Chương 1003: Cách Nói
Ả đàn bà cảm thấy Phương Chính rõ ràng đang trêu chọc mình, tức điên lên:
"Thầy… Đồ lưu manh!"
Phương Chính tỏ vẻ vô tội, quay sang hỏi những người khác:
"Bần tăng làm gì sao? Không cho bần tăng nói thật à? Bần tăng là người rất thành thật."
Mọi người nhìn bộ dạng ngơ ngác của Phương Chính, rốt cuộc nhịn không được mà cười ha ha.
Ả kia bị chọc tức đến trợn trắng mắt. Ả thật sự không rõ tên đầu trọc này đang ngây thơ thật hay là giả vờ ngây thơ nữa. Tóm lại, ả có cảm giác không thể nào xử lý nổi hắn, nói lý hay mắng chửi đều không có tác dụng.
Thấy ả bại trận, gã da vàng lại gào lên:
"Đồ hòa thượng giả từ bi, thấy chết mà không cứu, còn làm hòa thượng làm gì?"
"Xin lỗi, từ nhỏ bần tăng đã là hòa thượng, trưởng thành vẫn là hòa thượng. Bần tăng cũng không muốn làm hòa thượng lắm đâu. Nếu thí chủ có biện pháp nào để bần tăng hoàn tục, bần tăng xin cảm tạ."
Phương Chính vẫn giữ vẻ mặt thành khẩn.
Gã kia cười lạnh:
"Đơn giản thôi, thầy phá giới đi! Phá giới càng nhiều càng nhanh hoàn tục."
Phương Chính nghiêm trang gật gù:
"Ý kiến này cũng hay. Để bần tăng ngẫm lại đã."
Nhìn bộ dạng Phương Chính ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, tất cả mọi người, kể cả nhóm ba người kia, đều muốn bật cười. Hoàn tục? Rõ ràng là không thể nào! Nổi tiếng như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới lựa chọn hoàn tục. Thế mà hắn còn giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, như thể đang viết thẳng lên mặt mình dòng chữ: "Bần tăng đang vô cùng nghiêm túc đùa giỡn thí chủ đây, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi!"
Nghĩ vậy, mọi người lại bật cười...
Phương Chính nhìn họ thì bất đắc dĩ. Hắn thật sự đang nghiêm túc mà! Thậm chí, hắn còn lén hỏi hệ thống nữa.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Phá giới sẽ tăng nghiệp lực, nghiệp lực sẽ triệt tiêu công đức. Ngươi xác định muốn làm như vậy sao?" Hệ thống hỏi lại.
Phương Chính quyết đoán lắc đầu. Đùa à, hắn tích cóp từng điểm công đức có dễ dàng gì đâu? Nếu bị triệt tiêu hết, chẳng phải là công cốc à?
Vì thế, Phương Chính tiếp tục nghiêm túc nhìn ba người:
"Bần tăng nghĩ rồi, làm như vậy sẽ tăng nghiệp lực, có hại vô ích, không thể làm được. Thí chủ còn có ý kiến nào khác không?"
Gã da vàng trợn trắng mắt, trong lòng mắng to: "Định mệnh tên lừa trọc kia, mày dám công khai trêu đùa tao à! Đồ biến thái chết tiệt!" Nghĩ vậy, gã cũng không thèm đôi co nữa, hỏi thẳng:
"Vậy rốt cuộc thầy có cứu người hay không?"
Phương Chính trực tiếp lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Không cứu!"
"Vì sao? Tôi bị bệnh, thầy không cứu cũng phải có lý do chứ?"
Gã bị ốm (tên thứ ba) lên tiếng hỏi.
Phương Chính nhìn gã, mở tuệ nhãn và thấy rõ đối phương cả người hắc khí lượn lờ. Vì thế, hắn nói:
"Bởi vì thí chủ tội nghiệt quá nặng. Người như thí chủ, bần tăng không cứu."
"Hòa thượng, thầy nói gì vậy? Nói cũng phải có chứng cứ chứ. Cứ mở mồm ra bảo người ta có tội nghiệt, là người xấu, thầy có chứng cứ sao? Có tin tôi kiện thầy tội phỉ báng không?!"
Gã không tin Phương Chính có thể nhìn ra mình là người xấu. Gã cho rằng hắn chỉ đang lấy công trả thù tư, nhưng thế lại càng tốt. Đào hố nãy giờ, gã đang đứng chờ hắn nhảy vào đây!
Ả đàn bà cũng hùa theo:
"Đúng thế, thầy không có chứng cứ, chỉ nhìn thôi đã phán người ta là người xấu. Trời ạ, cứ làm như thầy nói người ta là người xấu thì người ta là người xấu thật ý!"
