(Đã dịch) Chương 201 : Cùng mẹ nói, nàng có ngoan hay không?
"Lão Giang, ta đã nói với ngươi rồi, con trai ngươi nhất định là có bạn gái!"
Giang Chính Hoành vừa vặn chấm dứt công việc, vừa về đến nhà đã thấy Viên Hữu Cầm mặt mày nghiêm trọng, nét mặt không khỏi khẽ run: "Làm sao ngươi biết?"
"Hắn lén lút dẫn người ta về nhà, kết quả đơn vị ta được nghỉ sớm, bị ta bắt gặp ở dưới lầu." Viên Hữu Cầm vài ba câu đã miêu tả sơ lược tình huống hôm nay.
"Vậy hắn thừa nhận không?"
"Không có, lúc ấy ta không kịp phản ứng, chỉ thấy cô bé kia có vẻ quen quen, đến khi kịp phản ứng thì bọn họ đã sớm chạy mất dạng."
Giang Chính Hoành đổi dép đi tới ghế sa lông, bưng ly trà của vợ lên uống một ngụm, phát hiện đã nguội: "Sao ngươi biết là bạn gái? Dịp năm mới, bạn học đến chơi cũng là chuyện bình thường mà."
Viên Hữu Cầm đương nhiên là có chứng cứ: "Hôm đó ăn cơm, chẳng phải ngươi đã xem hình nền điện thoại của nó rồi sao?"
"Đó chẳng phải là một minh tinh nữ sao?"
"Minh tinh nữ gì chứ, minh tinh nữ có thể đứng ở dưới lầu nhà chúng ta sao?"
Giang Chính Hoành trong nháy mắt liền hiểu ra: "Ý ngươi là, ngươi thấy cô bé kia giống hệt hình nền điện thoại của Giang Cần?"
"Ừm, cho nên ta cảm thấy chuyện này tám chín phần mười." Viên Hữu Cầm chắc nịch gật đầu.
"Ăn cơm tối trước đi, đừng suy nghĩ nhiều, nói không chừng còn chưa xác định quan hệ đâu, chúng ta nhúng tay vào sớm quá không thích hợp."
"Ôi dào, mới nghĩ đến chuyện con dâu thôi mà, cơm tối còn chưa nấu nữa."
Viên Hữu Cầm vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sa lông, cuống cuồng chạy vào phòng bếp, cuối cùng bưng ra một bát mì nóng hổi.
Giang Chính Hoành có chút bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ chuyện của con còn chưa có manh mối gì, đã để chồng đói bụng rồi, thế này chẳng phải vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao.
Đều tại thằng con trời đánh, có thì có, không có thì không có, chút khí khái anh hùng của ta cũng không di truyền được!
Cùng lúc đó, Giang Cần lái xe đến khu biệt thự đối diện hồ Phu Tử, sau khi đi qua hàng cây xanh mát thì dừng lại trước một căn biệt thự vườn hoa độc lập.
Hắn bình thường rất ít đến đây, cũng chỉ đến một lần vào năm ngoái khi nhận nhà, không ngờ lại gần nhà Phùng Nam Thư đến vậy.
Gia đình hào phú, chữ "lớn" này quả nhiên xứng danh.
Bất quá rất kỳ lạ, trong sân đèn sáng trưng, nhưng bên trong biệt thự lại không có mấy ánh đèn, cứ như không có ai vậy.
Lúc này cửa viện chợt mở ra, một người phụ nữ mặc đồ đen đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, nhưng không tiến lên quấy rầy.
"Giang Cần, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Giang Cần nhìn theo Phùng Nam Thư, sau đó quay xe trở về Hồng Vinh Gia Viên.
Lúc này đã tám giờ tối, bóng đêm dần dần dày đặc.
Trên bầu trời lất phất tuyết rơi, đón ánh đèn đường mờ ảo bay xuống, trông như mộng như ảo.
Trên đư��ng phố thỉnh thoảng có trẻ con chạy qua chạy lại, tay cầm que hương đang cháy, tay kia nắm chặt hộp pháo đã mở, ba một tiếng pháo nổ tung tóe trong tuyết, sau đó là tiếng cười nói rộn rã vang vọng trong đêm tuyết.
Tuổi thơ vô tư lự như vậy thật khiến người ta ao ước.
Nhưng đáng tiếc thay, càng lớn, Giang Cần càng ít nhớ về những kỷ niệm vui vẻ thời thơ ấu.
Chỉ nhớ mang máng hồi còn ở quê, trong thôn có một thằng nhóc lớn hơn hắn hai tuổi, thường dẫn bọn trẻ con trong làng ra bờ rừng đầu làng đốt pháo.
Sau đó chạy qua trình trong, hương gãy, hắn cái kia không đáng tin cậy cha trực tiếp đốt điếu thuốc cho hắn, nói cho hắn biết nhanh không liền mãnh toát một hớp.
Sau đó hắn đối pháo đốt không có hứng thú, đối khói cảm thấy rất hứng thú.
