Chương 1202: Con Có Thể Chạy Nhanh Đến Cỡ Nào
Kỳ huyện trưởng tiếp tục:
"Cho nên, cái bàn đàm phán lúc này gần như là một cái đại hội Liên Hiệp Quốc thu nhỏ rồi. Suy nghĩ của mọi người cũng rất đơn giản: họ tình nguyện bồi thường tổn thất danh dự cho ngài, đồng ý xin lỗi ngài trước toàn thế giới. Nhưng, họ cũng có một yêu cầu."
Phương Chính vừa nghe "còn có yêu cầu" thì cũng hiểu ý, rõ ràng là cò quay mặc cả. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Kỳ huyện trưởng nói:
"Bọn họ yêu cầu ngài công bố toàn bộ tâm đắc y học của mình cho cả thế giới."
Phương Chính cười cười, uống một ngụm trà Hàn Trúc, hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Kỳ huyện trưởng dán mắt vào Phương Chính, thấy vị đại sư này mặt không đổi sắc, không đoán ra được đang nghĩ gì, ông ta đành thăm dò:
"Đại sư, đối với yêu cầu gần như là vô lễ này, ngài không tức giận chút nào sao?"
Phương Chính đặt chén trà xuống:
"Tức giận? Họ đến 'cầu', chứ không phải đến 'trộm'. Tức giận làm gì?"
Kỳ huyện trưởng sửng sốt, rồi như hiểu ra điều gì:
"Đại sư thật trí tuệ."
Phương Chính lắc đầu:
"Không thể nói là trí tuệ. Chẳng qua, y thuật vốn là để cứu người. Trải qua sự việc lần này, bần tăng phát hiện y thuật không chỉ cứu được người, mà còn có thể hại người. Bần tăng không muốn vì nó mà xảy ra quá nhiều tranh chấp. Nhưng bần tăng cũng có nguyên tắc của mình, chỉ cần không ai chạm vào điểm mấu chốt, bần tăng cũng không quan tâm ai học nó."
Kỳ huyện trưởng nói:
"Đại sư nói vậy thì tôi an tâm rồi. Cơ mà, bên trên đã thẳng thừng từ chối yêu cầu đó của họ."
Phương Chính gật gật đầu. Đối với hắn, công bố hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với chính phủ, món hời này quá lớn! Ít nhất, tất cả những cú phốt, những thiệt thòi đã chịu trước đây, lần này phải bắt bọn họ trả cả vốn lẫn lãi!
Kỳ huyện trưởng tiếp tục:
"Trải qua đàm phán căng thẳng, đối phương đã thỏa hiệp. Không yêu cầu công bố y thuật, nhưng yêu cầu chúng ta sau khi hấp thụ tri thức y học có thể truyền thụ ra bên ngoài bằng con đường dạy đại học. Hơn nữa, tất cả loại thuốc được nghiên cứu ra phải mở cửa buôn bán."
Kỳ huyện trưởng chốt lại:
"Ý của bên trên là, không biết ý đại sư thế nào."
Phương Chính nói:
"Bần tăng là người xuất gia, chỉ muốn độ càng nhiều người, cứu càng nhiều người. Cho nên, bần tăng không để ý ai học được, mà chỉ lo người có ý đồ đen tối học nó để hại người. Lý do chỉ để mọi người học trước, là vì chút ơn trạch đối với đồng bào mà thôi. Khi chúng ta thành thạo những tri thức này, bia đá y thuật kia cũng sẽ được người học y có lòng thiện trên toàn thế giới nhìn thấy và học hỏi."
Nghe vậy, Kỳ huyện trưởng cả kinh:
"Đại sư, này... Y học này của ngài chính là báu vật! Cứ vậy mà truyền ra ngoài..."
Phương Chính lắc đầu:
"Cứu được người mới là báu vật, cứu không được người mà còn mang đến tranh chấp, đó là vật xấu xa. Huống hồ, chúng ta đã được đi đầu mà vẫn không thể duy trì vị trí dẫn đầu, vậy chỉ có thể tự trách mình. Kỳ thí chủ, đây là ý của bần tăng."
"Này..."
Kỳ huyện trưởng cười khổ:
"Tôi nhiều lắm cũng chỉ là người truyền lời thôi. Chức huyện trưởng này của tôi, ở huyện nhà thì cũng oai, nhưng trong mắt bên trên thì chẳng khác nào hạt vừng, căn bản không có quyền lên tiếng. Chỉ có thể truyền đạt lên thôi..."
