Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Khánh Dư Niên - Quyển 2 - Chương 51

- Vì sao ta phải xuất thủ?

Ngũ Trúc kỳ thực rất ít khi hỏi vặn lại như thế này, mà sau khi Phạm Nhàn rời khỏi Đạm Châu tới kinh đô, hắn dường như ngày càng trở nên thần bí hơn so với hồi ở Đạm Châu, quả thực chưa từng gặp mặt Phạm Nhàn một lần.

Phạm Nhàn trong lòng buồn bã, thầm nghĩ đối phương nói đúng. Đối phương là người nhìn mình lớn lên, nhưng cũng không thể yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì. Trên thế gian này, chỉ có chuyện mình mắc nợ Ngũ Trúc thúc mà thôi.

Ngũ Trúc không thấy hắn nói gì, thân thể khẽ dịch chuyển, thản nhiên nói:

- Ta đã nói trước đây với ngươi, ta dạy ngươi nhiều năm, Phí Giới cũng dạy ngươi, nếu như ngươi còn không thể xử lý được những chuyện tầm thường này… đó chính là vấn đề của ngươi, không phải là vấn đề của chúng ta.

- Sau này ta mới biết đại hán đó lại là một cao thủ Bát phẩm, thúc trước đây đã nói qua, thực lực của ta chỉ ở cảnh giới Thất phẩm, thậm chí có lẽ là Tam phẩm, dù thế nào cũng không phải là đối thủ của đại hán đó.

Phạm Nhàn cười khổ nói:

- Thúc nói đây là vấn đề của ta, lẽ nào thúc không thèm để ý khi ta bị người khác giết chết?

- Ngươi chết rồi sao?

Ngũ Trúc hỏi một câu mà đáp án cực kỳ rõ ràng, đây là lần hỏi vặn hiếm có thứ hai của hắn.

Phạm Nhàn nhìn miếng vải đen trên mặt hắn, hít vào một hơi khí lạnh:

- Lúc đó thúc vẫn ở bên cạnh ta sao?

- Đúng.

- Vậy sao thúc không ra tay?

Phạm Nhàn đè thấp thanh âm, gầm lên trong phẫn nộ:

- Ba hộ vệ đã chết! Đằng Tử Kinh cũng bị thương!

- Ta chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác ngoại trừ ngươi ra.

Ngũ Trúc nói với vẻ lãnh đạm vô tình:

- Những người bên cạnh ngươi đều tập trung lại vì ngươi. Nếu như ngươi muốn quản cuộc đời của bọn họ, nhất định ngươi phải bảo hộ được sinh mạng của họ, cho nên sống chết của những hộ vệ này đều là trách nhiệm của ngươi, không phải là trách nhiệm của ta.

Phạm Nhàn lần thứ hai trầm mặc, trong lòng biết rõ Ngũ Trúc thúc nói rất đúng.

- Ta không thể giúp ngươi nhiều được.

Ngũ Trúc lạnh lùng nói:

- Trên vách núi đá ở Đạm Châu ta đã nói qua, ở trong kinh đô nếu như ta ở bên cạnh ngươi sẽ mang lại cho ngươi nhiều phiền phức, đó là những phiền phức ngươi tuyệt đối không muốn đối mặt.

Phạm Nhàn cười khổ nhớ lại lần đối thoại năm mười hai tuổi kia, lúc đó bản thân hắn đùa nói: “Ta sẽ bảo vệ thúc.” Nhưng chung quy đây chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

- Cho nên ngươi nhớ kỹ cho, ở trong kinh đô, ta vĩnh viễn sẽ không lộ diện mà ở bên cạnh ngươi, trừ phi ngươi sắp chết hoặc là... ngươi đã chết.

Ngũ Trúc tiếp tục nói.

Phạm Nhàn không rõ Ngũ Trúc thúc là tuyệt thế cường giả như vậy, còn sợ cái gì, nhưng nghe những lời nói như đinh đóng cột này, không hề có chút thương lượng, hắn có chút buồn bã gật đầu.

- Có người tới.

Ngũ Trúc nói nhanh ba chữ rồi tức tốc rời đi, sau đó lại biến mất trong bóng tối.

