Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2069: Hồ Trung Thành (Thượng)

**Chương 2069: Hồ Trung Thành (Thượng)**

Bên trong hồ.

Thành trì.

Đây là cái gì?

Trong lòng mỗi người đều dâng lên nghi hoặc.

Bọn họ vốn tưởng rằng, bên trong hồ này ẩn giấu một loại bảo vật kinh thiên động địa nào đó, hoặc là một loại cơ duyên nghịch thiên nào đó.

Nhưng mà, bọn họ không ngờ tới, thứ ẩn giấu bên trong hồ này, lại là một tòa thành trì.

Một tòa thành trì hoàn chỉnh, không chút sứt mẻ.

Tường thành cao vút, uy nghiêm hùng vĩ, tản ra khí tức cổ xưa, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng.

Trên tường thành, loang lổ vết tích thời gian, chứng minh sự tồn tại lâu đời của nó.

Cổng thành đóng chặt, khắc đầy hoa văn cổ quái, tản ra khí tức thần bí khó lường.

"Đây... đây là cái gì?"

Có người không nhịn được lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

"Bên trong hồ lại có một tòa thành trì, chuyện này... chuyện này thật sự là khó tin!"

"Chẳng lẽ, đây là di tích của một tông môn cổ xưa nào đó?"

"Có lẽ vậy, nếu không, sao có thể có một tòa thành trì hoàn chỉnh như vậy ẩn giấu bên trong hồ?"

Mọi người xôn xao bàn tán, ai nấy đều cảm thấy khó tin.

Bọn họ chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy, bên trong hồ lại có một tòa thành trì.

Chuyện này, quả thực là phá vỡ nhận thức của bọn họ.

"Các vị, không bằng chúng ta cùng nhau tiến vào thành trì này, xem thử bên trong có gì?"

Có người đề nghị.

"Ý kiến hay, ta cũng muốn xem thử, bên trong thành trì này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì!"

"Được, chúng ta cùng nhau tiến vào!"

Mọi người đồng ý, ai nấy đều tràn đầy tò mò đối với thành trì này.

Thế là, mọi người cùng nhau tiến về phía cổng thành.

Đến gần cổng thành, mọi người mới phát hiện, cổng thành này cao lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Đứng dưới cổng thành, bọn họ cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến.

"Cổng thành này, thật sự là quá cao lớn!"

Có người cảm thán.

"Không biết, chúng ta có thể mở được cánh cổng thành này hay không?"

Có người lo lắng.

"Thử xem!"

Có người nói, sau đó tiến lên, đặt tay lên cổng thành, cố gắng đẩy ra.

Tuy nhiên, cổng thành vẫn không nhúc nhích.

"Không được, cổng thành này quá nặng, ta không thể đẩy ra!"

Người kia lắc đầu, nói.

"Để ta thử xem!"

Một người khác tiến lên, vận chuyển chân nguyên, dồn hết sức lực vào hai tay, cố gắng đẩy cổng thành.

Tuy nhiên, cổng thành vẫn không hề lay động.

"Cổng thành này, thật sự là quá kiên cố!"

Người kia thở hổn hển, nói.

"Xem ra, muốn mở được cánh cổng thành này, không phải là chuyện dễ dàng!"

Có người nhíu mày, nói.

"Không bằng, chúng ta cùng nhau ra tay, thử xem có thể mở được cánh cổng thành này hay không?"

Có người đề nghị.

"Được, chúng ta cùng nhau ra tay!"

Mọi người đồng ý, sau đó cùng nhau tiến lên, đặt tay lên cổng thành, vận chuyển chân nguyên, dồn hết sức lực vào hai tay, cố gắng đẩy cổng thành.

Ầm ầm...

Cổng thành rung chuyển, phát ra tiếng động nặng nề.

Tuy nhiên, cổng thành vẫn không mở ra.

"Không được, cổng thành này quá kiên cố, chúng ta không thể mở ra!"

Có người thất vọng nói.

"Chẳng lẽ, chúng ta phải từ bỏ?"

Có người không cam lòng hỏi.

"Không, chúng ta không thể từ bỏ!"

Có người kiên quyết nói.

"Chúng ta đã đến đây rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?"

"Chúng ta nhất định phải mở được cánh cổng thành này, xem thử bên trong có gì!"

"Đúng, chúng ta nhất định phải mở được cánh cổng thành này!"

Mọi người đồng thanh hô lớn, khí thế ngút trời.

Thế là, mọi người lại tiếp tục ra tay, cố gắng đẩy cổng thành.

Ầm ầm...

Cổng thành rung chuyển càng lúc càng mạnh, phát ra tiếng động chấn động cả không gian.

Răng rắc...

Một tiếng vang nhỏ vang lên.

Cổng thành, rốt cuộc cũng mở ra một khe hở.

"Mở rồi! Cổng thành mở rồi!"

Có người vui mừng hô lớn.

"Mau lên, chúng ta cùng nhau đẩy mạnh, mở hoàn toàn cánh cổng thành này!"

Có người thúc giục.

Mọi người dồn hết sức lực còn lại, cùng nhau đẩy mạnh.

Két...

Cổng thành từ từ mở ra, để lộ ra cảnh tượng bên trong thành trì.

Trước mắt mọi người, là một con đường rộng lớn, kéo dài vào sâu bên trong thành trì.

Hai bên đường, là những kiến trúc cổ xưa, mái ngói rêu phong, tường vôi loang lổ, tản ra khí tức cổ kính.

Trên đường, không một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Đây... đây là..."

Mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều ngây người như phỗng.

Bọn họ không ngờ tới, bên trong thành trì này, lại yên tĩnh đến như vậy.

"Các vị, cẩn thận!"

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Ta cảm thấy, bên trong thành trì này, có gì đó không đúng!"

Mọi người giật mình, vội vàng cảnh giác.

Đúng vậy, bên trong thành trì này, yên tĩnh đến đáng sợ.

Yên tĩnh đến mức, khiến người ta cảm thấy bất an.

"Không biết, bên trong thành trì này, rốt cuộc ẩn giấu nguy hiểm gì?"

Có người lo lắng hỏi.

"Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã đến đây rồi, không thể lùi bước!"

Có người kiên quyết nói.

"Chúng ta phải cẩn thận, từng bước tiến vào, khám phá bí mật của thành trì này!"

"Được, chúng ta cùng nhau tiến vào!"

Mọi người đồng ý, sau đó cẩn thận từng bước tiến vào thành trì.

Bước vào thành trì, mọi người càng cảm thấy sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong thành trì, không một tiếng động, phảng phất như một vùng đất chết.

"Các vị, ta cảm thấy, chúng ta nên chia nhau ra hành động!"

Có người đề nghị.

"Chia nhau ra hành động? Như vậy có phải là quá nguy hiểm hay không?"

Có người lo lắng hỏi.

"Nếu chúng ta cùng nhau hành động, một khi gặp nguy hiểm, sẽ rất khó ứng phó!"

Người kia giải thích.

"Chia nhau ra hành động, chúng ta có thể thăm dò được nhiều khu vực hơn, thu thập được nhiều thông tin hơn!"

"Hơn nữa, nếu một trong các đội gặp nguy hiểm, những đội còn lại có thể đến ứng cứu kịp thời!"

"Ngươi nói cũng có lý!"

Mọi người gật đầu, cảm thấy đề nghị này có lý.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, chúng ta chia nhau ra hành động!"

"Tuy nhiên, chúng ta phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc, hỗ trợ lẫn nhau!"

"Được!"

Mọi người đồng ý, sau đó chia thành nhiều đội nhỏ, mỗi đội năm người, bắt đầu thăm dò các khu vực khác nhau trong thành trì.

Lâm Dật cũng ở trong một đội nhỏ.

Đội của hắn, có tổng cộng năm người, ngoài hắn ra, còn có ba nam một nữ.

Ba người nam, một người tên là Triệu Hổ, một người tên là Vương Bưu, một người tên là Lý Cường.

Người nữ, tên là Trương Mạn.

Bốn người này, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

"Lâm huynh, chúng ta nên đi đâu trước?"

Triệu Hổ hỏi Lâm Dật.

Trong đội này, Lâm Dật là người có tu vi cao nhất, cho nên, mọi người đều tôn trọng ý kiến của hắn.

"Chúng ta cứ đi dọc theo con đường này trước đi!"

Lâm Dật chỉ vào con đường trước mặt, nói.

"Được!"

Mọi người gật đầu, sau đó đi theo Lâm Dật, dọc theo con đường tiến về phía trước.

Dọc theo con đường, bọn họ nhìn thấy rất nhiều kiến trúc cổ xưa.

Những kiến trúc này, đều đã bị thời gian bào mòn, trở nên cũ kỹ, hoang tàn.

Tuy nhiên, từ những kiến trúc này, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự huy hoàng của thành trì này trong quá khứ.

"Thành trì này, trong quá khứ, nhất định là rất phồn hoa!"

Trương Mạn cảm thán nói.

"Đúng vậy, nhìn những kiến trúc này, chúng ta có thể tưởng tượng ra, trong quá khứ, nơi này náo nhiệt đến mức nào!"

Vương Bưu cũng nói.

"Đáng tiếc, tất cả đều đã biến mất!"

Lý Cường thở dài nói.

"Đừng cảm thán nữa, chúng ta phải cẩn thận!"

Lâm Dật nhắc nhở.

"Ta cảm thấy, bên trong thành trì này, có gì đó không đúng!"

"Lâm huynh nói đúng, chúng ta phải cẩn thận!"

Mọi người gật đầu, sau đó cảnh giác hơn.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, bọn họ dừng bước.

Trước mặt bọn họ, xuất hiện một ngã ba đường.

"Lâm huynh, ch��ng ta nên đi đường nào?"

Triệu Hổ hỏi.

Lâm Dật nhìn ba con đường trước mặt, suy nghĩ một lát, nói: "Chúng ta đi đường giữa đi!"

"Được!"

Mọi người gật đầu, sau đó đi theo Lâm Dật, tiến vào con đường giữa.

Con đường này, có vẻ tối tăm hơn so với hai con đường còn lại.

Bước vào con đường này, mọi người càng cảm thấy sự yên tĩnh đến đáng sợ.

"Các vị, cẩn thận!"

Lâm Dật nhắc nhở.

"Ta cảm thấy, bên trong con đường này, có nguy hiểm!"

"Lâm huynh yên tâm, chúng ta sẽ cẩn thận!"

Mọi người gật đầu, sau đó cảnh giác hơn.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên.

Mọi người giật mình, vội vàng dừng bước.

"Ai?"

Triệu Hổ quát lớn.

Tuy nhiên, không ai trả lời.

Chỉ có sự yên tĩnh đến đáng sợ.

"Có lẽ, chúng ta nghe lầm!"

Vương Bưu nói.

"Không, ta không nghe lầm!"

Lâm Dật lắc đầu, nói.

"Ta vừa cảm nh��n được, có một cỗ khí tức kỳ lạ!"

"Khí tức kỳ lạ?"

Mọi người ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, một cỗ khí tức rất kỳ lạ, rất đáng sợ!"

Lâm Dật nói.

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

Trương Mạn lo lắng hỏi.

"Chúng ta phải cẩn thận hơn!"

Lâm Dật nói.

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, xem thử rốt cuộc là cái gì!"

"Được!"

Mọi người gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đi được một đoạn đường, thì đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bóng đen này, cao lớn như một ngọn núi, đứng chắn ngang đường đi của bọn họ.

"Đây... đây là cái gì?"

Mọi người kinh hãi, không nhịn được lùi lại phía sau.

"Không biết, nhưng ta cảm thấy, nó rất nguy hiểm!"

Lâm Dật nói, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

"Các vị, chuẩn bị chiến đấu!"

Hắn quát lớn.

"Được!"

Mọi người đồng thanh đáp, sau đó vận chuyển chân nguyên, chuẩn bị chiến đấu.

Bóng đen kia, từ từ di chuyển.

Nó, rốt cuộc cũng lộ ra chân dung.

Đó, là một con quái vật khổng lồ.

Con quái vật này, cao hơn mười trượng, toàn thân đen kịt, tản ra khí tức tà ác.

Trên đầu nó, mọc ra hai chiếc sừng nhọn hoắt, trên lưng nó, mọc ra một đôi cánh dơi khổng lồ.

Đôi mắt của nó, đỏ rực như máu, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật và những người khác, tràn đầy sát khí.

"Đây... đây là..."

Mọi người nhìn con quái vật trước mắt, ai nấy đều kinh hãi đến tột độ.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy, một con quái vật đáng sợ như vậy.

"Quái vật này, thật sự là quá mạnh!"

Triệu Hổ run rẩy nói.

"Chúng ta... chúng ta có thể đánh bại nó hay không?"

Vương Bưu cũng run rẩy nói.

"Đừng sợ, chúng ta cùng nhau ra tay, nhất định có thể đánh bại nó!"

Lâm Dật trấn an.

"Đúng, chúng ta cùng nhau ra tay!"

Mọi người hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Bọn họ biết, lúc này, bọn họ không thể sợ hãi.

Bọn họ phải chiến đấu, nếu không, bọn họ sẽ chết.

"Giết!"

Lâm Dật hét lớn, sau đó dẫn đầu xông lên.

Hắn vận chuyển chân nguyên, dồn hết sức lực vào song quyền, đánh về phía con quái vật.

"Thiên Lôi Quyền!"

Hắn hét lớn, song quyền đánh ra, mang theo tiếng sấm rền vang.

"Giết!"

Triệu Hổ, Vương Bưu, Lý Cường và Trương Mạn cũng hét lớn, sau đó cùng nhau xông lên.

Bọn họ vận chuyển chân nguyên, thi triển các loại công pháp, đánh về phía con quái vật.

"Hổ Khiếu Sơn Lâm!"

"Bôn Lôi Chưởng!"

"Liệt Diễm Kiếm!"

"Băng Sương Chưởng!"

Các loại công pháp, các loại chiêu thức, cùng nhau đánh về phía con quái vật.

Ầm ầm...

Các loại công pháp, các loại chiêu thức, đánh trúng vào thân thể con quái vật, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Tuy nhiên, con quái vật vẫn không hề hấn gì.

Thân thể của nó, cứng rắn như sắt thép, không hề bị tổn thương.

"Sao có thể như vậy?"

Mọi người kinh hãi, không thể tin vào mắt mình.

Bọn họ đã dồn hết sức lực, thi triển các loại công pháp, các loại chiêu thức, nhưng vẫn không thể làm tổn thương con quái vật.

Con quái vật này, thật sự là quá mạnh!

"Xem ra, chúng ta không phải là đối thủ của nó!"

Lâm Dật nhíu mày, nói.

"Chúng ta phải nghĩ cách thoát thân!"

"Thoát thân?"

Mọi người ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta không phải là đối thủ của nó, nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ có con đường chết!"

Lâm Dật nói.

"Chúng ta phải nghĩ cách thoát thân, sau đó báo cho những người khác, để mọi người cùng nhau đối phó với con quái vật này!"

"Lâm huynh nói đúng, chúng ta phải thoát thân!"

Mọi người gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lâm Dật.

"Vậy chúng ta phải làm sao để thoát thân?"

Trương Mạn hỏi.

"Để ta nghĩ!"

Lâm Dật suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Chúng ta chia nhau ra chạy, mỗi người chạy một hướng, để đánh lạc hướng con quái vật!"

"Được!"

Mọi người đồng ý.

"Vậy thì bắt đầu hành động!"

Lâm Dật nói.

"Chạy!"

Hắn hét lớn, sau đó dẫn đầu chạy về một hướng.

Triệu Hổ, Vương Bưu, Lý Cường và Trương Mạn cũng hét lớn, sau đó chạy về các hướng khác nhau.

Con quái vật thấy vậy, gầm lên một tiếng, sau đó đuổi theo Lâm Dật.

Nó, dường như chỉ nhắm vào Lâm Dật, không hề quan tâm đến những người khác.

"Xem ra, ta là người bị nó nhắm đến!"

Lâm Dật cười khổ, trong lòng thầm nghĩ.

"Tuy nhiên, ta sẽ không để nó bắt được ta!"

Hắn vận chuyển chân nguyên, dồn hết tốc lực, chạy trốn.

Con quái vật đuổi theo phía sau, tốc độ của nó, cũng rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã đuổi sát Lâm Dật.

"Không xong!"

Lâm Dật kinh hãi, cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

Lúc này, hắn đột nhiên dừng bư��c, xoay người lại, đối mặt với con quái vật.

"Muốn bắt ta? Không dễ như vậy đâu!"

Hắn cười lạnh, sau đó vận chuyển chân nguyên, dồn hết sức lực vào song quyền.

"Thiên Lôi Quyền!"

Hắn hét lớn, song quyền đánh ra, mang theo tiếng sấm rền vang.

