(Đã dịch) Khánh Dư Niên - Quyển 4 - Chương 88
Tiếu Ân nghe Phạm Nhàn nói với vẻ tự tin tuyệt đối, lão ho dữ dội không dứt. Trong đêm khuya tĩnh mịch trên vách đá dựng đứng thế này, Phạm Nhàn hơi lo lắng không biết Cẩm Y Vệ đang lục soát bên dưới có nghe thấy không. Hắn vội lấy kim châm dò tìm huyệt đạo và châm vào cho lão, giúp lão thư giãn tâm mạch đôi chút.
Ngón tay Phạm Nhàn khẽ đặt lên cổ Tiếu Ân, cảm nhận được sự ẩm ướt. Hắn khịt mũi ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, biết Tiếu Ân đã bắt đầu ho ra máu. Nét mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng muôn vàn cảm xúc.
-Đó đích thị là tiên nữ.
Lão nhân sắp chết vẫn cố chấp khẳng định điều mình đã tin tưởng suốt ba mươi năm qua.
Phạm Nhàn không muốn tranh luận với lão, bèn hỏi:
-Một cô bé bốn tuổi làm sao có thể khiêng một cái rương? Cái rương đó rốt cuộc là ai khiêng?
-Rương gì cơ?
Giọng Tiếu Ân rất chân thật, không giống đang nói dối chút nào.
Phạm Nhàn hơi giật mình, biết lúc này lão không cần phải giấu giếm gì nữa, hơn nữa, vào thời điểm đó, Ngũ Trúc thúc vẫn chưa xuất hiện. Ngũ Trúc đã từng nói, hắn đã cùng với mẫu thân ra khỏi nơi đó. Vậy nơi đó rốt cuộc là đâu? Theo như lá thư mẫu thân để lại, Ngũ Trúc từng đại chiến với cường giả trong Thần miếu, vì thế mới mất đi một phần ký ức. Vì sao Ngũ Trúc muốn giao chiến với người trong Thần miếu? Chẳng lẽ là vì tranh đoạt tình nhân?
-Sau đó thì sao?
Là người nghe chuyện, đương nhiên phải tận tâm. Lão Tiếu Ân kể chuyện đã sắp chết, Phạm Nhàn tất nhiên sẽ không quên hỏi câu hỏi đó.
…
…
Trong lều, Khổ Hà nằm trên đống da thú, hơi thở đã trở nên dồn dập. Không biết vị cô nương bốn tuổi kia đã cho hắn ăn thứ gì mà có thể khiến hắn thay đổi cả tín ngưỡng bấy lâu nay của mình, thậm chí dám ra tay với người trong Thần miếu.
Tiếu Ân nhìn thoáng qua cửa lều bị gió lật lên, nhìn cô bé bên ngoài. Bên ngoài gió tuyết vẫn không ngớt, cô bé da trắng như tuyết, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt lều. Dáng người bé nhỏ đứng giữa thế giới rộng lớn bên ngoài, cảm giác cô đơn ấy hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cô bé.
Hắn cẩn thận đi tới bên cạnh Khổ Hà, đưa tay cởi áo choàng cho y.
-Thứ đó là do ta cho hắn. – Cô bé cũng không thèm quay đầu lại – Ngươi chớ lộn xộn.
Tiếu Ân nhìn tiểu cô nương này, trong mắt bỗng lóe lên một tia hung quang. Thứ Khổ Hà cất giấu trong lòng lúc này nhất định là thiên thư vô thượng của Thần miếu. Không phải hắn không động lòng, nhưng vừa nghĩ đến tiểu nữ hài này đích thị là tiểu tiên nữ từ Thần miếu bước ra, Tiếu Ân lập tức từ bỏ ý định sở hữu.
Hắn kính cẩn vô cùng quỳ xuống, dập đầu với tiểu tiên nữ đang đứng ngoài cửa:
-Hạ dân là Chỉ Huy sứ Trấn Phủ Ti Song Doanh Đại Ngụy, phụng chỉ Bệ hạ, đến Thần miếu lắng nghe thiên ý, cầu xin thượng tiên ban cho thần dược trường sinh bất lão.
Đây là nhiệm vụ của Tiếu Ân, điều mà hắn vẫn khắc ghi trong lòng.
Tiểu nữ hài ngoài cửa nghe những lời này, khẽ mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng. Một lát sau, nàng ném một viên thuốc lại cho Tiếu Ân:
-Các ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp các ngươi một lần. Hòa thượng kia đã nhận được chỗ tốt, ngươi cũng nên nhận lấy.
Tiếu Ân nhận lấy viên thuốc, dù cẩn thận tỉ mỉ nhìn cũng không phát hiện ra viên thuốc này có gì đặc biệt, nhưng nếu là tiên nữ ban cho, đương nhiên không thể khinh suất. Vì vậy, hắn lấy ra hộp ngọc, cẩn thận bỏ vào.
-Các ngươi quay về đi. – Giọng nói non nớt của tiểu cô nương cố tỏ ra già dặn – Nơi này có gì đáng để lưu lại đâu.