Người tới là khách, cũng là khách nhân mà Phạm Nhàn không muốn gặp nhất. Tĩnh Vương thế tử Lý Hoằng Thành vẻ mặt âm trầm đi tới, không chút khách khí ngồi xuống bên giường Phạm Nhàn, khẽ gằn giọng nói:

- Tin tức hôm nay đã biết chưa? Bắc Tề phái đặc phái viên tới phủ nhận hoàn toàn sự việc này, học sinh Thái Học kích động tới mức suýt chút nữa đã đập phá Hồng Lư Tự.

Hồng Lư Tự là cơ quan ngoại giao của Khánh quốc, chuyên môn phụ trách tiếp đón sứ đoàn, công văn cùng cống vật của Bắc Tề, Đông Di, và các nước chư hầu nhỏ. Vừa nghe nói Hồng Lư Tự suýt bị đập tan, Phạm Nhàn cười khổ nói:

- Mọi người mấy năm nay cũng thực sự quá nhiệt huyết đi, nhưng mà… Bắc Tề tất nhiên sẽ không nhận. Nếu như tình báo của Khánh quốc đã xác nhận, mà địch quốc có thể tùy tiện phái sát thủ tới kinh thành ám sát, thì e rằng giữa hai quốc gia đã loạn to rồi.

Lý Hoằng Thành cười khổ nói:

- Đã bắt đầu loạn rồi. Bệ hạ đã hạ chiếu chỉ, đặc phái viên Bắc Tề ở trong kinh bị đuổi ra khỏi thành, ngay cả hành lý cũng bị ném ra ngoài.

Phạm Nhàn cười nhạo nói:

- Đối phó với địch nhân bên ngoài, thật là nhanh nhỉ.

Nghe lời nói của hắn có ngụ ý khác, Lý Hoằng Thành nhíu mày nói:

- Mấy ngày nay ta vẫn tới thăm ngươi, thương thế của ngươi chưa lành hẳn, cho nên cũng không tiện nói chuyện.

Phạm Nhàn thở dài nói:

- Cũng không biết là mắc nợ gì, được mời đi ăn, không ngờ lại bị người ám sát. Ta nhập kinh cũng chỉ quen với ngài, ngài đường đường là thế tử, trước nay luôn thẳng thắn, sao hôm nay lại ấp a ấp úng thế.

Lý Hoằng Thành có chút tự trách nói:

- Chuyện này thực sự nên trách ta, không ai ngờ được Túy Tiên Cư lại là mật thám của Bắc Tề cài cắm vào.

Hắn cân nhắc một chút mới nói:

- Hôm nay ta đầu tiên là thay mặt Nhị hoàng tử thể hiện sự áy náy của mình. Hắn vốn dĩ muốn tự mình đến phủ thăm hỏi, nhưng ngươi cũng biết, chuyện ngươi bị ám sát trong kinh cũng làm cho mọi người ít nhiều cũng kinh ngạc, cho nên hắn cũng không tiện đến đây thăm hỏi.

Hắn cười khổ nói:

- Phải biết rằng rất nhiều người còn đang suy đoán, ta cùng với Nhị hoàng tử mới chính là kẻ đứng sau màn muốn ám hại ngươi, chỉ là muốn vu oan cho Thái tử điện hạ.

Phạm Nhàn cười như có như không nhìn hắn.

Lý Hoằng Thành bật cười nói:

- Chuyện phức tạp như vậy, lẽ nào ta phải thừa nhận đây là do ta làm chủ sao?

Phạm Nhàn cũng nở nụ cười, hắn tin tưởng chuyện này không phải là do đối phương làm, bởi vì mất đi sự ủng hộ của Phạm phủ, đối với Nhị hoàng tử không có thế lực mạnh mẽ trong triều đình mà nói, là một tổn thất hắn không thể gánh vác, ít nhất thì cũng lợi hơn nhiều so với việc vu oan cho Thái tử.

Phạm Nhàn cố gắng lắm mới ngồi dậy được, nha hoàn đỡ hắn uống chén nước. Thấy bóng người ở cửa, hắn thầm thở dài, rõ ràng mình bị thương nặng như vậy, cũng phải tiếp khách liên tục, đâu còn là tĩnh dưỡng nữa, chi bằng nói là chịu tội thì đúng hơn. Lần này tới là một người xa lạ, tự xưng thân phận, thì ra là quan viên trong Nhất Xử Giám Sát viện, phụng mệnh điều tra vụ án tại đường Ngưu Lan.