Ầm ầm...

Hai quyền đánh trúng vào thân thể con quái vật, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Con quái vật bị đánh trúng, lảo đảo lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, nó vẫn không hề bị tổn thương.

"Vô dụng!"

Lâm Dật nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.

"Xem ra, chỉ có thể dùng đến chiêu đó!"

Hắn hít sâu một hơi, sau đó vận chuyển chân nguyên, dồn hết vào đan điền.

"Cửu Chuyển Kim Thân!"

Hắn hét lớn, thân thể bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng chói lóa.

Thân thể của hắn, trở nên cứng rắn như kim cương, tản ra khí tức bất khả xâm phạm.

"Giết!"

Hắn hét lớn, sau đó xông về phía con quái vật.

Lần này, hắn không hề né tránh, mà tr��c tiếp đối đầu với con quái vật.

Ầm ầm...

Hắn và con quái vật, giao chiến với nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thân thể của hắn, liên tục bị con quái vật đánh trúng, nhưng vẫn không hề hấn gì.

Cửu Chuyển Kim Thân, đã giúp hắn chống đỡ được phần lớn lực công kích của con quái vật.

"Xem ra, Cửu Chuyển Kim Thân, thật sự là rất mạnh!"

Lâm Dật thầm nghĩ.

"Tuy nhiên, Cửu Chuyển Kim Thân, cũng không thể duy trì được lâu!"

"Ta phải nhanh chóng tìm cách đánh bại con quái vật này!"

Hắn suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm phương pháp.

Đột nhiên, hắn nghĩ ra một ý.

"Đúng rồi, ta có thể dùng đến chiêu đó!"

Hắn cười lạnh, sau đó vận chuyển chân nguyên, dồn hết vào lòng bàn tay.

"Lục Mạch Thần Kiếm!"

Hắn hét lớn, lòng bàn tay bỗng nhiên phát ra sáu đạo kiếm khí vô hình.

Sáu đạo kiếm khí này, sắc bén vô cùng, có thể cắt đứt mọi thứ.

"Đi!"

Hắn quát lớn, sáu đạo kiếm khí bắn về phía con quái vật.

Sáu đạo kiếm khí này, nhắm thẳng vào sáu huyệt vị yếu hại trên cơ thể con quái vật.

"Xuy xuy xuy..."

Sáu đạo kiếm khí, dễ dàng xuyên thủng thân thể con quái vật.

Con quái vật gầm lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy dữ dội.

"Thành công rồi!"

Lâm Dật vui mừng, trong lòng thầm nghĩ.

"Lục Mạch Thần Kiếm, quả nhiên là rất mạnh!"

Tuy nhiên, niềm vui của hắn, không kéo dài được lâu.

Con quái vật, sau khi bị Lục Mạch Thần Kiếm xuyên thủng thân thể, không hề ngã xuống.

Ngược lại, nó trở nên điên cuồng hơn.

"Gào..."

Nó gầm lên một tiếng, thân thể bỗng nhiên phình to ra.

"Không xong!"

Lâm Dật kinh hãi, cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

"Nó muốn tự bạo!"

Hắn hét lớn, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Ầm...

Con quái vật tự bạo, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Sức mạnh của v�� nổ, vô cùng khủng khiếp, có thể phá hủy mọi thứ.

Lâm Dật bị sức mạnh của vụ nổ cuốn vào, thân thể bay ngược ra phía sau.

"Phốc..."

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị thương nghiêm trọng.

"Chết tiệt!"

Hắn nghiến răng, trong lòng thầm mắng.

"Con quái vật này, thật sự là quá đáng sợ!"

"Xem ra, ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Hắn biết, nếu tiếp tục ở lại đây, hắn sẽ chết.

Thế là, hắn cố gắng đứng dậy, vận chuyển chân nguyên, chạy trốn.

Hắn chạy trốn được một đoạn đường, thì đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn.

Bóng đen này, cao lớn như một ngọn núi, đứng chắn ngang đường đi của hắn.

"Lại nữa sao?"

Lâm Dật kinh hãi, trong lòng thầm kêu khổ.

"Chẳng lẽ, hôm nay ta phải chết ở đây?"

Hắn tuyệt vọng, cảm thấy vận mệnh của mình, đã đến hồi kết.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương