Chương 1004: Phương Chính Giúp Ngươi Nhớ Lại Quá Khứ
Đến nước này, Phương Chính đã không còn đường lui. Nếu hắn không lấy ra được chứng cứ, e là thật sự sẽ toang. Bình thường, bôi nhọ người khác cùng lắm chỉ cần nói một lời xin lỗi là xong. Nhưng hắn có phải là người bình thường đâu? Với lượng người theo dõi và độ hot của chủ đề, hắn đã là người của công chúng. Mà đã nổi tiếng thì lại khác. Nói sai không chỉ phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, mà còn phải chịu trách nhiệm về mặt xã hội, về mặt danh dự!
Nếu chuyện này bị làm ầm ĩ lên, danh tiếng của hắn chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề! Ít nhất, cái mác "miệng không giữ cửa", "ăn nói bừa bãi", "bôi nhọ người khác", "nhân phẩm có vấn đề" sẽ bị gán lên người hắn. Thậm chí còn bị coi là "thất tín"!
Mọi người xung quanh đều phải toát mồ hôi lạnh thay cho hắn.
Hứa Phổ thì cười tủm tỉm nhìn Phương Chính, trong đầu toàn là hình ảnh bị hắn làm nhục ngày hôm qua. Giờ thấy hắn bị ép vào đường cùng, ông ta sảng khoái cười, thầm nghĩ:
"Đáng đồng tiền bát gạo!"
Gã mặt rỗ bên cạnh cũng cười gật gù.
Ả đàn bà thấy cảnh sát tới, lập tức dồn ép:
"Phương Chính trụ trì, nếu thầy không trả lời thỏa đáng, hôm nay chúng ta sẽ đối mặt với pháp luật!"
Hai gã còn lại cũng sôi nổi gật đầu, một bộ không chết không ngừng.
Hai viên cảnh sát bất đắc dĩ nhìn Phương Chính, một người cười khổ:
"Phương Chính trụ trì, thầy vẫn nên trả lời cho họ đi."
Là cảnh sát nhân dân, họ đã gặp quá nhiều trường hợp chửi rủa, tùy tiện bôi nhọ rồi. Chỉ là họ không ngờ sẽ có một ngày, chỉ vì mấy lý do vớ vẩn này mà sự việc lại ầm ĩ đến mức độ này. Trước kia họ còn hâm mộ người nổi tiếng, giờ thì lại thấy đồng cảm. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều bị soi mói. Chỉ cần bị bắt được một nhược điểm, thật sự là xong đời...
Họ không quá để ý việc Phương Chính có bôi nhọ hay không. Con người mà, ai chẳng có lúc kích động, nóng đầu lên thì nói bừa vài câu? Đáng tiếc, chỉ vì hắn là người nổi tiếng, mà trách nhiệm của câu nói đó cũng lớn hơn hẳn.
Phương Chính chắp tay trước ngực, vẫn cười tủm tỉm nhìn ba người:
"A Di Đà Phật, ba vị thí chủ, xác định là phải có một câu trả lời?"
"Đúng vậy!"
Ba người nhìn Phương Chính như nhìn một kẻ ngu, ý là: Thầy còn dài dòng làm cái gì nữa?
Phương Chính thấy vậy, sống lưng bỗng dưng thẳng tắp, hắn ưỡn ngực, ánh mắt từ bình đạm bỗng trở nên sắc bén. Tuệ nhãn khai! Pháp nhãn khai!
Rồi hắn nhìn gã bị ốm, nói:
"Lâm Văn Long, 27 tuổi, sinh ở thôn Lục Giáp, huyện Mã Đường. 13 tuổi rời nhà trốn đi, làm lao động trẻ em trong nhà xưởng, từng ăn trộm vặt. 15 tuổi vì đánh nhau mà vào tù ba năm. 18 tuổi ra tù, gia nhập nhóm tội phạm Hoa Ảnh. Năm 2016, đi theo Hoa Ảnh tham gia ẩu đả đường phố, cướp đoạt địa bàn, thu phí bảo kê. Năm 2017, tiến vào nhóm trung tâm của Hoa Ảnh, đi theo Hí Tử chuyên làm nghề bôi nhọ người khác trên mạng. Tổ chức thành đoàn thể, hại chủ tịch tập đoàn Tam Liên cửa nát nhà tan, tập đoàn bị đối thủ nuốt chửng. Nửa cuối năm 2017, đi theo Hí Tử, lừa nhân viên chính phủ Trần Tâm Võ rời nhà để gài tiền dưới gầm giường anh ta, sau đó chụp ảnh anh ta nhận phong bì. Ngay sau đó, khiếu nại với ủy ban kỷ luật là đối phương nhận hối lộ. Ủy ban tới nhà, phát hiện túi tiền mặt lớn dưới gầm giường, anh ta bị bắt vào tù. Cùng lúc đó, nhà xưởng bị Trần Tâm Võ đình chỉ vì không đủ tiêu chuẩn sản xuất lại bắt đầu hoạt động trở lại."
Phương Chính cứ thế liệt kê. Lâm Văn Long càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt từ nghi ngờ, biến thành ngưng trọng, rồi chuyển sang khủng hoảng. Gã sợ hãi nhìn hắn! Gã không hiểu tại sao hắn lại biết được! Nhiều chuyện như vậy, kể cả là người bên cạnh gã, hoặc thậm chí là Hí Tử, cũng không thể biết rõ! Đặc biệt là những chuyện khi gã còn nhỏ, gã còn chưa từng kể với bất kỳ ai, thậm chí từ lúc trốn khỏi nhà, gã còn chưa từng quay về! Đến tận bây giờ, gã cũng dần quên mất nhà mình trông như thế nào rồi!
Thế mà hắn lại có thể đào hết thảy ký ức đó ra, mà nói đúng không sót một chi tiết!
Phương Chính làm sao mà biết được? Rốt cuộc hắn là ai?
Lâm Văn Long nhìn Phương Chính như đang nhìn một con quái vật! Gã tin chắc rằng ngay cả cơ quan chính phủ cũng không có khả năng điều tra chi tiết đến mức này! Nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn...
Đúng lúc này, Phương Chính bỗng nhiên ngừng lại, thở dài rồi nói:
"Thí chủ, còn muốn bần tăng nói tiếp không?"
"Toàn là vớ vẩn! Thầy đi làm biên kịch được đấy, nhưng thầy có chứng cứ sao?"
Lúc này, ả đàn bà bên cạnh mạnh miệng quát lên, nhưng sắc mặt ả đã khó coi cực kỳ. Tuy rằng ả không biết quá khứ của Lâm Văn Long thế nào, nhưng những chuyện từ lúc gã gia nhập Hoa Ảnh thì trúng phóc 100%! Mà những chuyện đó, trừ bỏ người trong tổ chức của họ, thì đều là cơ mật tuyệt đối! Ngay cả cảnh sát cũng không thể biết! Tên hòa thượng này biết bằng cách nào? Ả bắt đầu thấy hơi hoảng.
Ả vừa mở miệng, Phương Chính đã quay sang nhìn ả. Bởi vì đang đứng ngược sáng, ả không thấy rõ đôi mắt hắn, nhưng ả bỗng có cảm giác sợ hãi tột độ, dường như đôi mắt ấy có thể nhìn thấu tâm can ả vậy.
Đúng lúc này, Phương Chính nói:
"Ngô Việt Nga, nữ, 30 tuổi. Sinh ra tại Lộ Thủy Hương. Vốn là một cô bé đơn thuần, nhưng lúc lên 14 tuổi, trên đường đi học về..."
"Câm ngay!"
Ngô Việt Nga bỗng nhiên nổi giận gầm lên, cắt ngang lời hắn. Sắc mặt ả tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng, có vẻ như nội dung mà hắn sắp nói ra cực kỳ khủng bố, cảm xúc hoảng loạn gần như trào ra khỏi mắt ả.
Phương Chính chắp tay trước ngực:
"A Di Đà Phật, thí chủ, chuyện quá khứ cũng đã là quá khứ. Hắn tổn thương thí chủ là lỗi của hắn, nhưng thí chủ lại trút giận lên đầu những người khác thì đâu có đúng? Thí chủ hãy nghĩ lại những chuyện mình đã làm mấy năm nay mà xem, tự hỏi bản thân, nếu thí chủ là họ, thì thí chủ sẽ cảm thấy như thế nào?"
"Câm ngay! Hòa thượng thối, tao chả làm gì cả, mày đừng có mà vu khống!"
Gã da vàng thấy Ngô Việt Nga mất kiểm soát thì vội vàng quát lớn.