Bởi vì cái án này liên quan đến các quan viên triều đình, hơn nữa phía sau nó còn nhiều lời đồn đại không rõ ràng, cho nên toàn bộ đều giao cho Giám Sát viện xử lý.

- Các hạ là ai?

Đã có hạ nhân mang cho quan viên Giám Sát viện kia một chén trà, Phạm Nhàn nheo mắt nhìn đối phương, ngoại trừ viên quan Giám Sát viện lần trước mình “dũng cảm xông vào”, đây là quan viên khác của Giám Sát viện mà hắn gặp đầu tiên. Quan viên của Giám Sát viện dường như trên người đều mang theo một cỗ khí tức chết chóc, cái cảm giác này làm Phạm Nhàn một lần nữa nhớ tới lão quỷ Phí Giới sư phụ.

- Hạ quan Mộc Thiết.

Viên quan kia môi mỏng như thép, sắc mặt trầm tĩnh, vô cảm đáp:

- Trước đó vài ngày, công tử bị thương nặng, cho nên có vài vấn đề chưa thể hỏi rõ. Hôm nay phụng mệnh tới đây hỏi, xin công tử phối hợp.

Phạm Nhàn mặt nhăn tít, nghĩ thầm xem ra viên quan này không biết quan hệ giữa Giám Sát viện và Phạm phủ, cho nên mới nói như thế, thản nhiên đáp:

- Ta mệt mỏi quá rồi, ngày khác nói tiếp đi.

Mộc Thiết dường như không ngờ đối phương lại trả lời cự tuyệt thẳng thừng như thế, sắc mặt khó coi vô cùng.

Phạm Nhàn khoát tay, tò mò hỏi:

- Trong viện cùng Hình Bộ đã cùng nhau báo cáo lên trên rồi, còn có gì muốn hỏi nữa chăng?

- Có một số việc còn chưa rõ ràng.

Tên quan Mộc Thiết này nhìn chăm chú vào hai mắt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn trong lòng khẽ giật mình, biết Giám Sát viện cũng hoài nghi chuyện cung tiễn thủ, thế nhưng hỏi mình thì có tác dụng gì? Bản thân mình ở kinh đô chỉ đắc tội với Quách Bảo Khôn, nhưng là người đó nhất định không dám cấu kết với người Bắc Tề. Về phần Thái tử… đó chính là chuyện không thể nói ra được.

Phạm Nhàn móc dưới gối lấy tấm lệnh bài Phí Giới đã để lại cho mình, ném sang rồi nói:

- Đều là người trong nhà, có gì cứ nói thẳng đi.

Chén nước trà bên cạnh Mộc Thiết không chút lay động, tiếp nhận lệnh bài nhìn thật kỹ, sắc mặt đại biến, đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt Phạm Nhàn quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ nói:

- Thuộc hạ bái kiến đại nhân!

Nhìn Mộc đại nhân thành thật quỳ gối trước mặt mình, Phạm Nhàn kinh ngạc, thật không ngờ tấm lệnh bài này lại có uy lực lớn đến vậy. Hắn nào đâu biết rằng khối lệnh bài Phí Giới đưa cho hắn chính là khối Đề Ti Bài. Là một chức quan độc lập, siêu việt trên cả Bát Xử của Giám Sát viện, trừ khi Viện trưởng đại nhân đích thân hạ lệnh, bằng không thì nó có cấp bậc ngang với các chủ sự Bát Xử. Cho nên sau khi nhìn thấy Mộc Thiết không khỏi kinh hãi trong lòng, liền tự động quỳ xuống hành lễ.

Ra hiệu cho hắn đứng dậy, Phạm Nhàn nhíu mày hỏi:

- Phí đại nhân khi nào thì quay về kinh?

Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, tuy rằng gần đây thân thể Uyển Nhi đã tốt dần lên, nhưng bệnh căn vẫn không thể chữa khỏi dứt điểm, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu nữa. Thứ hai là cục diện trong kinh hiện nay khá phức tạp, Ngũ Trúc thúc vẫn thần bí như ma quỷ, phụ thân vẫn che giấu bản thân như cũ, người hắn tín nhiệm nhất trong lòng là Phí Giới lại không có ở kinh đô.

