Gyaru Miko - Chapter 1: - Giao ước chớp nhoáng
“Theo như thông tin mới nhất thì tối ngày hôm qua, 24/10, tên tội phạm Hagihara Atsushi sau khi phá hủy tòa chung cư Seibu đã bỏ trốn về…”
“Vậy, chị đi trước nhé, Hiyori.”
“Chị đi vui vẻ.”
Chào tạm biệt đứa em gái đang bận rộn với thức ăn thừa được hâm nóng từ hôm qua, Minami chỉ đành cười khổ mà tắt chiếc tivi đi, xỏ giày vào rồi đi ra sân từ hiên nhà.
Bây giờ đã là đầu thu, tất cả mọi thứ ngoài sân từ đường sando[note81344] cho đến bể nước temizuya[note81346] rồi haiden[note81347] đều đã bị phủ vùi trong một lớp lá phong, kết hợp với cả ánh nắng tạo thành một màu vàng sáng chói khiến cho Minami phải nheo mắt. Với những ai có tâm trạng thưởng cảnh đẹp thì đây quả là báu vật, nhưng với Jinja Minami này, nó chẳng khác gì một núi công việc chân tay mệt nhọc cả.
Đẩy tạm lá trên đường sang hai bên, Minami gác tạm cái chổi ở bên cạnh bể nước gần cổng. Nhưng chẳng hiểu sao, lần đầu cô rời đi thì chiếc chổi rơi xuống. Lần thứ hai sau khi dựng lên kết quả vẫn vậy. Thấy quái lạ, Minami trực tiếp để chổi nằm ngang ra bên cạnh cái chòi của bể nước, thầm tin rằng vậy là ổn mà thong dong lên đường. Nhưng lần này, cái chổi trực tiếp bị ném ra hẳn giữa con đường Sando.
Bây giờ, cô mới cảm thấy có gì đó bất ổn. Minami tiến chầm chậm đến gần bể nước, tranh thủ nhặt cái chổi lên làm vũ khí. Khi đã gần vòng ra đằng sau cái chòi, cô vung tay đập mạnh chổi vào thứ đang trốn đằng sau đó. Một tiếng rống vang lên rồi người đàn ông ngồi đó nhanh chóng nằm gục ra đất sau khi ăn một gậy.
“A… A…A…”
Minami nhìn người đàn ông trên đất, miệng nói lắp bắp không thành lời. Cô định mở miệng nói gì đó lại bị những thứ trên người anh ta chặn họng lại. Toàn thân anh đều là những vết xước xát lớn nhỏ, lộ ra ngoài bởi chiếc áo sơ mi rách rưới bẩn thỉu. Không những vậy, ở bên hông còn có loang lổ một vết máu sẫm lớn. Qua cú đập của Minami, vết thương vốn đã tệ nay càng thêm nghiêm trọng.
“Không được!”
Minami đập mạnh vào hai má, xua tan suy nghĩ vấn đáp anh ta, vì giờ không phải lúc. Cô bối rối kiểm tra anh ta, nhưng người đàn ông dường như đã bất tỉnh, không có hồi đáp nào. Cô đưa tay lên trước mũi của anh, chỉ cảm nhận được hơi thở yếu ớt đang ngày một yếu thêm.
Đó là lỗi cô, do cô đã khiến anh lâm vào tình trạng này. Minami vác anh ta lên, dùng hết sức đưa anh ta vào trong nhà kho của ngôi đền nằm gần đó. Mặc cho máu lấm lem lên chiếc áo len màu hồng của mình, mạng sống của người đàn ông này vẫn quan trọng hơn, Minami chắc chắn vậy.
Từng bước chân nặng trĩu bước dần trên con đường phủ lá phong, tiến đến một căn nhà sơ sài nằm khuất đâu đó một góc trong khuôn viên. Minami hất tung cánh cửa ra, những mảng bụi đã bám ở đó không quản gió mưa cứ thế bay tứ tung trong không trung.
Đặt người đàn ông đang bất tỉnh xuống một góc cạnh chiếc tủ gỗ cũ kỹ, không tránh khỏi những tiếng cót két bất chợt vang lên. Minami nhanh nhanh lục tìm trong cặp sách. Cô lôi ra được bộ dụng cụ y tế đã cũ mà tiến hành sơ cứu cho anh ta. Minami thở phào:
“Phù, may mà có mang theo.”
Không để những nét hồng hào còn vương lại trên gương mặt người đàn ông kia biết mất, Minami rất nhanh bắt tay vào sơ cứu. Trong căn nhà kho nhỏ chỉ có độc mỗi tia sáng từ ngoài cửa và cửa sổ chiếu vào, cô thiếu nữ cẩn thận cởi chiếc áo sơ mi ra, tận tụy khử trùng cho vết thương lớn ở hông của người đàn ông. Cảnh tượng này, có lẽ, đã trở nên hiếm có tự lúc nào mất rồi.
“Ha!”
Thuốc sát trùng nhỏ xuống, cái đau đến rát cả ruột già đó là thứ đem lại sự tỉnh táo cho anh ta. Đồng thời, cử động mạnh của anh cũng khiến vài món đồ trên kệ rơi xuống.
Chỉ vừa mới chồm dậy, anh ta ngay lập tức lại bị Minami đè xuống. Chỉ với cái quát “Nằm im!” thôi mà người đàn ông đã hoàn toàn bất động. Dù gì anh ta cũng chẳng còn sức mà đôi co với cô gái này.
Mỗi một đường băng vòng quanh vết thương của người đàn ông kia, Minami lại thầm nhẩm với bản thân:
“Vết thương lớn thật…”
Và mỗi lần nghĩ đến nó, cô lại tự trách bản thân vì sao lại hồ đồ như vậy. Chúng dày vò Minami tới mức, dù đang thực hiện công việc cứu người, cô vẫn chẳng có lấy một nụ cười trong tâm.
Không biết từ lúc nào, Minami đã cuốn hết cả cái băng kia. Ngoài vết thương lớn ở phần hông, nhưng vết thương khác của anh ta cũng rất đáng lo, nhưng cô lại đã dùng hết cả băng rồi. Minami nhìn lướt quanh một hồi, thấy hộp băng cá nhân nhỏ rơi ra trong lúc cô tìm hộp y tế, và một ý tưởng bất chợt nảy ra trong suy nghĩ của cô.
Qua hồi lâu, công cuộc băng bó cũng xong xuôi.Người đàn ông sau đấy lớ ngớ ngồi dậy, nhìn từ tay, xuống bụng, rồi đến chân.
“Đây… Là cái gì?” Anh ta hoang mang.
“Thì đó, băng bó cho anh chứ gì nữa?”
Trừ vết thương ở hông được xử lý tốt ra, những chỗ khác, đều được đắp chồng lớp lớp băng cá nhân. Có chỗ còn dán kín đến mức anh ta chẳng thấy bàn tay mình đâu. Nhìn cô gái với bộ đồng phục đang dọn dẹp dụng cụ nằm lổm ngổm trên sàn, anh ta thầm đoán: “Chắc đây là cách băng bó của vùng quê.”
Thấy anh ta có vẻ đã ổn, Minami hắng giọng.
“E hèm! Vì anh cũng đã ổn rồi… Giờ anh có thể nói anh làm gì ở đây được chứ?”
