại người như vậy sao?

Tăng Nhu hồi tưởng lại dáng vẻ đêm qua của chàng, rồi khẽ gật đầu trong lòng chàng: - Hừ, em thấy anh chính là loại người như vậy đấy. Nếu không thì cũng sẽ ―

Nói đến đây, nàng lại hừ nhẹ một tiếng rồi không nói tiếp phần sau nữa.

Vũ Ngôn hôn nhẹ bên tai nàng, thì thầm: - Đêm qua là do trong hoàn cảnh đặc biệt, chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Em là nữ nhân đầu tiên của anh, và cũng là nữ nhân duy nhất về sau.

Hơi nóng phả ra từ miệng chàng khiến Tăng Nhu nóng ran cả người, cái nóng như một luồng nhiệt lưu đang chảy khắp cơ thể nàng: - Cái tên bại hoại này, ai cho anh nói những lời buồn nôn như vậy chứ?

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào như được ăn đường. Thân thể nằm gọn trong ngực chàng, cảm giác được sự ấm áp đó khiến toàn thân nàng như mất hết sức lực. Ngón tay vô ý lướt nhẹ, vẽ từng vòng tròn trên ngực chàng, miệng cũng khẽ phả hơi nóng lên bộ ngực ấy.

Buổi sáng vốn là lúc dương khí thịnh nhất. Chân khí Long Dục trong cơ thể Vũ Ngôn lại bá đạo vô cùng. Đêm qua dù đã "xông pha giết địch" đến vài độ, nhưng tiếc rằng đóa hoa Tăng Nhu mới nở, chưa thể chịu đựng nổi, vì thế chàng còn chưa có chút nào gọi là thỏa mãn cả.

Mắt thấy dáng vẻ quyến rũ tuyệt đẹp của Tăng Nhu, cảm nhận ngón tay mềm mại đang lướt nhẹ trên ngực, như muốn khiêu khích ngọn lửa trong lòng chàng. Vũ Ngôn không nhịn được, khẽ gọi một tiếng: - Nhu Nhu ――

Tăng Nhu khẽ "ừm" một tiếng, rồi ngẩng đầu lên. Khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của chàng... Sau trận cuồng phong bão táp đêm qua, nàng đã hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong ánh mắt nóng bỏng ấy. Trái tim nàng chợt đập nhanh hơn, trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Nàng khẽ tựa vào ngực chàng, chu đôi môi đỏ thắm, nói: - Cái tên xấu xa nhà anh ―

Đôi kiều nhũ run rẩy, khẽ nhấp nhô trước mặt Vũ Ngôn. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng đang đọng lại nơi ngực mình, nàng vô cùng thẹn thùng, nhưng xen lẫn đ�� lại là một niềm kiêu hãnh. Nàng bất giác cố gắng ưỡn ngực cao hơn, khoe ra một trong những nơi hoàn mỹ nhất của mình trước mặt chàng. Tất cả của mình đều đã thuộc về chàng rồi, vậy cần gì phải thẹn thùng nữa chứ. Có thể khiến người đàn ông mình yêu mến mê luyến mình, đó chính là niềm kiêu hãnh của một nữ nhân.

Vũ Ngôn nuốt khan một cách khó nhọc. Chàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Chàng giờ hoàn toàn khác hẳn với vẻ thô bạo đêm qua. Khi tỉnh táo, Vũ Ngôn ôn nhu hơn rất nhiều. Đôi tay chàng bất giác phủ lên đôi gò bồng đảo đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Tăng Nhu lơ đãng khẽ "ưm" lên một tiếng. Khi âm thanh ấy lọt vào tai, chính bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng được đó lại là tiếng của mình. Sao lại thành ra như vậy? Tất cả đều tại tên vô lại này làm hại!

- A ― Tăng Nhu khẽ rên rỉ. Đầu lưỡi nóng như lửa của chàng đang nhẹ nhàng trêu đùa bờ môi, vành tai nàng. Cái cảm giác nóng bỏng này từ từ bao trùm lấy khắp toàn thân, dục vọng trong lòng cũng dâng trào, đôi tay nàng quấn chặt l���y thắt lưng chàng.

Tăng Nhu xấu hổ nhắm chặt mắt. Nàng cảm nhận chàng đang chậm rãi hôn lên chiếc cổ thon dài, còn đôi bàn tay to lớn đầy ma lực kia thì du hành khắp thân thể nàng.

- A ― Lại một cảm giác ấm áp kỳ dị bao trùm lấy đôi gò bồng đảo mềm mại của nàng. Tăng Nhu khẽ hé mắt nhìn, thấy chàng đang nhẹ nhàng hôn lên ngực mình. Đôi "song châu" rực rỡ kia bị chàng nhẹ nhàng ngậm vào miệng, sau đó chậm rãi miết, xoa, thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn một cái.

Tăng Nhu chỉ cảm thấy thân thể mình như có một dòng điện chạy qua, cứ thế mà vô lực rũ xuống. Hạ thể xuất hiện một dòng suối ấm áp đang từ từ chảy vào "hoa viên thần bí" của nàng. Quả thực, nàng chưa bao giờ trải qua cái cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa khó chịu này.

- Bại hoại ―― Tăng Nhu khẽ hừ một tiếng. Cái cảm giác nóng bỏng, quen thuộc đã từng trải qua tựa hồ lại đang hòa nhập vào trong cơ thể nàng. Cái cảm giác ấy khiến nàng vừa ngứa ngáy, vừa mệt mỏi, lại vừa tê dại. Rồi không kìm được, nàng khẽ lay động thân thể.

Tuy rằng đã từng được th�� nghiệm một lần, nhưng đó lại là trong cơn say, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, vì thế trong trí nhớ Vũ Ngôn đều rất mơ hồ. Giờ phút này, cả hai đều tỉnh táo, nên cũng cảm nhận được những sự gắn kết, ấm áp dành cho nhau hơn trước rất nhiều.

Cảm giác nóng bỏng mà lại chặt khít khiến Vũ Ngôn vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức chàng phải thở ra một hơi dài. Trông thấy Tăng Nhu đang xấu hổ nhắm nghiền mắt, trong lòng chàng lại dâng lên một tình cảm dịu dàng, và cả chút gì đó hùng tráng nữa. Chàng nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi dài và mảnh của nàng, rồi khẽ gọi "Nhu Nhu". Thân thể từ từ hoạt động, lúc đầu thì ôn nhu, sau dần dần tăng tốc, cuối cùng là hoạt động dữ dội.

Tăng Nhu trải qua sự khó chịu lúc ban đầu, sau đó thân thể cũng dần dần thích ứng được. Cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu ấy khiến nàng có dũng khí để chuyển động, phối hợp với chàng. Theo tần suất thay đổi không ngừng của từng đợt lên xuống, cơ thể thanh xuân của nàng tựa như một đóa hoa tươi đang nở rộ, phô bày ra trước mặt Vũ Ngôn...

Trước, sau và trong mỗi lần "công kích" mạnh mẽ của Vũ Ngôn, Tăng Nhu lại cảm nhận được cái cảm giác khắc cốt ghi tâm, dục tiên dục tử của đêm qua. Những đợt xung kích liên tiếp không ngừng nghỉ khiến nàng dần trở nên mơ màng. Nàng cảm thấy thân thể mình như một chiếc lá đang bồng bềnh trong làn gió nhẹ, từ từ bay lên trời cao theo những động tác mạnh mẽ, dứt khoát của chàng.

Cuối cùng, Tăng Nhu đã không thể chịu nổi khoái cảm trí mạng này nữa, nàng bỗng khẽ kêu lên một tiếng thánh thót, rồi ôm chặt lấy thân thể cường tráng của chàng. Cả người nàng như bị rút đi hết gân cốt. Tứ chi cuốn chặt lấy thân thể chàng, cơ thể run rẩy một hồi. Một luồng nhiệt lưu nóng bỏng mãnh liệt trào ra từ "đóa hoa" kia, tạo thành một dòng suối như không bao giờ cạn.

- Ông xã ―

Trong đôi mắt Tăng Nhu lóe lên những giọt lệ vừa kích động vừa vui mừng. Nàng ghé sát vào tai chàng khẽ gọi, rồi ôm chặt lấy chàng, không chịu buông ra dù chỉ một khắc. Một cái ôm như muốn hoàn toàn dung hợp hai người làm một vậy.

Sự giao hòa về tinh thần lẫn thể xác đã khiến hai người hòa hợp với nhau thêm một bước nữa. Cái cảm giác ấm áp "vô thanh thắng hữu thanh" này khiến Tăng Nhu đắm chìm trong đó. Một tiếng "ông xã" nhẹ nhàng, tinh tế đến tột cùng ấy, cũng được thốt ra trong vô thức. Giờ nghĩ tới, lại khiến Tăng Nhu mặt đỏ bừng, nhưng cũng lại thấy rất vui sướng.

Thân thể hai người vẫn còn kết hợp chặt chẽ với nhau. Tăng Nhu khẽ thở. Gương mặt nóng như lửa đốt của nàng chôn sâu trong lồng ngực rộng lớn của chàng, cảm nhận tiếng tim đập liên miên không dứt của chàng, khiến nàng vô cùng vui sướng, một niềm vui sướng trọn vẹn. Toàn thân nàng giờ như chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngay cả một đầu ngón tay út nàng cũng chẳng buồn động đậy, mà cứ nằm trên người chàng như một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Tên bại hoại này tra tấn mình như vậy, rồi lại khiến mình hạnh phúc không biết bay tới đâu nữa. Gương mặt Tăng Nhu ửng hồng. Thì ra chuyện nam nữ lại khoái lạc đến vậy, mà chàng hình như cũng quá mạnh mẽ đi.

- Tên xấu xa, sao anh vẫn chưa ―

Phải vất vả lắm Tăng Nhu mới lấy lại được chút sức lực, bàn tay nhỏ bé trong lúc lần mò lại chạm phải một thứ gì đó nóng bỏng, khiến trái tim nàng loạn nhịp. Đó là cội nguồn khiến mình cảm thấy hạnh phúc ban nãy ư? Lúc này, nó giống như một dũng sĩ đang ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, không hề có dấu hiệu nào cho thấy mình chịu khuất phục cả.

Tăng Nhu đỏ bừng mặt, nhanh chóng thu tay về. Đầu lưỡi đỏ rực khẽ vươn ra, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn lên ngực chàng, nói: - Cái tên xấu xa nhà anh, sao lại lợi ―

Chữ "hại" còn chưa kịp thốt ra, nàng đã không chịu nổi xấu hổ mà vùi mặt vào ngực chàng. Cuối cùng, cái chữ ấy dù thế nào cũng không thể nói ra được nữa.

Mà chính Vũ Ngôn cũng có chút buồn bực trong lòng. Làm một nam nhân mạnh mẽ là chuyện tốt mà ai ai cũng mong chờ. Có điều, mình như thế này mà vẫn chưa phát tiết được, thì đây hình như cũng chẳng phải là hiện tượng tốt đẹp gì. Đây là lần đầu tiên của mình mà còn chưa tiết ra được, vậy thì chờ sau này, khi kinh nghiệm đã phong phú hơn, muốn "phóng thích" thứ kia ra thì chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn hay sao?

Mỗi lời dịch nơi đây, đều được truyen.free cẩn trọng gửi đến độc giả, nguyện cùng nhau dõi theo hành trình.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free