Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 94

Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 95 :Triền miên (3+4)

Dịch: Thiên Địa Nhân Nguồn: Sưu tầm

Mà nhắc lại mới thấy người oan ức nhất trong chuyện này vẫn là Tăng Nhu. Vừa làm từ đêm hôm qua cho tới sáng sớm, hắn vẫn cứ liên tục "hành hạ” nàng, trước mắt nàng đang rơi vào trạng thái kiệt sức không còn khả năng tái chiến nữa, nhưng có vẻ như hắn vẫn không tha. Một người chồng "cường tráng" như vậy đương nhiên là giấc mộng của biết bao người phụ nữ, nhưng nếu mà lại mạnh quá, mạnh tới mức ngay cả mình cũng không thể thỏa mãn hắn thì đó lại là một vấn đề lớn, một vấn đề rất khó giải quyết.

Hay là tìm cho hắn một thê thiếp? Hừ, ý nghĩ đó còn không thể nảy ra.

Tăng Nhu buồn phiền một hồi, mà Vũ Ngôn cũng không biết làm sao bây giờ. Hai thanh niên vừa mới được nếm mùi trái cấm, đúng là trước thì đau khổ mà lại có khoái lạc, nhưng giờ đây trong khoái lạc lại chất chứa vô vàn nỗi đau.

Cũng may Tăng Nhu là một cô gái đơn thuần, suy nghĩ một lúc không cho ra kết quả gì nên nàng cũng chẳng thèm nghĩ nữa. Giờ y học phát triển đến thế, nàng không tin không tìm được cách giải quyết vấn đề của chàng.

Suy nghĩ của nàng nếu để Vũ Ngôn biết được thì nhất định hắn sẽ kinh hồn bạt vía. Những người phụ nữ khác đều lo phu quân mình không được việc nên mới phải chạy tới khám bác sĩ, còn chưa bao giờ thấy người nào vì phu quân quá sung mãn mà phải tới bệnh viện cả. Chuyện này tuyệt đối không được. Tôn nghiêm của đàn ông là rất quan trọng, tuy rằng việc này có thể làm mình "nở mày nở mặt" nhưng khi mà đã vào bệnh viện kiểm tra thì người khác chắc chắn sẽ không nghĩ rằng đó là do anh quá mạnh mẽ, mà nhất định họ sẽ cho rằng anh bất lực. Vậy thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột rửa hết oan khuất này.

....

Tăng Nhu bị hành hạ quá mức nên cứ nằm vật ra giường chẳng muốn động đậy. Nàng đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Vũ Ngôn, đều là do tên xấu xa này hại mình. Suy nghĩ một hồi, trái tim nàng lại đập loạn nhịp, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

Chuyện đã tới nước này Vũ Ngôn cũng chỉ có thể phát huy toàn bộ thể lực vào việc chạy đôn chạy đáo không ngừng nghỉ, hết chạy đi mua vật dụng cá nhân cho nàng rồi lại chạy đi mua bữa sáng, ngay cả cốc sữa đậu nành cũng mang tới tận giường đút cho nàng.

Tăng Nhu chầm chậm đứng dậy để đi thu dọn phòng cho hắn. Nhưng vừa mới đưa chân bước một bước thì đã cảm thấy bụng dưới đau nhói như bị kim châm, nàng khẽ nhíu mày, rồi lại ngã phịch xuống giường.

Vũ Ngôn lập tức chạy tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên ghế. Nhưng Tăng Nhu sau đó lại cố gắng đi tới bên giường rồi nhìn đóa hoa đỏ thắm trên ga trải giường kia, nàng khẽ cắn răng sau đó kéo phăng, cất giấu tấm ga trải giường có đóa hoa kia đi, đồng thời còn trừng mắt nhìn Vũ Ngôn một cái.