Trải qua nhiều sự việc dồn dập, nhất thời, anh ta vẫn chưa biết mở lời nó chuyện này như thế nào nên chỉ trùng mặt xuống, lấy im lặng làm câu trả lời. Thấy anh ta cũng không gây hại được gì, Minami tạm bỏ qua.
“Anh ngồi nghỉ ở đây đi. Tôi đi cất đống này.” Nói rồi, cô tiến đến chỗ những món đồ dưới đất do người đàn ông kia giật mình mà rơi xuống.
Đang rảnh, anh ta đảo mắt quanh co một hồi, liếc thấy trần nhà có vài lỗ lớn nhỏ, những chiếc văn kiện bám đầy bụi cặn. Ngoài những thứ đó, thứ khiến anh ta chú ý hơn là một bức tranh cỡ lớn bị che khuất gần hết chỉ chừa lại một góc tranh. Qua nét mực đã khô, anh ta đoán dường như nó có niên đại từ rất lâu. Ngoài điều kỳ lạ là những văn kiện và bức tranh không bị mối phá nát ra, anh ta chỉ còn thiếu một khẳng định.
“Đây là đâu vậy?” Anh ta hỏi Minami.
“Khu Higashiyama của Kyoto. Nơi anh đang ở là đền thờ Shukaku Okami của nhà Jinja. Còn tôi thì là Jinja Minami… khụ khụ khụ! Lắm bụi thật đấy…”
Anh ta nghe xong câu trả lời đầy hơi thở bụi bặm theo nghĩa đen của Minami, im lặng một lúc mà chìm vào trầm tư.
“Quả nhiên là…” Anh ta buột miệng.
Nhận ra có vẻ mình đang lộ ra vẻ bất thường, anh ta luống cuống đáp lại cô theo phản ứng tự nhiên.
“À à! Em họ Jinja nên chắc là vu nữ của đền thờ nhỉ! Hẳn phải là một người đàng hoàng lắm đây. Thảm nào mới cứu tên sắp chết như tôi…” Anh ta gật gù bày ra kiểu biết ơn, nhưng rồi, bỗng nhận ra có gì đó sai sai mà ngờ vực hỏi lại:
“Vu nữ á…?”
Anh ta ngắm nghía Minami một chút, quả nhiên vẫn có gì đó kỳ lạ. Vu nữ mà anh biết, thường sẽ ăn mặc giản dị chứ không khoa trương như này, càng không nên có quả đầu vàng chóe như kia. Để mà so sánh, thì nó thực sự giống với…
“Gyaru[note81351] thì đúng hơn đấy.” Anh buột miệng nói.
“Ừm… Anh nghĩ thế cũng được.”
Minami không hề tỏ ra phủ nhận, trái lại, cô chỉ lẳng lặng trả lời rồi đẩy chiếc văn kiện cuối cùng vào bên trong ngăn tủ trống. Điều này cũng đã phần nào đả động đến người đàn ông đang định bào chữa cho câu nói thô lỗ vừa nãy.
Sau đấy, là một khoảng thời gian khá tĩnh lặng. Với Minami, cô nhân tiện đó mà lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian. Còn với Atsushi, đó là để anh ta sắp xếp tình hình hiện tại. Sau tiếng thở dài của Minami, anh ta bỗng ngẩn người ra, hiểu ra được gì đấy mà nhanh chóng đứng dậy.
“Hự!”
Cơn đau điếng đến từ toàn bộ những vết thương trên người Atsushi đã vật ngã anh ta xuống khi cố gắng đứng dậy. Atsushi trực tiếp chấm dứt sinh mạng của một con kiến nằm bên dưới hộp carton mà anh ta đè vào.
“Anh cố làm gì thế! Vết thương lại nặng thêm bây giờ!”
Lại lần nữa, dưới sự chăm sóc bất đắc dĩ của Minami, vết thương đang rỉ máu đã được cuốn chặt lại. Khi cơn nguy hiểm đã qua, Minami mới thở phào một hơi mà phàn nàn kèm theo chút gắt gỏng:
“Thật là… Anh có biết vết thương của mình nặng đến đâu không hả?! Lần sao mà hấp tấp thì liệu hồn đấy!”
“Á á á đau đau! Biết rồi! Biết rồi mà!”
Phải làm ra vẻ mặt đau đớn cùng với những lời van xin thấm đẫm sự khốn khổ, Anh ta mới khiến Minami ngưng siết chặt vết thương ở bụng lại. Đồng thời, cũng khiến cô thiếu nữ bớt hung hăng đi.
Minami lia mắt, bỗng chăm chú nhìn vào đó. Nỗi mặc cảm lúc trước dường như đã vô tình nổi lên trong phút chốc. Cũng vì chúng, một lúc sau cô mới nhận ra mình đã nhìn anh ta hơi lâu. Dù anh ta thậm chí còn không để tâm, Minami đã ngại ngùng đưa mắt sang chỗ khác rồi thuận miệng hỏi:
“V-Vết thương của anh, vì sao mà bị thế?”
Tuy vậy, cô vẫn không giấu hết được vẻ ngượng ngùng vốn có. Dù là một câu hỏi vô tình thoát ra, nhưng cũng đại khái có thể làm rõ được vì sao anh ta lại đến đây. Chủ ý của cô vẫn là tránh né vụ kia.
Còn người đàn ông đang thương tích đầy mình, anh ta sờ vào vết thương ở bụng, nhớ lại lần đầu tiên cảm nhận được sự đau đớn đến từ phần hông. Nỗi đau đó tuy không phải là một vết thương lớn, nhưng lại không thể chữa bằng những băng gạc thông thường.
Atsushi trùng mắt xuống, trả lời không chút ngập ngừng:
“Tôi bị rơi xuống núi.”
“... Thật hả?”
“Thật.”
Minami ngờ vực nhìn về phía anh ta. Nửa muốn tin anh, nửa lại không. Cho đến lúc cô đảo mắt về lại vết thương mà mình đã băng bó lúc trước, nửa không muốn kia mới chịu ngả sang bên còn lại. Minami lại lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, cái buồn thoang thoảng trong cái thở dài của cô đều đã đập vào mắt của anh.
“Học sinh ngoan bùng học thành thói quen nhỉ?” Từ bộ đồng phục với cả ngày tháng hôm nay, anh ta rất nhanh cũng đoán ra được vấn đề.
“Chẳng vì phải cứu cái kẻ như anh mà tôi muộn học à? Hỏi kiểu gì vậy? Hửm?”
Dứt tiếng “hửm”, Minami lấy ngón tay chọc ngoáy vào má của anh, hừng hực hào quang hắc ám mà trừng mắt nhìn anh ta.
“Hoải choa có lệ thôi uấy mà! Đừng choạc móa nã coi!”
Tuy tay cô đã dừng, nhưng cái sát khí vừa nãy phải khoảng đến vài phút sau mới tan hết. Người đàn ông kia vuốt trán mà thở ra, cảm thấy may mắn vì không phải dán thêm băng vào bên má. Tuy vậy, hai bên má của anh ta dường như cũng hồng hào thêm đôi phần.
Minami lần nữa nhìn vào điện thoại, trông thấy tin nhắn cảnh báo kèm theo lời hỏi thăm của bạn thân mà cười khổ. Cô đứng dậy, phủi đi những bụi bẩn từ sàn nhà lấm tấm trên váy. Vừa phủi vừa nói:
“Thôi thì cũng muộn rồi thì muộn cho chót. Để tôi xuống núi kiểm tra xem có ai giúp anh đến bệnh viện được không.”
Nói rồi, Minami ra đến cửa nhà kho, ngó qua ngó lại để xem chừng điều gì đó, để mặc người đàn ông kia ngồi lặng thinh sau khi nghe từ “bệnh viện”. Phải đến lúc Minami tự tin bước hẳn ra ngoài cửa, anh ta mới hoàn hồn, khẽ mỉm cười mà lên tiếng với giọng điệu buông thả:
“Không được đâu. Tôi không… Đi bệnh viện đâu. Chính xác hơn thì là không được.”
Minami chững lại, nhìn dáng vẻ buông xuôi tựa lưng vào thùng của anh ta. Người đàn ông đó, dù thương tích đầy mình, dù biết sẽ có thể chết nhưng lại chẳng thèm nhúc nhích cho dù khi nãy còn cuống lên mà cố đứng dậy.
Nụ cười đó của anh không hề chứa chút hạnh phúc nào. Ngược lại, còn cảm thấy chút tuyệt vọng phảng phất đâu đấy. Minami trông vậy cũng mềm lòng. Nhưng rồi, vẫn hạ quyết tâm mà nắm chặt quai cặp.
“Anh ấy nhé… Không đến bệnh viện thì đứng lên cũng chẳng nổi đâu đấy. Lại còn vết thương của anh nữa. Cũng tại tôi…”
Chẳng để Minami kịp quở trách, anh ta đã nói ra một cái tên.
“Atsushi. Hagihara Atsushi. Nghe có quen không?”
Cái tên này, Minami đương nhiên không quên được, vì cô đã thấy qua trên thời sự mới đây xong. Dáng vẻ của hắn, thế trùng hợp thay lại giống với đặc điểm của người trước mặt cô.
“Tên tội phạm mà phá hủy cả một tòa chung cư ấy á…” Minami ngờ vực hỏi.
“Ừ. Thấy sao? Thành tích của anh đây đỉnh lắm đúng không?”
Minami đứng trầm ngâm một chút. Theo phóng sự hồi sáng, nghe nói thiệt hại mà anh ta phải bồi thường lên tới con số cả trăm triệu. Và lý do anh ta lại ở đây, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Lần này, bàn tay nhỏ bé của Minami lại càng nắm chặt lấy quai cặp hơn.
“Tội phạm… Tiền thưởng…”
Lúc nào cũng vậy, tội phạm hầu như đều được kèm theo tiền thưởng hoặc thành tích. Minami không quan tâm tới vế sau, thứ cô muốn cũng đã hiện hữu rõ trong tâm trí cô.
Bỗng, đống băng cá nhân đáng yêu được dán một cách cẩu thả trên tay Atsushi đập vào mắt cô. Cô đã nhớ ra, anh ta là người đã nói cô là gyaru. Dù đã nghe nhiều rồi, nhưng chẳng hiểu sao từ miệng anh ta khiến cô khó chịu vô cùng.
“…Tôi chỉ sơ cứu thôi chứ có phải phù phép cho anh chữa hết đống vết thương đó đâu. Anh vẫn phải đi bệnh viện đấy. Và nhớ này…” Sau đó, Minami bỗng đặt tay lên ngực, hùng hổ nói. “Người cứu anh, không phải ai khác! Vừa là vu nữ tôn nghiêm đáng quý, vừa là một gyaru đáng yêu tuyệt vời, chính là Jinja Minami này đây!”
“...”
Sau pha tuyên bố hùng hồn đó, Minami lại nhận lại một gáo nước lạnh từ Atsushi. Và rồi, những dây thần kinh xấu hổ trong cô cũng đi vào hoạt động.
“Mình vừa nói cái gì vậy chứ!? Sao mình lại có thể hùng hồn tuyên bố cái thứ tầm thường đó vậy, tôi ơi! Ôi, ngại quá…”
Cô lấy tay ôm mặt mà quay phắt đi. Tự thẩm vấn bản thân.
Còn Atsushi, sau khi bơ đi tuyên bố hùng hổ của Minami, anh ta lại đưa tay lên cằm mà suy nghĩ. “Chữa hết vết thương…” Cụm từ này đã đả động đến ý nghĩ vẫn đang hơi hỗn độn vì những điều khi trước của Atsushi. Nhưng rất nhanh, chúng cũng chỉ điểm đến cho anh một giải pháp tối ưu.
“Này Jinja, em có laptop không?”
Atsushi quay ra hỏi Minami với vẻ mặt hớn hở.
“N-Nếu có thì anh định làm gì?”
Cô cố giấu đi bản mặt đỏ ửng khi nãy của mình. Và rồi, một suy nghĩ chợt lóe ra trong đầu cô. Minami quơ lấy một thanh gỗ, rụt rè mà vừa nói vừa đưa nó lên.
“Đừng, đừng bảo là anh định cướp của đấy nhé!? Tôi cứu anh rồi giờ anh muốn cướp của đúng không?! Cái đồ không biết xấu hổ vô ơn này!”
Minami cảm thấy tay có gì đấy ngưa ngứa. Cô nhìn lại, thanh gỗ mà cô cầm cảm giác chẳng khác gì một đống bụi đặc, còn có lổm nhổm những con mối gỗ bò trong đó.
“Oa!” Cô hét lên, rồi ném thanh gỗ ra một bên.
“Trí tưởng tượng cũng phong phú thật…”
Atsushi cười khổ nhìn cây gỗ nhúc nhích những con mối kia đang nằm lăn lóc ở dưới đất. Rồi, anh ta phe phẩy tay mà nói lại:
“Tôi cần để làm việc cơ, làm việc ấy.”
“Tán gia bại sản rồi mà vẫn muốn làm việc ư?! Đúng là nô lệ của tư bản mà.” Minami nói một cách chắc nịch.
“Ê!”
Atsushi đột nhiên dừng lại, anh ta nhận ra tiếp tục như này chẳng có lợi lộc gì, có khi còn đem phần thiệt về phía anh. Anh hít vào rồi thở ra. Phần bụng còn hơi nhức nhức, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc tịnh tâm của anh ta.
“Nói chung là không phải tôi cố gắng trong vô vọng để trả khoản nợ đó. Ý tôi đang muốn nói là làm việc để chữa cái này này.” Atsushi chỉ vào vết thương vẫn còn hơi ê ẩm ở hông. “Đó là lý do cần laptop đấy.”
Minami nghiêng đầu: “Sao làm việc lại chữa thương được?” Mà tự vấn đáp nội tâm mình câu hỏi hóc búa đó. Và rồi, chúng đưa cô về vấn đề ban đầu.
“Đợi đã coi nào! Rồi anh dùng laptop để làm việc gì chứ? Mà nếu có thì làm sao tôi phải đưa cho anh hả?”
“Hừm.” Atsushi cười khẩy. “Cần phải liệt kê ra những lý do đó không?”
Thấy Minami vẫn đang lưỡng lự, không chịu nhượng bộ, Atsushi thừa cơ mà liệt kê những thứ anh đã thấy trước khi bị Minami đập chổi vào người.
“Cây cỏ hai bên rậm rạp, đền thì to mà vu nữ thì ít, cái bể nước toàn rêu, lá thì chẳng thèm quét. Còn cái nhà kho này…”
Cả hai người nhìn vào cây gỗ mà Minami cầm lúc nãy. Giờ trên thân nó đã phủ toàn là mối gỗ, con nào cũng to chắc khỏe. Thế là, cả hai quyết định đó như là một sự thật hiển nhiên.