Nghe vị công tử anh tuấn này mở miệng là hỏi Phí Giới đại nhân, M���c Thiết xác nhận đối phương nhất định là đại nhân ẩn giấu sâu trong viện, giống như những đặc vụ của Giám Sát viện, vẫn luôn ẩn mình trong hình dạng của các nhân vật bình thường ở các bộ trong kinh thành. Rất rõ ràng, thiếu gia Phạm phủ này cũng là một trong số đó nhưng lại có cấp bậc đặc biệt cao hơn nhiều. Mộc Thiết cung kính trả lời:

- Hẳn là trong vài ngày tới.

- Các ngươi có tra ra cái gì không?

Phạm Nhàn dõi theo ánh mắt của hắn.

Mộc Thiết trầm giọng đáp:

- Trong viện nhận tin quá muộn, cho nên toàn bộ thi thể của cung tiễn thủ đã bị thiêu hủy. Cuối cùng truy hỏi đến Tuần Thành Ti thì manh mối bị cắt đứt.

- Tuần Thành Ti? Ai quản lý nơi đó?

- Tiêu Tử Hằng.

- Ừ!

Mộc Thiết ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, có chút hiếu kỳ khi thấy đối phương không biết thân phận của Tiêu Tử Hằng, trả lời:

- Hẳn không phải là người của Thái tử.

Hắn vừa nhìn thấy lệnh bài của đối phương, liền kết luận thân phận của đối phương, cho nên không hề e dè, đây là phong cách của Giám Sát viện. Mọi cấp bậc đều nghiêm ngặt, nhưng chỉ có hiệu lực bên trong nội bộ mà thôi.

- Ngài là người phụ trách vụ án này sao?

Phạm Nhàn hiếu kỳ nhìn hắn:

- Quan chức phẩm cấp mấy?

- Hạ quan Thất phẩm.

Mộc Thiết mỉm cười trả lời:

- Chỉ là một người chạy việc vặt mà thôi.

- Ti Lý Lý khi nào thì về kinh?

Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới nhân chứng quan trọng nhất, nhíu mày.

- Đám người kia nếu chạy nhanh, cho dù có đuổi kịp và bắt được thì cũng phải mất vài ngày nữa mới có thể về đến kinh thành.

Mộc Thiết nhìn hắn, trong lòng thầm đoán được vì sao có người lại cấu kết với Bắc Tề để ám sát vị công tử trẻ tuổi này. Xem ra vị công tử này là nhân tài trọng điểm được viện bồi dưỡng. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn nóng lên, dường như phát hiện ra một cơ hội thăng chức rất nhanh, lấy hết dũng khí hỏi:

- Đại nhân, tuy rằng không biết ngài đang chấp hành nhiệm vụ gì cụ thể tại kinh thành, nhưng dù sao ngài mới vào kinh, nếu như có chỗ nào cần thuộc hạ hỗ trợ, xin cứ việc phân phó.

Phạm Nhàn hiếu kỳ hỏi:

- Vậy công việc hiện tại của ngươi thì sao?

Mộc Thiết cười chất phác nói:

- Có thể bàn giao ngay lập tức. Công việc trong viện luôn được phân cấp theo giai tầng, với thân phận của đại nhân, điều ta đến hỗ trợ là chuyện rất đơn giản.

Phạm Nhàn lập tức hoài nghi lời nói của đối phương, cười khổ nói:

- Thôi quên đi, ta cũng không muốn, ngươi đi theo ta lại vô duyên vô cớ mất mạng, có gì tốt chứ?

Hắn bỗng nhiên trong lòng buồn bã, nghĩ tới ba hộ vệ đã bỏ mạng ở đường Ngưu Lan. Mấy người này từ lúc mình vào kinh vẫn đi theo bên cạnh mình, nhưng ngay cả tên của họ hắn còn không nhớ rõ, mà người thì đã chết rồi.

Bảo nha hoàn mở cửa sổ, sắc trời cùng làn gió mát bên ngoài thoảng vào căn phòng tối tăm. Phạm Nhàn hít sâu một hơi, tinh thần chấn động, hạ quyết tâm làm điều gì đó, hướng về vị quan Giám Sát viện nhiệt thành này hỏi:

- Trong viện có một người tên là Vương Khải Niên phải không?

Mọi bản quyền nội dung đều được bảo hộ và thuộc về truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free