Tăng Nhu không di chuyển được, lại còn ầm ĩ bảo cái "hang ổ" của Vũ Ngôn quá bừa bộn, nhất định phải dọn dẹp một chút. Kỳ thật Vũ Ngôn cũng không ở đây đã mấy tuần nhưng Hậu Vân và Vu Tử Đồng vẫn thường lui tới dọn dẹp, vì thế nó giờ tuy chẳng thể nói là không một hạt bụi, nhưng cũng vô cùng sạch sẽ.

Song giờ đã khác xưa, Tăng Nhu và Vũ Ngôn đã có quan hệ thân mật thế kia rồi nên tất cả đều đã trở nên khác hoàn toàn. Chỗ ở này tuy nhỏ nhưng lại là chứng nhân của cả cuộc đời, và cũng là tổ ấm đầu tiên của đôi ta, vì thế đương nhiên phải thu dọn sao cho nó tươm tất, ngăn nắp. Dù chỗ này có hơi tệ một chút nhưng cũng phải làm cho nó trở nên ấm áp, sạch sẽ hơn chứ, phải không?

Tăng Nhu ra lệnh, Vũ Ngôn ra tay. Hai người cùng nhau cố gắng thu dọn gian phòng nhỏ này trở nên sạch sẽ, tươi mới tràn ngập ánh sáng. Tăng Nhu đang chỉ huy, cuối cùng lại quên đi rằng mình đang bị thương, thế là cũng tự mình ra tay thu dọn được một chút.

Nhìn Vũ Ngôn đang không ngừng chạy đông chạy tây thu dọn các thứ làm cỗ nhu tình vấn vít trong lòng Tăng Nhu lại càng thêm nồng đậm. Chàng là một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, nàng nhất định phải nắm giữ được chàng. Được ở bên chàng có lẽ là thành quả lớn nhất trong cuộc đời mình.

Những cô gái lần đầu tiên nếm trải hương vị của tình yêu đều có lý tưởng hóa. Bọn họ luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, giống như tất cả những cái trước mắt chính là hiện thân của tương lai vậy.

Hai người bận rộn từ sáng cuối cùng cũng được trông thấy thành quả. Tăng Nhu dựa vào Vũ Ngôn, hài lòng ngắm nhìn tổ ấm nhỏ của hai người.

Nơi này chính là nơi đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời mình, và nó cũng là sự khởi đầu mới cho chính cuộc đời nàng. Tất cả đều đã thay đổi, đó là bởi có người đàn ông này ở bên.

Cảm giác của Vũ Ngôn cũng rất phức tạp, không nói tới mối quan hệ phức tạp giữa Số 9 và Vu Tử Đồng, mà chỉ việc trước mắt thôi cũng tạo cho mình hai cảm giác hoàn toàn đối lập.

Nhìn nàng bận rộn dọn dẹp như một nữ chủ nhân thực thụ của cái nhà này, điều đó làm cho Vũ Ngôn gần như không thể tin được nàng lại chính là nha đầu bướng bỉnh đã đấu khẩu với mình ngày hôm qua. Không ngờ nàng cũng ôn nhu như vậy. Mà tất cả những điều này đều là do mình, điều đó lại khiến Vũ Ngôn cảm thấy ấm áp, xen lẫn kiêu ngạo vô cùng. Xưa có câu, phụ nữ chinh phục đàn ông là để chinh phục thế giới. Lời này không sai nhưng đàn ông chinh phục đàn bà, há chẳng phải cũng là chinh phục một thế giới khác sao?

Song Vũ Ngôn cũng có chút cảm giác mất mát, nhớ lại mình trước kia, về mặt tình cảm mặc dù có hơi mơ hồ nhưng quyền chủ động luôn nằm trong tay hắn. Vấn đề về việc chọn người nào thì mình có thể tự quyết, chỉ có điều giờ đã không còn cách nào vãn hồi. Hắn cũng không trách trời trách đất, mà chỉ có cảm giác như mình bị chụp mũ rồi bước vào một nhà tù vô hình mà thôi.

Nếu nói Tăng Nhu là bị Vũ Ngôn trong lúc say rượu cưỡng bức thì Vũ Ngôn cảm thấy mình lại bị cuộc sống cưỡng bức lại. Đàn ông ai chẳng thích tự do.

Suy nghĩ này của hắn rất kỳ quái, khác hẳn với những người trẻ tuổi đang yêu bình thường, có lẽ là do gặp được quá nhiều các cô gái xinh đẹp nên mới bị mất phương hướng mất rồi.

Nếu đối tượng đổi thành Số 9 thì mình có như vậy không? Trong lòng Vũ Ngôn bất giác đặt ra một câu hỏi, đây rõ ràng là một vấn đề không có đáp án, ngẫm lại một lát cuối cùng hắn cũng chỉ đành cười khổ bỏ qua.

Hai người nói chuyện với nhau. Tăng Nhu cẩn thận dò hỏi về căn phòng này, xem đã có ai từng ở đây, còn ai có chìa khóa nữa không? Đối với Hậu Vân, Tăng Nhu biết đó là một cô gái đơn thuần, trong sáng, nhưng không biết có phát sinh chuyện gì với hắn không. Nhưng lại nghe thấy Vũ Ngôn nói cả Vu Tử Đồng cũng có chìa khóa căn phòng này thì nàng liền cảm thấy khó chịu, nhớ tới thần thái của Vu Tử Đồng khi nói chuyện với Vũ Ngôn ngày hôm qua liền hiện rõ ngay tức khắc.

Vu Tử Đồng là sư tỷ của nàng, cũng là người nàng khâm phục nhất. Quan hệ của hai người luôn luôn rất thân mật, mà nàng với Vũ Ngôn quen nhau cũng là do nàng giới thiệu, chỉ không ngờ rằng trong vài ngày ngắn ngủi, hai người họ lại thân thiết đến mức này, ngay cả chìa khóa phòng cũng đưa cho nàng ta.

Nếu là trước kia thì có lẽ mình sẽ chẳng quan tâm, nhưng hiện tại lại khác. Tất cả đã thay đổi. Sau cuộc thổ lộ vào rạng sáng kia nàng biết hắn trước đó đã có một cô gái đi vào trái tim hắn rồi, vì thế cơn ghen nổi lên là điều khó tránh khỏi. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ, việc nàng có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng nâng cao cảnh giác, coi chừng những cô gái bên cạnh chàng. Vu Tử Đồng xinh đẹp lại thành thục, còn Vũ Ngôn thân thiện lại điềm tĩnh. Hai người lại cũng làm việc, vì thế chuyện nào cũng có thể xảy ra.

Tăng Nhu thầm suy tính, nhưng có một cái nàng không ngờ rằng chính là những cô gái đã bước vào trái tim Vũ Ngôn không chỉ có một. Mà Vu Tử Đồng, người khiến nàng lo lắng, đã tới trước cả nàng rồi, nếu xét ra thì Tăng Nhu mới là người đến sau, nhưng tình yêu nào có phân biệt thứ tự. Ai ra tay sớm thì người đó càng gần với thành công hơn.

Vu Tử Đồng lái xe tới chỗ Vũ Ngôn rồi ấn còi một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tiếng Vũ Ngôn. Nàng đang nghĩ gã này chắc vẫn còn ngủ, thì thấy Tăng Nhu thò đầu ra từ cửa sổ, rồi giơ tay mỉm cười nói: - Chị Tử Đồng, tới sớm vậy, chị tới đón A Ngôn à?

Tiếp theo lại thấy Vũ Ngôn ló đầu ra từ cửa sổ rồi vẫy tay với mình, trong lòng Vu Tử Đồng đầy nghi vấn. Hai người này sao lại ở cùng nhau vậy. Nhưng điều khiến nàng giật mình hơn còn ở phía sau. Tăng Nhu thân thiết kéo cánh tay Vũ Ngôn xuống lầu rồi mỉm cười nói với Vu Tử Đồng:

- Chị Tử Đồng, cám ơn chị!

Vu Tử Đồng gần như không thể tin vào mắt mình, đây là Tăng Nhu ngày hôm qua ư? Sao Vũ Ngôn sau một chuyến tới nhà cô nàng lại có thay đổi lớn đến vậy sao? Quan hệ của bọn họ sao lại trở nên thân mật đến thế kia? Đã xảy ra chuyện gì?

Tăng Nhu dịu dàng sửa sang lại quần áo cho Vũ Ngôn rồi nhẹ giọng nói: - Anh mau đi đi, trưa nhớ về ăn cơm đấy.

Nhìn vẻ chân thành, tình cảm như một người vợ nhỏ kia khiến trong lòng Vu Tử Đồng cảm thấy chua xót, nước mắt chỉ chực trào ra. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng Tăng Thiến, chị gái cô nàng, thích Vũ Ngôn, giờ lại đến lượt em gái cũng nhập cuộc, rốt cuộc là sao? Cô nàng chẳng lẽ không biết rằng Vũ Ngôn là người trong lòng của Tăng Thiến ư? Biết sớm như vậy thì mình đã dũng cảm hơn một chút, liều lĩnh hơn một chút nữa, vậy thì người đứng bên cạnh chàng giờ có lẽ chính là mình rồi.

Vu Tử Đồng ngơ ngác nhìn hai người tình cảm, mà trong lòng vô cùng hỗn loạn. Nàng lúc này mới cảm nhận được tâm trạng bi thương tột cùng của Số 9 khi thấy mình và Vũ Ngôn ở cùng nhau vào cái ngày đó.

Ban đầu ý của Vũ Ngôn cũng không muốn để người khác biết chuyện giữa mình với Tăng Nhu sớm như vậy, đặc biệt là Vu Tử Đồng, nàng biết chuyện giữa mình với Tăng Thiến, giờ mình lại ở cùng với em gái Tăng Thiến, hơn nữa nàng có chân tình sâu đậm với mình, thật không biết nàng sẽ nghĩ thế nào nữa.

Nhưng Vũ Ngôn làm sao biết được tâm tư của Tăng Nhu. Nha đầu này hơi ngang bướng nhưng cũng có chút tính toán. Vì để ngăn chặn, dập tắt ý niệm của người khác đối với chàng mà ngay lúc này đây cô nàng mới cố nén xấu hổ, quyết định tỏ vẻ thân thiết với chàng trước mặt Vu Tử Đồng, vả lại, với cá tính của nàng thì điều này cũng không có gì là khó xử cả, thích một người nào có sai, vậy cần chi phải che giấu.

- Chị Tử Đồng, A Ngôn giao cho chị đó.

Tăng Nhu mỉm cười đóng cửa xe, đôi mắt sáng ngời lóe lên vẻ đắc ý, như thể đã thực hiện được âm mưu của mình.

Vu Tử Đồng cố gắng tỏ ra tự nhiên, cười mà nói: - Em yên tâm. Chị nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.

Trong lời nói của hai cô gái này đều ẩn chứa huyền cơ thâm thúy, và cả hai cũng đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Còn Vũ Ngôn lại có chút khó xử, kinh nghiệm để xử lý trường hợp kiểu thế này hắn còn quá ít, vì không biết nên ứng phó ra sao nên hắn im lặng không nói lời nào, cứ mặc cho hai cô gái này trò chuyện với nhau.

- Đúng rồi, chị Tử Đồng. Chị có phải là có chìa khóa phòng của A Ngôn không?

Tăng Nhu níu lấy cửa xe của Vu Tử Đồng, cười nói: - Mấy ngày này em định thu dọn phòng cho anh ấy, nhưng anh ấy không có chìa khóa dự bị nên chị có thể cho em mượn chìa khóa của chị dùng vài ngày nhé?