Giang Cần đạp trên tuyết đọng đi vào tiểu khu, vừa vào nhà đã thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sa lông, mỗi người đều vẻ mặt chăm chú xem ti vi, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
"Bố mẹ, ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi, con đưa bạn gái về nhà rồi à?" Viên Hữu Cầm hỏi một câu đầy ẩn ý.
Dù câu hỏi này tự nhiên không chút dấu vết, nghe qua chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng Giang Cần vẫn lập tức cảnh giác, có bẫy!
Hắn không chút biến sắc đổi dép, vào bếp uống một cốc nước, sau đó mở miệng: "Yên tâm đi mẹ, ba thằng bạn thân đều được con đưa về nhà an toàn rồi."
"Yêu đương cũng không nói với mẹ một tiếng?"
Giang Cần gật đầu: "Đúng rồi, Quách Tử Hàng lại mang đến một thùng gà quay."
Viên Hữu Cầm nheo mắt lại: "Bạn gái tên là gì?"
"Sườn dê là Dương Thụ An mang đến, bảo là dê Diêm Trì, một trong những loại thịt dê ngon nhất."
"..."
"..."
Viên Hữu Cầm giận đến không chịu được, thầm nghĩ cuối cùng vẫn không gạt được, thằng nhãi này cảnh giác quá: "Vậy ta hỏi thẳng nhé, cô gái đến nhà chúng ta hôm nay có phải bạn gái con không?"
"Không phải ạ, con đã bảo là bạn thân của con rồi mà." Giang Cần nói năng hùng hồn.
"Thế sao hình nền điện thoại của con lại là hình của người ta? Con thích để hình bạn thân làm hình nền à?"
Giang Chính Hoành cũng ngồi thẳng lên nhìn hắn: "Thành th��t khai báo sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, khai mau đi!"
Giang Cần hắng giọng một cái: "Bố, hôm trước tổng vệ sinh, con hình như thấy một quyển sách báo lòe loẹt trong một lỗ hổng của ghế sa lông, có phải không ạ?"
"Đừng đánh trống lảng, nhưng mà... Hữu Cầm à, ta thấy con cái còn nhỏ, có những chuyện không nên vội vàng kết luận, chuyện bạn bè cứ để tự nhiên, chúng ta làm cha mẹ không nên can thiệp quá sớm, không thích hợp."
Giang Chính Hoành vĩnh viễn đứng về phía kẻ mạnh.
"Nó đã dẫn người về nhà rồi, ta làm mẹ muốn nhìn một chút cũng không được sao? Ta đâu có vội vàng nhận ngay đâu, tìm hiểu một chút cũng được chứ?"
Viên Hữu Cầm cũng có lý lẽ riêng của mình.
"Con cũng học đại học rồi, yêu đương có gì mà không cho người ta nhìn, không cần thiết phải giấu bố mẹ, bạn thân thì là bạn thân thôi."
Giang Cần đổi dép, một thân chính khí ngồi xuống ghế sa lông: "Bây giờ con dồn hết sức lực vào học tập và khởi nghiệp, muốn nhanh chóng tích lũy tư bản, sau đó sẽ mang thêm mấy cái cúp về."
Viên Hữu Cầm không kiên trì ép hỏi nữa, chuyển giọng: "Vậy con giới thiệu cho mẹ một chút, bạn thân của con tên là gì?"
"Dương Thụ An, nhà mở quán canh dê, vị rất ngon."
"Ta hỏi cô gái kia!"
Giang Cần nhấp môi: "Phùng Nam Thư, cấp ba học cùng trường với con, đại học học cùng ngành, trước kia không thân lắm, sau đó tình cờ quen nhau khi học ở thư viện."
Viên Hữu Cầm liếc nhìn hắn: "Có ngoan không?"
"Ngoan ạ."
"Ăn Tết có đến nhà mình chơi không?" Viên Hữu Cầm có chút mong đợi.
Giang Cần thở dài: "Bố ơi, bố mau quản mẹ con đi, bà ấy bị bà Lý hàng xóm đầu ngõ làm cho mụ mẫm rồi, con mới lớn thế này mà!"
Giang Chính Hoành hắng giọng: "Ta cũng đồng ý với Giang Cần, mới năm nhất thôi, học hành vẫn là quan trọng nhất, con trai nhà bà Lý đến cấp ba còn chưa học xong đã kết hôn sinh con rồi, nhưng nó với Giang Cần nhà mình căn bản không phải cùng một hoàn cảnh."
"Ta có nói gì đâu, không đến thì thôi, ta chỉ hỏi một chút thôi, nhỡ người ta đến thì ta cũng chuẩn bị sẵn lì xì các thứ."
"Quách Tử Hàng trước kia đến chúc Tết, mẹ có lì xì cho nó đâu."
Viên Hữu Cầm không nhận được câu trả lời mình muốn, tâm trạng cũng không tốt lắm: "Sao vậy, ta muốn cho ai thì ta cho."