“E hèm!” Atsushi hắng giọng. “Còn nữa…”
“D-Dừng lại đi!”
Sau cái sự thật hiển nhiên đến tuyệt tình kia, Minami đã chẳng thể trụ vững mà ngã khuỵu xuống. Cô lấy hai tay, ra bộ lau lau nước mắt rồi quay đi chỗ khác, nghẹn ngào mà nói:
“Tại, tại làm gì mà có kinh phí chứ… Tui cũng cố gắng rồi chứ mà…”
Minami bỏ hai tay ra, đôi mắt to tròn long lanh lung linh những giọt nước tinh thể nhỏ trên khóe mi. Cô giương mắt ra, ra bộ đáng thương mà ăn vạ Atsushi. Anh ta thở dài, nhưng đâu đó vẫn có nụ cười dành cho cái gương mặt thú vị kia. Đưa bàn tay nham nhở những miếng băng cá nhân về phía Minami, anh ta nói lên lời đề nghị:
“Trong ba ngày. Nếu em có thể chăm sóc anh trong ba ngày và sau đó cho anh ở lại, anh sẽ tự mình chữa khỏi vết thương này và giải quyết tình trạng hao hụt ngân khố của ngôi đền. Thấy sao? Đáng để làm một giao dịch không?”
Một người đứng ở ngoài sáng, hưởng ánh nắng êm dịu cùng gió mát hiu hiu. Một người thương tích ngồi trong tối, chịu đựng hơi thở ẩm thấp tròn nhà kho mục nát vốn của người ngoài sáng kia.
Ấy vậy mà, Atsushi lại ra một lời đề nghị. Nó không có chỗ dựa nào thích đáng, cả bản thân anh ta cũng vậy. Nhưng, sắc mặt Atsushi lại rất tự tin, cảm giác như có thể tin tưởng mà giao hết mọi thứ cho anh ta.
Vô vàn những ý nghĩ liên miên về những thứ như: Có nên chấp thuận lời đề nghị này không? Hay là nên từ chối? Muộn học những tiết nào rồi,... Chúng cứ thể, nhảy tung tăng trong đầu Minami. Tưởng sẽ chẳng thể đưa ra một quyết định chính xác. Ấy vậy mà, Minami lại đi vào trong nhà kho, nắm chắc lấy bàn tay của kẻ chẳng có chỗ dựa đó mà tự tin:
“Chấp thuận giao dịch.”
Một giao dịch lớn được hình thành trong căn nhà kho cũ kỹ đã mục nát đôi phần. Nào ai ngờ được, đó lại là giao dịch liên quan đến cả đời bọn họ.
Sau những phút lùm bem đó, thời gian trôi qua một quãng ngắn, nhưng Atsushi nằm trong nhà kho lại thấy như đã qua cả một ngày dài. Đây là lần đầu anh ta thảnh thơi như thế, chỉ ngồi chờ một đứa trẻ cao trung đến hoàn thành yêu cầu của mình.
Thời gian càng nhiều, càng dễ sinh ra những thú vui dị hợm, và Atsushi cũng vậy. Không thể đứng dậy mà di chuyển, anh ta cũng chỉ cam chịu nhìn trời nhìn đất qua ô cửa sổ bé xíu. Nhưng điều đó, rất nhanh đã khiến anh chán nản.
Và thế là dẫn đến hiện tại, Atsushi đang ngồi đọc ngẫu nhiên những cuộn giấy và sách rơi xuống từ cái tủ mà anh ta dựa vào. Chỉ cần huých nhẹ một cái là sẽ có thứ để đọc. May thì rơi thẳng vào tay, xui thì rơi vào đầu, vào vết thương ở bụng.
“‘Thánh địa Shukaku ngàn năm trường tồn, quyển bảy: tôn nghiêm của vu nữ đền Shukaku Ookami đổi mới’ à... Hầy, lại là lịch sử của cái đền này à…”
Atsushi tỏ ra não nề, nhưng vẫn mở cuốn sách ra mà đọc. Khác với những quyển trước, gia chủ đời này có tài văn chương. Những dòng thơ kanji mà ông để sau mỗi một chương đều khiến Atsushi thầm tấm tắc khen ngợi.
Cứ như vậy, anh ta chìm đắm vào lịch sử nhiều đời của nhà Jinja… cho đến khi, bên ngoài nhà kho có người gõ gõ vào cửa ba cái, đó là Minami.
“Mới có hơn ba giờ chiều thôi mà. Thanh niên đi học giờ về sớm vậy à?” Hết câu, Atsushi tiện thể ngáp một cái.
“Không, thực ra thì do tôi không tham gia câu lạc bộ thôi…” Minami đưa mắt, chợt nhận ra những văn kiện cũ kỹ xung quanh anh ta. “C-Cái gì đây!? Hagihara, anh có biết đống này đáng giá thế nào không hả?”
“Chịu.” Atsushi dè dặt mà đưa mắt ra chỗ khác.
Minami định sẽ cho anh ta một trận, nhưng rồi lại não nề mà thở một hơi dài ra. Cô tiến đến chỗ Atsushi đang nằm trong vô vàn sách quý.
“ Latop, đây nè.”
Dứt lời, cô ném nhẹ chiếc laptop về phía Atsushi. Anh ta loạng choạng đỡ lấy nó, phải loay hoay một lúc mới giữ cho chắc được cho chiếc laptop nằm ngay ngắn trên đùi. Trong khoảng thời gian đó, Minami đã sắp xếp lại đống văn kiện xong.
“Ừm… Hửm? Khẩu vị của em cũng thú vị phết đấy nhỉ?”
Atsushi nhận ra một điều thú vị trên laptop mà Minami đưa cho. Trên chiếc laptop đó, còn dán vô số hình đô vật nổi tiếng trên đấy.
“N-Nào có! Đây là của bạn tôi!”
Atsushi cũng chẳng chấp nhặt chuyện đó. Anh ta mở chiếc laptop ra, người đưa cũng rất tinh ý, đã bỏ mật khẩu đi trước. Ánh sáng xanh cứ thế khi mở ra chiếu đến chói mắt anh ta, khiến Atsushi không cẩn thận theo phản xạ dụi mắt mà làm chao đảo cái laptop suýt rơi.
Minami trông vậy, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian rồi lại đi ra ngoài cửa nhìn trời. Kiểm tra xong xuôi, cô luồn tay vào sau một chiếc tủ, bỏ qua những cảm giác là lạ mà mình chạm vào, tiếng tách vang lên một cách trầm lặng.
Cái bóng điện ở góc phòng sáng lên, soi sáng hết toàn bộ chỗ Atsushi đang ngồi. Đôi lúc, nó chớp nháy, không phải vì đã cũ mà là vì lũ mối thiêu thân trong đó.
Minami xỏ giày vào, đi ra trước cửa, căn dặn anh ta.
“Nhớ đến tầm năm giờ chiều thì tắt đèn đi nhé. Từ đó đến tám giờ tối thì không được bật lại. Về quần áo và đồ dùng cá nhân thì tôi sẽ mang đến sau.”
Minami trừng mắt, lấy hai ngón chỉ cả anh và cô, mặt toát ra vẻ nguy hiểm mà cảnh cáo:
“Lần sau mà anh dám đụng vào đống văn kiện kia thì đừng trách!”