Vu Tử Đồng tất nhiên hiểu được ý của cô nàng này, rõ ràng là đang khoe chủ quyền, đồng thời thu hồi lãnh thổ. Trong lòng Vu Tử Đồng hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn cười nói: - Để chị về nhà tìm, dạo này cũng bận nên không hiểu vứt ở chỗ nào nữa. Em nếu không vội thì đi đánh lấy một chìa, không thì tìm Tiểu Vân đi, cô bé ấy cũng có đó.

Với trận địa như thế này Vũ Ngôn cũng chỉ có thể giả câm giả điếc. Nghe hiểu tâm tư của hai cô gái, hắn không thể không lắc đầu cười khổ, không cần ba, chỉ hai người đàn bà thôi cũng đủ tạo thành một vở kịch rồi.

Mục đích của Tăng Nhu đã đạt được, vì thế cô mới cười nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn Vũ Ngôn đầy tình cảm, sau lại chu chu môi với chàng, ý bảo rằng: "Anh thấy chưa, mấy chuyện xấu xa của anh em đều biết cả đấy, khôn hồn thì thành thật một chút đi cho em nhờ."

Vu Tử Đồng thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau mà cảm thấy đau nhói, nàng gắng gượng cười gật đầu với Tăng Nhu rồi sau đó nhấn ga, lái xe rời đi.

Tăng Nhu nhìn theo chiếc xe đang khuất xa mà vô cùng đắc ý, để cho anh thấy thủ đoạn của bổn cô nương. Hai người các nàng vốn là bạn bè tốt của nhau, hai người gần như không giấu nhau bất cứ chuyện gì nhưng trong chuyện này, dù là ai cũng không ai nhường ai vì thế mới có chuyện hai người vừa đấu đá vừa đề phòng lẫn nhau.

Trước giờ Vu Tử Đồng luôn cho rằng đối thủ của mình cũng chỉ có một người là Tăng Thiến chứ chưa bao giờ nghĩ rằng giữa đường lại xuất hiện một Tăng Nhu cản trở, hơn nữa còn chiếm cả tiên cơ, với thế đánh từ sau lại vượt lên trước. Đối thủ của mình ngay lập tức biến thành hai chị em nhà họ Tăng. Nàng quả thực không hiểu một số chuyện, chẳng lẽ Tăng Nhu không biết chuyện giữa chàng với Tăng Thiến sao? Nàng ta làm thế nào lại ra tay được chứ?

Vu Tử Đồng nhìn Vũ Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi bên cạnh, thấy hắn không chút biểu cảm, và cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì thế trong lòng nàng lại cảm thấy nóng giận, nàng lái xe dừng ở ven đường rồi mở lời: - Chẳng lẽ anh không có chuyện gì nói với em sao?

Vũ Ngôn thở dài trả lời: - Em có vấn đề gì, cứ hỏi đi.

Vu Tử Đồng khẽ cắn môi dưới rồi hỏi: - Quan hệ hiện tại giữa anh với Tăng Nhu là gì?

Vũ Ngôn gật đầu nói: - Em cũng đã thấy rồi cần gì phải hỏi. Nàng giờ là bạn gái của anh.

- Anh ― Vu Tử Đồng nghe được từ chính miệng hắn nói ra cái chuyện kia mà trái tim nàng ngay lập tức như rơi vào hầm băng. Toàn thân lạnh giá, không một chút ấm áp, nước mắt chất chứa bấy lâu giờ không kiềm chế được nữa, theo đôi gò má lăn dài xuống.