Gã da vàng cũng nói:
"Phương Chính trụ trì, thầy có quá đáng quá không? Thầy bảo chúng tôi là người xấu thì cũng phải có lý một tí chứ? Thuận miệng đổ tội cho người khác thì ai mà chả làm được? Nếu ai cũng như thầy, trên đời này còn có công bằng chính nghĩa sao? Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói đấy!"
Gã bị ốm tiếp tục kích động:
"Quốc gia có pháp luật, bôi nhọ người khác cũng là tội! Mọi người nhìn xem, lúc trước đúng là chúng tôi có chỗ không phải, còn gây chuyện, nhưng việc nào ra việc đó. Tên hòa thượng này chỉ nhìn tôi một cái rồi bảo tôi là người xấu, một thân tội nghiệt. Cái thể loại ba hoa chích choè, bôi nhọ người ta trắng trợn thế này, nếu là các anh chị thì các anh chị có chịu được hay sao?"
Mọi người xung quanh cũng ngây ngẩn. Họ có nghĩ đến việc Phương Chính sẽ từ chối, nhưng không ngờ hắn lại sử dụng lý do này! Nghe nó quá gượng ép. Giống như ba người kia nói, đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Cứ thế khẳng định một người xa lạ là người xấu thì cũng quá đáng thật.
Vì thế, mọi người bắt đầu nhìn Phương Chính với ánh mắt nghi ngờ, muốn nghe hắn giải thích.
Thấy dư luận bắt đầu đảo chiều, ba người kia không giấu được ý cười.
Hai người đàn ông mặc áo lông vũ cũng lặng lẽ tiến đến gần hơn. Người mặc áo màu xám khẽ nói:
"Viện trưởng, mấy người này đáng tin cậy ghê! Thảo nào lúc trước lại ầm ĩ lâu như vậy, hóa ra là đang đào hố!"
Hai người này đúng là viện trưởng Hứa Phổ và gã mặt rỗ của bệnh viện Phổ Thiên.
Hứa Phổ nghe vậy, hừ hừ hai tiếng, đắc ý:
"Phương Chính còn quá trẻ, cái quy định hắn lập ra đầy lỗ hổng. Lần này, đám Hí Tử chỉ là bắt được một cái lỗ hổng nhỏ để tiến hành công kích mà thôi. Nhưng như vậy là đủ rồi."
Gã mặt rỗ nói nhỏ:
"Để xem hắn lật kèo thế nào! Tự mình đào hố… haha, đây gọi là đào hố chôn mình rồi còn gì?"
Hứa Phổ nghe vậy, cũng mỉm cười.
Đúng lúc này, Phương Chính chắp tay trước ngực, mỉm cười:
"À? Thí chủ xác định muốn nhìn chứng cứ?"
"Nếu đổi lại là thầy thì thầy sẽ nghĩ gì?"
Gã bị ốm nói với vẻ căm phẫn.
"Hòa thượng, thầy bôi nhọ chúng tôi thì cần phải cho chúng tôi một lời giải thích! Nếu thầy nói không ổn thỏa, thì chúng ta để cảnh sát, để pháp luật giải quyết!"
Ả đàn bà kêu lên.
Gã da vàng trực tiếp hô to:
"Cảnh sát! Cảnh sát đâu, chuyện này các anh thấy sao? Các anh không bao che cho nhau chứ? Nơi này có nhiều cảnh sát, nhiều phóng viên như vậy, các anh bao che nổi sao?"
Hai viên cảnh sát nghe thấy, nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một câu: "Đệt, vẫn chưa xong à?"
Chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra Phương Chính có lý, ba tên này chỉ đến để gây rối. Nhưng đến bây giờ, hắn lại vô tình rơi vào cái bẫy chúng nó giăng ra và rơi xuống thế yếu.
Cảnh sát vốn không muốn dính dáng, nhưng đúng như ba người kia nói, ở đây có quá nhiều người, quá nhiều phóng viên. Người ta không gọi thì thôi, nhưng đã gọi rồi thì họ phải ra mặt điều giải.
Nhìn thấy cảnh sát, ả đàn bà càng nắm chắc phần thắng, trừng mắt nhìn Phương Chính:
"Phương Chính trụ trì, cảnh sát đã tới rồi, thầy trả lời đi chứ?"
"Đúng vậy, trả lời đi!"
Gã da vàng gào lên.
"Thầy cần phải rửa oan cho tôi!"
Gã bị ốm quát.