Dứt lời, cô liền rời đi luôn mà chẳng thèm nán lại.
Atsushi bị Minami làm một vố, đến rồi đi như một cơn gió. Anh ta lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó.
Vài tiếng click chuột, vài tiếng tách tách, ánh sáng từ màn hình laptop nhảy sáng liên tục. Mỗi lúc như thế, Atsushi lại bật lấy một miếng gỗ nhỏ, vạch ra trên sàn bên cạnh người những tính toán của bản thân.
Rất nhanh, trời đêm sập xuống trước cả khi mọi người kịp nhận ra. Ngoài mặt trăng, những ánh sáng le lói từ căn nhà của người dân ở thị trấn, từng chút một góp lại, thành một quầng sáng lớn thắp sáng cả chân núi. Nhà nhà quây quần bên nhau, hạnh phúc thưởng thức những bữa cơm nồng ấm, no nê. Những thứ tưởng chừng giản dị đến vậy…
“Hắt xì! Lạnh thế!”
… Lại là thứ Atsushi không có được.
Anh ta ngồi trong nhà kho chỉ với một chiếc quần âu, tay run rẩy bấm từng phím laptop, tay còn lại còn chẳng thể khắc thêm chữ nào xuống sàn. Những cơn gió lạnh lẽo rít lên liên tục từ những vết nứt lởm chởm trong nhà kèm theo cái rét thấm qua bức tường gỗ mục nét khiến Atsushi run lên cầm cập.
Bỗng, cái bụng đang bị đau kêu lên cồn cào. Mỗi lần như thế, anh lại thấy ruột gan như lộn hẳn lên.
“Vẫn chưa có đồ ăn sao…”
Anh ta nhìn vào cái laptop, nó đã gần hết pin. Atsushi chỉ đành thở dài rồi nằm xuống, cố gắng với quanh quanh được vài cái hộp làm thành một chiếc chăn tạm bợ. Atsushi nằm đó, chờ đợi một người mà anh ta thậm chí chỉ mới gặp có hai lần trong ngày.
Một thời gian lâu nữa lại trôi qua, bây giờ, trăng đã lên cao. Những đốm đèn kia trước đều lần lượt mà tắt đi, màn đêm nhanh vậy đã phủ lên khắp chốn. Ấy vậy mà tại đền thờ nào đó ở lưng chừng núi, trong căn nhà kho xập xệ không có lấy nổi một ánh đèn, lại đang có một người đàn ông run rẩy không thôi.
Những chiếc hộp mà Atsushi vô cớ đem đắp từng chồng lên mình cũng chẳng còn là đủ nữa. Bụng anh ta cứ cách vài phút là lại rống lên. Chúng đủ to đến mức khiến những người đi thăm đền vào buổi tối cảm thấy sợ hãi vì tưởng thú dữ.
“T-Thú hoang đó!”
“Chạy đi!”
“Ơ, các chị ơi, chị làm rơi tiền rồi này…”
Thấy những người đến viếng đền mới đi quá cổng là lại xách dép chạy đi, Minami trong bộ phục trang của vu nữ nhìn đồng xu rồi lại nhìn họ mà nghiêng đầu. Cho đến khi cô tiến lại gần nguồn phát ra âm thanh, nghe thấy tiếng thều thào của một người đàn ông mới sực nhớ ra Atsushi.
“Hagihara ới…”
Cô chầm chậm mở cửa, dùng giọng the thé gọi Atsushi. Căn nhà kho chỉ mới hồi chiều cô mới vào còn tràn đầy ánh sáng và sức sống, giờ lại như trở về hồi cũ. Thậm chí, còn tỏa ra cảm giác rùng mình hơn trước.
Nuốt ực lấy miếng nước bọt, cô lom dom đi vào. Minami vừa đi vừa tỉ mỉ ngó nghiêng xung quanh. Dù đường vào thẳng trong nhà kho chỉ là một quãng ngắn, nhưng lần này, Minami lại thấy nó thật dài.
Lén lút nhón chân mà tiến về phía trước trong trạng thái cảnh giác, Minami bỗng vấp phải gì đó, mất thăng bằng mà ngã thẳng về sàn gỗ phía trước.
“H-Hagihara ơi…?”
Không hề có ai đáp lại cô. Cô lôi điện thoại ra, run rẩy bật đèn lên. Một tia sáng mạnh mẽ xuyên thủng sự rùng rợn thoang thoảng này, trực tiếp mang đến cho Minami một nỗi sợ khác.
“A… A… A…” Cô lắp bắp.
Dưới ánh đèn flash của chiếc điện thoại, gương mặt thiếu hụt sức sống hiện ra sờ sờ ngay trước mắt Minami. Hai con ngươi trắng dã, tưởng chừng chỉ thêm chút nữa có thể rớt ra khỏi khuôn mặt gầy nhom. Nó thều thào, cố dùng chút hơi thở yếu nhớt mà cất tiếng:
“Lạnh… Đồ ăn… Đồ ăn… Đâu rồi… Lạnh…”
“AAAAAAA!”Như một con đê vỡ bờ, Minami hét lớn lên. Cô dụi cho nó một quả đấm rồi mau chóng bỏ chạy.
Sau đấy, chẳng biết là bao lâu. Chỉ khi những dải băng được thay mới đã vừa vặn với cơ thể, Atsushi mới có tạm thứ gọi là chăn ấm nệm êm. Anh ta quấn cả chiếc nệm quanh người, thỏa mãn mà nằm lăn lăn trên sàn mấy lần. Cái bóng đèn chớp nháy vài cái, dường như lũ mối cũng vui lây với anh ta.
“Anh cũng có thú vui lạ nhỉ…?” Minami cảm thán.
Cô cũng không chấp nhặt, lấy chiếc khăn dính máu đã lau cho anh vào thau nước bên cạnh rồi tiện thể mà ném luôn đống băng cũ vào đó. Suốt quá trình, Minami luôn có cảm giác lành lạnh sống lưng.
“... Nhìn gì đấy?”
Đối đáp với Minami, ngược lại, là ánh mắt săm soi của Atsushi. Anh ta nhìn chằm chằm vào Minami đang loay hoay dọn bữa cơm đạm bạc lên, nằm đó, không hề chớp mắt lấy một lần.
Chiếc quần hakama[note81348] đỏ tươi cùng với bộ Hakui[note81349] trắng nõn, cũng không thể không kể đến chiếc dây Mizuhiki[note81350] được cột gọn gàng ngay ngắn phía sau. Atsushi chỉ ngắm nhìn những chi tiết đó một cách cẩn trọng, nhưng có đôi phần của sự tò mò nhất thời.
Ngộ tính được sự nguy hiểm phát ra từ hai con mắt nhìn chằm chằm mình của Atsushi, Minami e ngại đứng dậy mà để khay đồ ăn mới hâm nóng xuống.
“Tôi để đồ ăn đây nhé… Còn cần gì nữa không?”
Atsushi vẫn trầm ngâm nằm đó, mà nhìn Minami. Và rồi, anh ta mở lời:
“Quả thật là vu nữ nhỉ? Em ấy.”
Minami đơ ra một lúc, rồi bỗng như hiểu ra ý của anh ta.
“Chẳng phải đã bảo anh từ đầu rồi hay sao? Vu nữ chính hãng thật một trăm phần trăm nhé. Hưm!”
Cô vừa nói vừa ưỡn ngực vỗ mạnh ra vẻ tự hào, hoàn toàn quên mất việc phải đề phòng với anh ta trước đó. Ngay lúc đấy, Atsushi bỗng vươn tay ra khỏi cái nệm, nắm chặt lấy cánh tay của Minami.
“N-N-N-Này, làm gì t-thế!? Anh m-mà dám động thủ là t-tôi đấm đó!” Cô bấn loạn mà đe dọa.
Mặc cho sự uy hiếp đến từ nắm đấm đã sẵn sàng của Minami đang bối rối cực độ, Atsushi bình thản mà đưa đồ ra.
“Sạc dùm tôi cái laptop.”
“... Thế thôi à?” Minami ngơ ngác nhận lại chiếc laptop.
“Còn muốn gì nữa?”
“K-Không có gì!”
Cô vô cớ giận dỗi, giật phăng chiếc laptop rồi giậm chân ầm ầm mà rời đi. Atsushi nằm đó, nhìn cô gái đang hậm hực dần rời xa trước mắt. Cho đến khi bản thân cô đã trở về căn nhà đang sáng đèn kia, tiếng nói chuyện vang đến chỗ anh, Atsushi mới thở dài. “Ít nhất… Cũng nên đóng cửa vào chứ…” Đó là cảm nghĩ của anh ta khi bị cơn gió lạnh lẽo luồn vào trong nệm.
“...”
Những cơn gió thoảng qua, hơi se se lạnh. Chúng cứ thế luồn lách từng đợt nhỏ vào trong tấm nệm của Atsushi, mỗi đợt lại đem đến cho anh một cơn lạnh rùng mình khác nhau. Phải cho đến khi màn sương đêm tan hết, ánh bình minh lấp ló phía chân trời, những cơn gió ấy mới ngừng làm phiền người đàn ông khổ sở mà không hề hay biết anh ta đã tỉnh giấc từ khi nào.
Không, sự thật là anh ta không thể ngủ.
“Mấy con mối chết tiệt này…”
Hai con mắt thâm quầng của Atsushi dán chặt vào con mối mà anh ta đã nhốt được ở bên cạnh. Chỉ cần lấy vài miếng gỗ nhỏ, chặn đường một con mối không hề khó khăn. Atsushi cả đêm chỉ nằm ở đó, đùa nghịch với lũ mối. Con này chết hoặc trốn được thì bắt con khác, chỗ anh ta không hề thiếu.
“Hầy…” Atsushi thở dài một cách não nề. Lũ mối này đúng là đã hành hạ anh ta cả một đêm dài.
“Cái lũ chúng mày… Cái tiếng của chúng mày thôi thì không nói, nhưng dám nhăm nhe cả tao thì cũng chán sống lắm rồi đấy!”
Ngược lại với biểu hiện giận dữ, Atsushi lại thả vào đó một chút bụi gỗ mà nhìn nó ăn. Anh ta lại thở dài mà nói tiếp:
“Ở Tokyo thì một con cũng chẳng có đâu mà tìm ấy chứ…”
Bỗng, có gì đó từ bên ngoài cánh cửa xập xệ của nhà kho truyền vào. Đó không phải tiếng chim hót như khi nãy, nó có âm điệu và trong trẻo hơn nhiều. Càng lúc, nó càng đến gần, đủ để nghe rõ câu từ trong lời của bài hát đó.
“Đóa hoa cúc nho nhỏ, nở rực rỡ giữa hoàng hôn~ Chú chim sẻ be bé, hót vang dội trong tòa nhà cũ kỹ~”
Giọng hát đó tiến dần đến nhà kho, tinh tế mà nhỏ dần cho đến cánh cửa được hé mở. Ti hí ở ngoài cửa nhà kho là một đôi mắt màu xanh lam long lanh, ngó vào khoảng không gian tôi tối và đầy mối trong căn nhà kho mục nát.
“Hagihara ơi? Dậy chưa?”
Câu hỏi tuy chân thành của Minami, nhưng với Atsushi nó lại như một lời mỉa mai hai đôi mắt gấu trúc của anh vậy.
“Ừ, dậy rồi. Dậy lâu rồi.” Anh ta chán nản mà đáp.
“Ồ ồ, sung sức nhỉ?”
Minami đẩy luôn cánh cửa ra. Ánh bình minh đột ngột tràn như lũ vào căn nhà, khiến Atsushi phải dụi mắt đi. Đứng ở giữa chúng, là một cô vu nữ đứng chống một tay bên hông mà nhìn vào anh, tay còn lại thì giữ cây chổi.
Cô nhìn vào cái dáng vẻ tiền tụy của anh ta mà mỉa mai, lần này là có chủ ý. Atsushi cũng chẳng buồn mà nói qua nói lại với cô gái này. Anh ta dùng sức, khó khăn mà ngồi dậy rồi đáp:
“Sáng sớm đến đây làm gì vậy?”
“Đưa đồ thôi.” Nói rồi, Minami để cây chổi sang một bên, giơ cái túi chứa laptop ra mà đưa cho anh. “Đồ ăn sáng thì tôi đang làm rồi, tí nữa tôi gõ cửa thì nhớ ăn đấy nhé.”
“Ờ…”
Atsushi cả đêm không ngủ, tỏ ra hờ hững mà nhận lấy chiếc laptop. Trong lúc Atsushi đang kiểm tra vài thứ, Minami tiện tay dọn dẹp những bát đũa bẩn từ tối hôm qua.
Bỗng, đôi mắt tưởng chừng như sắp đóng sầm lại của Atsushi căng mạnh ra, đôi đồng tử cũng nở rõ hơn hẳn. Lồng ngực căng ra, những miếng băng cá nhân chỉ chực chờ bay ra ngoài.
“TRÚNG MÁNH RỒI!”
Tiếng hét của anh ta khiến cho vạn vật xung quanh đều phải bừng tỉnh mà đón nắng thu, thức dậy chào đón một ngày mới tràn trề sức lực. Đến cả em gái Minami cũng phải lần đầu dậy trước báo thức.
“Đúng trời độ rồi! Cứ thế này thì có được một cổ phiếu của Three Heaven sẽ chẳng còn là giấc– Ưm!? Em làm g—-!”
Chẳng nói chẳng rằng, Minami đã chặn miệng Atsushi lại. Cô ngó ra ngó vào, ngó phải ngó trái rồi ghé lại tai anh ta thì thầm:
“Anh điên à! Để Hiyori mà biết được thì anh chỉ có chết thôi đấy! Không nói đến nhiều thứ là con bé tuyệt đối rất ghét tội phạm và đàn ông…”
Giữa chừng, Minami bị bàn tay to lớn của Atsushi chặn miệng. Cô cảm nhận được có hơi thở nong nóng trong lòng bàn tay, đành thả ra cho Atsushi thở.
“Jinja này… Bụng tôi… Đã yếu rồi… Em mà làm thế là chết người đấy…” Anh ta vừa nói vừa thở hổn hển.
“T-Thì cũng tại anh nói quá đấy chứ! Hiyori mà dậy thì biết làm sao chứ…”
Minami ngoảnh mặt lại, đã thấy Atsushi cắm mặt lại vào trong laptop. Cô quyết định cho qua chuyện vừa nãy mà sán lại gần anh ta mà hỏi cho ra lẽ.
“Thế vì sao anh lại hét to thế? Bộ… Có gì đó hay hay à?”
Cô sán lại gần Atsushi. Linh cảm trong cô đang nói rằng đó là một chuyện rất quan trọng, vì Atsushi, vốn đã bị thương còn kích động tới mức đó nên Minami không thể tránh khỏi tò mò.
“Đây là một đợt sóng, một đợt sóng rất dữ dội.” Atsushi tự dương tự đắc nói. “Lướt được nó an toàn thì chỉ mai thôi là có thể chữa được rồi.”
“Sóng?” Minami ngơ ngác. “Không ngờ anh lại là người thích dùng ẩn dụ thế đâu đấy… Ái!”
Một cú búng thẳng giữa trán của cô vu nữ, trực tiếp để lại một chấm đổ hồng hào trên vầng trán của cô.
“Bậy! ‘sóng’ ở đây là sóng chứng khoán. Tức là một đống kẻ tham lam muốn làm giàu nhanh chóng, gây ra biến động thị trường, tạo ra một cơn sóng mà ở đó giá cả tăng giảm khó lường. Chỉ cần biết lướt nó một cách an toàn thì tiền về không ít đâu.” Atsushi đưa ngón cái trỏ thẳng vào mình. “Tức là! Hagihara Atsushi này đây! Sẽ được chữa khỏi!”
Giữa chừng, cắt ngang khí thế hừng hực của Atsushi, một giọng nói vọng ra từ khu nhà chính.
“Chị ơi! Thịt cháy rồi này!”
“Á!”
Minami giật nảy, chợt nhận ra nồi thịt hầm mình để từ hồi tờ mờ sáng. Cô luống cuống dọn dẹp bát đũa từ hôm qua, cũng nhân đó ném cho anh ta bàn chải và kem đánh răng cùng với một bộ yukata.
“Ở gần đây có một con suối đấy. Anh đi ra đó đánh răng đi. À, nhân tiện thì rửa ráy chút đi… Bữa sáng thì tí nữa tôi sẽ mang ra sau, vậy nhé!”
Minami đi rồi, Atsushi cầm tuýp kem đánh răng và bàn chải lên nhìn một lúc rồi lại ngửi bản thân. Cảm thấy không được nữa, anh ta quyết định theo lời Minami, đi ra con suối gần đấy mà tắm rửa.
Và đó là lần đầu tiên anh ta biết rằng, ở suối cũng có cá.
Chuyện của buổi sáng hôm đó cứ thế mà trôi qua, em gái Hiyori của Minami cũng không hỏi nhiều về vụ việc kia. Còn Atsushi, anh ta đã thu được vố lớn từ đợt sóng vừa rồi.
Hôm sau lại đến. Minamin theo lời Atsushi nhận đồ mà anh ta đặt trên mạng về, chủ yếu là do Atsushi không muốn lộ mặt khi mua một thứ hàng đắt giá như vậy. Vì hôm nay cũng phải đi học, nên cô cứ phải úp úp mở mở với các bạn cùng lớp, chẳng dám te hé một chút gì về món hàng.
Phải tầm gần bốn giờ chiều, khi trời lộng gió nhất, lá phong trên núi rơi đầy đường, Minami mới vác cặp về tới nhà. Thay vì đeo nó, cô lại bê chiếc cặp như nâng niu đồ quý vậy.
“Hửm? Nhóc là vu nữ của đền thờ này à?” Người phụ nữ cao lớn hỏi cô.
Không như mấy lần trước lần này, cô lại đụng độ với một người đến thăm đền thờ.
“À, vâng…”
Minami chỉ trả lời ậm ờ như muốn cho có, nhưng lại vô tình khiến người phụ nữ kia nổi giận mà giáo huấn cô trong ba mươi phút chỉ vì không thèm quét lá cho đền thờ. Ba mươi phút dài đằng đẵng đó, đối với cô, chính là địa ngục thứ thiệt.
“Không tin nổi… Nào ngờ lại có người tận tâm với ngài Shukaku như thế chứ…”
Minami bủn rủn chân tay đứng nép sang một bên cánh cửa kho đã mở mà phàn nàn. Atsushi khi nãy ở trong nhà kho, cũng nghe được đôi chút chuyện nên chỉ có thể an ủi cô bằng một cái like với hàm ý: “Làm tốt lắm”.
“Hà…” Minami chán nản thở dài. Sau đó, cô lấy chiếc hộp trong cặp ra. “Đồ của anh nè.”
Atsushi nhận lấy chiếc hộp được bọc biếc cẩn thận. Anh ta ngó quanh cái hộp, đảm bảo rằng không có chút thông tin cá nhân gì được ghi lên đây. Kiểm tra xong, Atsushi lấy một miếng gỗ nhọn nhỏ rồi rạch gói rằng ra.
Món đồ sau đó được đặt ở trên một cái hộp carton nằm trên sàn gỗ. Món đồ đó là một chiếc hộp được làm từ hợp kim, thậm chí còn vẽ thêm vài họa tiết tỉ mỉ để làm đẹp mắt.
Một thứ xa hoa như vậy, lại được đặt trong căn nhà kho xập xệ mục nát. Phải cho đến khi cái bóng đèn nháy lên nháy xuống liên tục bởi những con mối thiêu thân, hai người họ mới hiểu rằng cái hoàn cảnh này sao mà nó là lạ.
“Đây là lần đầu tôi thấy thứ này ngoài đời thực đấy…” Minami nuốt ực miếng nước bọt xuống. “Này, không phải hàng giả đấy chứ?”
“Vớ vẩn!” Atsushi nói lớn giải thích. “Web anh đây đặt là uy tín số một Tokyo đấy! Hơn nữa, đây còn là một web đen nổi tiếng với các giới tinh hoa ở đất nước, chẳng ai là chưa từng nghe qua cả. Nào, cho em mở thử đấy.”
“Đã là web đen rồi uy tín gì nữa… Đến chịu thật.”
Tuy không phục, nhưng Minami cũng chỉ đành làm theo lời Atsushi. Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một ống tiêm đặc biệt được cố định trong đệm đỏ, ngoài ra còn có rất nhiều loại khóa chốt ở trên ống.
Minami cầm lên, theo hướng dẫn của Atsushi mà mở khóa ống tiêm. Từng bước làm đều khiến cô toát mồ hôi hột. Dù ống tiêm trông có vẻ chắc chắn, nhưng cái ống chứa bằng nhựa thủy tinh lại không có cảm giác như vậy.
“A! May là hôm nay tôi không phải đi học đấy! Mở cái này khó thật sự!”
Phải khá lâu sau đó, Minami mới hoàn toàn mở được ống tiêm. Là một phương thuốc hiếm và đặc biệt nên thứ này mới có nhiều chốt khóa đến vậy. Chủ yếu là để bảo vệ thứ ở bên trong ống tiêm.
Atsushi cầm ống tiêm lên, anh ta nhìn vào thứ thuốc xanh xanh nằm trong đó. Ánh mắt dường như có đôi chút xa xăm.
“... Sao thế?” Minami ân cần hỏi han.
“Không có gì… Chỉ là nó khiến anh hoài niệm thôi.”
Sao khi dứt ra khỏi những kỷ niệm từ hồi xưa, dưới ánh nhìn của Minami, Atsushi thuận tiện mà mở nốt cái chốt cuối cùng ở mũi kim. Minami theo hướng dẫn của anh mà bỏ bớt băng gạc ở gần vùng bụng ra. Xong xuôi, Atsushi hít lấy một hơi sâu rồi đâm nó vào bên cạnh vết thương.
“A-Anh có sao không?”
Nhìn cái dáng vẻ khốn đốn của Atsushi, bất giác cũng khiến Minami phải yếu lòng. Cô tiến đến gần anh ta, giơ tay ra định kiểm tra thì lại bị Atsushi lấy tay chặn lại. Anh ta hổn hển mà nói với cô:
“Không sao… Cứ để tôi nghỉ chút đi…”
Tuy rất lo lắng, nhưng cô quyết định nghe theo anh ta. Dù cho đã đi ra ngoài, đóng cửa kho, Minami vẫn không thể thôi lo lắng cho anh ta được. Minami nhìn ra thảm lá phong trước mắt, nhớ lại lời nói của vị khách viếng đền lúc trước.
“Chắc là thay đồ rồi quét lá đi nhỉ…?”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, những giây phút cam chịu cơn đau giằng xé cơ thể của Atsushi cũng đã dừng lại. Lần này Minami tinh ý hơn trước. Ăn tối xong cô đã lập tức bảo em gái lên phòng, còn bản thân thì lại lén lút đem đồ ăn vẫn còn nóng đến cho Atsushi.
Băng qua con đường sando lả tả vài cành lá rơi, Minami đi về phía nhà kho. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa.
“Vào đi.” Một giọng nói trầm vang lên ở bên trong.
Minami có hơi bỡ ngỡ, nhưng vẫn quyết định đi vào bên trong. Vừa mới mở cửa, thứ đập vào mắt cô là một dải băng và hàng đống băng cá nhân trải dài từ đầu cửa cho đến chỗ cái nệm đã bị rối tung.
Ở bên trong, có một người đàn ông đang mặc yukata đứng cạnh tủ sách với chiếc bóng đèn hướng về phía anh. Anh ta chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, là cuốn “Thánh địa Shukaku ngàn năm trường tồn, quyển chín: Sơ lược về yêu ma vùng Higashiyama và cách bảo tồn phong ấn” mà cô cũng từng bị ép đọc.
Gương mặt lãnh đạm cùng thần thái lạnh lùng của Atsushi khiến Minami mới ngộ ra được một sự thật hiển nhiên rằng: Atsushi là một người đàn ông trưởng thành. Cô có chút dè dặt, không dám lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đặt đồ ăn xuống.
Bây giờ, trong lòng cô có rất nhiều thứ bủa vây.
“Không biết anh ta còn nhớ về giao dịch không nhỉ… Không. Chi phí ăn uống tháng này… Chắc tháng sau ăn bánh mỳ thôi.”
Suy nghĩ đó của Minami, khiến cô trong vô thức đã thu dọn hết đồ vật vương vãi của Atsushi. Đã hết lý do để nán lại, Minami gạt bỏ những suy nghĩ đó rồi quay lưng mà chầm chậm đi về.
“Đi đâu đấy?” Atsushi cất tiếng gọi cô lại.
“À thì… Đi về?”
Atsushi nghe vậy, đóng cuốn sách trên tay lại rồi đưa nó về chỗ cũ. Anh ta tiến về phía cô, rồi lại ngồi xuống cái nệm của mình. Tay chống lên đùi mà thản nhiên hỏi:
“Nói xem. Muốn sửa từ chỗ này trước?”
Minami trơ mắt ra nhìn dáng vẻ Atsushi đang suy nghĩ và lẩm bẩm về hoạch định của mình. Ạnh ta không hề thất hứa, trái lại, đặt toàn tâm toàn ý vào giao dịch giữa hai người.
“Tôi… Tôi…”
Những lời lí nhí đó của Minami, không hề kéo được Atsushi đang mải mê suy tính về kế hoạch sửa chữa trong tương lai. Biết vậy, cô nói lớn:
“Tôi–!”
Atsushi bất ngờ mà quay ra chỗ cô.
“Tôi… Cũng không biết nữa. Hì hì.” Minami cười gượng mà gãi đầu.
“Thật là! Không biết thì phải nói ra chứ? Làm anh đây tưởng em có sẵn kế hoạch rồi mới bỏ về luôn đấy. Nghe này, giờ là thế này nhé…”
Hai người họ cứ thế, ngồi cùng nhau bàn bạc đến tận khi sương đêm bắt đầu ập đến. Phải khi em gái Minami gọi cô về vì có khách viếng đền, Minami mới để tạm mọi chuyện lại cho Atsushi tự quyết mà trở về căn nhà ở khu trong.
Atsushi lén ra ngoài, ra lại bờ suối mà trước đây anh ta tắm. Dù hơi lạnh, nhưng cảnh vật ở đây rất đáng để trả giá cho cái lạnh đó. Anh ta ngước nhìn lên cao, dải ngân hà cứ thế hiện rõ trước con mắt anh. Trong đấy đâu đó chứa một sự hưng phấn kỳ lạ.
Nhưng rồi, nó cũng nhanh chóng tắt ngủm khi anh ta đánh mắt sang bên. Lù lù ở đó, là một chiếc vệ tinh khổng lồ. Nó to đến mức, dù đang là ban đêm, vẫn có thể thấy rõ được hình thể.
“Thời đại đang thay đổi rồi…”
Dứt lời, anh ta lại rời đi và về lại nhà kho đánh một giấc.
Sandō" (参道) trong đền thờ là con đường dẫn đến khu vực linh thiêng của đền thờ Thần đạo (Shinto), thường có nhiều cổng Torii hai bên để đánh dấu sự chuyển tiếp từ cõi phàm tục sang không gian thần thánh.
Temizuya (hoặc Chōzuya) là một bể nước và gáo múc nước đặt gần lối vào đền thờ Thần đạo ở Nhật Bản, dùng cho nghi thức rửa tay và súc miệng Temizu để thanh tẩy cơ thể và tâm hồn trước khi vào hành lễ hoặc cầu nguyện.
Haiden (sảnh thờ) là khu vực dành cho du khách đến cầu nguyện, dâng lễ vật và tham gia các nghi lễ, trong khi Honden là điện thờ chính, nơi thờ phụng thần linh và chỉ dành cho thầy tu.
Quần Hakama (袴) là trang phục truyền thống của Nhật Bản, là một loại quần hoặc váy rộng, có các nếp gấp đặc trưng, được buộc ở eo và dài xuống mắt cá chân, thường mặc bên ngoài kimono.
Hakui (白衣) trong ngữ cảnh vu nữ (miko) chính là chiếc áo trắng truyền thống mà họ mặc ở phần trên. Thường là áo kimono màu trắng dài tay → tượng trưng cho sự tinh khiết, thanh khiết trong nghi lễ Thần đạo (Shintō).
Mizuhiki (水引) vốn là những sợi dây trang trí được xoắn từ giấy washi, phủ keo hoặc nhuộm màu để tạo thành dây cứng. Trong ngữ cảnh này, được dùng làm dây buộc tóc cho các vu nữ.
Gyaru (ギャル) là một thuật ngữ tiếng Nhật bắt nguồn từ từ "gal" (cô gái) trong tiếng Anh, dùng để chỉ một tiểu văn hóa thời trang đường phố nổi loạn và cá tính ở Nhật Bản.