- Tử Đồng, em đừng như vậy ― Vũ Ngôn thấy nàng khóc không thành tiếng, mà trong lòng lại cảm thấy không nỡ. Đây là một cô gái kiên cường đầy lý trí, tình cảm của nàng mình cũng hiểu, nhưng mình đã làm một chuyện không thể xoay chuyển được. Một người đàn ông dám làm, thì sẽ dám đứng ra gánh vác mọi việc. Đó là lỗi của mình vì thế nhất phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm này.

- Vì sao? Vì sao lại như vậy? Đôi mắt Vu Tử Đồng đẫm lệ nhìn hắn hỏi, một câu hỏi như đang tự hỏi chính mình, lại như đang hỏi Vũ Ngôn.

- Trước kia anh nghĩ rằng bản thân mình có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, đôi khi chúng ta đã sai, rất sai. Thì ra vận mệnh luôn trêu đùa với chúng ta.

Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười khổ: - Như chuyện này, em không sai. Nhu Nhu cũng không sai. Tăng Thiến cũng không sai. Người sai chính là anh.

Hắn từ từ kể lại câu chuyện của mình. Bắt đầu từ Hứa Niệm Hân cho tới Số 9, lại tiếp tục nói về nàng. Hắn kể về hình bóng Hứa Niệm Hân đã để lại trong lòng mình, về những hoang mang giữa mình và Số 9. Quả thực, theo như hắn kể thì tất cả những phiền não trong tình cảm đều do chính chàng một tay gây ra. Mà cái cảm giác khi được tâm sự với một người nào đó quả thực là rất tốt. Về mặt này, Vu Tử Đồng quả thực có thể coi là hồng nhan tri kỷ của Vũ Ngôn.

Vu Tử Đồng nghe hắn hết tất cả mọi chuyện, lúc này mới biết thì ra trong lòng chàng còn tồn tại một cô gái khác. Mặc dù thời gian đã đủ lâu, đủ dài nhưng những ký ức mà cô ta để lại trong chàng quả thực vô cùng sâu đậm, và cũng vì thế mà cho tới tận giờ hắn vẫn chưa thể quên được hình bóng ấy. Trong lòng nàng cũng có một cảm giác vui mừng, đó là bởi vì theo lời hắn vừa nói thì hắn cũng có cảm tình với mình, nếu không chàng cũng không do dự giữa Tăng Thiến và mình.

Cảm giác của Vu Tử Đồng lúc này có rất nhiều, chút đau xót, chút ngọt ngào. Thì ra trong lòng hắn lại có nhiều hình bóng như vậy. Điều này làm cho Vu Tử Đồng dâng lên một cảm giác ghen tuông sâu sắc. Nghe thì có vẻ như hắn đối với mình không phải là chưa từng nghĩ đến, vì thế trong lòng lại vui sướng. Những cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, điều này Vu Tử Đồng chưa từng được thể nghiệm.

Vũ Ngôn kể chuyện giữa mình và những người phụ nữ nhưng lại không biết nên nói về chuyện của Tăng Nhu ra sao. Về mặt tình cảm thì nha đầu này chỉ xếp sau cùng, Vu Tử Đồng còn nhiều lần biểu lộ tâm tư của mình trước nàng từ rất lâu. Nhưng về mức độ thân mật thì Tăng Nhu lại xếp vị trí đầu tiên.

Vũ Ngôn không biết nên mở miệng nói về chuyện xảy ra giữa mình và Tăng Nhu như thế nào, chẳng lẽ lại nói rằng đây là một sai lầm sao? Lời đó tuyệt đối không thể nói được, bất luận là từ đạo nghĩa hay tình cảm, đó không phải là lời mà một người đàn ông dám chịu trách nhiệm nên nói ra. Suy nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra cách nào để mở lời, vì thế chàng lựa chọn im lặng không nói gì.

Vu Tử Đồng nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: - Thì ra anh còn nhiều chuyện cũ như vậy. Vì sao trước đó lại không nói cho em biết?