Phương Chính nói:
"Tôi hiểu."
Kỳ huyện trưởng lắc đầu, ông ta biết, tuy vị hòa thượng trẻ tuổi này xét về tư cách, e rằng lời nói còn có trọng lượng hơn ông ta. Trong cả cái đất này, chắc không có người thứ hai không dựa vào bất cứ thứ gì, chỉ dựa vào cái tên của mình, mà có đủ tư cách nói chuyện với bên trên!
Kỳ huyện trưởng nói:
"Tôi sẽ truyền lời của ngài cho bên trên. Chuyện tiếp theo, e rằng ngài phải tự mình thương lượng với họ."
Phương Chính vội cảm ơn. Cả hai đều bận, Kỳ huyện trưởng không dây dưa thêm, lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.
Kỳ huyện trưởng mới đi vài bước, Phương Chính bỗng nhiên gọi giật lại.
Kỳ huyện trưởng hỏi:
"Đại sư, còn chuyện gì sao?"
Phương Chính nói:
"À... Báo với bên trên một câu là, cứ 'hét' giá bồi thường cao vào."
Kỳ huyện trưởng vừa nghe, hình tượng cao tăng đắc đạo vừa xây dựng trong lòng ông ta lập tức sụp "rầm" một cái. Ông cười khổ lắc đầu:
"Yên tâm, lần này nhất định phải khiến bọn họ chảy máu nhiều. Hơn nữa, tôi đoán bên trên sẽ đồng ý với yêu cầu của ngài. Tôi nghe nói, bên trên vốn không có ý định giấu nhẹm, dù sao có một vài thứ, phải thả ra ngoài mới đạt được lợi ích lớn nhất."
Nói xong, Kỳ huyện trưởng đi rồi.
Sóc vẫn luôn nghe lén, chờ Kỳ huyện trưởng đi, nó mới nhảy xuống, buồn bực hỏi:
"Sư phụ, người thật sự muốn công bố y thuật cho chúng sao? Vậy y học của chúng ta chẳng phải là mất giá à? Lỡ đâu có người vượt qua chúng ta, chẳng phải là rất bất lợi ư?"
Phương Chính xoa cái đầu nhỏ của nó:
"Con có thể chạy nhanh đến cỡ nào?"
"Rất nhanh..."
Sóc nói.
Phương Chính chỉ vào cửa sau chùa:
"Dùng tốc độ nhanh nhất của con chạy đến đó xem."
Sóc không hiểu ý, nhưng vẫn nghe lời chạy đi, tốc độ nhanh thật, Phương Chính nhẩm tính, 500 mét mà con sóc này chỉ mất hai mươi giây! Tốc độ này đúng là kinh người!
Sóc đắc ý:
"Sư phụ, tốc độ của con lại nhanh hơn rồi!"
Phương Chính cười cười:
"Con vẫn có thể nhanh hơn nữa."
Sóc sửng sốt:
"Nhanh hơn? Không thể nào, đây là nhanh nhất rồi."
Phương Chính nói:
"Vi sư giúp con chạy nhanh hơn, thế nào?"
Sóc hưng phấn gật đầu:
"Được ạ! Được ạ!"
Vì thế, Phương Chính hô lên:
"Tịnh Pháp, con lại đây!"
Độc Lang lóc cóc chạy tới, ngơ ngác hỏi:
"Sư phụ, làm gì?"
Phương Chính nói:
"Tịnh Khoan, con chạy trước 10 mét, Tịnh Pháp sẽ lập tức đuổi theo. Nếu để Tịnh Pháp đuổi kịp, tối nay con nhịn cơm."
Sóc vừa nghe, lập tức phản đối:
"Sư phụ, đại sư huynh to như vậy, một bước của sư huynh bằng con chạy cả buổi! Quá ức hiếp người ta mà!"
Phương Chính nói:
"Phản đối vô hiệu. Con có thể từ chối, nhưng nếu từ chối, cơm tối mai cũng nhịn."
Sóc vừa nghe, co giò chạy ngay.
Phương Chính nói:
"Tịnh Pháp, đuổi theo đi, đuổi kịp, thêm phần cơm tối. Đuổi không kịp, con bị trừ ba bữa cơm tối."
Độc Lang vốn còn đang giữ thái độ "ma cũ" tính thả cửa cho sư đệ một phen. Vừa nghe đuổi được thêm cơm, đôi mắt tức khắc sáng lên, hú lên một tiếng:
"Khỏi dọa, cứ thêm cơm là được! Ngao ố! Sóc con, ta đến đây!"