Giang Cần không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Phùng Nam Thư là tiểu thư nhà hào môn, mùa xuân chắc có nhiều hoạt động lắm, không có thời gian đến nhà mình chúc Tết đâu."
"Dẻo miệng, ta chẳng tin câu nào!"
"Mẹ ơi, sao mẹ lại thế, con nói câu nào cũng là thật mà!"
"Con có nhớ hồi bé mẹ kể cho con câu chuyện Cậu bé chăn cừu không, con nói dối nhiều quá, ta cũng chẳng biết câu nào thật câu nào giả nữa!"
"Thế thì lời con nói chẳng phải là như không nói sao? Con đi ngủ đây!"
Giang Cần cảm thấy mình toàn nói thật, nhưng mẹ cứ khăng khăng một mực không tin, vậy thì hết cách rồi, thế là đứng dậy chui vào phòng, nhào lên giường.
Viên Hữu Cầm thấy con trai về phòng thì cũng mất hứng, bảo Giang Chính Hoành về ngủ, nhưng Giang Chính Hoành vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông.
"Con ngủ trước đi, ta dọn hết báo trong lỗ ghế sa lông rồi đi ngủ."
"Hôm nay sao con siêng năng thế?"
"Ăn Tết mà, ta cũng phải thể hiện chứ."
Ba mươi Tết, cả thế giới một mảnh yên bình, Giang Cần bị tiếng pháo ngoài cửa sổ đánh thức, khẽ ngửi một cái, phát hiện trong không khí toàn mùi hương.
Mở điện thoại ra xem tin nhắn QQ, group chat 208 đã rôm rả lên rồi, hình như từ sáu giờ sáng đã có người liên tục nhắn tin.
Tô Nại: "Năm mới vui vẻ!"
Thời Miểu Miểu: "Năm mới vui vẻ nha Tô Nại tỷ!"
Lộ Phi Vũ: "Xong phim, người nhà biết mình đi làm thêm ở trường, năm nay lì xì cho em trai em gái đều phải do mình lo."
Đổng Văn Hào: "Có phải cậu lại ảo thuật không đấy?"
Lộ Phi Vũ: "Mình kiếm được nhiều tiền thế, không khoe khoang thì có ý gì?"
Ngụy Lan Lan: "Thế thì Thuần Thuần đáng đời."
Lộ Phi Vũ: "Mình không hiểu, hồi bé nhận lì xì thì bị mẹ mình cuỗm hết, bây giờ đến lúc phải lì xì thì mình lại phá sản là sao?"
Đàm Thanh: "Vì cậu lớn rồi."
Lộ Phi Vũ: "? ? ? ? ?"
Phùng Nam Thư: "Năm mới vui vẻ."
Tô Nại: "Bà chủ năm mới vui vẻ, nhớ đánh ông chủ mấy cái!"
Phùng Nam Thư: "Tớ không đánh cậu ấy."
Giang Cần đang lướt tin nhắn trong nhóm, chợt nhận được điện thoại chúc Tết từ Hà Ích Quân.
Vạn Chúng thương thành nhân dịp cuối năm bán được rất nhiều hàng, doanh số tăng mạnh, đã thanh lý gần hết hàng tồn kho, ổn định được tháng này, cải cách có thể chính thức bắt đầu.
Lão Hà bây giờ có cảm giác như tên đã lên dây cung, ngoài cảm giác cấp bách của con thuyền lớn sắp ra khơi, còn có một loại kích động của người dẫn đầu.
Ngoài ra, Hà Mạn Kỳ cũng gọi một tiếng trong điện thoại, bảo Giang Cần gửi lời hỏi thăm đến Phùng tỷ tỷ.
"Mạn Kỳ, em phải hiểu rõ, anh với Phùng Nam Thư là bạn thân, không sống chung, phiền em tự gọi điện thoại cho cô ấy."
"Hả?"
Sau đó, Tưởng Chí Hoa chủ siêu thị trong trường và các thương hộ khác cũng rối rít gọi điện thoại đến chúc Tết, rồi đến Lại Tồn Khánh, Đinh Xảo Na.
Đến khi điện thoại di động im bặt thì Giang Cần lại gọi điện thoại cho Nghiêm giáo sư, Trương Bách Thanh, Lữ Quang Vinh, Hồ Mậu Lâm, Trương Minh An và hai chủ nhiệm của đại học kỹ thuật và sư phạm, gửi lời thăm hỏi chân thành.
Ăn Tết l�� vậy, lễ nhiều không ai trách.
"Con trai, ra vái lạy trời đất sáu lạy, phải chạm đất đấy."
"Dạ con ra ngay."
Giang Cần đi ra phòng khách, hướng về phía bàn thờ trời đất vái lạy sáu lạy.
Hi vọng cả nhà bình an khỏe mạnh, hi vọng tiểu phú bà ngày ngày vui vẻ, hi vọng mình phát tài, hi vọng thế giới vĩnh viễn hòa bình.
Mong ước một năm mới an lành và thịnh vượng đang ấp ủ trong tim mỗi người. Dịch độc quyền tại truyen.free