Vũ Ngôn cười khổ trả lời: - Trước cũng muốn kể cho em biết nhưng không có cơ hội thích hợp. Chẳng lẽ anh lại chủ động chạy tới chỗ em kể mình có quan hệ thế nào với cô này, cô kia và cô khác sao? Nếu vậy, em không mắng anh tự mãn mới là lạ đó.

Vu Tử Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: - Vậy chuyện gì xảy ra giữa anh với Tăng Nhu? Cô ấy chẳng lẽ không biết chuyện giữa anh với Tăng Thiến ư?

Vũ Ngôn lắc đầu nói: - Chuyện này cô ấy hoàn toàn không biết gì. Nàng là người vô tội nhất, anh có lỗi với nàng. Nói thật, đến bây giờ anh còn chưa biết nên đối mặt với chị gái nàng, với cha mẹ nàng thế nào nữa. Mà em cũng đừng nói cho cô ấy biết, anh đã hứa với nàng rồi, sau này sẽ đối xử tốt với nàng.

Vu Tử Đồng thấy hắn nói với giọng dịu dàng, hòa nhã mà trong lòng lại đau nhói.

Vũ Ngôn thở dài thật sâu nói: - Anh không biết phải giải thích những chuyện xảy ra giữa anh với nàng thế nào. Nhưng tóm lại em có thể hiểu là đã xảy ra một chuyện đặc biệt dưới một trạng thái không bình thường. Cả quá trình đã không còn quan trọng nữa, mà cái quan trọng chính là kết quả. Bất luận là từ đạo nghĩa, trách nhiệm hay tình cảm lý trí, anh không thể rời khỏi nàng. Đó là cam kết của anh với nàng, và cũng là trách nhiệm của một người đàn ông.

Vu Tử Đồng nhìn chăm chú vào hắn. Khi hắn nói, dáng vẻ của hắn như thể không liên quan, không hề có đau khổ gì, nhưng hắn nào biết rằng, mỗi một câu, mỗi một chữ lại như một nhát dao cứa vào trái tim mình. Nàng dù không nhìn thấy giọt máu đang chảy, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát thành từng mảnh.

Vu Tử Đồng nhìn khuôn mặt kiên cường bất khuất của hắn. Trên gương mặt đó như ẩn chứa tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông, thậm chí cái tinh thần trách nhiệm đó khiến chính nàng cũng cảm thấy mê muội. Cái đó như đang nhẹ nhàng xâm nhập vào tận xương cốt nàng. Nếu trước đó mình dũng cảm một chút, rồi lại dũng cảm hơn một chút nữa, đứng trước mặt hắn biểu lộ, lột bỏ hoàn toàn nội tâm của mình thì sẽ có kết quả thế nào? Hắn sẽ lựa chọn mình sao?

Nhưng cái giả thuyết vô nghĩa này khiến trái tim nàng đau đớn như bị dao cắt, nhưng tính cách kiên nghị được tôi luyện từ những cuộc chiến khốc liệt trên thương trường đã nhắc nhở nàng rằng: "Không được, không thể được. Vu Tử Đồng! Mày không thể cứ như vậy mà khuất phục được. Mày phải đấu tranh, hạnh phúc là do chính bản thân mình giành lấy."

Vu Tử Đồng chỉnh lại tâm trạng hỗn loạn, rồi bình tĩnh nói: - Bất kể có chuyện gì xảy ra giữa anh với Tăng Nhu, nhưng em sẽ cạnh tranh công bằng với nàng.

Vũ Ngôn như không tin vào tai mình nữa, hắn vội hỏi lại: - Em nói cái gì?

Đôi mắt Vu Tử Đồng bắn ra ánh sáng vô cùng kiên định, nàng nhẹ cắn môi mình một cái rồi từng chữ, từng chữ thốt ra: - Em ― muốn ― cạnh ― tranh ― công ― bằng ―

Tác phẩm dịch thuật này, trọn vẹn thuộc quyền sở hữu của Truyen.free, mong độc giả ủng hộ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free