Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1013: Điên Cuồng

Đợi những người kia tản đi, Tống Hiền Thành khóc, hỏi Tống Hiền Hòa:

"Anh cả, làm sao bây?""Giờ đây? Xin cơm cũng không cho, ức hiếp người quá đáng! Chúng ta còn quá nhỏ, nếu mà trưởng thành rồi, em nhất định có thể đánh thắng bọn chúng."

Tống Hiền Thư cắn răng nghiến lợi:

"Không đủ sức thì dùng vũ khí, dùng kỹ xảo mà đánh! Chân trần không sợ mang dép, hung ác thì phải sợ đứa liều mạng! Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng bị chết đói! Đằng nào cũng là chết, không bằng liều mạng với bọn hắn! Anh cả, anh nói thế nào?"

Tống Hiền Hòa yên lặng gật đầu:

"Bọn chúng không để anh em chúng ta sống sót, vậy thì anh em chúng ta cho bọn hắn chết! Nhưng mà chuyện này, không thể làm loạn. Cha đã gánh thay chúng ta một lần rồi, lần này chúng ta phải mưu tính kỹ càng rồi mới hành động! Chúng ta còn có chút tiền, ngày mai đi mua một ít quà."

"Anh cả, mua quà làm gì?"

Tống Hiền Thành hỏi.

"Tặng cho bọn chúng."

Tống Hiền Hòa nói xong, tựa vào chiếc giường rách rưới của mình.

Gã để lại Tống Hiền Thành và Tống Hiền Thư ở bên cạnh, trợn mắt hốc mồm, không hiểu ý tứ của Tống Hiền Hòa.

Ngày thứ hai, Tống Hiền Hòa thật sự đi mua quà, dẫn theo hai anh em đi tặng cho gã đại ca đã đánh bọn hắn hôm qua. Nhìn gã đại ca kia, trong ánh mắt khinh miệt còn có ý "coi như tụi mày thức thời", rồi gã đặt một chân lên đầu Tống Hiền Hòa và nở nụ cười nhe răng, hai anh em còn lại nắm chặt nắm đấm như muốn chảy máu...

Sau khi rời đi, Tống Hiền Thư nhịn không được hỏi:

"Anh cả, anh làm gì vậy? Chúng ta đánh không lại, chẳng lẽ không thể trốn đi chỗ khác sao?"

Tống Hiền Hòa thản nhiên:

"Tất cả mọi người đều thấy chúng ta chỉ là một đám nhát gan. Hai đứa nói xem, nếu bây giờ gã đại ca của bọn chúng chết đi, sẽ có người nào hoài nghi chúng ta không?"

Hai anh em nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người.

Tống Hiền Hòa tiếp tục:

"Vết xe đổ của cha, anh tuyệt đối sẽ không tái phạm. Ngày mai, hai đứa đi làm chuyện này..."

Ngày thứ hai, Tống Hiền Thư chạy đi gây sự trên địa bàn của một đại ca khác, cố ý nói mình là người của gã đại ca bên này.

Tống Hiền Thành thì làm ngược lại ở một địa bàn khác. Ba người họ đều là gương mặt xa lạ, không ai biết đến. Cải trang thêm một chút, càng không ai nhận ra. Hai đám ăn mày kia vốn đang có mâu thuẫn ngầm, bị bọn hắn kích động như thế, tranh đấu càng lợi hại hơn. Thậm chí đã phát sinh nhiều lần ẩu đả, chửi bới ngoài đường, đến cả cảnh sát cũng bị kinh động.

Cảnh sát vào cuộc, chuyện này bị ép xuống, thời gian trôi qua, mọi thứ dần bình tĩnh lại.

Nhưng ngay lúc mọi người nghĩ là đã không sao, gã đại ca bên này vừa ra ngoài, bỗng nhiên bị người ta đâm chết ngay trước cửa nhà! Theo lời nhân chứng, hung thủ đã ngồi đợi trước cửa nhà gã hơn một giờ. Người kia rất cao, nhưng bị què, đi đường cứ chân thấp chân cao.

Cảnh sát lập tức tiến hành điều tra, đồng thời đào ra chuyện đám ăn mày kéo bè kết phái, lừa gạt tiền bạc. Trong lúc nhất thời, đám ăn mày toàn thành phố đều bị quét một lần. Các tổ chức ăn mày vốn lỏng lẻo lập tức bị càn quét cho tan tác, không còn ai dám ngoi đầu lên làm đại ca nữa.

Mà Tống Hiền Hòa thì đã ném đi cái chân cà kheo, phi tang bộ quần áo gió và quần dài trộm được, dẫn theo hai anh em một lần nữa đi ra đường phố xin cơm. Lần này, không còn ai xua đuổi bọn hắn.

Từ đó, Tống Hiền Hòa dẫn theo hai anh em bắt đầu cuộc đời hắc ám của bọn hắn. Châm ngôn sống của bọn hắn là: Kẻ nào không để ta sống, ta sẽ cho hắn chết!

Ba anh em không từ thủ đoạn, nhanh chóng dành dụm được một ít tiền. Tống Hiền Hòa bắt đầu đến trường. Tống Hiền Thư và Tống Hiền Thành chỉ học được hai ngày thì bị nhà trường đuổi học vì tội đánh nhau. Nhưng cũng nhờ vậy, hai người lại đánh ra danh tiếng, trở thành côn đồ có số má, cứ thế mà lăn lộn, cũng sống tốt.