Tiếu Ân hơi thất vọng, thật vất vả mới tìm được Thần miếu, nhưng còn không vào được, cũng chẳng biết tiên nhân trong Thần miếu rốt cuộc trông ra sao.
-Tạ ơn tiên nữ ban thuốc.
…
…
-Về sau đừng tới đây nữa. – Cô bé bỗng nhẹ nhàng nói – Cũng không được nói cho bất cứ ai biết được vị trí Thần miếu.
-Nếu để ta biết được các ngươi tiết lộ địa điểm Thần miếu, ta sẽ giết chết các ngươi. – Cô bé quay người lại, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm nghị – Có nghe thấy không?
Tiếu Ân liên tục phủ phục xưng dạ. Tuy giọng nói lạnh như băng này thốt ra từ miệng của cô bé xinh xắn như búp bê này, có vẻ hơi tức cười, nhưng một cô bé bốn tuổi có thể nói những lời này một cách dõng dạc, đã đủ chứng minh nàng không phải phàm nhân.
Cho dù Tiếu Ân là thủ lĩnh Đề Kỵ Đại Ngụy, cũng không dám không nghe theo.
Lão đầu chỉ còn cách tuân theo.
-Chờ Khổ Hà tỉnh lại, vị tiểu tiên nữ kia bắt chúng ta phải thề độc, sau đó chúng ta bắt đầu đi về phía nam. Trong mấy ngày này, vẻ tươi cười trên khuôn mặt tiểu tiên nữ cũng dần hiện rõ hơn, có lẽ vì được đặt chân đến nhân gian là một điều rất thú vị. – Tiếu Ân tiếp tục hồi ức – Kỳ lạ thay, mỗi lần ta và Khổ Hà nhìn bóng lưng bé nhỏ ấy, đều cảm thấy trong cơ thể nàng chứa đựng biết bao sức mạnh diệu kỳ. Ai… thần tiên và phàm nhân khác nhau, phàm nhân mắt thịt sao có thể nhìn thấu.
-Sau đó, có một ngày, tiểu tiên nữ quay đầu nhìn thoáng qua ngọn tuyết sơn phía sau, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu, nhưng giọng nói không hề quá thương cảm. Những lời này ta nhớ rất rõ ràng, vì ta chưa từng thấy một vẻ thương tiếc xót xa đến nhường ấy trên khuôn mặt của bất cứ ai.
Phạm Nhàn đương nhiên biết đó là mẫu thân chứ chẳng phải tiên nữ gì. Lúc đó, phỏng chừng người cũng không có thực lực cường đại, nên mới có thể giả thần giả quỷ mà dọa hai vị đại cường giả trong thiên hạ. Quả thật là cao tay. Chỉ là không rõ lời mẫu thân thương cảm, rốt cuộc là thương cảm ai.
Hơn nữa, hắn cũng không tin cái gọi là thương tiếc xót xa, không khỏi bật cười một tiếng.
Tiếu Ân trào phúng đáp:
-Ngươi ta chỉ là con chuột sống trong cống rãnh, làm sao biết được dung mạo của thượng tiên cưỡi hạc lướt mây trên chín tầng trời. Căn bản ta không thể miêu t�� lại được, nhưng điều đó khiến ta và Khổ Hà nhớ mãi không quên.
Phạm Nhàn lặng im.
-Ngày thứ hai, tiểu tiên nữ bỗng nhiên biến mất, ta không biết nàng đi đâu. Ở một nơi lạnh khủng khiếp chỉ có tuyết trắng mênh mông, một người đột nhiên biến mất, khiến cho ta và Khổ Hà sợ đến kinh hồn bạt vía. – Tiếu Ân hổn hển kể trong sơn động – Đây là chuyến thám hiểm thần bí nhất đời ta, được nhìn thấy tiên tử không thuộc thế gian này đã là một may mắn.
-Sau đó ngươi và Khổ Hà quay về Bắc Ngụy?
-Không sai, đường quay về lại càng nguy hiểm hơn, nhưng cuối cùng cũng về đến đích. Ta dâng viên thuốc tiên tử ban cho Bệ hạ, chuyện này cuối cùng cũng có kết quả tương đối tốt với bệ hạ.
-Đừng lừa ta. Viên thuốc đó chắc hẳn đã sớm nằm trong bụng ngươi rồi.
Tiếu Ân cười nói:
-Kẻ hiểu ta, bất quá chỉ có ngươi thôi.
-Trên thế gian này làm gì có thuốc trường sinh bất lão chứ.
-Nhưng công dụng mê hoặc như thế này, mấy ai có thể cự tuyệt được. – Tiếu Ân thở dài – Đương nhiên, sau khi ăn viên thuốc đó ta mới nhận ra rằng, thể chất chỉ khỏe lên mà thôi, căn bản chẳng có trường sinh bất lão. Thế mới biết, hóa ra tiểu tiên nữ cũng lừa người.
-Ta tin chắc, tiểu tiên nữ kia thích nhất chính là lừa người. – Phạm Nhàn hơi bừng tỉnh ngộ – Nói không chừng việc người đã chết cũng là lừa người.
…
…
-Cái gì mà chết? Tiên nữ làm sao chết được.
Phạm Nhàn không để ý tới lão, nhắm mắt ghi nhớ chắc chắn những lời lão nói vào đầu, sau đó đứng dậy cầm chuỷ thủ. Lúc này bốn phía không một chút ánh sáng, trên trời mây đen che khuất cả mặt trăng, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, Tiếu Ân không thể nhìn rõ động tác của hắn.
-Vì sao Khổ Hà lại muốn ngươi chết?
Đây là nghi vấn cuối cùng của hắn.
-Ta không tin việc ngươi biết địa điểm Thần miếu lại có thể gây ra rắc rối lớn đến thế.
Tiếu Ân ngược lại cảm thấy Phạm Nhàn vô cùng kỳ lạ:
-Mỗi người đều biết Thần miếu có ý nghĩa như thế nào đối với thế nhân. Một tin tức trọng yếu như thế, nếu truyền ra, chỉ sợ thiên hạ đại loạn. Bất luận là tiểu hài tử Chiến Gia của Tề quốc hay lão Hoàng đế thâm độc của Nam Khánh các ngươi, đều sẽ phái ra đội ngũ đi về phương bắc triều bái, cường giả trong thiên hạ càng không ngừng muốn tìm kiếm Thần miếu.
Phạm Nhàn nhăn mũi nói:
-Thần miếu? Ngươi cũng từng nói chỉ là một đại miếu, có gì đáng để triều bái chứ?
Tiếu Ân cười lạnh một tiếng:
-Khổ Hà bất quá chỉ là quỳ trước Thần miếu đã trở thành đại tông sư. Sự mê hoặc này, đối với người tu hành võ đạo mà nói, mạnh mẽ đến mức ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, ngươi cho Khổ Hà thật sự là một thánh nhân sao? Nhìn hắn quỳ thành kính như thế trước cửa Thần miếu, nhưng chỉ cần tiểu tiên nữ đưa cho một quyển sách, ngay lập tức phủ định sự thờ phụng Thần miếu suốt đời, lớn gan ra tay. Trước lợi ích mê hoặc, hắn chỉ là một ác nhân giỏi ngụy trang mà thôi.
-Nếu giết ta, khắp thiên hạ sẽ chỉ có hắn biết Thần miếu ở đâu. Trong Thần miếu có cái gì, cả đời Khổ Hà cũng có thể không thể biết được. Nhưng hắn đã thu được đủ chỗ tốt, vậy vì sao hắn có thể mạo hiểm để cho cường giả trên thiên hạ biết chính mình cũng có cơ hội này?
Phạm Nhàn ngẫm lại, quả nhiên là đạo lý này, mơ hồ hơi hiểu vì sao Khổ Hà nhớ mãi không quên ý định giết Tiếu Ân, có lẽ là để bảo vệ hình tượng quốc sư quang vinh mà không muốn sự thật về một chuyến bắc thượng đáng ghê tởm kia bị phơi bày. Cũng có lẽ Khổ Hà biết trong Thần miếu có gì đó có thể mang lại những nguy hiểm không biết trước cho thế giới này.
-Rốt cuộc thì trong Thần miếu có gì nhỉ?
Phạm Nhàn lâm vào trầm tư, ngón tay vô thức phác họa lại bức tranh Tiếu Ân kể, từ chữ “vật” trước cửa Thần miếu kia. Ngón tay hắn dần dần nhanh hơn, thậm chí đã bắt đầu tạo ra tiếng xé gió.
-Nghìn năm nay, thế nhân đều biết Thần miếu không quan tâm đến sự đời, ta và Khổ Hà đã một lần đánh cược đầy mạo hiểm. Sự thật chứng minh, chỉ cần chúng ta rời khỏi Thần miếu, người trong miếu sẽ không tìm đến gây phiền phức. Khổ Hà trấn giữ Bắc Tề hôm nay, làm sao dám mạo hiểm xúc phạm thiên uy?
Tinh lực của Tiếu Ân đã dần suy yếu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, nhưng sự sợ hãi trong đó vẫn không thay đổi:
-Huống chi tiểu tiên nữ ép chúng ta phải thề độc, Khổ Hà đời này dù sao cũng tự xưng là người đến gần nơi đó nhất, lẽ nào hắn dám làm trái lời thề?
-Đừng đặt quá nặng lời thề này, chẳng phải ngươi đã nói địa điểm Thần miếu cho ta rồi sao?
-Đó là bởi vì ta sắp chết. – Tiếu Ân hơi khó nhọc dựa đầu sang một bên – Hơn nữa ngươi cũng sẽ chết trong động này.
Phạm Nhàn cười đầy áy náy:
-Ta không muốn như vậy.
Nội dung dịch thuật này là bản quyền của Truyen.free, mong độc giả ủng hộ bản gốc.