Chương 1014: Trở Về
Nhìn từng đoạn ký ức này, rốt cuộc Phương Chính cũng có một cái nhìn sâu sắc về quá khứ của ba anh em. Đồng thời, hắn cũng rơi vào trầm tư. Công và tội của ba anh em này, nên tính thế nào đây?
Nói bọn hắn là người tốt? Bọn hắn ức hiếp người khác, lừa gạt vô số kể. Xét theo đó, bọn hắn hẳn là người xấu, là kẻ ác, là tội nhân!
Nhưng nói bọn hắn là kẻ xấu mười phần? Cũng không hẳn. Tình cảm keo sơn giữa ba anh em, và lòng hiếu thuận tột bậc với người cha nuôi, lại vượt xa vô số người thường, thậm chí là vượt xa nhiều người tự cho mình là tốt!
Phương Chính xoa trán. Lần đầu tiên, hắn có chút không biết nên định tính một người là tốt hay xấu như thế nào.
"Hệ thống à, dạng người này, theo ngươi nên tính là người tốt hay người xấu?"
Rốt cuộc, Phương Chính vẫn lựa chọn trưng cầu ý kiến của hệ thống.
Hệ thống trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (Trời đất không có lòng nhân, coi vạn vật như chó rơm). Trong mắt trời đất, vạn vật không có đúng sai, không phân biệt thiện ác, thậm chí sự sinh tồn và tiêu vong của chúng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhìn từ góc độ này, cách làm của bọn hắn là không phân đúng sai."
"Trong mắt sinh vật tự nhiên, kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn, kẻ thắng làm vua, sống sót mới là chân lý. Nhìn từ góc độ này, cách làm của bọn hắn là đúng. Vì để sinh tồn, có thể không từ thủ đoạn."
"Nhưng con người khác với con vật, không chỉ vì con người có tư tưởng, thông minh hơn, mà còn có một điều, đó chính là đạo đức. Thế nào là đạo đức? Tiểu đức là đức hạnh tại gia, đại đức là đức hạnh với thiên hạ. Khi hai cái này đối lập, cái nhỏ phục tùng cái lớn, đó là chính nghĩa. Nhưng cái lớn khuất phục cái nhỏ, cũng không thể hoàn toàn xem là sai."
"Nhưng, làm tổn hại người khác để lợi cho bản thân, vô luận là vì nguyên nhân gì, nếu phán xét trên nền tảng đạo đức của con người, chung quy vẫn là tội lớn hơn công."
"Ba anh em này vừa có công vừa có tội. Đúng hay sai, ngươi hãy tự mình phán đoán."
Hệ thống nói một hồi, lại xem như không nói gì. Nhưng Phương Chính cũng nghe ra được một chút ý tứ: đúng hay sai, để hắn tự phán đoán? Đã như vậy...
Phương Chính chắp tay trước ngực, yên lặng thì thầm:
"A Di Đà Phật, nếu đã như vậy, bể khổ vô biên, hãy để bần tăng tiễn các người một đoạn đường."
Nói xong, Phương Chính thi triển "Nhất Mộng Hoàng Lương" thêm một lần nữa. Sau một khắc, trong đầu Lão Nhị Tống Hiền Thư lại xuất hiện một hình tượng. Đó chính là hình ảnh khi Tống Viễn bị bắt đi. Phương Chính không thay đổi nó, mà là đặc biệt phát lại thanh âm của Tống Viễn, nhất là ba chữ sau cùng: "...làm người tốt!"
Đối với người khác, có lẽ ba chữ này không có ý nghĩa gì. Nhưng khi ba chữ này rơi vào trong đầu Lão Nhị, nó lại như một cái búa sắt đang gõ thẳng vào linh hồn gã! Mỗi lần búa gõ xuống là một đòn nặng nề!
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Tống Viễn, gã nghĩ tới những chuyện bản thân đã làm trong suốt những năm qua, càng thêm chột dạ. Thế nhưng, mặc kệ gã có cố gắng tránh né thế nào, ánh mắt của Tống Viễn vẫn cứ lơ lửng ở trước mặt gã, và thanh âm kia vẫn vang vọng như cũ.
Âm thanh đó liên tục vang lên ba lần. Sau đó, một tiếng Phật hiệu đột nhiên vang lên:
"A Di Đà Phật, thí chủ, nếu không còn nghi vấn gì, thì xuống núi đi thôi."
Nghe nói thế, Lão Nhị Tống Hiền Thư đột nhiên ngẩng đầu. Lúc này gã mới phát hiện, hình tượng trước mắt đều đã biến mất. Vẫn là vị tiểu tăng đang gõ mõ, vẫn là miếu cổ đèn xanh!
Thấy cảnh này, Tống Hiền Thư nhíu chặt lông mày, ngây ngẩn nhìn Phương Chính. Đáng tiếc, Phương Chính không ngẩng đầu, vẫn an tĩnh gõ mõ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Nghe thanh âm "đông, đông, đông" kia, Tống Hiền Thư bỗng nhiên đứng dậy, khẽ gật đầu với Phương Chính, sau đó xoay người rời đi. Mãi đến khi ra khỏi sơn môn, Tống Hiền Thư bỗng nhiên ngây ngẩn. Gã đến Phật Đường là để tìm kiếm một câu trả lời, nhưng kết quả, dường như gã vẫn chưa tìm được đáp án gì cả!