Mỗi năm trôi qua, Tống Hiền Thành càng ngày càng cao lớn đúng như ước nguyện của gã. Tống Hiền Thư thì vẫn thấp lùn, nhưng nhờ lăn lộn đánh nhau lâu ngày, sức chiến đấu của gã vô cùng mạnh mẽ, lại thêm tính tình hung hãn như chó sói, cứ thế đánh cho đám lưu manh toàn thành phải cúi đầu thuần phục.

Thành tích của Tống Hiền Hòa thì vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của các thầy cô trong trường. Hắn cứ thế học một mạch, tiến thẳng vào lớp chuyên sâu ở một đại học danh tiếng. Đến lúc hắn ra trường, đã là thạc sĩ song ngành Tâm lý học và Tài chính học!

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn âm thầm bày mưu tính kế, cùng hai anh em kiếm được rất nhiều tiền bẩn. Ba anh em càng kiếm được nhiều tiền, thì tội nghiệt trên người cũng càng ngày càng nặng.

Nhưng có một chuyện làm Phương Chính kinh ngạc: ba anh em xưa nay lại không hề ăn chơi trác táng. Mặc dù bọn hắn không từ thủ đoạn, nhưng rất ít khi hại đến mạng người. Hơn nữa, bọn hắn cũng chưa từng ra tay với người bình thường, mà chỉ tập trung "hạ thủ" với những kẻ làm giàu bất nhân. Uy hiếp, lợi dụng, bắt cóc... không từ một thủ đoạn nào.

Ấy thế mà, ba anh em này rõ ràng có rất nhiều tiền, lại sống cực kỳ tiết kiệm, vắt cổ chày ra nước. Ngoại trừ chi tiêu sinh hoạt bình thường và đầu tư cho bản thân học hành, những chuyện khác, một đồng tiền họ cũng không tiêu.

Không ăn chơi đàng điếm, không bài bạc rượu chè. Đơn giản là cần kiệm đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Cũng may, một lần đối thoại của họ đã giải thích tất cả.

Một lần Tống Hiền Thành uống say, ôm một đống tiền, cười ha ha:

"Các anh nói xem, lúc cha ra tù, nhìn thấy chúng ta phong quang thế này, có nhiều tiền như vậy, liệu cha có vui vẻ lắm không?"

"Chắc chắn rồi. Chúng ta thành công như vậy, khẳng định là cha sẽ vô cùng cao hứng. Nhưng mà số tiền này ở đâu ra, chúng ta phải nghĩ kỹ, ít nhất là không thể nói thật."

Lão Nhị nói.

Tống Hiền Hòa nói:

"Không có việc gì. Anh đã thông qua các mối quan hệ, bắt đầu tẩy trắng số tiền này rồi. Chờ cha ra ngoài, số tiền này đã sạch sẽ, chúng ta đưa hết cho cha. Cha vì chúng ta mà khổ cả một đời, cũng nên để chúng ta hiếu thuận với cha một chút."

Ba anh em liên tục gật đầu. Tống Hiền Thành càng tự tin cười nói:

"Trước kia là cha bảo hộ chúng ta, sau này, chúng ta sẽ bảo hộ cha! Để em xem trên thế giới này, còn ai dám đánh cha ngay trước mặt em!"

Nói xong, gã còn gồng lên, khoe khối cơ bắp cuồn cuộn của mình.

...

Hình tượng lại đổi. Tống Viễn ra tù. Ba anh em đến đón Tống Viễn. Đúng như Tống Hiền Hòa nói, hắn thật sự đã tẩy trắng số tiền, cũng dẫn theo hai anh em lui về ẩn cư sau màn, sống như những người thành đạt. Hàng ngày, họ dẫn Tống Viễn đi du sơn ngoạn thủy.

Tống Viễn rất vui vẻ. Nhìn thấy ba đứa trẻ ngoan ngày nào giờ đã trưởng thành, ông nằm mơ cũng bật cười. Điều duy nhất làm ông không vui, chính là ba tên này vậy mà đều chưa kết hôn, không cho ông được bế cháu.

Kết quả, thấy ông có tâm sự, ngày thứ hai, ba anh em liền "tăng hết mã lực", chạy ra ngoài tán gái. Ngày thứ ba, mỗi người đã dẫn về một cô bạn gái cho Tống Viễn xem mắt. Tống Viễn xem xong, vô cùng vui vẻ, nhưng ông vẫn để ba người bọn hắn tự lựa chọn, ông không can thiệp.

Một tháng sau, ba anh em đồng thời tổ chức kết hôn. Hôn lễ vô cùng long trọng!

Nhưng cũng chính trong ngày này, Tống Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, lập tức biến thành người thực vật.

Ba anh em hủy bỏ hôn lễ. Sau khi chia tay bạn gái, họ đưa cha đi khắp thế giới để cầu y. Dù đã thuê bác sĩ và y tá giỏi nhất, nhưng cả ba người cũng chia nhau ra, ngày đêm túc trực chăm sóc bên cạnh Tống Viễn. Tựa như giao Tống Viễn cho bất kỳ ai khác, bọn hắn cũng đều không yên lòng.

Đáng tiếc, trận tai nạn này quá nặng. Tình trạng của Tống Viễn trầm trọng hơn bọn hắn tưởng tượng rất nhiều. Họ đi khắp thế giới cũng không thể chữa khỏi. Chuyến đi đó kéo dài mấy năm, mãi cho đến tận bây giờ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương