Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Hàn Môn Kiêu Sĩ - Chương 742 : Đánh lén Tương Châu (hạ )

Từ khi kỵ binh Đường quân phá hủy kho lương tạm thời của quân Kim ở bờ nam Hoàng Hà, quân Kim liền bãi bỏ việc trung chuyển, trực tiếp trưng dụng mấy vạn dân phu từ Đại Danh phủ hướng kinh thành vận lương. Tuyến đường vận lương cơ bản là xuôi nam theo Vĩnh Tế Cừ, từ Đại Danh phủ tiến vào Tương Châu, rồi lại xuôi nam tiến vào Vệ Châu đến huyện Lê Dương, qua Hoàng Hà, bờ bên kia chính là Bạch Mã Độ nổi danh.

Toàn bộ tuyến vận lương dài ước chừng năm trăm dặm, tám vạn dân phu theo sát mấy vạn xe chở lương thực nối liền không dứt trên quan đạo vận lương. Ước chừng có một vạn kỵ binh phụ trách áp giải, dù kỵ binh không ít, nhưng vì lộ trình quá dài, phân bổ ra mỗi dặm đường chỉ có hai mươi người, nhân số quả thực có chút ít. Mấu chốt nhất là quân Kim không thể phân bố đều khắp như vậy, mà vì phân bố không đều, tất nhiên sẽ xuất hiện một đoạn đường rất dài không có binh sĩ hộ vệ.

Nhạc Phi nhìn trúng cơ hội này, nhưng hắn cũng biết thực lực mình có hạn, dù phá hủy một ít đội vận lương, đối với đại cục cũng vô ích. Nhưng nếu có thể hẹn được mấy ngàn người cùng chung đại sự, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tác chiến tiền tuyến của quân Kim.

Chỉ tiếc không ai chịu cùng hắn chung tay khởi nghĩa, đang lúc uể oải thì lại có chuyển biến, Vương Quý dẫn ba nghìn kỵ binh đến Tương Châu, khiến Nhạc Phi lần nữa thấy được cơ hội.

Trong một khu rừng cách Vĩnh Tế Cừ khoảng hơn hai trăm bộ, Nhạc Phi cùng Ngưu Cao dẫn hơn một nghìn ba trăm người chuyên chú nhìn đoàn xe chở lương nối liền không dứt. "Ngũ ca, huynh khẳng định đoạn đường này không có quân Kim?" Ngưu Cao thấp giọng hỏi.

Nhạc Phi cười nói: "Đương nhiên sẽ có quân Kim, ch�� là không nhiều, nhiều nhất hơn một trăm người. Bọn chúng phần lớn trăm người một đội, ta sớm đã phát hiện ra quy luật của bọn chúng."

Ngưu Cao lại nhìn về phía bắc, hỏi: "Nơi này cách An Dương huyện có xa không?"

"Đại khái khoảng năm mươi dặm."

"Có khi nào cách An Dương huyện hơi xa quá không?" Ngưu Cao vẫn có chút lo lắng.

"Cái này hết cách rồi, nơi này là nơi gần An Dương huyện nhất. Bất quá ngươi không cần lo lắng, kỵ binh quân Kim rất nhanh, bọn chúng phi ngựa cầu cứu, quân giữ An Dương tối đa một canh giờ có thể chạy tới."

Nhạc Phi vừa dứt lời, một tên lính chỉ vào phía xa hô: "Kỵ binh địch quân đến rồi!"

Nhạc Phi cũng nhìn thấy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại có ba trăm kỵ binh, quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Ba trăm kỵ binh không phải là không có khả năng, nhưng rất khó gặp, không ngờ hôm nay lại gặp phải.

Ngưu Cao lại hết sức kích động, hắn vốn không vừa ý một trăm kỵ binh quá ít, không ngờ lại có ba trăm kỵ binh, quả thực làm hắn mừng rỡ.

"Cung nỏ chuẩn bị!" Ngưu Cao thấp giọng quát lên.

Một nghìn kỵ binh giơ cao Thần Tí Nỗ, hơn hai trăm bộ nằm trong phạm vi sát thương của Thần Tí Nỗ, nhưng thủ hạ của Nhạc Phi lại sử dụng cung tên thông thường.

Tầm bắn sát thương nhiều nhất chỉ có trăm bộ, bọn họ chỉ có thể trơ mắt chờ cơ hội.

Kỵ binh càng ngày càng gần, như gió bay điện chớp từ đối diện bọn họ chạy qua. Lúc này, Ngưu Cao hô to một tiếng: "Bắn!"

Một nghìn mũi tên bỗng nhiên phóng ra, nỏ tên dày đặc như châu chấu hướng kỵ binh địch quân lao tới. Ba trăm kỵ binh Kim không kịp đề phòng, nỏ tên dày đặc bắn vào trong đám người, lập tức người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên. Nhạc Phi hô to một tiếng: "Giết!"

Hắn dẫn ba trăm binh sĩ xông lên trước, ngay sau đó Ngưu Cao dẫn kỵ binh cũng mạnh mẽ xông ra, hướng quân địch tiêu diệt tất cả. Quân Kim đại loạn, đang bỏ chạy, thủ hạ của Nhạc Phi cũng bắn ra một loạt mũi tên, bắn gục hơn mười kỵ binh chuẩn bị phá vòng vây.

Quân Kim thương vong hơn trăm người, đầu trận tuyến đã loạn, một tên thiên phu trưởng hô lớn: "Có quân địch phục kích đội vận lương, nhanh đi An Dương huyện cầu viện binh!"

Vài tên kỵ binh quay đầu ngựa lại, hướng An Dương huyện chạy gấp. Hai trăm kỵ binh còn lại vừa đánh vừa lui, lại bị quân Tống giết chết hơn năm mươi người, thiên phu trưởng thấy mình bị quân Tống vây quanh, hắn hét lớn một tiếng: "Cùng ta phá vòng vây!"

Hắn dẫn quân hướng nam phá vòng vây, mặt phía nam đúng lúc là Nhạc Phi và thủ hạ của hắn. Nhạc Phi thấy một viên đại tướng Kim Quốc tay cầm Lang Nha bổng lao tới, hắn cười lạnh một tiếng, trường thương nghênh đón. Không đợi địch tướng kịp phản ứng, hắn đã ra tay trước, một thương nhanh chóng đâm tới. Một thương này tốc độ quá nhanh, quân Kim thiên phu trưởng vì thấy Nhạc Phi giáp da đơn sơ mà trong lòng còn có vài phần khinh thị, chờ hắn ý thức được không đúng thì đã muộn.

'Phốc!' một thương đâm xuyên qua lồng ngực, thiên phu trưởng quát to một tiếng, tại chỗ chết ngay. Nhạc Phi cổ tay khẽ đảo, hất thiên phu trưởng xuống ngựa, duỗi tay ra bắt lấy dây cương ngựa của đối phương. Đây là một con bạch mã hết sức khỏe mạnh, tứ chi thon dài cường tráng, cao lớn uy vũ, toàn thân trên dưới không có một sợi lông tạp, khiến Nhạc Phi hết sức yêu thích.

Lúc này, Ngưu Cao dẫn kỵ binh xông tới, vây quanh hơn một trăm tên quân Kim, quân Kim liều chết phá vòng vây, song phương kịch liệt chém giết.

Lúc này, mấy ngàn dân phu vận lương sớm đã sợ hãi bỏ chạy tứ tán, bỏ lại hơn một ngàn xe lương. Đội vận lương tuy là nối liền không dứt, nhưng đó là nói đến lộ trình dài năm trăm dặm, trên thực tế xe lương đi theo từng nhóm, nhóm xe lương này khoảng một nghìn bốn trăm chiếc, cơ bản đều là xe lừa. Mỗi xe có hai con lừa kéo, trên mỗi xe chở bảy tám chục thạch lương thực.

Dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, quân Kim cuối cùng cũng bị quân Tống dùng ưu thế binh lực tiêu diệt toàn bộ. Quân Tống lập tức dỡ lừa xuống, tập trung xe lương lại, tưới dầu hỏa, xe lương nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt.

Lừa là chiến lợi phẩm, đương nhiên không thể dễ dàng giết, Nhạc Phi liền để phó tướng Từ Khánh dẫn thuộc hạ mang gần ba nghìn con lừa đi trước, còn hắn và Ngưu Cao dẫn một nghìn kỵ binh nhanh chóng vòng đường hướng An Dương huyện mà đi.

Khi quân giữ An Dương biết tin xe lương bị quân Tống chặn đường, viên thiên phu trưởng sợ toát mồ hôi lạnh cả người. Đô Nguyên Soái luôn luôn trách phạt nghiêm khắc, xe lương bị cướp ở Tương Châu, nếu Đô Nguyên Soái truy cứu, mình không có động thái gì, chỉ sợ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Thiên phu trưởng lòng nóng như lửa đốt, lập tức dẫn năm trăm quân Kim và hai nghìn quân Hán rời khỏi An Dương huyện, hướng đông nam tiến đánh.

Quân Hán chính là quân Tống đầu hàng quân Kim, thủ lĩnh tên là Tống Qua, là một gã Cấm quân Chỉ huy sứ. Hắn đầu hàng Hoàn Nhan Tông Vọng trong lần quân Kim nam hạ thứ nhất, được phong làm nha tướng, dẫn hai nghìn binh sĩ hiệp trợ quân Kim trấn thủ Tương Châu.

Đám quân Tống đầu hàng Kim Quốc này cơ bản không thay đổi khôi giáp, chỉ quấn thêm một vòng da dê trên mũ giáp, khiến nón sắt biến thành màu trắng. Quân Hán địa vị tương đối thấp, không chỉ kém xa người Nữ Chân, cũng không sánh bằng Bột Hải tộc nhân, thậm chí ngay cả Khiết Đan tộc và Hề tộc cũng không bằng, thuộc về tầng lớp binh sĩ thấp nhất, đương nhiên cũng không có chiến mã cổ xe, chỉ có thể đi theo sau kỵ binh Kim một đường chạy bộ.

Thiên phu trưởng lòng nóng như lửa đốt, dẫn kỵ binh dọc theo quan đạo một đường chạy như điên, dần dần bỏ xa quân Hán.

Ngay khi xuyên qua một khu rừng đào, chỉ nghe hai bên rừng đào có tiếng mõ vang lên, ngay sau đó mũi tên dày đặc như gió lốc mưa rào từ hai bên bắn tới, năm trăm quân Kim lập tức người ngã ngựa đổ, viên thiên phu trưởng bị mấy chục mũi tên bắn thủng thân thể, chết ngay tại chỗ.

"Giết a!" Vương Quý nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn hai nghìn kỵ binh từ trong rừng cây xông ra, quân Kim nghênh chiến trong lúc bối rối. Mặc kệ bọn chúng tác chiến dũng mãnh đến đâu, nhưng dù sao quân Tống đông hơn bọn chúng gấp mấy lần, không lâu sau, năm trăm kỵ binh bị quân Tống chém giết gần hết.

Lúc này, một tên thiên tướng chỉ vào quân Hán đang chạy tới từ xa nói: "Đó là quân Tống đầu hàng quân Kim, bọn chúng không có ngựa, đã tụt lại phía sau!"

Hơn mười tướng lãnh đồng thời nhìn về phía Vương Quý, Vương Quý cắn răng chậm rãi nói: "Đầu hàng dị tộc, chết không có gì đáng tiếc, giết cho ta, không để tên nào sống sót!"

Hai nghìn kỵ binh nổi giận gầm lên một tiếng, thúc ngựa hướng quân Hán phía sau phô thiên cái địa đánh tới.

Ngay khi Vương Quý dẫn quân bao vây tiêu diệt quân Kim và quân Hán, Nhạc Phi cùng Ngưu Cao dẫn một nghìn kỵ binh đã tới An Dương, trực tiếp giết vào thị trấn không có quân trấn giữ.

Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free