Vừa nghĩ tới đó, Tống Hiền Thư theo bản năng lại nghĩ đến hình tượng đã lặp lại ba lần trong đầu mình, nghĩ đến ánh mắt vô cùng mong đợi và lời dặn dò của Tống Viễn. Trong lòng gã càng thêm áy náy.
Lắc đầu, Tống Hiền Thư (lão Nhị) xuống núi.
"Sư phụ, người cứ để hắn đi như thế sao?"
Hồng Hài Nhi nhìn bóng lưng Tống Hiền Thư, không hiểu, bèn hỏi.
Phương Chính hỏi ngược lại:
"Nếu không thì làm sao?"
"Ách, đã trễ thế này, hắn xuống núi như vậy, con sợ sẽ xảy ra chuyện."
Hồng Hài Nhi nói.
Con Sóc lại gần, không hiểu hỏi: "Vậy thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Hồng Hài Nhi nói với giọng điệu già dặn:
"Không phải là hắn xảy ra chuyện, mà là người khác sẽ xảy ra chuyện."
Con Sóc càng nghe càng không hiểu, mê mang nhìn về phía Phương Chính. Phương Chính xoa xoa cái đầu nhỏ của nó:
"Đi thôi, vi sư sẽ chậm rãi giải thích cho con hiểu."
Con Sóc nghe xong, vội vàng đi theo.
Cùng lúc đó, dưới chân núi, hai người Tống Hiền Hòa và Tống Hiền Thành một lần nữa được sắp xếp ở tạm nhà Vương Hữu Quý. Cả hai vẫn chưa đi ngủ.
Biết ngày mai Tống Viễn có thể tỉnh lại, hai người đều vô cùng hưng phấn. Tống Hiền Thành còn cố ý đi mua một ít rượu, cả hai vừa túc trực bên giường bệnh, vừa uống rượu nói chuyện phiếm.
Nhưng nói một hồi, lại nói đến Lão Nhị Tống Hiền Thư. Vừa nghĩ tới Tống Hiền Thư đã "chết", hai người lập tức trầm mặc. Niềm vui sướng ban đầu không còn sót lại chút gì. Tống Hiền Thành (lão Tam) thậm chí còn bật khóc tại chỗ. Gã uống một ngụm rượu lớn, khóc nức nở:
"Anh cả, em nhớ anh hai quá."
Khóe mắt Tống Hiền Hòa cũng đỏ lên. Anh vỗ vai Tống Hiền Thành:
"Đã nói rồi, không được nói chuyện này trước mặt cha. Chờ cha tỉnh lại, cứ nói với cha là Lão Nhị đã xuất ngoại... Sao chú mày còn nhắc lại nữa?"
Tống Hiền Thành khóc ròng:
"Em... em vừa nghĩ tới anh em chúng ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cha cũng sắp tỉnh lại, người một nhà sắp được đoàn tụ. Kết quả, anh hai lại... Con mẹ nó, em không nhịn được, em muốn khóc."
Nói xong, Tống Hiền Thành gục đầu vào vai Tống Hiền Hòa, gào khóc.
Tống Hiền Hòa cố kiềm nén xúc động muốn khóc, vuốt lưng gã, giả vờ tức giận:
"Thằng ngốc không nên người. Ngày mai cha sẽ tỉnh lại. Em muốn khóc, thì hôm nay cứ khóc cho đã đi, nhưng ngày mai phải nuốt hết vào bụng cho anh! Muốn khóc cũng cút ra xa một chút!"
Tống Hiền Thành nghe vậy, dùng sức gật đầu, sau đó tiếp tục há to miệng gào khóc. Kết quả, gã vừa mới khóc, ngẩng đầu lên, thì chợt thấy hình như có thứ gì đó đang nằm sấp trên cửa sổ!
Trời lúc này đã nhá nhem tối. Đèn trong phòng rất sáng, nhưng bên ngoài lại là một màu đen kịt, căn bản không thể nhìn rõ phía ngoài có thứ gì.
Tống Hiền Thành nhìn kỹ lại, chỉ thấy cái thứ kia... tựa như là một khuôn mặt người! Gã dụi mắt nhìn kỹ hơn, lập tức cả kinh kêu lên:
"Anh hai?!"
"Được rồi, đừng kêu nữa, khóc tiếp đi."
Tống Hiền Hòa vỗ vai Tống Hiền Thành.
Tống Hiền Thành đẩy Tống Hiền Hòa ra, chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Anh cả, mau nhìn xem, có phải là anh hai hay không? Anh hai trở về rồi! Linh hồn anh hai trở về rồi! Quả nhiên là anh ấy không nỡ xa chúng ta, làm quỷ cũng phải chạy về!"
Nghe nói thế, Tống Hiền Hòa đang định mắng gã mê sảng, nhưng vẫn theo bản năng nhìn qua. Kết quả, ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, không có gì cả.
Tống Hiền Hòa trừng mắt liếc Tống Hiền Thành:
"Người ở đâu ra? Em uống say rồi à?"
Tống Hiền Thành lắc đầu, nhìn lại lần nữa. Quả nhiên, ngoài cửa sổ đen kịt một mảnh, một bóng người cũng không có.